Lúc ấy Giản Nại nhìn khuôn mặt vô cảm của Lục Trạch Phong, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút hồi hộp.
Thấp thỏm.
Sau đó ——
Ngay khoảnh khắc Giản Nại cho rằng chuyện này thế là xong, Lục Trạch Phong mới mở miệng nói: "May cái gì đấy?"
Giản Nại sượng trân, ngượng ngùng mở miệng: "Rồng ạ."
Lục Trạch Phong nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn cậu.
Giản Nại dần nhận ra điều kỳ lạ từ ánh mắt của anh, cậu xấu hổ rồi giận dữ lấy lại túi tiền vào tay mình: "Chẳng lẽ không giống ạ?"
Lục Trạch Phong nói với cậu: "Cậu có từng may cho bạn trai kia của cậu chưa?"
Giản Nại sửng sốt, cậu không biết tại sao Lục Trạch Phong lại hỏi như vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Sao lại hỏi thế?"
Lục Trạch Phong bình tĩnh nhìn cậu: "Tôi cho rằng anh ta sẽ góp ý vài cậu, đốc xúc cậu tiến bộ."
Giản Nại đỏ mặt, cậu hoài nghi bản thân có phải bị ghét bỏ hay không.
Nhưng đã nhắc tới chuyện này, cậu cần phải giải thích một chút: "Em chưa từng thêu cho anh ta!"
Đáy mắt Lục Trạch Phong xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cúi đầu nhìn Giản Nại, trùng hợp làm sao biểu cảm của cậu lại khá giống với người nào đó trong trí nhớ.
Ánh mắt Giản Nại nhìn thẳng cậu, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ thêu cho mỗi anh thôi."
Con ngươi Lục Trạch Phong tối lại.
Giản Nại nghiêm túc nghĩ, cậu nhận ra Lục Trạch Phong, cậu dự định gạt anh, lấy một thân phận khác lấy lòng anh, sau đó chờ anh có ý với mình rồi cậu sẽ thẳng thắn thừa nhận thân phận, đây là lựa chọn tối ưu nhất, giảm bớt nhiều khó khăn.
Nhưng mà...
Nhưng mà cậu đã lừa gạt Lục Trạch Phong một lần rồi.
Cậu không muốn nói dối nữa, cũng không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa, cậu sợ rằng một khi mình nói ra thân phận thật, thì sẽ thấy ánh mắt chán ghét của Lục Trạch Phong nhìn mình.
Cậu rất sợ hãi, Lục Trạch Phong sẽ nghĩ cậu là một tên lừa đảo.
Trong lòng Giản Nại bồn chồn, cậu lặng lẽ nhìn Lục Trạch Phong một cái, thì thầm chỉ hai người mới có thể nghe được: "Con... ma thú kia, anh còn nhớ không?"
"......"
Không khí bốn phía dường như im bặt trong giây lát.
Giản Nại thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Lục Trạch Phong, nhưng cậu có thể cảm được bản thân mình hồi hộp như đang bị mũi nhọn chọc vào lưng vậy.
Căng thẳng quá.
Giản Nại bỗng nhiên may mắn bọn họ gặp mặt, chính mình có thể cùng hắn mặt đối mặt nói chuyện, bởi vì như vậy lời nói, Lục Trạch Phong liền vô pháp đem chính mình kéo đen, cũng không có biện pháp không thấy chính mình: "Em, chuyện lúc trước có rất nhiều hiểu lầm, anh cho em một cơ hội giải thích được không..."
"Không nhớ."
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
Giản Nại ngẩng đầu, đối diện với sự trầm mặc của Lục Trạch Phong và đôi mắt đen tuyền tĩnh lặng của anh, trong nháy mắt cậu đã cảm thấy lòng mình nhói lên.
Lục Trạch Phong khẽ nói: "Ta còn có việc."
Giản Nại bị tư thái kháng cự của anh khiến trong lòng hoảng hốt, chỉ có thể trố mắt đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Lục Trạch Phong đi ngang qua mình, để lại một cơn gió.
Phó quan thông cảm nhìn Giản Nại một cái.
Nhưng phó quan không ngờ tới, bé con bị nguyên soái nhà mình dọa sợ lại không chịu từ bỏ, khi hắn đi lướt qua thì túi tiền bị nhét vào tay hắn.
Phó quan sửng sốt.
Giản Nại: "Giúp tôi đưa cho ngài ấy."
Phó quan còn muốn nói gì đó, Giản Nại đã xua xua tay: "Xem ra hôm nay anh Lục không hài lòng với món quà tạ lễ của tôi, thế thì ngày mai tôi lại đến vậy!"
"......"
Phó quan ngơ ngác nhìn Giản Nại chạy xa.
