Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 61: Thời thơ ấu của Lục Trạch Phong




Giản Nại ngây người, quan sát tình huống ngay gần đó, ngay lúc người phụ nữ kia phát điên thì Giản Nại xông tới đằng trước kéo đứa bé ra, cậu thở dốc, bảo vệ đứa bé ở phía sau lưng, sau đó nhân lúc người phụ nữ kia chưa kịp phản ứng thì kéo thằng nhóc bỏ chạy.
Cậu chạy thật lâu.
Thậm chí còn chẳng biết mình nên trốn chỗ nào.
Lúc Giản Nại dừng lại để thở, cậu quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ, vừa nhìn đã giật mình.
Lục Trạch Phong lúc còn bé nhìn rất ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi cậu nhìn muốn bủn rủn, bé con trắng nõn, nhưng hơi gầy, cả người ốm yếu hơn bình thường, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập cảnh giác, nhân lúc Giản Nại không phản ứng thì giật tay ra, cảnh giác nhìn Giản Nại.
Giản Nại nhìn thấy trên tay bé đầy rẫy những vết thương.
Có những vết bầm xanh, vết bỏng, thậm chí có những vết thương hở miệng chưa khỏi hẳn, nhìn rất ghê người.
Lòng Giản Nại chợt siết lại.
Lục Trạch Phong lui về phía sau vài bước: "Anh là ai?"
Giản Nại: "Anh..."
Cậu phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói luôn Anh là vợ em nè hả?
Nghe kì thấy mồ.
Giản Nại nói không ra lời, chỉ có thể đứng sượng trân tại chỗ.
Khi hai người đang nói chuyện thì nghe được tiếng bước chân của một nhóm người đang chạy tới, cậu nhanh chóng kéo theo Lục Trạch Phong trốn đi, rồi nghe được đám người kia vội vàng chạy tới, tìm kiếm một vòng, còn nghị luận:
"Thiếu gia đi đâu rồi?"
"Nghe nói cậu ấy lại lén đi tìm phu nhân."
"Bị tiên sinh biết chắc sẽ lại bị đánh nữa quá."
"Tìm nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy."
"Thôi bỏ đi, đi nhậu không?"
Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong, không dám tin người trong phủ lại bỏ công chuyện ngang như thế.
"Chắc tối là về ấy mà."
"Thứ con hoang, kệ mịa nó."
"Có nửa dòng máu rồng làm phủ chúng ta mất mặt thật đấy."
"Đúng vậy, chết đi cho rồi..."
Giản Nại nghe xong mặt mũi trắng bệch, cậu cúi đầu thì phát hiện Lục Trạch Phong vẫn như bình thường, có vẻ như đã quen rồi, không có chút nào kinh ngạc, ngược lại còn bình lặng như nước.
Lục Trạch Phong cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
Giản Nại chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Em là sao đó?"
Thằng bé không đáp.
Giản Nại mạnh mẽ kéo tay bé, mới phát hiện bên trong cánh tay là một vết bỏng màu đỏ rất lớn, nhìn rất là đau rát, trước kia Giản Nại từng bị phỏng vẫn nhớ rõ cảm giác đau rát này, thấy Lục Trạch Phong khó chịu thì cậu cũng khó chịu theo: "Nhóc con sao nãy giờ không chịu nói!"
Không hiểu sao bọn họ đã chạy ra khỏi phủ đệ.
Giản Nại khá quen thuộc nơi đây, dù gì trước kia cậu cũng đã tới vài lần.
Đường phố và của hàng gần đó không thay đổi nhiều, nên cậu mau chóng dẫn bé tới bên bờ suối, xé một góc áo của mình, thấm ướt nó bằng nước suối mát lạnh, rồi đặt lên tay giảm đau cho Lục Trạch Phong.
Loại vết bỏng như này cần phải dùng nước lạnh đắp lên.
Giản Nại nói với Lục Trạch Phong, giọng nói dịu dàng: "Có đau không, em nhịn một chút nha."
Cậu dùng miếng vải ướt xử lý miệng vết thương và hạ nhiệt cho vết bỏng rất cẩn thận, giống như đang nâng niu vật trân quý trong tay.
Lục Trạch Phong nhìn Giản Nại, có hơi thất thần.
Giản Nại đau lòng nên luôn cau mày, thậm chí còn dịu dàng thổi cho bé, lẩm bẩm nói: "Mẹ của em sao tàn nhẫn thế chứ?"
Lục Trạch Phong không đáp, ánh mắt đen tuyền thâm thúy nhìn Giản Nại, khi cậu còn đang cằn nhằn thì đột nhiên mở miệng nói nhỏ: "Sao anh lại giúp em?"
"Hả?" Giản Nại bị hỏi mà nghẹn họng, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Phong, không khỏi chột dạ: "Hả, hỏi anh hả?"
Lục Trạch Phong hỏi từng chữ một: "Sao lại đối xử tốt với em thế?"
Trong lòng Giản Nại bảo xàm quá, vợ anh không chăm anh thì chăm ai đây, nhưng lời này cậu không thể nói ra khỏi miệng được, chỉ dám nhìn khuôn mặt non choẹt của Lục Trạch Phong, nhịn không được nắn bóp mấy cái, mỉm cười nói: "Vì thích em đó."
Ánh mắt của Lục Trạch Phong như sói con, vừa dữ vừa bướng.
