Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 12: Đừng bị mị ma lừa




Giản Nại có chút bất ngờ, quay đầu lại nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt trầm lắng như nước, anh lôi kéo cánh tay cậu, tuy có rất nhiều người đối địch, mà anh lại chỉ có một mình, thế mà anh lại cho cậu một cảm giác rất bình tĩnh và vô cùng an toàn.
Giản Nại sửng sốt: "Dạ?"
Lục Trạch Phong khẽ mở miệng: "Nếu không muốn đi thì đợi."
Ngày thường người đàn ông này luôn ra vẻ nghiêm nghị cứng nhắc với mình, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với tên bạn trai cũ của mình trong những thời khắc mấu chốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh vĩnh viễn sẽ không lùi bước.
Giản Nại nhẹ nhàng cười cười: "Nhưng bọn họ nhìn hung dữ quá à."
Lục Trạch Phong nâng mí mắt nhìn về phía đối diện.
Đám người đối diện cũng không có kiên nhẫn để chờ:
"Chưa quyết định xong à?"
"Muốn đánh một trận đúng không."
"Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Chỉ trong chớp mắt, Lục Trạch Phong kéo Giản Nại ra phía sau mình.
Đối diện hình như có pháp sư hệ triệu hoán, mặt đất bắt đầu chấn động, lá cây rơi xào xạt, gió thổi mịt mù, lúc Giản Nại chú ý thì bốn phía đã có dây đằng bay tới!
Lục Trạch Phong giẫm nhẹ mũi chân, ngay trong giây lát dây đằng vây công tới thì cả người biến mất ở tại chỗ.
"Oanh!"
Tiếng đất vỡ vụn vang vọng trong rừng rậm.
Thân pháp anh rất nhanh nhẹn, đao quang kiếm ảnh rất khó để nhìn thấy, đến cả pháp sư thao túng dây đằng cũng rất sửng sốt.
Bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng: "Ở bên kia!"
Chậm rồi, dây đằng bị thanh đao chặt đứt, biến mất trong trận sương khói kia, triệu hoán sư núp ở phía sau thân cây thì bị thanh kiếm chỉa vào giữa mày, kiếm quang mang theo khí lạnh, cảm giác áp bách rõ ràng.
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, lông tơ cả người dựng đứng.
Năng lực phản ứng của người này nhanh đến cỡ nào, sao có thể tìm được mình trong thời gian ngắn thế được?
Người có thao tác như thế sao lại chưa lên top server?
Các đồng đội phía sau muốn xông tới, pháp sư vội vàng kêu: "Đừng, đừng đánh nó, chúng ta đánh không lại đâu!"
Các đồng đội sửng sốt.
Có người đi đến gần, xét ID của Lục Trạch Phong rồi hít hà một hơi:
"Má, là Phong ạ."
"Thật luôn?"
"Là cái tên top 1 bảng chiến đấu toàn server đó hả?"
"Không phải gã luôn chơi solo một mình à!"
Một đám người cảm thấy ông bà gánh họ còng cả lưng, nếu hôm nay Lục Trạch Phong chỉ có một mình thì bọn họ nhất định sẽ không lỗ mãng như thế, dù sao đi nữa cũng chỉ có thằng điên hoặc là thằng khỏe như vâm nó mới dám solo trong cái ảo cảnh này.
Mọi người đều biết, dù có là đại lão của mấy bang hội đỉnh cấp cũng chưa chắc dám đi solo một mình.
Đám người này vừa rồi mới còn kiêu ngạo đây giờ nhìn về phía Lục Trạch Phong, cười tươi roi rói:
"Anh Phong, hiểu lầm rồi."
"Đánh nhầm người tí thôi."
"Nãy hong biết anh là ai ha ha ha..."
Giản Nại đi tới bên người Lục Trạch Phong, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cậu ghé sát vào lỗ tai Lục Trạch Phong rồi nhẹ giọng nói: "Anh nổi tiếng lắm à?"
Lục Trạch Phong thu hồi kiếm, trả lời đúng sự thật: "Không rõ lắm."
Nếu là ở đế quốc thì đúng là anh có tiếng thật.
Thậm chí toàn tinh tế không ai mà không biết đến tên của anh.
Nhưng nếu chỉ nói trong cái game này thôi thì anh cũng không rõ lắm.
Giản Nại là chúa nịnh bợ, lập tức bợ đít người ta: "Thao tác hồi nãy của anh thật là quá tuyệt vời, em thấy mấy người trong bảng xếp hạng server cũng không bằng anh luôn á."
Lục Trạch Phong nhìn về phía cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Nại nở nụ cười tươi rói, giống như một em pet đang làm nũng chủ nhân của mình: "Vẫn là ân công lợi hại, nếu chỉ có một mình em thì nhất định sẽ đánh không lại bọn họ đâu."