Hắn cầm túi tiền không kịp trả về trong tay, cảm giác như là củ khoai lang nóng bỏng tay, chẳng biết nên làm gì bây giờ.
Lục Trạch Phong đã đi vào.
Dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của nguyên soái đại nhân, sau khi đã về nhà thì cũng sẽ chẳng nghỉ ngơi ngay, anh ngồi ở phòng sách rồi bắt đầu xử lý một ít công vụ chiến sự, năm nay thời tiết không tốt lắm, các nơi quân đội bố trí đều yêu cầu sắp xếp lại lần nữa, cho nên trong khoảng thời gian này Lục Trạch Phong rất là bận rộn.
Phó quan tới nói: "Đại nhân... Đây là túi tiền Giản Nại để lại lúc rời đi."
Túi tiền có thêu hình con rồng cong cong vẹo vẹo được đặt trên bàn.
Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn một cái, không nói gì.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, đương nhiên cũng không cần phải bận tâm nữa, phó quan nói: "Giản thiếu gia lúc rời đi có nói ngày mai cậu ấy sẽ tới nữa ạ."
Động tác lật văn kiện của Lục Trạch Phong dừng lại, vẫn không nói chuyện.
Phó quan cũng chẳng đoán ra ý ngài ấy muốn là gì, là vui hay không vui đây.
Nghĩ kỹ một chút, hẳn là thấy vui mới đúng.
Bởi vì nếu Lục Trạch Phong không muốn người ta tới, sẽ trực tiếp để lính gác cửa đuổi đi, chứ không phải coi như không nghe thấy, yên lặng dung túng cho bã kẹo cao su Giản Nại này.
Trong lòng phó quan bỗng nhiên có hơi mừng thầm, hắn ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi ra ngoài trước, túi tiền nếu không cần thì tôi vất nhé ạ?"
Lục Trạch Phong lạnh lùng nâng mắt nhìn hắn, tuy không cần nói gì nhưng ánh mắt kia thật giống như đang nhìn người chết.
Phó quan gắng gượng không để khóe môi của mình cong lên, cúi người: "Đại nhân, tôi lui trước."
......
Bên kia
Sau khi Giản Nại trở lại phủ đệ, nhàolên trên giường.
Hôm nay Tiểu Địch cũng thấy thiếu gia nhà mình bị cự tuyệt, cho rằng ngài ấy đang khổ sở cho nên nhanh chóng chạy lại an ủi: "Thiếu gia, đừng đau lòng quá, em thấy dù nguyên soái có không thích ngài thì cũng không sao hết, em tin chắc sau này ngài sẽ..."
Giản Nại ngẩng mặt đang úp xuống gối, tò mò nhìn nhóc: "Anh đau lòng á?"
Tiểu Địch sửng sốt.
"Nhóc thấy anh đau lòng chỗ nào." Giản Nại vẫn bày ra tư thái ung dung: "Anh đâu có đâu."
Tiểu Địch: "Ủa?"
Giản Nại một tay chống cằm, mỉm cười nói: "Ngài ấy nhận lấy túi tiền của anh mà."
"......"
Chắc chưa thiếu gia, không phải ngài đưa túi tiền cho phó quan của người ta à.
Giản Nại lại chậm rãi nói: "Ngài ấy đâu có cấm anh đến nữa đâu, chỉ nói là có việc phải đi trước, điều này chứng minh rằng lòng ngài ấy có anh."
"......"
Chứ không phải người ta không muốn thấy mặt ngài à.
Giản Nại thở dài nằm ở trên giường: "Anh ấy tốt tính thật đấy."
"......"
Thiếu gia ngài điên mọe rồi.
Hiện tại trong đầu trong mắt Tiểu Địch thì Giản Nại có vấn đề tinh thần, nhưng nhóc không dám nói, nhóc sợ kích thích đến Giản Nại.
Nhưng mà Giản Nại lại chẳng thấy chán nản chút nào, cậu tích cực chuẩn bị cho ngày mai đến phủ tướng quân đưa quà, bánh ngọt túi tiền đều đã tặng hết rồi, giờ cần phải tặng cái gì đó mới mẻ hơn.
Cơ mà đã nhiều ngày rồi cậu không livestream, hôm nay quyết định lên stream một chút, kiếm chút thu nhập, nếu không cậu sẽ không có tiền mua quà xin lỗi Lục Trạch Phong.
Giản Nại xoay người ngồi dậy.
Cũng may livestream không cần lộ mặt, cho nên cậu có thể vui vẻ qua ải.
Mở stream lên, hai lần stream trước đó của Giản Nại thì số người xem lúc bắt đầu rất ít ỏi không có bao nhiêu, nhưng hôm nay lại khác.
Lúc cậu vừa mở, chưa đến một phút thì số lượng người xem đã vượt hơn 5000.
