Sau Khi Trầm Oan Giải Tội

Chương 29: Đừng thẹn thùng mà




Một Khúc Nguy Huyền đã đủ khiến Tương Trọng Kính đau đầu, hiện tại còn thêm một con rồng không hiểu thế sự, Tương Trọng Kính ôm đầu, cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Tương Trọng Kính lười giải thích cho Khúc Nguy Huyền, càng giải thích càng loạn.
“Trước không nói cái này, năm đó là ai bảo ngươi đi vào Tam Độc bí cảnh trộm U Hỏa?”
Nhắc tới sự việc năm đó, mày Khúc Nguy Huyền khẽ nhăn lại, tựa hồ không muốn nhớ tới, nhưng Tương Trọng Kính hỏi, hắn vẫn phải ngoan ngoãn nói: “Cha ta.”
Khúc Nguy Huyền ho khan vài tiếng, chỉ nói mấy câu, trên mặt đã hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ.
Tương Trọng Kính vốn dĩ còn muốn nói hỏi thêm vài chuyện, nhưng thấy hắn thế này, có chút lo lắng tiến lên sờ trán Khúc Nguy Huyền, vừa đến gần đã bị nóng đến nỗi tay phải lùi về một chút.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nói: “Hỏa độc trên ngườ ngươi……”
Khúc Nguy Huyền lắc đầu, uể oải nói: “Không sao, ta đang dùng Thuỷ Hoạn thảo.”
Thuỷ Hoạn thảo nằm sâu trong bùn ở nơi có hơi ẩm và âm khí nặng, cực kỳ khó tìm, có thể dùng Nguyên Anh của tu sĩ tạo thành nguyên đan để đông lạnh nó, là linh dược khắc chế hỏa độc.
Tương Trọng Kính nói: “Ta đưa ngươi đi tìm Mãn Thu Hiệp.”
Khúc Nguy Huyền lắc đầu: “Thuỷ Hoạn thảo là phương thuốc năm đó do hắn kê.”
Mày Tương Trọng Kính nhăng càng chặt.
Khúc Nguy Huyền không tiện ở lâu, hắn lấy từ trong tay áo ra một đóa hoa trắng đưa cho Tương Trọng Kính, nói: “Đây là những việc năm đó ta biết được, ngươi xem có cần dùng hay không.”
Tương Trọng Kính tiếp nhận: “Hiện tại ngươi đã là Khứ Ý Tông tông chủ, có từng gặp qua Khứ Ý Tông trưởng lão chưa?”
“Chưa từng.” Khúc Nguy Huyền nói xong, đột nhiên nghiêng đầu, ngơ ngác nói, “Bất quá ta từng nghe có người nói với cha ta, nếu ta chết, sẽ tìm một tân…… Tân đích ngư (người kế nhiệm)?”
Tương Trọng Kính kinh ngạc: “Cá? Cái gì cá?”
Khúc Nguy Huyền cũng không nghe rõ, lờ mờ lặp lại: “Tân đích ngư.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính thấy dáng vẻ này của hắn, liền khẳng định bản thân không có nghe lầm.
Bất quá lời này quả thực có ý vị sâu xa.
Nếu Khúc Nguy Huyền chết, sẽ tìm…… Người kế nhiệm?
Nếu tam môn thật sự làm ra cái chủ ý quỷ quái này, thì hết tám phần Khúc Nguy Huyền cũng sẽ giống Túc Tàm Thanh bị người khác điều khiển.
Dù Tương Trọng Kính có thông minh, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Khúc Nguy Huyền không ở lâu, sau khi nói xong, liền đứng đứng dậy, đờ đẫn nhìn Tương Trọng Kính, nhỏ giọng nói: “Trọng Kính, Trọng Kính ôm ta một cái.”
Tương Trọng Kính cũng không cảm thấy có vấn đề gì, giang hai tay đang muốn ôm hắn, lại bị Cố Tòng Nhứ như hổ rình mồi đứng ở một bên kéo lấy cánh tay, thoáng dùng sức đã khiến Tương Trọng Kính ngã vào trong lòng ngực hắn.
