Vai Tề Huyên Nghi bị va đến đỏ bừng, phượng hoàng thêu ở bức màn phía trên như sống dậy, rung rinh chiếc lông đuôi lấp lánh ánh sáng. Hắn dần thấy oan ức, đống sách tranh đó chẳng đúng gì cả, đây là tội lừa dối hoàng đế, hắn mà khỏe lại thì sẽ cho đầu đám họa sĩ đó chuyển nhà ngay.
Hắn muốn gọi cung nhân, nhưng vừa mở miệng đã bị Tiêu Hạc chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Nước mắt Tề Huyên Nghi lăn dài từng giọt như hạt châu bị đứt, quần áo vương vãi dưới thân ướt sũng, trông rất đỗi đáng thương.
Sau 1 tiếng, thuốc trong Tiêu Hạc đã mất gần hết, hơi tỉnh táo lại, bệ hạ bên dưới y khóc như hoa lê gặp mưa, trên cánh tay và vai có vết đỏ, làn da vốn trắng ngần nên màu đỏ ấy trông càng thêm chói mắt, như bị chà đạp vậy.
Tiêu Hạc hơi giật mình, buông bàn tay đang nắm cổ tay Tề Huyên Nghi, có lẽ bệ hạ đang đau nên còn rên rẩm, làm y không khỏi thắc mắc, rốt cuộc ai mới là người bị cưỡng ép đây.
Ban nãy Tiêu Hạc mê man nên không phát hiện giọng nói bệ hạ đã đổi tông, nếu chịu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện tình huống hiện tại không giống với những gì y nghĩ.
Tề Huyên Nghi nhận thấy sự khác thường của y nên ngẩng đầu nhìn, mái tóc ở bên thái dương Tiêu Hạc ướt đẫm mồ hôi, dính trên má, ngực y đầy vết đỏ do Tề Huyên Nghi vội quá cào ra, ám muội khó tả, vị phu tử đáng kính cuối cùng cũng bị kéo xuống thế tục. Tề Huyên Nghi liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng thúc giục: “Ngươi di chuyển đi.”
Hắn chỉ mới thấy hơi thú vị, phát hiện những điều sách nói cũng không hẳn là sai, thế mà Tiêu Hạc bỗng dừng giữa chừng, mất hứng quá.
Tuy nhiên, có thể miễn tội chết cho đám họa sĩ đó, nhưng tội sống khó tha, Tề Huyên Nghi định ngày mai sẽ tống tất cả vào tù, đánh thuốc từng người một và bắt chúng làm việc này hàng ngày, xem chúng vẽ được gì nữa.
“Không nổi à?” Tề Huyên Nghi cong chân trái, nhẹ nhàng cọ cọ bắp chân của Tiêu Hạc, sau đó cảm nhận rõ sự thay đổi của Tiểu Hạc, nhưng vẫn chả thấy đối phương làm gì.
Tề Huyên Nghi tặc lưỡi.
Tiêu Hạc: “…”
“Có phải ngươi không nổi không?” Thấy Tiêu Hạc bất động như khúc gỗ, khác hẳn dáng vẻ điên cuồng vừa rồi, Tề Huyên Nghi nhíu mày, một lát sau thì mất hứng, hắn đưa tay như muốn vén rèm gọi người tới, nhưng mới di chuyển chút xíu đã không thèm động đậy nữa, thả tay nói với Tiêu Hạc: “Nếu không được thì để trẫm bảo Chung Đắc Lộc mang thêm một lọ nữa.”
Tiêu Hạc không biết phải nói gì, rõ ràng y nên cảm thấy tức giận và nhục nhã, nhưng giờ lại chỉ muốn bật cười.
Có lẽ thứ thuốc ấy đã thiêu đốt não y, thế nên y mới có cảm xúc kỳ quái như vậy.