Nhưng đối diện với đôi mắt cười của Giản Nạ lại chậm rãi dịu xuống.
Ngay lúc Giản Nại tưởng rằng thằng bé sẽ cắn mình một cái thì nó chỉ cúi đầu, giọng nói nhẹ tênh, như muốn tan vào trong gió: "Không ai thích em cả, bọn họ muốn em chết đi."
Nụ cười của Giản Nại co rút, cậu đã nghe thấy.
Không có cách nào có thể miêu tả được tâm trạng cậu lúc này, đau lòng khôn xiết, thậm chí còn muốn phát hỏa.
Cậu bỗng nghĩ tới trước kia, lúc còn ở trong game, Lục Trạch Phong thổ lộ với cậu mà cậu còn chế nhạo anh, anh cũng chỉ biết cúi đầu.
Cậu không hề biết lúc đó biểu tình khuôn mặt của anh ra sao.
Nhưng mà bây giờ, cậu đau lòng tột độ.
Giản Nại kiên định nắm lấy tay bé: "Ai nói!"
Lục Trạch Phong ngơ ngác nhìn cậu.
"Anh thích em nè!" Giản Nại nghiêm túc nói: "Sau này sẽ có rất nhiều người thích em đó."
Lục Trạch Phong nhìn đôi mắt Giản Nại tỏa sáng như ánh sao.
Ngay lúc đó, tiếng bụng đói rồn rột vang lên, đánh vỡ bầu không khí dịu dàng này.
Giản Nại nhìn bụng Lục Trạch Phong, cười cười: "Em đói rồi hả?"
Lục Trạch Phong mím môi không đáp, đứa bé giống như không dám đưa ra ý kiến gì, chỉ biết đứng đó chờ, sợ rằng sẽ bị người ta ghét bỏ.
Giản Nại nói: "Để anh nấu cho em ăn!"
Lục Trạch Phong ngoài ý muốn nhìn về phía cậu: "Anh nấu ạ?"
Giản Nại trợn mắt: "Chứ sao nữa! Dưới sông có cá mà, chúng ta ăn cá nướng thôi!"
Lục Trạch Phong ngồi ở trên bờ nhìn Giản Nại dùng nĩa chuẩn bị xiên cá, chờ hoài mà cũng chưa bắt được con cá nào, đáy mắt cậu bé hiện lên ý cười nhợt nhạt, khi Giản Nại định từ bỏ thì một bóng đen vụt qua, đó là một con rồng, một bé rồng con xinh đẹp, nó nhảy vào trong nước, động tác nhanh nhẹn không dõi theo kịp ngậm một con cá.
Bé rồng quăng con cá lên bờ, lắc lắc đầu, vẩy vẩy nước trên người, rồi lại nhanh chóng hì hụp dưới nước.
Nhìn có vẻ dễ.
Giản Nại choáng váng.
Bắt cá xong, bé rồng đen xoay đầu nhìn cậu, tỏ bẻ kiêu ngạo.
Giản Nại cảm thấy bé hết sức đáng yêu, nhưng vì cậu chẳng nói gì nên là bé rồng đen hiểu lầm, cúi đầu hóa lại thành hình người muốn rời đi, Giản Nại thấy bé lủi thủi rời đi nên vội vàng gọi lại: "Ủa, em đi đâu đó?"
Trên mặt cậu bé tóc đen tỏ vẻ quật cường, nhóc nhìn Giản Nại một cái, rồi không nói gì.
Giản Nại cúi đầu nói: "Sao lại đi vậy?"
Mái tóc đen của cậu nhóc vẫn còn vương hơi nước, bé cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hình rồng của em, xấu lắm."
Giản Nại sửng sốt, cậu thấy dễ cưng mà: "Xấu chỗ nào."
"Em không phải là rồng thuần chủng nên không có sừng." Lúc bé nói câu này thì sắc mặt tái nhợt hẳn, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy, khác lạ hoàn toàn với người đàn ông lạnh lùng trầm ổn trong lòng Giản Nại.
Giản Nại nhìn dáng vẻ của bé, cong môi cười: "Có gì đâu, anh không để bụng."
Lục Trạch Phong kinh ngạc nhìn cậu, ở Ám Tinh đây là một chuyện rất quan trọng, sao lại có người bảo rằng không để bụng chứ, hơn nữa bé còn là con lai, ngay cả mẹ bé còn ghét, thậm chí tránh còn không kịp, tại sao Giản Nại lại không để bụng được?
Giản Nại vui vẻ vừa xử lý cá, vừa nói: "Hôm nay anh sẽ cho bé nếm thử tay nghề của anh đây!"
Lục Trạch Phong nhìn tay chân cậu vụng về khi xử lý con cá thì biết ngay người này nhất định là quý tộc, hơn nữa còn bị nuông chiều từ bé, sao lại tới gần một đứa con lai thân phận ti tiện như mình chứ?
Bên bờ sông dần dần có khói lửa bốc lên.
Trước kia Giản Nại từng nướng cá ở trong game, cho nên bây giờ tay chân cũng có thể coi là quen việc, cậu nhanh chóng nướng xong một con cá, sau đó đưa cho Lục Trạch Phong, nói "Em nếm thử xem."
Cậu bé tóc đen ngoan ngoãn nhận lấy, cắn lấy một ngụm, cẩn thận nuốt xuống.
Ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Giản Nại: "Thế nào, ăn ngon không?"
"...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.