Tương Trọng Kính: “……”
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nhìn Khúc Nguy Huyền: “Một ngày kia ta sẽ giết ngươi.”
Khúc Nguy Huyền không thèm nhìn hắn, còn đang chờ mong nhìn Tương Trọng Kính, muốn ôm một cái.
Cả người Tương Trọng Kính ngã vào lòng Cố Tòng Nhứ, hai cái tay đều không biết phải đặt ở đâu, hoảng loạn không còn dư sức chú ý đến Khúc Nguy Huyền.
Cuối cùng Khúc Nguy Huyền hơi nghiêng đầu nhìn hai người một hồi lâu, ngơ ngác gật đầu.
Hắn nói: “Ta đã hiểu.”
Tương Trọng Kính: “……”
Ngươi lại hiểu cái vẹo gì?
Khúc Nguy Huyền chưa nói mình hiểu gì, đã xoay người rời khỏi Vô Tẫn Lâu.
Lúa này Cố Tòng Nhứ mới buông Tương Trọng Kính ra, khoanh tay lạnh lùng nói: “Con kiến ngu xuẩn.”
Tương Trọng Kính đang cố gắng trấn an cảm xúc đột nhiên sửng sốt, tóm chặt Cố Tòng Nhứ: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Cố Tòng Nhứ trừng y: “Ta mắng hắn thì đã sao? Sao ngươi lại che chở hắn quá vậy?! Chuyện năm đó không chừng hắn cũng thò một chân vào, bây giờ lại trương ra vẻ mặt đáng thương xoay ngươi mòng mòng, ngươi thế nào……”
“Không phải!” Tương Trọng Kính vội vàng đánh gãy lời hắn, “Ngươi nói ngu xuẩn?”
Cố Tòng Nhứ thấy y không giống như muốn vấn tội, do dự một chút, mới nói: “Ngu xuẩn thì sao?”
Con ngươi đen nhánh của Tương Trọng Kính rất trong trẻo nhưng y lại nói ra một câu khiến người khác phát hoảng: “Lúc nãy Nguy Huyền nói hắn đã nghe được mấy lời kia, có phải thực sự rất ngu xuẩn hay không?”
Cố Tòng Nhứ ngẩn ra.
Sau khi Tương Trọng Kính nói xong, dường như y đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nỉ non tự nói: “Năm đó bọn họ vì sao phải lập mưu nhốt ta trong Tam Độc bí cảnh? Đúng rồi, một trong Tam Độc là ngu si, hai tật còn lại là tham dục và hận thù, nhưng Tấn Sở Linh không phải là người của tam môn…… hơn nữa vì sao Lâm Giang Phong đột nhiên sánh ngang hàng với tam môn? Lâm Giang Phong…… Dịch Quận Đình?”
Cố Tòng Nhứ căn bản nghe không hiểu Tương Trọng Kính đang nói cái gì, thấy y nói năng lộn xộn tự kỷ nửa ngày, nhịn không được đánh gãy dòng suy nghĩ của y.
“Tương Trọng Kính.”
Tương Trọng Kính thất thần nói: “Cái gì?”
Sắc mặt Cố Tòng Nhứ có chút khó coi: “Năm đó chủ nhân ta…… khi y ngã xuống, ta còn nhỏ nhưng mơ hồ nhớ được có hình như có người lợi dụng “Tam Độc” công kích y……”
Tương Trọng Kính đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Trầm mặc một lúc lâu, Tương Trọng Kính mới hỏi: “Chủ nhân ngươi gọi là gì?”
Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Ta không biết, người khác đều gọi y là tiên quân.”
Tương Trọng Kính rũ mắt nhìn bông hoa trong lòng bàn tay đến thần.
Bởi vì một chữ “Ngu” của Khúc Nguy Huyền, Tương Trọng Kính mơ hồ cảm thấy chính mình đã có phương hướng.
Chỉ cần tìm được tam môn trưởng lão, không chỉ tìm ra được chân tướng bản thân bị hãm hại, còn có thể giúp Cố Tòng Nhứ tìm được chủ nhân hắn.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ thất hồn lạc phách, giơ tay vỗ vai hắn, an ủi tiểu long một câu: “Đừng lo, chờ đến Khứ Ý Tông rồi, có lẽ chúng ta sẽ biết được hành tung của chủ nhân ngươi.”
