Y đã chết hai mươi năm rồi, trước khi chết hình như còn chưa từng tìm cho mình một nơi chôn cất tử tế, nhưng tốt xấu gì cũng biết đến đạo lý người chết như đèn tắt, đã chết chính là đã hết, bất luận có ân oán gì đều không đáng nhớ mãi không quên. Nhưng sao thân thể của y lại nằm ở đây, còn được bảo quản rất tốt, hiệu quả chống phân hủy của nước này tốt vậy sao?
Trong hoàn cảnh âm trầm tối tăm này, Du Âm nhìn vào khuôn mặt của chính mình, có một loại cảm giác hết sức quỷ dị.
Hơn nữa, mấu chốt là kiếp trước y không phải nhàn rỗi chết à, vì sao thân thể lại xuất hiện trong đại điện của tôn chủ Yêu tộc, trừ phi, tôn chủ Yêu tộc là người quen kiếp trước của y.
Yêu tộc mà y quen kiếp trước, cũng chỉ có mấy người, trừ bỏ hai người quan trọng nhất, số còn lại đều đã bị y chém chết, hai người kia đối với y mà nói rất quan trọng, một người chỉ là tiểu yêu vô danh, người còn lại thì đã.......
Tôn chủ Yêu tộc là ai?
Thật sự không quen biết.
Điểm này, Du Âm nghĩ thế nào cũng không ra.
Y cúi đầu, cẩn thận quan sát khối thân thể kia, thân thể hình như từng chịu qua thương tích, y phục bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, trừ cái này ra, trên khối thân thể còn có rất nhiều những vết thương lớn bé khác, có vết còn sâu đến tận xương, vừa nhìn đã thấy thật thê thảm, hoàn toàn tưởng tượng không ra nó được tạo thành như nào.
Du Âm nỗ lực lục lọi trong đống ký ức kiếp trước của mình, người mà y từng đắc tội không ít, có thể nắm tay nhau đi hết ba vòng Yêu đô, nhưng y thật sự nghĩ không ra, vị tôn chủ Yêu tộc này rốt cuộc là ai, sao lại hận y như thế, sau khi y chết còn muốn giữ thân thể lại để quất xác rửa hận.
Y vừa định tiến thêm một bước để nhìn cho kỹ thân thể mình kiếp trước, nhưng y chỉ vừa nghiêng người, đầu ngón tay cũng chỉ vừa mới đụng tới thi thể, nơi ngón tay tiếp xúc liền lập tức bùng lên một ngọn lửa, làm phỏng ngón tay của y. Du Âm lui về sau một bước nhỏ, ngọn lửa kia ngay lập tức cuốn lấy thi thể, thi thể liền lập tức hóa thành những điểm sáng phiêu tán giữa không trung, trên đài chỉ chừa lại một kiện y phục nhiễm máu.
Nháy mắt lúc thi thể biến mất, Du Âm bỗng nhiên cảm giác được,có một sợi tơ vô hình không biết bay từ đâu tới, bắt lấy thần hồn của y, giống như đang kết nối chặt chẽ với một thứ gì đó. Cảm giác này khiến y rùng mình một cái, mà xung quanh ngoại trừ những điểm sáng còn đang chập chờn, cũng không còn bất cứ thứ gì khác.
Nhưng y không rảnh rỗi để lo lắng mấy thứ này, bởi vì phía sau vừa mới xuất hiện một động tĩnh khác, y đã quên, vừa rồi người nọ có nói, tôn chủ Yêu tộc đang ở nội điện.
Phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp: "Ngươi đang làm gì?"
Giọng nói đó mang theo vẻ lười biếng khi vừa mới ngủ dậy, cũng mang theo sự uy nghiêm quanh năm suốt tháng của các bậc bề trên.
Cùng lúc các sợi tơ màu đỏ không biết từ chỗ nào lan tràn đến, đan vào nhau, hóa thành một xiềng xích kiên cố, nhanh chóng quấn lên cổ tay của Du Âm, trói chặt hai tay y rồi treo lên cao, rõ ràng là bộ dáng muốn hưng sư vấn tội (khởi binh hỏi tội).
Du Âm: "?!"
Không phải là y làm có được được không? Này còn không phải ăn vạ sao?
Hơn nữa còn là tự mình chạm vào mình.
Tuyệt thật.
Trong nháy mắt khi ánh sáng bay mất, phía sau Du Âm truyền đến một âm thanh nặng nề do nắp quan tài rơi xuống đất.
Xong rồi, nắp quan tài của vị này căn bản là áp không nổi.
Du Âm không dám quay đầu lại, nghe tiếng bước chân một đường đạp nước đi tới, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại sau lưng y, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Du Âm thế nhưng lại trào ra một loại cảm giác quái dị, giống như là mình vừa mới làm hỏng........ một món đồ chơi của đối phương.