Thấy đối phương vẫn im thin thít, Tề Huyên Nghi thở dài, nói: “Ngươi không làm được thật? Hay là đưa vị hôn thê của ngươi vào…”
Tề Huyên Nghi chưa kịp nói nốt, Tiêu Hạc đã nghiền nát tất cả, chỉ để lại vài từ không thể thốt thành câu. Tề Huyên Nghi như ngậm nước đường, giọng nói nghẹn ngào nhớp nháp, Tiêu Hạc không biết đối phương nói gì, cũng không muốn nghe.
“Tiểu Hạc! Chậm lại cho trẫm! Trẫm bảo ngươi nhanh hơn thì ngươi mới được nhanh!” Tề Huyên Nghi nhìn Tiêu Hạc bằng đôi mắt ửng đỏ, thấy Tiêu Hạc không để ý tới mình thì nện mấy cái vào lưng y. Tiêu Hạc bị đánh không có cảm giác gì, mà hắn lại đánh đến đỏ tay.
Tiểu Hà là người tốt tính, hầu như chưa bao giờ mất bình tĩnh với ai, luôn kìm nén lửa giận sâu trong lòng, từ từ dập tắt và kiên nhẫn tìm cách giải quyết.
Nhưng sau khi vào cung Quan Sư ngày hôm nay, hắn mới biết mình mài dũa vẫn còn chưa đủ, luôn có người liên tục khơi dậy lửa giận trong lòng y chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Tuy nhiên, người trêu chọc y lại là hoàng đế, mặc dù gia tộc Tiêu có lai lịch sâu xa và sức ảnh hưởng lớn, cũng không thể làm gì, ít nhất là trên bề mặt, y không thể làm gì được.
Vị bệ hạ này thật sự quá khó hầu hạ,Tiêu Hạc làm gì trái ý là sẽ nhắc đến vị hôn thê, không hề cảm thấy nói chuyện này trên giường gây mất hứng thế nào.
Đêm dài đằng đẵng, bầu trời sao lặng lẽ chuyển động, ngôi sao Đế Tinh chập chờn mờ ảo, mây nhẹ lướt qua, che lấp ánh sáng của nó, cách đó không xa có mấy ngôi sao lấp lánh, ánh sáng phủ lên Đế tinh.
Thanh âm trong cung Quan Sư dần nhỏ lại, cuối cùng Tề Huyên Nghi đã có một khoảng thời gian vui vẻ, cũng vô cùng mỏi mệt, hắn kéo chăn đắp qua loa, không để ý đến những thứ khác, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiêu Hạc ngồi một bên, cúi đầu nhìn hoàng đế đang say giấc, tới tận bây giờ y vẫn không hiểu, làm sao mọi chuyện lại đến bước đường này.
Tề Huyên Nghi đã yên giấc nồng, đôi môi hơi hé mở, khẽ thở hổn hển, nốt ruồi đỏ giữa lông mày vẫn đẹp là thế, vị bệ hạ lộ ra chút đáng yêu khác với ban ngày, cuộn mình trong chăn, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài. Chỉ cần Tiêu Hạc vươn tay vặn mạnh, nhất định sẽ chết, chỉ là sẽ có bao nhiêu rắc rối kéo theo, Tiêu Hạc tạm thời không giải quyết ổn thỏa được.
Chỉ mong bệ hạ hoàn thành ý nguyện, ngày mai cho y xuất cung.
Ngọn nến trong lồng đèn sắp tắt, Tiêu Hạc nghĩ đến vị hôn thê, y không có tình cảm với cô, chính gia đình hai bên cho rằng cả hai phù hợp nên đã thông gia, Tiêu Hạc cũng không phản đối. Tiêu Hạc đã gặp đối phương hai lần, đó là một cô gái tốt, không nên bị y liên lụy, vì vậy y thực sự không dám thử xem lời đe dọa của Tề Huyên Nghi có phải thật hay không.