Y khó có một lần lương tâm trổi dậy, vừa nói lời an ủi xong, Cố Tòng Nhứ liền hung dữ hất tay y ra, cả giận: “Đừng nghĩ là ta không nhìn ra ngươi muốn lừa ta tiến vào trận pháp!”
Tương Trọng Kính: “……”
Vẻ mặt Cố Tòng Nhứ đầy tự tin viết “Ta đã sớm nhìn thấu ngươi, đồ nhân loại giảo hoạt”.
Tương Trọng Kính nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cũng nhịn được xúc động muốn mắng hắn, bằng không ngốc long này sẽ cho rằng mình bị nhìn thấu nên thẹn quá thành giận.
“Đúng vậy.” Tương Trọng Kính mặt vô biểu tình nói, “Ta chính là muốn lừa ngươi vào đó, làm cho ngươi cúi đầu xưng thần trước mặt ta, tốt nhất là có thể đem đầu ngươi làm đệm cho ta ngồi.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Tương Trọng Kính cứ như vậy nói trắng ra, Cố Tòng Nhứ ngược lại có chút chần chờ.
Tương Trọng Kính…… Tuy rằng tâm địa gian giảo, nhưng hẳn sẽ không sử dụng thủ đoạn âm hiểm như vậy.
Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một hồi lâu, mới thử thăm dò nói: “Ngươi…… Thật sự sẽ làm thế?”
Tương Trọng Kính liếc hắn, chậm rãi nói: “Ngươi nói đi?”
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới vứt bỏ cảnh giác.
Đêm khuya, Tương Trọng Kính trở về phòng, đem đoá hoa Khúc Nguy Huyền giao cho bóp nát, một luồng ánh sáng như nước chảy nhập vào giữa trán Tương Trọng Kính
Chỉ trong nháy mắt, Tương Trọng Kính có cảm giác quay về thời điểm bị cầm tù trong Tam Độc bí cảnh 60 năm.
Xung quanh là một màu đen nhánh, chỉ có tiếng gió gào thét.
Tương Trọng Kính chưa kịp chuẩn bị, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống mặt đất.
Một đôi tay từ sau bướm tới, ôm lấy eo Tương Trọng Kính, không để y vì té ngã mà mất mặt.
Tương Trọng Kính kinh hồn chưa định, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một đôi kim sắc dựng đồng (đồng tử dựng đứng màu vàng).
“Tam Canh?”
Thanh âm của Cố Tòng Nhứ từ trong bóng đêm truyền đến, vẫn giống như suốt 60 năm Tương Trọng Kính bị nhốt kia, chỉ cần Tương Trọng Kính trêu đùa hắn vài câu, ác long sẽ không phục mà mở miệng cãi lại y.
“Đã nói không được gọi ta là Tam Canh, bằng không ta sẽ để ngươi ngã xuống."
Nếu đặt ở hoàn cảnh bình thường, Tương Trọng Kính không thèm để ý, nhưng lúc này y thật sự bị dọa sợ, cơ hồ như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nhón mũi chân ôm lấy cổ Cố Tòng Nhứ, vội vàng nói: “Chân long ơi, Tòng Nhứ à.”
Vừa dứt lời, Tương Trọng Kính đột nhiên cảm giác thân thể mình ôm bỗng nóng lên.
Ngay sau đó, Cố Tòng Nhứ liều mạng đè áp, thanh âm tức giận truyền đến: “Nói chuyện đàng hoàng, ngươi đừng động thủ động cước được không?!”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính phát hiện tư thế này của hai người trong bóng tối lại có chút ám muội, y trấn tĩnh trở lại bộ dạng thong dong.
Cảm giác được thân thể Cố Tòng Nhứ căng chặt, Tương Trọng Kính cười rộ lên, nói: “Không phải lúc trước ngươi cũng từng ôm ta sao?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ mắng y: “Ngươi vong ân phụ nghĩa!”
