Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 17: Chúng ta kết hôn thôi




Trước nayGiản Nại chưa từng nghĩ tới, Lục Trạch Phong sẽ giúp mình đánh khế đất.
Thật ra mấy ngày nay cậu cũng đã suy nghĩ kỹ Lục Trạch Phong chắc không có hứng thú với cậu, thậm chí cậu còn cảm thấy nếu hôm nay Lục Trạch Phong cự tuyệt yêu cầu của mình, cũng đồng nghĩa với việc anh không có tình ý.
Lòng Giản Nại có chút hoảng loạn, dò hỏi: "Thế, thế ma thú ở phó bản nào, làm sao để đánh ạ?"
Lục Trạch Phong nói: "Ma thú cấp càng cao thì xác suất rơi ra vật phẩm hiếm càng lớn."
Giản Nại dò hỏi tiếp: "Thế chúng ta phải đánh phó bản cấp bao nhiêu mới được ạ?"
Lục Trạch Phong trả lời nói: "Cấp cao nhất."
?
Lúc này Giản Nại còn chưa biết phó bản cấp cao nhất là cao cỡ nào.
Lúc cậu và Lục Trạch Phong tổ đội đi vào phó bản U Đô, thấy lệ quỷ đi lại khắp nơi lệ, sắc trời tối tăm còn có vài con quạ bay tứ tung, chỗ này là phó bản cấp 80 duy nhất của 《 Vấn Đạo 》, Địa ngục U Đô.
Giản Nại thấy hơi sợ, giọng nói còn run run: "Ân công, em mới cấp 60 thôi, chúng ta đánh phó bản này có nỗi không vậy?"
Lục Trạch Phong nói: "Cậu đi theo ta là được."
Lòng Giản Nại nói, vô nghĩa thật sự, không cần anh nói, anh không cho tui theo tui cũng đòi theo cho bằng được!
Bọn lệ quỷ trong phó bản này khác với các phó bản khác, khi người chơi tiến vào tầm nhìn công kích của nó, tất cả những con quỷ có ở dó sẽ cùng nhau sấn tới công kích.
Giản Nại nhìn gương mặt tái nhợt và móng tay sắc bén của tụi nó, theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy da đầu của mình đang tê cứng!
Chung quanh đều là thanh âm đao quang kiếm ảnh.
Bỗng nhiên...
Giản Nại cảm giác có người nắm lấy tay cậu, mang theo một ít mùi tanh lạnh lẽo của máu.
Sau khi Lục Trạch Phong dọn sạch đám oán quỷ trên đường, anh nắm tay Giản Nại nói: "Lệ quỷ trên đường nhiều lắm, cứ men theo vách tường rồi nhảy qua đại viện là sẽ tiếp cận được BOSS Phán Quan dễ hơn nhiều."
Giản Nại có chút tò mò hỏi: "Chúng ta đi tắt ạ?"
Lục Trạch Phong gật đầu: "Ừ."
Giản Nại đã bị dọa mặt mày trắng bệch, nhưng cậu vẫn dò hỏi: "Là do tụi quỷ con này khó đối phó ạ?"
Lục Trạch Phong trả lời: "Không phải."
Thật ra bọn lệ quỷ này chỉ là có bộ dáng dọa người mà thôi, nhưng cũng chẳng đánh sợ lắm, anh đã từng chinh chiến qua biết bao nhiêu tinh cầu, những nơi đó có không ít dân chúng có bộ dáng còn ghê hơn bọn lệ quỷ này nhiều, Lục Trạch Phong nhìn đã quen mắt.
Nhưng mà...
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn người trước mặt mình, từ lúc tiến vào đây Giản Nại đã bắt đầu run rẩy.
Thiếu niên áo xanh hình như rất sợ ma quỷ, có mấy lần có vài con quỷ định bay tới đây, cậu bị dọa trừng lớn mắt, hình như phải dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế được tiếng la hét của mình, không xúc động bỏ chạy.
Giản Nại nhỏ giọng dò hỏi anh: "Thế tại sao phải đi đường tắt ạ?"
Ánh mắt Lục Trạch Phong dừng ở trên người cậu, ánh mắt thâm trầm, thấp giọng mở miệng: "Bởi vì cậu sợ."
Giản Nại sửng sốt.
Cậu biết Lục Trạch Phong là một tên đầu gỗ, ngày thường không bao giờ hiểu được phong tình.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, người đàn ông này cũng có lúc dịu dàng đến thế.
Hai người đi men theo tiểu viện cũ nát, tránh xung đột với những con quỷ trên đường cái, không ngờ tới trong tiểu viện cũng có không ít lệ quỷ du đãng.
Giản Nại thở nhẹ một tiếng.
Lục Trạch Phong dẫn cậu tìm một chỗ trốn.
Chỉ cần không bị tầm nhìn của lệ quỷ quét trúng thì sẽ không bị công kích, cho nên tránh né là lựa chọn tốt nhất.
Phía sau lu nước của đình viện, hai người ngồi dựa lưng vào lu nước, bởi vì vị trí mà không thể không dựa gần vào nhau, Giản Nại nhỏ gầy như là được Lục Trạch Phong ôm vào trong ngực.
Dựa vào rất gần.
Giản Nại nhẹ nhàng thở gấp, cậu dựa vào ánh sáng mờ nhạt mà thấy được trên cổ Lục Trạch Phong có vết máu, nhỏ giọng nói: "Anh bị thương rồi."
Lục Trạch Phong nhàn nhạt đáp.
"Em trị liệu cho anh."
Ngón tay trắng nõn của Giản Nại mang theo chút ấm áp, bao trùm lấy miệng vết thương của Lục Trạch Phong, bởi vì cách nhau rất gần nên hơi thở mềm nhẹ của cậu dừng lại ở sườn mặt anh, còn mang theo mùi hương nhè nhẹ.
......
Bỗng nhiên ——
Lệ quỷ ở hoa viên thay đổi hướng đi, chợt xoay người đi tới cạnh lu nước.
Giản Nại khẩn trương vạn phần, quay mặt đi muốn nhắc nhở Lục Trạch Phong có nguy hiểm.
Lục Trạch Phong ở chiến trường hàng năm có thói quen bảo trì cảnh giác, anh cũng cảm ứng được có tiếng bước chân tới gần, anh quay mặt lại để nhìn rõ phương hướng của lệ quỷ.
......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.