Sau khi Giản Nại nghe được Lục Trạch Phong nói, cả người cứng đờ.
Cậu nhìn bóng dáng Lục Trạch Phong rời đi, chỉ cảm thấy trái tim như đang bị co thắt kịch liệt, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nỗi đau này giống như cái năm mà cậu và Lục Kiệt chia tay.
Nhưng mà cậu và Lục Trạch Phong vẫn chưa quen nhau cơ mà.
Hoặc là nói, tình yêu của bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã chết ngay từ trong trứng, là do tự cậu làm lấy.
Có giọng ai đó vang lên bên cạnh: "Ở chỗ này à, làm ta tìm nãy giờ."
Giản Nại nhìn qua, là quốc sư đại nhân.
Quốc sư đi tới nói: "Đêm nay là sinh nhật của Hoàng Hậu, có vũ hội diễn ra đấy, đến đó chơi không?"
Giản Nại gật đầu: "Vâng."
Thật ra cậu không có tâm trạng để chơi, toàn tâm toàn ý đều nghĩ về chuyện của Lục Trạch Phong.
Hôm nay có rất nhiều người tới vũ hội, lúc Giản Nại xuất hiện ở hội trường đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các quý tộc đỉnh cấp và thú nhân đều sẽ bị Dạ Oanh nhỏ xinh đáng yêu tránh né, trên người Dạ Oanh có một loại hơi thở, khiến tinh thần lực của người khác được thư thả và thoải mái, đặc biệt là vẻ ngoài thuộc hàng top của Giản Nại, hơn nữa cả người còn toát lên vẻ yêu kiều như một bé hồ ly.
Không ai mà không dừng mắt trên người cậu, tựa như bị chọc dao vào lưng.
Rõ ràng là sân nhà của Hoàng Hậu, nhưng khi Giản Nại xuất hiện thì mọi sự chú ý đều đổ dồn về cậu, sợ là cả yến hội chẳng có Dạ Oanh nào ăn mặc động trời như Giản Nại, diễm lệ như một đóa hồng kiều diễm, tận tình mời gọi mọi người chiêm ngưỡng.
Có người thấp giọng bàn tán:
"Dạ Oanh nhà ai thế."
"Dưới khóe mắt có lệ chí, vẫn chưa kết hôn."
"Đẹp ghê đó."
"Chậc... muốn dắt về nhà quá."
"Mùi cậu ta chắc ngon lắm nhỉ?"
Rất nhiều người nhìn về phía Giản Nại bằng ánh mắt tham lam, chỉ có người ngồi gần ghế chủ tọa nhất lại không nhìn cậu, Giản Nại đưa mắt về phía đó, cậu thấy được Lục Trạch Phong.
Quốc sư nói với Giản Nại: "Lát nữa vũ hội mở màn, có muốn khiêu vũ cùng ta chứ?"
Giản Nại gật đầu: "Vâng, nhưng tôi có vài chuyện muốn hỏi ngài."
Quốc sư dò hỏi: "Chuyện gì?"
"Là chuyện khoang trò chơi kia." Giản Nại do dự một chút, rồi mới nói: "Ừm... tôi muốn hỏi ngài lấy khoang trò chơi đó từ đâu vậy ạ, là địa cầu phải không?"
Quốc sư không hiểu địa cầu là gì, y hỏi lại: "Ý cậu là Hành tinh Xanh à?"
Giản Nại nhanh chóng gật đầu: "Có phải là hành tinh màu xanh thuộc Thái Dương hệ không ạ!?"
Quốc sư trả lời: "Đúng vậy."
Trong lòng Giản Nại lóe lên tia hy vọng, thật ra ở địa cầu cậu cũng chẳng có gì để quyến luyến, cha mẹ cậu mất sớm, chỉ có người bạn tốt là tiếc nuối, nếu có cơ hội thì cậu thật sự rất muốn trở về báo bình an cho bạn mình.
Quốc sư nói với cậu: "Cậu muốn đi Hành tinh Xanh à?"
Giản Nại sáng mắt: "Có thể chứ?"
Quốc sư mỉm cười: "Có thể, nơi đó là thuộc địa Ám Tinh, nếu cậu muốn đi thì tôi có thể giúp cậu mua vé xe, cậu đi du lịch cũng khá tốt, mấy năm gần đây Hành tinh Xanh xây dựng kiến thiết không tệ đâu."
"......"
Giản Nại thấy lạ quãi.
Cậu nghe mà nó cứ lùng bùng khó hiểu, trong lòng có hơi bất an, hỏi nhỏ: "Địa cầu là thuộc địa Ám Tinh á?"