Tương Trọng Kính cười ha ha.
Có Cố Tòng Nhứ bên cạnh, dù ở nơi bóng tối trập trùng, nhưng có vẻ Tương Trọng Kính không còn sợ nữa.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một loại tiếng bước chân, tiếp theo đó là ánh sáng của Tê Chiếu U Hỏa lan khắp nơi.
Tương Trọng Kính biết ký ức của Khúc Nguy Huyền bắt đầu rồi, lúc này mới buông Cố Tòng Nhứ ra, nhìn theo hướng ánh sáng.
Quả nhiên, cách đó không xa Khúc Nguy Huyền chính giơ Tê Chiếu U Hỏa lên ung dung bước đi, một con khổng tước đứng trên vai hắn, U Hỏa chiếu lên lông chim hoa mỹ thật chói lóa.
60 năm trước, Khúc Nguy Huyền vẫn còn là một thiếu niên non nớt, ánh mắt dại ra, tựa như tên ngốc cũng có thể lừa hắn.
“U Hỏa thật sự ở chỗ này?” Khúc Nguy Huyền giơ Tê Chiếu U Hỏa lên rọi xung quanh.
Thanh âm khổng tước truyền đến: “Đúng vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Nguy Huyền xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, bước chân hắn thoáng nhẹ hơn, rất nhanh đã tìm được một quan tài.
Khổng tước thấy thế, lập tức nói: “U Hỏa ở trong quan tài, mở ra.”
Khúc Nguy Huyền xoay quanh Định Hồn Quan hai vòng, nghi hoặc nói: “Mở như thế nào?”
Khổng tước thúc giục: “Không phải tông chủ cho ngươi một khối ngọc thạch à, dùng khối ngọc thạch đó.”
Khúc Nguy Huyền nghe theo lấy ngọc thạch ra.
Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ vừa thấy, đều có chút giật mình.
Ngọc thạch trong lòng bàn tay Khúc Nguy Huyền vậy mà lại là một khối long cốt!
Khúc Nguy Huyền theo phân phó của khổng tước, thuận lợi mở Định Hồn Quan ra.
Nắp quan tài rơi xuống trong nháy mắt, Tương Trọng Kính tiến lên, nương theo tầm mắt Khúc Nguy Huyền nhìn qua, nhìn người nằm trong quan đế.
Người nọ là chủ nhân Cố Tòng Nhứ, y một thân hồng bào hoa mỹ, tóc màu mực xoã trên sườn vai hồng y, khăn che mặt che kín khuôn mặt.
Hai thốc U Hỏa ngoan ngoãn ngủ trên vai y, ánh sáng mỏng chiếu sáng khăn che mặt người nọ.
Chỉ cần một cái liếc mắt, đã có thể nhìn ra sinh thời nhất định là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Bởi vì Định Hồn Quan mở ra, vô số luồng khí dũng mãnh xông vào quan tài, thân thể vốn còn bình thường bỗng hóa thành bột mịn.
Cùng lúc đó, bên quan tài xuất hiện thật hắc long cực lớn, Cố Tòng Nhứ vòng một vòng quanh Định Hồn Quan, bảo hộ trong lòng mình.
Bởi vì khổng tước đang ẩn thân nên nhất thời Cố Tòng Nhứ không biết ai mở Định Hồn Quan của chủ nhân ra, ác long xưa nay chưa từng phẫn nộ, lại dùng đuôi ném U Hỏa về phía Khúc Nguy Huyền và khổng tước.
Ác long khoảnh khắc hóa thành hắc y thiếu niên, giống như điên loạn bổ nhào vào Định Hồn Quan muốn dùng toàn bộ linh lực giữ lại thân thể cho chủ nhân.
Nhưng khi hắn mở hai tay ôm lấy, đáp lại chỉ là một kiện hồng bào trống rỗng.
Hắc y thiếu niên quỳ trong quan tài, ngơ ngác nhìn hồng y, đột nhiên không thể kiềm chế, đau khổ khóc thành tiếng.