Trước khi đến kinh thành, Tiêu Hạc đã cử người điều tra rất nhiều việc của hoàng đế, từ khi lên ngôi, tân hoàng đã ban hành nhiều chính sách và sắc lệnh mới, đồng thời trừng phạt nhiều quan lại tham nhũng, triều đình cũng sáng sủa hơn trước. Lúc đó Tiêu Hạc đã nghĩ, mặc dù tình hình hiện tại ở Đại Yến hỗn loạn, quân phản loạn ở khắp mọi nơi, nhưng nếu hoàng đế có các quan tài tướng giỏi hỗ trợ thì hẳn vẫn có thể cứu nước nhà khỏi bị sụp đổ.
Nhưng giờ…
Hoàng đế cũng chỉ kéo mình Tiêu Hạc lên giường, chứ không phải xem tất cả văn võ trong triều thành nịnh thần, hiện vẫn chưa biết tình hình sẽ chuyển biến thế nào.
Tiêu Hạc xuống giường, khoác chiếc áo mỏng rồi đứng trong cung suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực nhô cao, ánh xuân tan chảy ngập mặt đất.
“Bệ hạ, đã đến giờ dậy rồi, ngài phải vào triều.” Chung công công khom lưng cung kính đợi bên ngoài, gọi Tề Huyên Nghi dậy.
Mãi một lúc, Tề Huyên Nghi mới mở mắt, liếc nhìn Chung Đắc Lộc đang đứng ngoài rèm rồi nhắm mắt, uể oải nói: “Hôm nay trẫm không lên triều.”
Bình thường bệ hạ chỉ hoãn buổi chầu một tiếng, rất ít khi không lên triều, có vẻ đã trải qua một đêm vui vẻ với vị Tiêu công tử. Chung Đắc Lộc là thái giám, nhưng ông hiểu điều gì nên biết và không nên biết, ông ta nhìn Tiêu Hạc một cách ẩn ý, lại hỏi: “Bệ hạ muốn ăn sáng không ạ?”
Tề Huyên Nghi tức giận ném gối ra ngoài, bực bội quát, “Cút cho trẫm, ngươi mà nói thêm một lời nào là trẫm cho đầu ngươi bay khỏi đầu đấy.”
Chung Đắc Lộc vội ngậm miệng, không dám phát ra tiếng.
Tề Huyên Nghi nằm trên giường một hồi, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, thế là giận dữ ngồi dậy, nói với Tiêu Hạc: “Tiêu Hạc, lên giường ngủ với trẫm một lát.”
Tiêu Hạc quỳ xuống giường: “Bệ hạ, thảo dân muốn xuất cung.”
“Xuất cung?” Tề Huyên Nghi khẽ giơ tay, Chung Đức Lộc đã tránh ra xa lập tức chạy tới, vén rèm cho hắn. Hắn giẫm chân lên vai Tiêu Hạc, trần như nhộng, cũng không quan tâm Tiêu Hạc quỳ dưới đất ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy gì, hắn cười nói: “Được, vậy để vị hôn thê của ngươi vào cung thay ngươi, thế nào?”
Tiêu Hạc không nói gì nữa.
Cơn giận của Tề Huyên Nghi đến nhanh mà đi cũng nhanh, đêm qua hắn muốn tống đám họa sĩ đó vào tù, nhưng hôm nay đã quên béng mất, sau khi kéo Tiêu Hạc lên giường, hắn bắt đầu lột quần áo Tiêu Hạc.
Tiêu Hạc hơi bất đắc dĩ, Tề Huyên Nghi tặc lưỡi, bất mãn nói: “Hôm qua trẫm không nhìn thấy gì cả, đừng chảnh.”
Hắn soàn soạt cởi hết quần áo Tiêu Hạc, sau đó không làm gì nữa, chỉ ôm y ngủ tiếp.
Cả đêm Tiêu Hạc không chợp mắt, bây giờ nằm trên giường vẫn không thấy buồn ngủ, chả muốn biết khi nào hoàng đế mới thả mình, nếu đối phương mãi vẫn không chịu thì sao đây.