"Đúng vậy." Quốc sư dẫn cậu tới chiếc bàn bày biện thức ăn, rồi nói: "Dân nơi đó đã diệt vong từ ngàn vạn năm trước rồi, nhân loại sống sót duy nhất ở nơi đó được người Ám Tinh chúng ta thu lưu, ở hạ tầng lập ra An Nhạc Viên, sau đó ở An Nhạc Viên xuất hiện một người tên là Giản Lạc, ông ta phục hưng lại các ngôn ngữ của địa cầu, nên bây giờ chúng ta mới có thể ăn được rau dưa từ địa cầu, cũng như khôi phục lại thảm thực vực hiện có của địa cầu."
Giản Nại ngây ngẩn cả người.
Từ lời quốc sư có thể hiểu rằng, địa cầu ở thế kỷ 21 và nơi mà mình đang ở vốn không cùng một thời không.
Giản Nại hoảng loạn: "Thế... khoang trò chơi kia..."
"Là ta mua được từ một lái buôn ở tinh cầu nọ, ta cũng không biết nó từ đâu tới." Quốc sư nói tiếp: "Ta chỉ dùng năng lực của mình sửa chữa nó thôi, rồi tặng nó cho nguyên soái như là một món quà, sao nào, thấy hứng thú hả?"
Giản Nại dò hỏi:"Thế, khoang trò chơi đó có thể cho tôi được không?"
Quốc sư mỉm cười: "Đồ mà Nguyên soái đã dùng qua không thể tặng lại cho người khác được, trừ phi chính ngài ấy lấy lại nó rồi tặng lại cho cậu thì được."
Giản Nại thầm nghĩ sao có thể thế được, Lục Trạch Phong giờ còn chẳng muốn nhìn thấy mình, nghĩ đến đây trong lòng cậu có chút chua xót, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Chắc là... ngài ấy sẽ không cho tôi đâu."
Quốc sư cho rằng Giản Nại bận lòng về chuyện bỏ nhà theo trai.
"Cậu đừng lo quá." Quốc sư thong thả nói: "Lục Trạch Phong là người rất có nguyên tắc, chỉ cần không làm gì phản bội hay lừa gạt ngài, thì ngài ấy sẽ không quá so đo đâu."
Giản Nại thầm nói, này thì không cần phải bàn, tôi đã làm rồi.
Nhưng cậu có chút tò mò, liền nhỏ giọng hỏi: "Nếu, nếu tôi đã làm rồi thì sao?"
Quốc sư cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười: "Người phản bội ngài ấy sẽ bị nhốt vào nhà lao nhận hết khổ hình tra tấn, chết không toàn thây."
"......"
Giản Nại nở nụ cười còn thảm hơn là khóc.
Vũ hội mở màn.
Âm nhạc du dương vang lên, vốn đã hẹn trước cùng nhau khiêu vũ, nhưng quốc sư bỗng nhiên nhận được tin tức khẩn cấp nên buộc phải rời đi, y bồn chồn nói với Giản Nại: "Nại Nại, bây giờ có lẽ ta sẽ phải rời khỏi đây, lát nữa ta sẽ sắp xếp tài xế tới đón cậu nhé?"
Giản Nại gật đầu: "Ngài cứ làm chuyện của mình đi."
Quốc sư đáp lời rồi rời đi.
Giản Nại chỉ còn một mình nên đâm ra chán chường.
Ngay lúc này, rất nhiều người ở trong bóng tối vẫn luôn âm thầm quan sát cậu tiến tới, duỗi tay ra mời:
"Có thể nhảy một điệu chứ?"
"Xin chào, làm quen nhé?"
"Em tên là gì..."
Giản Nại không có hứng thú với những người này,từ chối thẳng thừng.
Không ngờ rằng, cậu vừa quay đầu đã gặp được ông chủ Tào! Chính là cái ông già ngày hôm đó tính động tay động chân với mình, gã đi tới, cười tủm tỉm: "Nại Nại, đã lâu không gặp, đẹp quá ta ơi!"
Giản Nại miễn cưỡng nở nụ cười, không muốn để ý tới gã.
Cậu xoay người rời đi, lại bị ông chủ Tào chặn lại: "Mặc bộ đồ như này tới vũ hội không phải là để quyến rũ đàn ông à, gia đình cậu chắc sắp tàn rồi, ta đã sớm nói với cậu, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ..."
Cánh tay Giản Nại bị gã giữ chặt, đáy mắt lóe lên một tia tàn khốc, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng dẫm vào chân ông chủ Tào, thấy gã lộ vẻ đau đớn thì hả hê cười lạnh một tiếng.
Ngay lúc này, có người tới nói: "Giản Nại đúng không, quốc sư đại nhân bảo tôi đưa cậu về phòng nghỉ, ngài ấy nói nếu cậu không khiêu vũ thì có thể tới đó nghỉ ngơi."