"Chủ kênh quay lại rồi."
"Sao mấy ngày qua không stream vậy."
"Còn tưởng em dừng stream luôn rồi á."
"Huhuhu, lúc bé không onl xem mấy streamer khác chán quá trời."
Giản Nại đọc được bình luận, cảm thấy ấm áp, có chút cảm động.
Cậu trả lời: "Ngại quá, những hôm vừa rồi mình hơi bận nên không stream được, hôm nay có lẽ cũng chỉ có thể hát vài bài rồi off nghỉ ngơi thôi."
Cậu nói như vậy, khán giả càng không nỡ off, ai cũng hỏi cậu đang làm gì.
Giản Nại nói thẳng: "Mình á, mình đang theo đuổi hạnh phúc của bản thân đó."
Lời này vừa ra, khán giả xem stream xịt keo!
Dù sao ở trong mắt bọn họ, người tốt đẹp như Giản Nại chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi rồi, thế mà cậu ta lại chủ động đi theo đuổi người khác sao?!
"Streamer có người thích rồi hả?"
"Là ai zạ?"
"Chắc đỉnh lắm."
Giản Nại nhớ tới bộ dáng của Lục Trạch Phong, gật đầu nói: "Anh ấy mạnh lắm đó."
Người xem stream cực kỳ tò mò ai mới là ý trung nhân của Giản Nại.
Giản Nại dứt khoát hỏi: "Mọi người thấy làm sao để khiến cánh đàn ông vui vẻ nhỉ, mình làm thế nào mới tốt đây, vì hình như anh ấy không có hứng thú với mình í!"
Lúc này, người xem stream hoá thân thành cư dân mạng nhiệt tình.
"Mặc đồ hở tí!"
"Là đàn ông thì sẽ không chê người đẹp."
"Đẹp là được."
"Chủ động xuất kích!"
Giản Nại như được giác ngộ.
Cậu đang vắt óc nghĩ nên làm gì bây giờ, bỗng dưng có tin nhắn quốc sư gửi tới vang lên từ thiết bị đầu cuối.
Quốc sư nói: "Nại Nại, trước đây cậu từng nói đang buồn vì vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp à, hai ngày nữa là sinh nhật Hoàng Hậu, yến hội rất long trọng, đợt này chắc có lẽ sẽ tụ tập toàn bộ quý tộc ở đế đô, trong tay tôi đang có danh sách khách mời nam cậu có muốn không?"
Giản Nại trả lời: "Chắc tôi không đi được đâu, gần đây tôi có việc nên hơi bận."
Quốc sư trả lời rất nhanh, tỏ vẻ tiếc nuối: "Thế à, vậy tôi hiểu lầm rồi, tôi cứ tưởng cậu sẽ hứng thú lắm chứ, ở tiệc sinh nhật Hoàng Hậu, đại nhân vật như Lục đại nhân cũng sẽ tham dự đó..."
Giản Nại: "Ngày mấy, tôi đi."
Quốc sư mỉm cười nhắn ngày giờ địa điểm cho cậu, hơn nữa còn dặn dò: "Ăn mặc cho đẹp vào."
Giản Nại thầm nói Chuyện này còn cần ngài nhắc à?!
Thật ra ngành thời trang của đế đô rất chú trọng vào trang phục của Dạ Oanh, Giản Nại dành dụm tiền đi tới cửa hàng quần áo ngay trong ngày, thử vài bộ đều không thích, cái thì nhìn ố đề quá, cái thì nhìn không đẹp.
Nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra được vị khách này có yêu cầu rất cao, cuối cùng nói: "Chúng tôi có một bộ bảo vật trấn tiệm, nhưng khá kén dáng người mặc, ngài có muốn thử không ạ?"
Giản Nại không chút do dự: "Để tôi thử xem."
Cậu tốn rất nhiều thời gian để mặc bộ đồ này, mãi cho đến khi tấm màn được kéo ra, cậu đi tới trước gương.
Đây là một bộ quần áo màu lam, phía sau thì lộ hết lưng, ở chỗ vai còn đính thêm vài con bướm bay lượn, thiết kế của bộ quần rất xinh đẹp, áo choàng cũng là màu lam, phần đuôi được thiết kế uốn lượn như sóng biển, phần đuôi uốn lượn màu trắng đó được ombre với chiếc áo choàng màu lam đánh mạnh vào thị giác người nhìn
Trang phục Dạ Oanh lúc nào cũng được thiết kế kiểu ẩn ẩn hiện hiện.
Người Trái Đất như Giản Nại trợn mắt há hốc mồm, nhưng kỳ diệu thay, cậu lại cảm thấy, có thể Lục Trạch Phong sẽ thích cái style này đấy?