Cố Tòng Nhứ đứng một bên đột nhiên ho khan, xấu hổ vươn tay che lại đôi mắt Tương Trọng Kính, lúng ta lúng túng nói: “Đừng, đừng nhìn.”
Trong trí nhớ Tương Trọng Kính cũng từng xuất hiện một đoạn này, nhưng y không biết người đó là Cố Tòng Nhứ, hiện tại biết được ngược lại có chút đau lòng.
Lại nói dù sao cũng là bọn họ xâm nhập vào Tam Độc bí cảnh trước, quấy nhiễu tới hắn, lại còn làm hỏng thi thể của chủ nhân người ta, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.
Tương Trọng Kính kéo tay Cố Tòng Nhứ ra, trìu mến vỗ vỗ bả vai Cố Tòng Nhứ, trấn an nói: “Tam Canh của chúng ta thật quá ủy khuất, sau này ta thương ngươi.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Khi Cố Tòng Nhứ đến thấy hình ảnh đau đớn của chính mình trong ký ức kua đang dần biến mất, tức khắc trời quang mây tạnh, hắn mặt vô biểu tình nói: “Ngươi đừng trêu ta chính là thương ta rồi.”
Tương Trọng Kính hướng hắn nháy mắt: “Ta cũng không tùy tiện chọc người khác, đây là cách ta thương ngươi nha.”
Cố Tòng Nhứ nổi giận: “Thà rằng không có, ta đây không cần!”
Tương Trọng Kính thể hiện vẻ mặt “Ta biết”, cười khẽ nói: “Đừng thẹn thùng mà.”
Cố Tòng Nhứ tức giận tiếp tục xem ký ức, không muốn để ý tới y.
Thiếu niên Khúc Nguy Huyền đã nắm lấy U Hỏa khi bị nó phóng tới, hắn từ trên mặt đất bò dậy, bắt lấy Tê Chiếu U Hỏa rồi lập tức chạy ra bên ngoài.
Ác long còn ôm hồng y khóc, không chú ý tới hắn.
Bởi vì động tĩnh của ác long, năm đó Tương Liễm không có Tê Chiếu U Hỏa chỉ có thể chậm chạp tới muộn, lúc đến nơi đã thấy Khúc Nguy Huyền tóm chặt cái gì đó chạy như điên.
“Trọng Kính! Bắt được U Hỏa rồi! Đi mau!”
Tương Liễm kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Đúng vào lúc này, sắc mặt thiếu niên ác long trong Định Hồn Quan lạnh lùng đứng lên, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô, nhìn chằm chằm Khúc Nguy Huyền gằn từng chữ một nói: “Ta muốn các ngươi phải chôn cùng y!”
Dứt lời, cự long hóa hình, U Hỏa trong tay Khúc Nguy Huyền bị Cố Tòng Nhứ đoạt lại, đột nhiên toạc một luồng ánh lửa, ầm ầm thổi quét qua thân thể Khúc Nguy Huyền.
Khúc Nguy Huyền hét thảm một tiếng, liền đẩy ra Tương Liễm, đỡ phải chịu U Hỏa liên lụy.
Sắc mặt Tương Liễm đột biến: “Nguy huyền!”
Khúc Nguy Huyền chịu đựng ngọn lửa của U Hỏa đốt cháy, Tương Liễm không đến gần được, dù kiếm ý âm lãnh đến đâu cũng không thể bắt U Hỏa dừng lại.
Lần đầu tiên Tương Liễm nếm trải cảm giác bất lực.
Bấy giờ, các đệ tử tam môn khác nhận được chỉ thị của khổng tước đã bay nhanh đến, nhìn thấy cự long cùng U Hỏa hiếm thấy đều sợ ngây người, nhất thời không nên làm như thế nào cho phải.
Tương Liễm cơ hồ lạnh lùng nói: “Mau tới cứu người!”
“Nguy huyền!”
Tương Trọng Kính nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình năm đó, mặt vô biểu tình che mắt Cố Tòng Nhứ nói: “Đừng nhìn.”
Cố Tòng Nhứ ngoài cười nhưng trong không cười: “Đừng thẹn thùng mà.”
Tương Trọng Kính: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.