Sau Khi Trọng Sinh, Mèo Con Của Ta Biến Thành Chó Điên

Chương 1: Xuyên qua còn có quà TẶNG KÈM




Cuối thu đầu đông, sương mù dày đặc, sau ngày kết thúc 11-11 (lễ hội mua sắm Double Eleven của Taobao), Du Âm mang khẩu trang che mặt, đứng trong đống bưu kiện chuyển phát ở ngoài cổng trường. Một chiếc xe tải chở đầy bưu kiện chậm rãi đi vào vườn trường, tài xế từ trên xe nhảy xuống:
"Kiểm tra lại một chút, sau đó hẵng gửi tin nhắn, tôi phải đi ăn cơm đây, một lúc nữa sẽ quay lại."
Du Âm gật đầu nói: "Giao cho tôi, chú cứ đi đi."
Là người trọng sinh, kiếp trước của Du Âm là một người tu tiên, cũng từng có tham vọng chí lớn tung mây nhưng dần dà biến thành liên tục ăn no chờ chết, làm một người nhàn rỗi, không thể phi thăng thì chết.
Hai mươi năm sau, Du Âm trọng sinh ở thế kỷ hai mươi mốt đã tận tâm mà sống.
Nỗ lực thi đại học, nỗ lực thi CET-4-6, nỗ lực chiến đấu, trong 11-11 vì bảo vật mà cống hiến hết toàn bộ tài nguyên trong túi của mình. Người sau 11-11 đều nghèo, Du Âm là đặc biệt nghèo, người khác ăn đất còn y ăn tro, vì thế Du Âm quyết đoán nhận một công việc ở trạm chuyển phát nhanh.
Vừa ngâm nga một bài hát, y vừa đánh số hàng chuyển phát nhanh, tin nhắn mới gửi được một nửa, Du Âm cùng lúc thấy trong xe tải có một cái hộp, bên trên còn viết tên của mình, số di động cũng là của y, chắc là tai nghe bluetooth mới mua hôm trước.
Du Âm điền vào đơn xác nhận, mở hộp chuyển phát nhanh ra, một cái hộp bằng gỗ tinh xảo xuất hiện trước mặt.
Chất liệu cùng hoa văn khắc trên chiếc hộp này không giống với những thứ có thể mua ở cửa hàng đồ cổ nào đó, Du Âm có chút do dự mà mở hộp, bên trong thế mà lại là một chiếc vòng tay bằng bạc đơn giản.
Gì đây, nhận nhầm hàng rồi sao?
Nhưng mà hoa văn điêu khắc trên vòng tay lại có một sự quen thuộc không nói nên lời, Du Âm đang muốn nhìn kỹ thì một giọng nói giống như chuông vang lên sau lưng y: "Đàn anh, em tới lấy hàng chuyển phát."
"Đến sớm vậy? Mới gửi tin nhắn xong." Lực chú ý của Du Âm tập trung hết trên vòng tay, thuận miệng nói: "Cậu tự tìm đi."
Cậu đàn em này bởi vì chiều cao cùng cân nặng kinh người, nhà ở gần phòng trọ của Du Âm, nên cho Du Âm ấn tượng rất sâu, y nhớ rõ hắn tên là Trần Thề.
"Em đang vội ăn cơm trưa, hay mua nước cốt lẩu, về ký túc xá ăn lẩu đi." Đàn em một chân bước lên xe tải, một tiếng vang lớn, thân xe kịch liệt chấn động.
Du Âm ngẩng đầu, ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị che đi hơn phân nửa, trước mặt đàn em, Du Âm bỗng nhiên cảm thấy, chiều cao một mét tám của mình có vẻ rất nhỏ nhắn.
Du Âm: "...... Đàn em, cậu ở Khoa Thể dục à?"
"A, em ở Khoa Văn, khi còn nhỏ từng luyện bảy năm cử tạ." Đàn em ôm gói đồ của mình đưa cho Du Âm, cúi đầu nhìn tới đồ vật trong tay y, buột miệng thốt ra, "Đàn anh, cái vòng tay bốc mùi gay này là gì?"
Du Âm cúi đầu, phát hiện mình không biết từ khi nào đã đem cái vòng tay kia đeo vào cổ tay trái.