Vốn tưởng Tề Huyên Nghi không muốn vào triều chỉ do biếng nhác nhất thời, nhưng mấy ngày sau hắn vẫn chả hề xuất hiện trong buổi chầu, cả ngày vui vẻ ở cung Quan Sư, tấu chương trong Ngự thư phòng chồng chất, còn cao hơn cả người, thế mà Tề Huyên Nghi vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Ngày đó đã có rất nhiều người nhìn thấy Tiêu Hạc bị Chung Đắc Lộc dẫn vào cung, giờ Tề Huyên Nghi không lên triều, chỉ thấm thoắt vài ngày mà đã có nhiều lời lẽ không hay lan truyền ra ngoài, sau đó lại truyền đến trong cung.
Tề Huyên Nghi tình cờ nghe được cuộc thảo luận của cung nhân, thì cười khúc khích dựa vào hòn non bộ, không tức giận cũng không quan tâm Tiêu Hạc sẽ nghĩ gì khi nghe thế này.
Tiêu Hạc là con trai của gia đình quý tộc, có cả tài lẫn sắc, tương lai sáng lạng, mà giờ lại trở thành người tình của hoàng đế, bị giam cầm trong thâm cung và bị mọi người chế giễu.
Y biết lớp da chỉ là vật ngoài, con người sống trên đời luôn phải chịu đủ mọi đau đớn, xuất thân của y đã tốt hơn những bá tánh nghèo khổ ngoài kia, nó đã giúp y tránh được nhiều kiếp nạn trong 20 năm qua, vì vậy thảm họa ngày nay có thể là do ông trời định sẵn.
Ông vương gia biết hoàng đế không vào triều tận mấy ngày vì một người đàn ông thì giận tím mặt, cầm roi ngựa do tiên hoàng ban tặng xông vào cung Quan Sư, chiếc roi vùn vụt đánh vào lưng Tiêu Hạc một cách không thương tiếc, y khẽ rên, nghe vương gia mắng thân phận y mà cũng xứng ở cung Quan Sư.
Tiêu Hạc đang quỳ không nói lời nào, tuy vương gia đã cao tuổi, nhưng lại vút roi rất điêu luyện. Một hồi sau, máu chảy nhuộm đỏ y phục sau lưng, cơn giận của vương gia vẫn không suy giảm, tiếp tục mắng nhiếc, ai mà tự trọng chắc đã chết trong cung Quan Sư lâu rồi.
Nếu không phải có người báo tin cho hoàng thượng, có lẽ Tiêu Hạc sẽ bị đánh chết ở cung Quan Sư.
Hoàng đế chạy chậm tới, thấy Tiêu Hạc bê bết máu cũng không nhiều lời, chỉ phất tay, kêu người đưa vương gia đang nổi nóng ra ngoài.
Sau đó đến trước mặt Tiêu Hạc, ngồi xổm xuống, lo lắng nói: “Mau ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”
Tiêu Hạc không nhúc nhích, như thể đã chết.
Hàng lông mày xinh đẹp của Tề Huyên Nghi sắp cau lại với nhau, hắn và Tiêu Hạc mới vui vẻ được chút, nếu y chết sẽ khó tìm được ai tuấn tú thế này.
Tề Huyên Nghi gọi y rất lâu, đến khi nhắc đến vị hôn thê, Tiểu Hạc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tề Huyên Nghi.
Chắc hoàng đế đã chạy tới đây, hắn thở dốc, gò má ửng hồng, tóc mai hai bên thái dương rủ xuống, ánh mắt nhìn y như có ngàn lời muốn nói.
Không lâu sau, Tiêu Hạc nghe thấy bệ hạ bảo: “May mà mặt ngươi không sao, làm trẫm sợ chết khiếp.”
Mặt trời giữa trưa xua tan bóng tối trong cung, bụi vàng lơ lửng trong những tia sáng, Tiêu Hạc nhìn Tề Huyên Nghi một lúc, mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu.