Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 21: Mình ơi, ăn cơm thôi




Ám Tinh
Hôm nay là ngày lễ khá quan trọng trên Ám Tinh, lễ Vu Lan.
Ngày này là để gia đình đoàn tụ, cảm ơn cha mẹ. Vào ngày đó, khắp các phố lớn ngõ nhỏ sẽ giăng đèn kết hoa, không ít những người làm việc xa quê sẽ về nhà ăn lễ.
Sáng sớm tinh mơ, phủ nguyên soái đã rất bận bịu.
Quản gia của phủ tới hỏi Lục Trạch Phong: "Đại nhân, các trưởng lão của gia tộc hôm qua có tới mời ngài về nhà lớn, ngài có muốn sửa soạn rồi qua đó một chút không?"
Lục Trạch Phong đứng ở trước gương, anh mặc quân trang nên thoạt nhìn cao lớn anh tuấn, quân trang màu đen khiến anh càng có vẻ thành thục ổn trọng, lúc anh đứng ở trong phòng thì mọi người chẳng có ai dám thở mạnh cả.
Mới vừa rửa mặt xong.
Lục Trạch Phong từ bên trong đi ra.
Người hầu vội vàng đưa khăn lông ấm áp cho anh để lau tay.
Lục Trạch Phong đưa tay lấy, thấy trên khăn lông có thêu hình trúc xanh thì nâng mắt nhìn người hầu một cái, ánh mắt thâm trầm tối đen như mực, nguy hiểm vô cùng tận, khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Người hầu có hơi hoảng loạn, vội vàng cúi đầu.
Lục Trạch Phong trả lại khăn lông: "Đi xuống đi."
Người hầu vội vàng hành lễ rời đi.
Quản gia thấy hết cảnh này, mở miệng nói: "Đại nhân, có vấn đề gì không ạ?"
"Đám lão già kia gần đây càng ngày càng loạn." Lục Trạch Phong cúi đầu gắn nốt chiếc quân hiệu cuối cùng trên cổ tay áo, giọng anh quạnh quẽ, mang theo ý tứ trào phúng: "Kẻ nào cũng muốn đưa người đến cạnh ta cả."
Quản gia đã hiểu đại khái.
Chi thứ của Long tộc rất nhiều.
Mà những lão già đó bao gồm cả lão nguyên soái từ sớm đã không ưa gì Lục Trạch Phong ốm yếu lúc nhỏ, đơn giản là vì Lục Trạch Phong không phải là Long tộc thuần huyết, mẹ của anh xuất thân thấp hèn, chỉ là một vũ nữ xướng ca vô loài.
Đứa trẻ được sinh ra bởi người đàn bà như thế tất nhiên là sẽ bị ghét.
Rồi bẵng đi nhiều năm, năng lực của Lục Trạch Phong càng thêm xuất chúng, đám người Long tộc nhận ra được rằng họ không thể bắt chẹt anh được nữa, liền bắt đầu xuống tay từ người bên cạnh anh.
Quản gia nói: "Lão nguyên soái muốn đưa người vào, có từ chối thế nào cũng không được."
Lục Trạch Phong cười lạnh một tiếng.
Người hầu kia thoạt nhìn là dân lao động, nhưng đôi tay của người nọ trắng nõn, chẳng giống một người lao động quần quật quanh năm.
Đặc biệt là tư sắc trên gương mặt cũng không hề tầm thường, vừa thấy là đã biết một Dạ Oanh từ một gia đình giàu có.
Cha anh thật đúng là hao tâm tổn sức rồi, cài cắm một người vào đây, thậm chí còn hỏi han sở thích của anh rõ ràng, nhiều năm qua đã làm khó ông rồi.
......
Chạng vạng
Phủ của lão tướng quân.
Bởi vì lễ Vu Lan nên các chi thứ của Long tộc từ các nơi trở về, phủ đệ to lớn vô cùng náo nhiệt.
Bàn tiệc bày đủ loại kiểu dáng món ngon mỹ vị.
Lúc Lục Trạch Phong từ bên ngoài đi vào, đại sảnh vốn vô cùng náo nhiệt đại sảnh đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, hầu như cùng lúc đó, tất cả mọi người không thể không nhìn về phía cửa.
Anh mặc quân trang có áo choàng thong thả ung dung bước vào, đèn đại sảnh dừn lại ở trên người càng khiến anh có vẻ sắc bén và lạnh lùng.
......
Lục Trạch Phong đi vào trong sảnh, nói với người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa: "Cha."
Lão nguyên soái tuổi tác đã cao, nhưng vẫn còn rất minh mẫn: "Tới rồi thì ngồi đi."
Họ hàng xung quanh thấy Lục Trạch Phong tiến vào liền sôi nổi chào hỏi:
"Cháu trai tới rồi à."
"Chào anh Lục ạ."
"Mọi người chờ anh lâu rồi đấy."
Nhìn thì gia đình tình thâm đấy, nhưng lại là thâm đen.
Hầu như ngay khi Lục Trạch Phong mới vừa ngồi xuống, đã có người lên tiếng.
Người bắt đầu là một lão già tộc rồng tóc bạc phơ, thoạt nhìn như là một trưởng bối đức cao vọng trọng: "Trạch Phong, nghe nói năm trước ngươi dẹp chiến loạn ở tinh vực Tây Bắc, làm tốt lắm."
Lục Trạch Phong lên tiếng.
Trưởng bối nọ cùng Lục lão nguyên soái liếc nhau.
Ngô trưởng lão nói: "Mấy năm nay ngươi đã vất vả rồi, nghe nói kia trận chiến loạn đó đánh cực lắm, khiến tinh thần lực của ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, thân thể có khỏe không?"
Lục Trạch Phong chậm rãi mở miệng: "Không phải chuyện gì lớn, nhọc Ngô lão ghi tâm."
"Ta muốn nói, là ngươi đã mệt mỏi rồi." Cuối cùng Ngô lão cũng nói ra mục đích của ông: "Cần phải có bạn đời tri kỷ bên cạnh chăm sóc, điều đấy cũng dễ thôi, đế quốc có không ít Dạ Oanh thuần huyết ưu tú đang chờ để gã đây này, ta nghe nói hình như ngươi vẫn chưa có Dạ Oanh nào có độ xứng đôi cao, vừa lúc ta biết được một đứa cháu rất giỏi từ ông bạn già, không bằng tìm thời gian để ta giới thiệu cho hai đứa làm quen."
Những người khác thấy Ngô trưởng lão giành trước một bước, đều thầm hận không thôi.
Anh ngồi đó nhưng không phản ứng gì.
Các đại quý tộc ai cũng muốn cưới Dạ Oanh thuần huyết, hơn nữa còn coi đấy là vinh dự.
Đáy mắt Lục Trạch Phong xẹt qua tia châm chọc, nhìn Ngô lão rồi chậm rãi nói: "Thân thể của ta rất tốt, không cần nhọc lòng đến thế, Ngô lão cũng đã cao tuổi rồi, có một số việc cũng cần phải để tâm, nếu thế thì mệt mỏi lắm, nói không chừng chẳng sống được mấy năm, ngài nói xem có phải không?"
......
Nói xong, ai cũng im re.
Mặt Ngô lão từ đỏ chuyển sang trắng: "Ngươi, ý ngươi là gì?"
Lục Trạch Phong mặt vô biểu tình: "Ý trên mặt chữ."
Ngô trưởng lão tức muốn lộn bàn, nhưng trước mặt lại là Lục Trạch Phong kiêu ngạo, sắc bén và độc miệng, bọn họ ai cũng không dám nói gì, trước khi là thằng nhóc ai cũng bắt nạt được, giờ thì người ta đã là Đại tướng quân cầm trong tay quyền quân sự.
Lão nguyên soái ngồi trên chủ tọa nhíu mày, có chút không vui nói: "Được rồi!"
Lão nguyên soái thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này mới nói với Lục Trạch Phong: "Mặc kệ thế nào, huyết mạch Long tộc của chúng ta không thể bị dừng được, tạm thời vẫn nên tìm người thích hợp trước, Trạch Phong còn trẻ, không vội."
Lời này nói ra, trong lòng những người trên bàn tiệc có ý nghĩ khác nhau.
Lục Trạch Phong chỉ cảm thấy châm chọc.
Mà những người khác còn lại cảm thấy, nếu bản thân có thể dâng lên một Dạ Oanh thuần huyết có độ tương xứng cao với Đại tướng quân, thế thì chẳng phải là sẽ đổi đời trong một đêm sao!
...
Yến hội bắt đầu.
Lục Trạch Phong nhìn lướt qua, hầu như tất cả đều là món ngon được nấu nướng tỉ mỉ.
Mà phần lớn những món này đều là thực đơn hằng ngày ở phủ của anh.
Tất cả mọi người không ngừng mày mò sở thích của anh, giống như là đang điên cuồng tìm điểm đột phá, vì chung quy chẳng có ai biết anh thật sự thích ăn món gì.
Yến hội tiến hành được một nửa.
Lục Trạch Phong đi ra khỏi phòng ăn hít thở không khí bằng đường nhỏ.
Cách đó không xa trong hoa viên, vừa lúc có mấy tên chi thứ bên ngoại cũng ở đó, bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện:
"Nó chảnh thiệt chứ."
"Nếu không phải cha nó là lão nguyên soái, chắc đến lượt nó làm đại tướng quân."
"Thì đó, tưởng có ông già là ngon."
"Có nghe nói chưa, thằng đó không phải là Long tộc thuần huyết đâu."
"Tin chuẩn chưa bruh?"
Người trong hoa viên bắt đầu xôn xao.
"Sao mà giả được."
"Mẹ thằng đó là vũ nữ đấy."
"Thằng con lai tạp chủng."
"Ha ha ha ha, khó trách tinh thần lực của nó bị tổn thương nghiêm trọng đến thế, thì ra là con lai..."
Một đám người chỉ lo nói, đột nhiên cảm giác chung quanh đặc biệt an tĩnh.
Có người cứng ngắc quay đầu lại, phát hiện phía sau cái gì cũng không có, nhưng chính là có một loại áp bách vô hình khiến bọn họ cảm thấy lạnh lẽo, run rẩy.
...
Ra khỏi phủ của lão nguyên soái, phó quan giúp anh mở cửa xe.
Lục Trạch Phong ngồi vào trong xe, trên mặt anh không có biểu tình nào dư thừa, nhưng dưới bóng đêm thâm trầm lại khiến người khác có vẻ sợ hãi.
Phó quan thấp giọng dò hỏi: "Bọn họ là tiểu bối, ngài muốn xử lý họ như thế nào?"
Giọng Lục Trạch Phong bình tĩnh, nhưng người bình tĩnh thế mà lại tàn nhẫn nói: "Giữ mạng là được."
Phó quan vội vàng gật đầu.
Những người này hẳn là nên cảm thấy mình may mắn vì thuộc dòng họ Long tộc, nếu không có thân phận gì thì chắc là đắp chiếu cả rồi.
...
Bên trong xe im ắng.
Lục Trạch Phong ngồi ở trong xe, chỉ cảm thấy cả người như đang được bọc một tầng âm hàn lệ khí, càng nhớ tới từng gương mặt của những người trong trong yến hội thì sát ý càng dâng lên.
Khiến người buồn nôn.
Cơn nóng giận trong lòng quay cuồng, tinh thần lực cũng bắt đầu có chút ẩn ẩn không chịu khống chế.
Tài xế ngồi ở phía trước toát hết cả mồ hôi lạnh, uy áp của tinh thần lực đỉnh cấp không phải ai cũng có thể chịu nổi, ở đây quá nguy hiểm!
Đúng lúc này ——
"Đinh"
Có âm thanh báo vang lên.
Lục Trạch Phong mở ra, là Giản Nại nhắn tin:
"Ân công ~ hôm nay sao anh không onl zị ~ người ta với con rất nhớ anh đó ~QVQ"
"Anh nhìn nhà của chúng ta xây xong rồi nè."
"Em còn đổi màu màn cửa nữa đó!"
"Hôm nay anh có onl hong để em còn nấu cơm chiều ~"
Hình kèm theo là bé Rồng lửa bị Giản Nại ôm, thằng nhỏ bị bắt ôm nếu không né được, cuối cùng đành phải bất mãn phun vài ngọn lửa, còn Giản Nại trong bức hình thì cười tươi roi rói, đáng yêu cực kỳ.
Lạ quá.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh bình thường, nhưng vừa nhìn đã khiến lòng của Lục Trạch Phong bình tĩnh lại.
Anh nhìn ngắm bức ảnh thật lâu.
......
Trước kia khi chơi game anh chỉ muốn giết chóc, hiện giờ chơi game đã có nơi để trở về.
Tài xế phía trước bỗng nhiên cảm thấy uy áp từ tinh thần lực ở trên người bỗng dưng dịu xuống, thông qua kính chiếu hậu thì thấy dưới đáy mắt nguyên soái đại nhân có một chút dịu dàng.
?
Thiệt hay giả vậy?
Bồ Tát sống phương nào mà có thể độ được kiểu này?
Tài xế hận không thể dập đầu bái lạy Bồ Tát vài cái!
......
Trở lại phủ tướng quân.
Quản gia sắp xếp bài trừ sạch sẽ những người không an phận, sau đó Lục Trạch Phong mới tiến vào khoang trò chơi.
Theo lời Giản Nại, ở giao diện đã có mục gia viên, anh nhấn một cái là có thể vào, miếng đất này là loại cao cấp, kiến trúc của nó là đình đài lầu các cổ phong tứ hợp viện này nọ có đủ.
Xung quanh hoa đào nở rộ khắp nơi, đi lên cầu thang, vào phòng bếp thì mới thấy Giản Nại.
Giản Nại mặc tạp dề, đang ở bên kệ bếp tập trung làm cơm chiều.
Một màn khói dày đặc bao trùm căn bếp, thiếu chút nữa nhìn không thấy người.
"A! Ân công!" Giản Nại chú ý tới động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn, cậu vui vẻ ra mặt: "Anh về rồi à!"
Giống như cô vợ nhỏ đang chờ chồng về nhà.
Giản Nại kéo tay anh: "Em đang nấu cơm chiều cho anh nè, chút xíu nữa là anh được ăn rồi.."
Lục Trạch Phong nhìn phòng bếp bừa bộn, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Hỏa Long con như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng bò lên vai cha nó, run bần bật rút vào lòng Lục Trạch Phong, nhìn nó như đang diễn cảnh con trai chờ cha về nhà tìm chỗ dựa.
Lục Trạch Phong sờ đầu nó.
Còn Giản Nại thì đang rất phấn chấn bày dọn đồ ăn lên.
Lăn lộn nửa ngày đầu bếp Giản mới nấu được 3 món, nhìn sơ sơ thì bao gồm những món: rau xanh hắc ám, nấm rơm tự hủy, thịt kho tàu chìm.
Giản Nại ngồi ở một bên, tha thiết nhìn anh: "Anh nếm thử đi, tự em làm đó!"
Lục Trạch Phong cầm lấy đũa, gắp đồ ăn ăn một ít.
Đôi mắt hoa đào của Giản Nại lóe lên một tia kích động, cậu dò hỏi: "Hương vị thế nào, ăn ngon không ạ?"
Lục Trạch Phong chậm rãi buông đũa: "Làm tốt lắm."
Giản Nại có chút cảm động, không nghĩ tới món ngon mình làm cuối cùng cũng có người khen, không uổng công cậu cực khổ bận rộn cả ngày, chính là muốn thể hiện bản thân hiền huệ, để Lục Trạch Phong cảm nhận được gia đình ấm áp, phát hiện ưu điểm của mình!
Lục Trạch Phong đưa mắt nhìn về phía cậu, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ, nghiêm túc nói: "Lần sau đừng làm nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.