Đang muốn gỡ vòng tay xuống, không biết là bởi vì câu nói gây sốc của đàn em hay là vì nguyên nhân nào khác, bầu trời đang trong xanh bỗng có mây mù bao phủ, gió lớn nổi lên, cát bụi bay mù mịt, thành công đem sương mù cường độ thấp trong thành phố thêm mắm thêm muối mà thổi thành sương mù dày đặc.
Tầm nhìn bị che phủ, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng.
Tinh thần của Du Âm phục hồi lại, cũng chỉ nghe thấy tiếng tru lên thê lương của đàn em.
Đầu có chút choáng váng, thế giới xung quanh xoay tròn, trong hỗn loạn, bên tai Du Âm vang lên một giọng nói kỳ quái: "....... Phát hiện hỗn loạn thời không, khẩn cấp đền bù chỗ trống........ Bắt đầu phục chế, xe tải phục chế xong, hàng hóa phục chế xong...... emmmmmm, người không thể phục chế..... bóng..... không thể phục chế!"
" Tỉnh táo một chút, ngươi đã chết hai mươi năm rồi." Có người nào đó cưỡng ép Du Âm tỉnh táo, thậm chí còn muốn cho hai cái tát, "Muốn trở về thế giới ban đầu là để lừa lấy một cái xác sao?"
Du Âm còn chưa tỉnh táo: ".... Lời này của ngươi ta không thể trả lời."
"...... Ta cản không được, ngươi nhìn phía trước xem, nhớ kỹ." Người nọ bay nhanh mà nói: "Đó đã không còn là thời không của ngươi nữa, nghe này, nếu ngươi không muốn ở lâu, hãy tìm cách chặt đứt nút thắt thời không, ngươi hẳn biết đó là cái gì, mặt khác, trước khi chặt đứt, đừng phát sinh quan hệ với bất luận kẻ nào ở thế giới kia, bằng không, ngươi sẽ không có cách nào rời khỏi thế giới kia......"
Người nọ lại nói: "...... Chuyển phát nhanh cùng xe tải cho ngươi, coi như là bồi thường, chỗ trống ở thế giới ban đầu đã được tu bổ, ngươi phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ ra sớm nhất có thể......."
Du Âm: "......"
Y còn muốn hỏi lại một chút, âm thanh người nọ lại càng ngày càng xa, thẳng đến khi thế giới trở về yên lặng.
Khi Du Âm tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên xe tải, đầu gối lên một cái hộp chuyển phát nhanh, cổ bị cộm đến phát đau. Không khí tươi mát lạ thường, bầu trời màu xanh đã rất lâu không thấy, cánh chim bay lướt qua làn mây trôi, có người ngự kiếm bay vào đám mây.
..........
Ngự kiếm phi hành!
Nghĩ đến việc trước khi hôn mê nghe thấy những lời nói chẳng hiểu ra sao, sống lưng Du Âm chợt lạnh toát.
Y không phải sợ, sau khi chết trọng sinh lại ở thế giới hiện đại, hai mươi năm ăn loại lúa nước tạp giao, hiện tại sao lại xuyên trở về thế giới ban đầu rồi?????
Là một cô nhi, xuyên trở về không phải là vấn đề, đến đâu cũng có thể sống, nhưng mà xe tải dưới thân y cùng một đống hàng chuyển phát nhanh bên cạnh là như nào, hàng tặng kèm sao!
Còn có sao trong đống đồ chuyển phát nhanh lại có thể truyền ra một tiếng ngáy kỳ lạ.
Động tác ngồi dậy của Du Âm dừng ở hình ảnh kia một giây, sâu bên trong đống hàng chuyển phát xếp thành núi bên kia, đàn em thân cao hai mét, rộng một mét, cử tạ bảy năm đang ngủ thiếp đi.
Nhân sinh quả thực rất tráng lệ.
Nửa giờ sau, dưới trời xanh mây trắng, Du Âm cùng đàn em song song ngồi trên nóc xe tải, mỗi người cầm trong tay một túi tiểu racoon mặt phát ngốc.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Du Âm bóp bóp gói mì trong tay.