Lục Trạch Phong nói: "Không phải ta lợi hại."
Giản Nại cho rằng anh đang khiêm tốn.
Lục Trạch Phong nhàn nhạt liếc nhìn cậu: "Là do cậu quá yếu."
"......"
Giản Nại thật sự hận không thể đạp anh một cái.
Quên đi, phải nhịn, dù sao cũng đánh không lại.
Một đám người đối diện không nghe rõ hai người bọn họ nói cái gì, bèn mò qua:
"Tâm Tâm, chỉ có hai người cậu thôi à?"
"Cùng nhau tổ đội đi."
"Đúng vậy á, nơi này quá nguy hiểm, chỉ hai người cậu thì hơi chát đó."
Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong, nói: "Anh đi đâu thì em theo đó."
Lục Trạch Phong không quá thích đi chung với nhiều người vì khá là bị trói buộc, ảo cảnh này đối người khác mà nói thì đúng là quá khó khăn, nhưng đối với anh thì cũng chỉ như thế mà thôi, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm tìm cớ giết thời gian.
Cho nên nhanh chóng nhất là lựa chọn phương án tối ưu nhất.
Lục Trạch Phong nói: "Ta không tổ đội."
Đám kia người bị cự tuyệt.
Giản Nại nhìn về phía anh, liền thấy Lục Trạch Phong nói với bọn họ: "Cậu đi theo bọn họ đi."
Lục Trạch Phong đã xác định nhóm người này không có ác ý gì, cùng lắm là chỉ muốn có một buff đi theo phụ trợ: "Bọn họ nhiều người, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Nói xong, anh liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ tới, còn chưa đi được vài bước, đã bị người phía sau đuổi theo.
Giản Nại bước nhanh đến bên người anh: "Ân công!"
Lục Trạch Phong ngoái đầu nhìn cậu.
Thiếu niên nhỏ bé thở phì phò, nhắm mắt đuổi theo sau lưng mình: "Anh đợi em với."
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Không phải ta đã bảo cậu đi theo giúp đỡ bọn họ rồi sao?"
Giản Nại ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Tại vì bọn họ nhiều người quá nên em mới không thể đi theo họ đó."
Lục Trạch Phong thấp giọng dò hỏi: "Tại sao"
"Bởi vì..." Giản Nại kéo dài chữ cuối, cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia phản chiếu lại thân ảnh của Lục Trạch Phong rất rõ ràng, nói nhỏ nhẹ: "Bọn họ nhiều người giúp lẫn nhau là được rồi, nhưng ân công chỉ có một mình thôi."
Lục Trạch Phong sửng sốt.
Giản Nại nghiêm túc nói: "Thế nếu anh gặp nguy hiểm thì chẳng phải sẽ không có ai giúp anh à?"
Như là một cơn gió nhẹ thổi vào lòng người, mang theo hương khí dịu dàng chỉ thuộc về một mình cậu.
Giản Nại vỗ ngực, nói: "Nhưng nếu có em thì em và anh có thể giúp đỡ lẫn nhau á!"
Hừ hừ
Không ở cạnh anh thì làm sao ngáng chân anh được.
Kế hoạch báo thù của ông đây còn chưa xong đâu, đừng hòng mà đá đít tui đi!
Giản Nại lôi kéo tay áo Lục Trạch Phong: "Em muốn ở cùng với anh cơ."
......
Lục Trạch Phong rũ mắt, che đi một vài cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt.
Anh là tướng quân bách chiến bách thắng của đế quốc, cũng từng rơi vào trong trường hợp không ai giúp đỡ ở trên chiến trường, tất nhiên anh cũng là nguyên soái được vạn người kính ngưỡng, vô số trách nhiệm, sứ mệnh, hưng vong gánh trên vai, thậm chí còn có âm mưu và quyền thần tính kế, anh không thể ngã xuống, cho nên ai cũng cho rằng anh là một vị thần không gì không làm được, vô số lần bị vết thương hành hạ mất ngủ cả đêm, thậm chí nỗi đau khi tinh thần lực bị hao tổn, đều do anh một mình chịu đựng.
Bởi vì ở trong mắt người khác, anh rất mạnh.
Cho nên sẽ không có người nói ——
Em muốn ở lại, em muốn ở bên cạnh anh, bởi vì em lo lắng nếu anh gặp nguy hiểm, thì vẫn có em hỗ trợ.
Lục Trạch Phong che dấu suy nghĩ dưới đáy mắt, chậm rãi mở miệng nói với Giản Nại: "Cấp bậc ảo cảnh này không nguy hiểm với tôi, một mình tôi đi vẫn được."
Giản Nại đi theo bên người anh: "Em biết mà."
"Không phải là anh không chịu rời em." Thiếu niên áo xanh nhỏ bé dựa sát vào người anh, ngọt ngào nói: "Mà là em không muốn rời khỏi anh."