Đại não Du Âm nhanh chóng chuyển động, nhớ tới câu chuyện thỏ và rùa thi chạy, rùa còn chưa kịp bò bước đầu tiên, y đã bị người phía sau duỗi tay ôm vào trong ngực. Chỉ với điều này, Du Âm liền biết, chính mình không có linh lực, căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
Chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Ngươi trở về rồi sao?" Người nọ từ phía sau gắt gao ôm chặt lấy y, đặt cằm lên vai phải của y, "Đã lâu như vậy, ta còn cho rằng ngươi sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Người nọ là Yêu tộc huyết thống thuần túy, nguyên hình tất nhiên là một đại yêu nào đó rất lợi hại, chỉ cần một tay là có thể giam cầm chặt chẽ Du Âm lại trong ngực, không thể giãy dụa, nhất thời không rõ tình huống, Du Âm liền mặc kệ bản thân dựa vào lòng đối phương, không hề giãy dụa.
Du Âm: "......"
Y hiện tại vừa không có linh lực, vừa không có vũ khí nhưng mà bản năng tu tiên kiếp trước vẫn còn, không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được hơi thở cường đại của người phía sau, y không dám lộn xộn, chỉ có thể trầm mặc, lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ là hơi thở của người này tuy rằng cường đại, nhưng lúc này lại làm ra động tác như trẻ con đang làm nũng. Bạn có biế𝐭 𝐭гang 𝐭г𝓊yện ﹏ TRUMTRUY ỆN.vn ﹏
Đây là tôn chủ Yêu tộc sao?
Chỉ là hơi thở này cũng quá nhanh rồi.
Người nọ không nghe y đáp lại, không hài lòng nâng tay lên, nắm lấy cằm y, cưỡng ép y hơi ngửa đầu về phía sau, tiếp tục ghé vào tai y ép hỏi: "Sao lại không để ý tới ta?"
Du Âm tiếp tục trầm mặc, không phải không muốn để ý mà là không dám, y không phải cái người nằm trên mặt đất kia đâu, người mà tôn chủ Yêu tộc muốn, rõ ràng là "y" nằm trên mặt đất cơ mà.
"Nói." Người nọ không thấy y trả lời liền nói như ra lệnh.
Tôn chủ Yêu tộc không nghe tiếng Du Âm đáp lại, không vui rút tay lại, đập vào hông y một cái thật mạnh.
Hắn dùng lực quá lớn, dược tính trên người Du Âm vẫn chưa giải hoàn toàn, không có sức lực bị hắn đẩy như thế trực tiếp ngã ngồi ngay trong ao nước nông, nước ao làm ướt luôn cả y phục của y, Du Âm không kịp phòng bị, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy được đôi mắt của đối phương.
Nước khó khăn lắm mới dâng đến eo, thế nhưng trong chớp mắt kia, y lại cảm thấy như thể mình sắp sửa chết đuối.
Đôi mắt màu vàng nhạt, phảng phất như có thể câu mất hồn người.
Nơi này đều là yêu tu, trong lãnh địa của yêu tu, không có bất cứ con yêu nào thu liễm đặc thù Yêu tộc của mình, thậm chí có thể trực tiếp thả ra nguyên hình bay nhảy khắp nơi, rất nhiều yêu tu, cho dù đã hóa thành hình người, cũng có hình thù vẫn rất là kỳ quái. Thế nhưng vị trước mắt đây, trừ bỏ hai mắt màu vàng nhạt, dưới mắt phải còn có một hoa văn màu đỏ thuộc về Yêu tộc, tướng mạo cơ hồ cũng khác biệt lắm so với Nhân tộc, chỉ là vừa thấy liền biết không phải loại người dễ chọc.
Đôi mắt màu vàng nhạt, đây là cường giả đứng đầu chuỗi thức ăn ở Yêu tộc, Du Âm biết, chỉ đại yêu thời thượng cổ, đôi mắt mới có màu vàng nhạt.
Hơn nữa, yêu tu có có tu vi càng cao thì hình người càng tuấn mỹ.
Ấn tượng đầu tiên là người này rất đẹp, nhưng càng nhiều hơn thế, là cảm thấy hắn rất đáng sợ. Chỉ mới nhìn một cái, Du Âm liền ý thức được, tôn chủ Yêu tộc này, tuyệt đối không thích hợp để ở chung.
Nhân loại nằm ở đáy cùng của chuỗi thức ăn- Du Âm bỗng nhiên nhớ tới lúc trong khách điếm nghe được tin đồn, tôn chủ Yêu tộc điên điên khùng khùng làm việc quỷ dị. Y cứ như vậy ngồi dưới đất, y phục bị thấm ướt nước, cảm giác lúc này mình cứ như con kiến trong mắt đại lão, thứ nhất thực lực không bằng người ta, thứ hai y vừa mới bị ăn vạ có hơi đuối lý. Dưới ánh mắt của đối phương, Du Âm càng cảm thấy không đủ tự tin.
Quả nhiên, sau năm giây đối mặt, đại lão tựa hồ đã tỉnh ngủ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Du Âm và bộ y phục nhiễm máu, mỗi lần đảo qua, sắc mặt đều lạnh đi một chút.
Yêu tộc tôn chủ tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Du Âm trên mặt đất: "Ngươi là ai?"
Toang thật rồi.
Du Âm lắc đầu, vấn đề tràn ngập nội tâm y lúc này cũng không ít nhưng mà y một chữ cũng không dám hỏi.