Cảm giác trong nội tâm cùng cảnh vật xung quanh nói cho y biết đây là thế giới trước khi y trọng sinh, suy xét đến việc mình là người có tiền sử trọng sinh, lần này xuyên qua có lẽ là có quan hệ đến y, nhóc đàn em là bị liên lụy theo, Du Âm do dự một chút, vẫn đem toàn bộ mọi chuyện nói cho đàn em biết.
Độ tiếp thu của đàn em còn rất cao, vậy mà không chút nghi ngờ, nhưng không cao cũng không được, xuyên cũng đã xuyên, sự thật đang bày ra trước mắt.
Du Âm vuốt ve chiếc vòng tay trên cổ tay trái của mình, chiếc vòng đã ôm chặt lấy cổ tay của y, không thể lấy xuống. Hoa văn cổ xưa trên vòng tay, Du Âm vẫn luôn cảm thấy rất quen mắt, lại nghĩ thế nào cũng không ra, trực giác nói cho y, lần xuyên qua này, hẳn là liên quan đến nó.
Xe tải cùng hàng chuyển phát nhanh là ngẫu nhiên, đàn em chắc là thủy nghịch(1), bị y kéo qua đây, khi trở về nên đi vòng quanh mấy con cá chép để xả xui, trước tiên là, hắn còn có thể trở về.
(1): Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng diễn ra bốn lần mỗi năm, kéo dài khoảng ba tuần, trong thời gian này, thay vì di chuyển từ Đông sang Tây thì sao Thủy lại di chuyển từ Tây sang Đông. Từ này còn có ý chỉ là những gì đi ngược lại với bình thường.
"Tới cũng tới rồi, chất lượng không khí còn khá tốt, tránh đi sương mù ngày mai, sống lâu hai mươi năm." Tâm thái của nhóc đàn em có thể nói là rất thoải mái, "Trái phải trong nhà cũng không ai quan tâm, đến chỗ nào sống cũng là sống, đi một bước tính một bước đi, câu nói kia nói như thế nào, chỉ cần không ngừng suy nghĩ, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn!"
Du Âm thử nói tiếp: "Đánh một ván, xe đạp biến motor(2)?"
(2): Đây là một câu nói của người Côn Minh. Có nghĩa là nếu bạn biết nắm bắt cơ hội, chăm chỉ làm việc sẽ có cải thiện. Câu này cũng thường được sử dụng trong các sòng bạc, đại ý là muốn làm giàu nhanh thì đi đánh bạc:))))
"Đàn anh, em cho rằng anh nói như vậy rất đúng, huống chi bây giờ chúng ta còn có xe tải, lúc ấy hình như nghe được một giọng nói chỗ trống ở thế giới ban đầu đã được bổ khuyết, vậy chuyến chuyển phát nhanh này để xử lý sau đi." Đàn em Trần Thề vỗ tay, "Đến đâu sống cũng là sống, chúng ta đi tìm cái quán ăn trước, ăn một bữa lẩu thật ngon, có chuyện gì để lúc sau rồi nói."
"Thế cũng được." Du Âm cân nhắc nói, "Không bằng đi vào thành trước, kiểm tra tình hình, mua một cái túi trữ vật, đem xe tải cùng lô hàng này xếp vào, nói không chừng còn có tác dụng."
Cũng có thể đi vào trong thành trước, xem có thể tìm được người nào tháo được cái vòng tay này ra không.
"Thật thú vị, quyết định vậy đi." Đàn em hưng phấn nói, "Một cây rau gà (cùi bắp) thôn Tân thủ, boss mãn cấp chở em bay đi."
Boss ngồi ở trên ghế phụ, nhìn nhóc đàn em vô sự tự thông lái xe tải với vận tốc một trăm hai mươi kilomet trên giờ trên đường, cũng may điều kiện đường xá ở đây cực kỳ tốt, lốp xe vẫn còn chống được.
Trần Thề tay cầm tay lái, rung đùi đắc ý: "Đi, đi đến ngoài thành!"
Du Âm thỉnh thoảng nhắc nhở: "Cậu nên chọn một con đường tốt mà đi, tuy rằng có lốp dự phòng nhưng chúng ta chỉ có một chiếc xe này thôi."
Đua xe sướng nhất thời, vẫn luôn đua xe vẫn luôn sướng. Không đến một giờ, liền đã thấy cửa thành mơ hồ phía đường chân trời.