......
Trong rừng cây vẫn yên tĩnh như thế.
Cách đó không xa thỉnh thoảng vẫn truyền đến vài tiếng chim hót, lảnh lót vang vọng.
Lục Trạch Phong chăm chú nhìn cậu một lát, rồi mới nói: "Cậu muốn theo thì theo."
Giản Nại nở nụ cười: "Cảm ơn anh nhá!"
Quả nhiên thao túng tâm lý có hiệu quả.
Chỉ cần da mặt dày thì không gì mà không làm được!
Sau khi tạm biệt đám người kia, may mắn làm sao đi suốt cả một đường cũng không gặp đội nhóm khác, điểm cực của mê cung cuối cùng cũng hiện lên trước mắt.
Giản Nại chà xát tay: "Nghe nói nơi này có tỷ lệ rớt ra linh sủng đó."
Lục Trạch Phong liếc nhìn cậu: "Cậu thích sủng vật?"
"Cũng không phải là thích sủng vật đâu." Giản Nại thẹn thùng: "Chủ yếu là nghe nói có thể bán được rất nhiều tiền."
"..."
Đi đến trước mê cung mới phát hiện nơi này đã có một đội ngũ đứng đợi sẵn.
Sau khi Giản Nại và Lục Trạch Phong đến gần mới thấy rõ ràng người trong đội ngũ kia, mới vừa thấy mặt đã chậc lưỡi một cái, thầm mắng một tiếng xu ơi là xu, quá xu.
Lục Kiệt nhìn qua, có chút vui vẻ.
Giản Nại nhích lại gần Lục Trạch Phong, định trốn gã.
Văn Duyệt nhìn thấy hai người bọn họ cũng có chút bất ngờ, vốn không nghĩ tới tốc độ của bọn họ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn có thể bình yên vô sự, nhóm bọn họ băng qua khu rừng đó thôi mà ai cũng mặt xám mày tro, nhưng cả người Giản Nại lại sạch sẽ, người khác tới đây thám hiểm, còn cậu thì giống như tới đây để du lịch vậy.
Biểu tình của Văn Duyệt lóe lên một tia âm trầm.
Y ghét nhất là cái loại bình hoa chỉ biết đeo bám đàn ông như Giản Nại.
Lục Kiệt chủ động đi qua: "Cái mê cung này là map cuối cùng của ảo cảnh, cần mười người cùng nhau tiến vào cửa mới mở ra, đội của tụi anh chỉ có tám người thôi, đang chờ các đội khác tới, vừa lúc em cũng tới đây, Nại Nại, em có sao không?"
Giản Nại ủy khuất, buồn bã mở miệng: "Nếu mà biết trước gặp anh ở chỗ này thì thà chết ở ngoài cho rồi."
"......"
Thật là hài hước.
Lục Kiệt biết tính tình của cậu nên không so đo.
Văn Duyệt phía sau thấy một màn như vậy thì trong lòng càng thêm bực bội.
Giọng nữ của hệ thống vang lên: "Số lượng người chơi đã đủ, sắp bắt đầu truyền tống vào ảo cảnh mê cung, trong mê cung rất nguy hiểm, đường đi phức tạp, mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng."
Ánh sáng lóe lên, tất cả mọi người bị đưa vào trong mê cung.
Lúc truyền tống, Văn Duyệt và Lục Trạch Phong đứng gần nhau nhất, nương cái ưu thế này, trong lòng y có chủ ý.
Văn Duyệt không một tiếng động đứng sát lại gần Lục Trạch Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, anh đang cùng với tên mị ma Tâm Tâm kia hả?"
Lục Trạch Phong liếc nhìn y một cái, không trả lời.
"Em, em cũng không có ý khác." Văn Duyệt lớn lên cũng coi như thanh tú xinh đẹp, y nhỏ giọng nói: "Thật ra em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, tên mị ma kia chơi không vào đâu, nó hay thả thính đàn ông lắm, lẳng lơ cực, tuy nó đẹp thật đấy, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm à nha."
Sườn mặt của Lục Trạch Phong có chút sắc bén, anh tuấn nhưng thâm trầm, lúc trầm mặc càng khiến người ta không rõ là anh đang nghĩ cái gì, anh mặc y phục hiệp khách màu đen, thân hình cao lớn đĩnh bạt, cả người còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, dù quần áo có kiểu dáng đơn giản cũng không che lấp được dáng người tráng kiện, nhất cử nhất động đều tràn ngập hormone đàn ông quyến rũ.
Thậm chí anh còn cao hơn Lục Kiệt vài phần.
Hơn nữa có năng lực solo một mình trong ảo cảnh.
Tâm tư Văn Duyệt khẽ nhúc nhích, hơi đỏ mặt: "Không phải là em muốn nói xấu cậu ta đâu, chủ yếu là em sợ anh bị nó lừa thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.