Giản Nại thấy ông chủ tào là thấy phiền, nên thấy quốc sư phái người tới cũng không nghĩ nhiều, trả lời: "Được."
Phía sau vũ hội có sắp xếp vài phòng nghỉ.
Nơi này trang hoàng tráng lệ huy hoàng, đi dọc hành lang loanh quanh lòng vòng, người hầu dẫn đường đi ở phía trước, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng hắn.
Giản Nại hỏi: "Quốc sư đại nhân khi nào trở về."
Người hầu trả lời: "Chỉ là đi xử lý công việc thôi, rất nhanh sẽ quay trở lại ạ"
Giản Nại gật đầu, hai người bọn họ đi tới một phòng nghỉ, bước vào phòng có thể thấy một chiếc giường rất lớn, còn có chiếc sô pha xinh đẹp quý giá, nhìn khá sang trọng.
Người hầu nói: "Ngài có thể ngồi uống trà ăn bánh một lát, tôi ở bên ngoài, cần gì cứ gọi tôi là được."
Giản Nại nói: "Cảm ơn."
Người hầu đáp lời rồi xoay người rời đi.
Giản Nại ngồi trên sô pha một hồi, không đụng vào nước trà và bánh trên bàn, trước kia khi còn ở giới giải trí, từng có lần cậu tùy tiện ăn quà bánh trên bàn nên gặp phải chuyện không hay, tuy biết rằng chuyện như vậy hẳn là sẽ không xảy ra ở trên tinh cầu này nhưng trong lòng cậu hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn để tâm.
Giản Nại ngồi một hồi, nhưng quốc sư vẫn chưa trở về.
Cậu chờ đến nỗi sốt ruột, đặc biệt là cảm giác được vũ hội bên ngoài dường như đã gần kết thúc, cuối cùng ngồi không nổi nữa nên Giản Nại đứng lên muốn mở cửa ra, nhưng không ngờ sau khi vặn chốt thì chẳng thể nào mở được!
Trời má...
Giản Nại cảm giác được đầu óc mình tỉnh táo hẳn ra.
Cậu định đi mở cửa sổ, ngay khi vừa xoay người lại thì hình như ngửi thấy mùi hương kỳ lạ ở trong phòng, tuy cậu không biết mùi hương này có tác dụng gì, nhưng sức lực thân thể dần dần biến mất.
Não bộ nảy số ngay tức khắc, cậu đã bị gài bẫy.
Có người muốn hại cậu.
Ở giới giải trí Giản Nại từng gặp qua không ít chuyện như vậy, cậu vốn dĩ cho rằng Ám Tinh sẽ không có chuyện như thế, nhưng ai mà biết được chữ ngờ.
Dần dần mất sức, cậu chặn cửa lại, ở Ám Tinh rất coi trọng sự trong sạch của Dạ Oanh, lỡ như mình ngất xỉu thì tàn đời, cậu không thể để mất thân thể trong trắng của nguyên chủ được.
Nhưng ý thức mơ hồ nhanh chóng kéo đến, cậu dường như không mở được mắt.
Cuối cùng, Giản Nại cắn răng đẩy ngã bình hoa bên cạnh, cầm mảnh sứ vỡ cắt lên cánh tay mình, cơn đau buốt từ vết cắt khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút.
Cậu nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối, định liên hệ người khác tới cứu mình.
Rồi lại phát hiện căn phòng này đã bị chặn tín hiệu! Rồi xong, thế này thì dù có kêu trời kêu đất thì cũng chẳng ai hay.
Giản Nại cảm thấy tuyệt vọng, đáng sợ nhất chính là bên ngoài cửa phòng có tiếng mở khóa, không biết là ai sẽ đi vào, cậu dường như nghe được giọng của ông chủ Tào và ai đó đang nói chuyện qua lại, khiến cả người cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nước sôi lửa bỏng.
Giản Nại nhìn vào thiết bị đầu cuối có một nút Khẩn cấp, nút này không cần tín hiệu cũng có thể tiến hành, nhưng cần phải nhập vào thông tin của đối phương.
Nhưng cậu không hề nhớ được số của cha mẹ, cũng không biết số của quốc sư.
Chỉ nhớ rõ mỗi...
Giản Nại nhớ tới số WeChat của Lục Trạch Phong, khi còn ở Trái Đất, sau khi cậu bị blocked thì cậu đã cố gắng add lại, kết quả là nhớ số luôn, vốn chỉ là chuyện vô tình không ngờ rằng lúc này lại có tác dụng, cậu không dám chắc rằng gọi số này có được hay không, nhưng cậu chẳng còn lựa chọn nào nữa!