Sau khi trở lại thế giới này, mọi việc xảy đến đều ngoài dự đoán, ai mà ngờ được, trong nhà tôn chủ Yêu tộc còn cất giữ thi thể của chính mình kiếp trước đâu.
Sưu tầm sao?
Đối phương không nhận được câu trả lời, giọng nói cũng dần lạnh hơn, cùng lúc đó Du Âm cũng cảm nhận được nhiệt độ trong điện đang giảm xuống, người nọ chỉ vào kiện y phục nhiễm máu giữa hồ nước, tiếp tục hỏi: "Y là ai? Biết không?"
Du Âm tiếp tục lắc đầu.
"Câm sao?" Người nọ duỗi tay vỗ vỗ gương mặt Du Âm.
Người này đúng là thích gây sự, dùng phương thức từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện, làm Du Âm cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Y chống tay xuống đất, muốn lui về sau một chút, tránh khỏi tầm mắt của đối phương, tiếng xé gió vang lên, trực giác khiến Du Âm thu tay lại, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bốn luồng sáng đỏ bắn ra, bọt nước văng khắp nơi, bốn sợi xích màu đỏ sậm vẽ ra một kết giới, giam cầm y trong hồ nước, thoạt nhìn, xiềng xích là được tạo ra từ rất nhiều sợi tơ đỏ.
Du Âm: "......"
Quá kinh khủng, y hoàn toàn không muốn giao thủ cùng người này, vũ khí này, kiếp trước y chưa từng nghe nói tới, giống như là thần binh nào đó trong truyền thuyết, y càng thêm chắc chắn, bản thân chưa từng có bất kỳ quan hệ nào với đối phương.
Sau khi giam cầm Du Âm lại một chỗ, người nọ cuối cùng cũng mất đi kiên nhẫn, hỏi: "Ai cho ngươi vào đây?"
Du Âm buột miệng thốt ra: "Bí đao tinh."
"Ồ." Người nọ thế nhưng cười một chút, "Đó không phải bí đao, hắn tên là Cửu Vĩ."
Ồ?
Chỉ vậy thôi.
Thậm chí còn được cho là ôn hòa.
Nếu biết như vậy, tên của bí đao tinh nên sớm nói ra mới phải, tôn chủ Yêu tộc tựa hồ cũng không khó ở chung như vậy.
Du Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu đã nói rõ, kế tiếp có phải nên thả cho y rời khỏi đây không.
Nhưng trong nháy mắt tiếp, ánh nến trong điện điên cuồng lay động, trên mặt người nọ còn mang theo ý cười, nước hồ lại bay lên không trung, ngưng tụ thành chín con rồng nước đang rít gào, bọt nước văng tung tóe, rồng nước cũng đồng thời lao thẳng về phía y.
Cửu Long sinh sát trận.
Du Âm vẻ mặt biến sắc, lập tức cảm nhận được sát ý thấu xương của đối phương.
Thù hận lớn đến mức nào? Phải dùng đến sát trận có yêu cầu cao như thế, hay là nói, trận pháp này đối với người trước mắt thật chất không đáng nhắc tới.
Không có linh lực, không có thần binh, tay chân lúc này lại mềm mại vô lực, huống chi quanh thân còn bị kết giới giam cầm.
Một hoàn cảnh khốn khó không thể giải quyết, một tuyệt cảnh trước nay chưa từng có.
Không nghĩ tới cùng là người lưu lạc thiên nhai, y lại phải đi trước đàn em một bước.
Trong chốc lát, chín mũi tên đồng loạt phóng ra, bắn vào những nơi yếu hại nhất của Du Âm, không cần chờ đến giây tiếp theo, y sẽ chết ngay trong hồ nước cạn này.
Mũi tên nước thế tới rào rạt, nhưng đến gần Du Âm lại dường như đụng phải một lá chắn kiên cố, cự long liên tiếp đụng phải tường lớn, vỡ ra thành các mảnh trong suốt, bọt nước vỡ tung tóe khắp nơi, bay cả vào người tôn chủ Yêu tộc, Du Âm được lá chắn kia bảo hộ, lông tóc vô thương.
Du Âm: "......"
Vừa mới xuyên qua, không có linh lực, y trở nên lợi hại như vậy từ khi nào!
Nhưng mà như vậy vẫn chưa hết, những bọt nước nhỏ trong suốt đó, giống như bị điều khiển, bay qua bay bay lại trong không trung, ở giữa hai người, nhờ ánh nến, ngưng tụ thành một chữ "Hỉ" màu đỏ trong suốt to lớn.
Màu đỏ rực thuần khiết, trong vui mừng còn mang theo vài phần quỷ dị.
"....." Vẻ mặt của tôn chủ Yêu tộc trong khoảnh khắc đại biến, cuối cùng dừng trên hình ảnh kia, nở một nụ cười vừa vui mừng vừa bi thương.
Du Âm: "???"
Dọa y sợ muốn chết thì ra là muốn cho người ta xem cái này? Tôn chủ Yêu tộc quả nhiên là điên điên khùng khùng, hành sự quỷ dị!