Chữ viết trên cửa thành dần dần rõ ràng, đàn em thì thầm: "Thành Đỗ Khang."
"Cậu biết loại chữ viết này? Đỗ Khang?" Du Âm hỏi, trong trí nhớ loáng thoáng của hơn hai mươi năm trước, lại có một vị trí nhỏ của tòa thành này.
Thành Đỗ Khang là tòa thành ở biên giới Nhân tộc, nằm gần biên giới Kính Tuyết Quan, là một trong mười ba thành của Kính Tuyết Quan ở biên cảnh, Thành Đỗ Khang nổi tiếng thiên hạ vì có rượu ngon, thế nhưng trong ấn tượng, hình như từng phát sinh chuyện gì đó, Du Âm đối với Đỗ Khang Thành này, không có nhiều thiện cảm lắm.
Binh lính thủ thành thấy một quái vật khổng lồ từ chân trời gào thét xông đến, sợ tới bay màu.
Trần Thề một chân phanh lại, xe tải vững vàng mà dừng trước cổng thành.
Có thể lấy khí thế như thế giá lâm Đỗ Khang Thành, hơn phân nửa là người tu tiên, đám lính hai mặt nhìn nhau, lúc lâu sau người cầm đầu đi ra, nhìn chằm chằm xe tải từ trên xuống dưới mà đánh giá một lát, sắp xếp lại trật tự từ ngữ, khen tặng: "Tọa giá của hai vị tiên quân thật là uy mãnh, làm cho ta thán phục không thôi."
Trần Thề gãi gãi đầu, ở bên tai Du Âm cảm thán nói: "Vẫn là rắm cầu vồng của cổ nhân lợi hại."
Du Âm: "......"
Bất luận như thế nào, xe tải quá phong cách, cửa thành này bọn họ xem như thuận lợi đi qua, xe tải chạy vào trong thành trong sự hoan nghênh nhiệt liệt của binh lính thủ thành.
"Ăn lẩu trước?" Ánh mắt đàn em tỏ vẻ, hắn đang rất đói bụng.
"Không, đi đổi chút tiền trước đã." Du Âm ra hiệu bảo đàn em ngừng xe trước cửa chợ.
"Hai vị tiên quân muốn bán cái gì?" Chưởng quầy cửa hiệu cầm đồ hai mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm xe tải lớn.
Trần Thề cùng Du Âm ở trên xe tải chọn tới chọn lui, mang ra một chiếc xe đạp, Trần Thề cầm công cụ, ở trước cửa hiệu cầm đồ một phen gõ gõ đánh đánh, rất nhanh một chiếc xe đạp soái khí ngầu lòi đã được lắp ráp xong.
Du Âm nói: "Bán cái này!"
Trần Thề sải bước lên xe đạp, ở trước mặt chưởng quầy đạp hai vòng, ngay lập tức ánh mắt chưởng quầy mừng như điên.
"Hai vị tiên quân mời vào trong, mời vào trong."
Hiệu cầm đồ này thoạt nhìn không lớn, bên trong lại cực kỳ rộng rãi, hiệu quả làm việc của chủ tiệm rất nhanh, Du Âm cùng Trần Thề ngồi một lát, chưởng quầy liền đem ngân lượng đã đổi đặt ở trong túi đưa cho bọn họ, thuận tiện còn tặng kèm một cái túi trữ vật.
Túi trữ vật này hẳn là đồ vật người tu tiên qua đường dùng để đổi lộ phí, chất lượng bình thường nhưng dung lượng lại vừa đủ, Du Âm đem xe tải cùng hàng chuyển phát thu vào trong túi trữ vật trước ánh mắt khâm phục của Trần Thề.
"Lẩu?" Trần Thề hỏi.
"Đi." Du Âm cũng có chút đói bụng.
Mới vừa đi ra khỏi cửa hiệu cầm đồ, chỗ sâu trong chợ liền truyền đến tiếng người ồn ào, Du Âm quay đầu lại, đàn em thích xem náo nhiệt đã biến mất.
Sâu trong chợ, dựng lên một cái lều tạm bợ, trước lều bày một cái lồng sắt, bên trong lại là một người máu chảy đầm đìa, có người hưng phấn kêu to, có người tiếc nuối lắc đầu, hình như là một cuộc đấu giá vừa mới kết thúc.
Một thanh niên quần áo quý giá đứng trước lồng sắt, phía sau là hai gia đinh mở cửa lồng sắt cho gã, xách người hơi thở thoi thóp trong lồng sắt ra.
"Triệu công tử thật là có tiền, tướng tá của yêu phẩm này nhìn rất được, đáng giá một vạn ba ngàn lượng......" Trong đám người vây xem có người nói.
Triệu công tử kia cười đắc ý, gia đinh đưa cho gã một thanh dao găm, người bị gia đinh chế trụ bắt đầu phát ra âm thanh nức nở vì hoảng sợ, người vây xem càng lúc càng hưng phấn. Triệu công tử không chút lưu tình, đem dao găm đâm vào ngực của người nọ.
Lúc Du Âm chạy tới, nhìn thấy chính là một màn này, Trần Thề ngốc lăng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nháy mắt lúc dao nhọn đâm vào, người nọ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tròng mắt biến thành màu đỏ, sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu đen.
Yêu tộc.
Du Âm nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ áp xuống mấy hình ảnh miêu tả sinh động trong lòng.
Đao của Triệu công tử tiếp tục tiến về phía trước, yêu tộc kia sau khi hét thảm một tiếng, hơi thở dần dần mỏng manh, hai cánh phía sau dần dần trong suốt rồi biến mất, còn Triệu công tử kia sau lưng lại xuất hiện một đôi cánh.
Mấy người đứng bên cạnh Triệu công tử một trận vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hai cánh sau lưng Triệu công tử duỗi ra, trước ánh mắt hâm mộ cực kỳ của người xung quanh bay lên không trung.
Cuộc vây xem kết thúc tại đây, đám đông cứ vậy giải tán.
"Đây là cái gì?" Trần Thề còn chưa kịp phục hồi tinh thần.
"Cái này mà ngươi cũng không biết?" Bên cạnh một người khinh thường nói, "Đoạt cánh đó."
"Đoạt cánh là cái gì?" Trần Thề hỏi.
"Nhân tộc không có cánh, muốn bay lên trời, hoặc là ngự kiếm, hoặc là đoạt cánh, ngự kiếm không tiện bằng đoạt cánh, đem Yêu tộc trời sinh có cánh lăn lộn đến gần chết, nhìn vào đôi mắt của nó, lại từ tay người đoạt cánh cho nó một đao, cánh liền đoạt được." Người nọ không kiên nhẫn mà giải thích, "Mua không nổi thì đừng hỏi nữa, đi đi đi."
"Đi thì đi, ai thèm đôi cánh gãy của ngươi." Trần Thề lôi kéo Du Âm đi khỏi.
Người nọ ôm túi tiền mắng "Có rất nhiều người đến tìm ta mua người."
"Đàn anh, anh làm sao vậy?" Trần Thề quay đầu lại thấy Du Âm sắc mặt có chút tái nhợt, "Đói bụng quá sao? Đi, ăn lẩu ăn lẩu."
Được rồi, ăn lẩu, đàn em vô tư, cũng là chuyện tốt.
Chỉ là y sống lại một đời, hai mươi năm qua đi, giữa Nhân tộc và Yêu tộc, vẫn như vậy, không chết không ngừng.
Khách điếm Đỗ Khang Thành, Du Âm nhìn Trần Thề đem một thỏi bạc đặt ở trên bàn, chỉ huy người của khách điếm vội này vội kia.
"Thịt dê thái mỏng một chút, hành lá thái nhỏ một chút."
"Được, khách quan ngài chờ một lát."
Sau khi xuyên không, lăn lộn cả nửa ngày, Trần Thề rốt cuộc cũng được ăn lẩu như ý nguyện. Nồi lẩu ấm áp tiêu trừ mọi mỏi mệt của Du Âm, y vừa bỏ rau thơm vào trong nồi, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của đàn em và tiểu nhị, mỹ danh là nhập gia tùy tục, hai người họ nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ Nhân tộc rồi nói tới Yêu tộc.
Tiểu nhị kia cũng là một người dễ trò chuyện, hai người ba ly rượu xuống bụng, đã bắt đầu khoác vai bá cổ xưng huynh gọi đệ.
"Ca, ta nói cho huynh biết." Tiểu nhị líu lưỡi nói, "Tôn chủ Yêu tộc hiện tại không phải là một người dễ trêu chọc."
"Cụ thể chút?" Đàn em hỏi.
"Tôn chủ Yêu tộc kia, chân thân không rõ, ta nghe nói từ trước đến nay không có ai biết nguyên hình của hắn là gì. Ta nghe nói tướng mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ nhưng tính tình cũng cực kỳ không tốt, điên điên khùng khùng, hành sự quỷ dị, nghe nói hắn bắt tiểu hài tử đầy tháng, thời điểm trăng tròn mỗi tháng đều ăn hai đứa. Ngày thường, vị tôn chủ kia đều thích bắt mấy tu sĩ Nhân tộc tra tấn tìm thú vui, ngay cả Yêu tộc cũng rất sợ hắn. Năm đó tòa kiến trúc lớn nhất Nhân tộc bị hủy hoại dưới sự giận dữ của hắn, còn có, ta nghe nói mỗi năm vào Hoa Nguyệt Tiết, hắn đều sẽ tàn sát một tòa thành......."
Du Âm: "......"
Thời điểm y còn sống ở thế giới này, Tôn chủ Yêu tộc là một con Cửu Anh(3), y từng đối mặt trực tiếp. Lúc chiến dịch Kính Tuyết Quan, chém ba đầu của Cửu Anh. Thứ kia tính tình rất xấu, định kỳ đều đi tìm Nhân tộc gây phiền toái, nhưng cũng không đến nỗi định kỳ ăn tiểu hài tử và phá bỏ thành trấn.
(3): Cửu Anh là một trong hung thú cổ đại của thần thoại Trung Quốc. Nó có thể phun nước, phun lửa, tiếng kêu như trẻ con, có chín đầu nên gọi là Cửu Anh.
Hai mươi năm không trở lại, thế giới này càng thêm phức tạp, vẫn là nên nghĩ cách trở lại hiện đại đi. Y trọng sinh xong cũng không còn là thanh niên sừng sỏ của kiếp trước, hiện giờ nửa điểm linh lực y còn không có, cũng không muốn trêu vào một đám nhân vật lợi hại này.
Nước cốt lẩu không biết nhóc đàn em mua ở cửa hàng nhà ai, hương vị cực kỳ thơm ngọt, Du Âm nhìn chằm chằm lá rau trong bát, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Rõ ràng là đàn em uống rượu, vì sao y lại choáng đầu?
"Đàn anh, em chóng mặt." Bát trong tay đàn em rơi xuống đất, "Rau này có phải bị phun thuốc trừ sâu rồi không?"
Du Âm: "Đứa nhỏ ngốc, cổ đại thì thuốc trừ sâu đâu ra......"
Toi rồi, Du Âm choáng váng mà nghĩ, không phải thuốc trừ sâu, là có người hạ dược trong nồi.
Ở ngốc trong đại học lâu năm, lại quên mất lòng người hiểm ác, huống chi là ở trong thế giới này.
Rượu của Đỗ Khang Thành nổi tiếng thiên hạ, đồng thời còn nổi tiếng ở chỗ buôn người.
Du Âm chỉ là toàn thân vô lực, ý thức vẫn còn, còn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của người bên cạnh.
"Cuối cùng cũng hôn mê, đây là ăn cái gì, thơm quá đi, suýt chút nữa là ta đã cắn một miếng." Tiểu nhị trong tiệm nói, "Quần áo hai người này cổ quái, cũng may không có linh lực, ta còn cho rằng dược không làm gì được bọn họ."
Một người khác nói: "Có cần xem trên người bọn họ có đồ vật gì đáng giá không?"
Chưởng quầy không kiên nhẫn nói: " Không cần xem, người của Yêu tộc đang tới, người này tướng mạo đẹp có thể bán qua bên kia hầu hạ các quý nhân Yêu tộc, bên kia không ít quý tộc thích nhân loại kiểu này, người kia uy vũ hùng tráng, ta xem là từ từ bàn bạc đi."
Du Âm: "......."
Trần Thề: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.