"Phu nhân, ngài nhìn xem trang trí như này có được không?"
Nói thật, với quan niệm thẩm mĩ hiện đại của Du Âm mà nói, mấy thứ đồ trang trí này thật sự không đẹp lắm, thật sự rất.... quê mùa.
Không đợi y mở miệng nói chuyện, yêu quái béo đã nói trước: "Phu nhân, đồ trang trí trong nội điện này đều là do tôn chủ đặc biệt dặn chúng ta chuẩn bị, phu nhân có thích không?"
Du Âm mới vừa tỉnh lại bị dọa nổi lên trận da gà: "Đừng gọi ta là phu nhân, còn có, ta không thể thành thân với hắn được."
"Được." Yêu quái béo rất biết nghe lời, tự động xem nhẹ vấn đề của Du Âm, "Để ta đưa phu nhân ra ngoài đi dạo một chút."
Du Âm bất đắc dĩ: "Ngươi...."
"Phu nhân nếu không chê, gọi ta Cửu Vĩ là được rồi." Yêu quái kia rất lễ phép nói.
"Cửu Vĩ? Ngươi là hồ yêu?" Du Âm kinh ngạc, nhan sắc của hồ tộc không phải trời sinh xinh đẹp động lòng người sao? Vị trước mặt này, giá trị nhan sắc có phải thấp hơn bình thường không?
"Không phải hồ ly, ta là rùa." Cửu Vĩ cười hắc hắc.
Rùa chín đuôi? Du Âm sửng sốt, thế mà lại là giống loài hiếm có, trong 《 Biền Nhã 》quả thật có ghi chép về rùa chín đuôi, nhưng được tận mắt nhìn thấy thì là lần đầu tiên. Dựa theo trong sách viết, yêu quái trước mắt này, có thể đã một ngàn năm tuổi, nếu vậy, vị này rất có thể chính là một nhân tài kiệt xuất trong Yêu tộc.
Một khi đã vậy, có thể sử dụng Cửu Vĩ, Tôn chủ Yêu tộc nhất định là một đại Yêu nổi danh. Có lẽ là một lão yêu sinh ra từ thời thượng cổ, hắn sao có thể không có ấn tượng.
"Tôn chủ nhà các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Du Âm có chút tò mò.
Cửu Vĩ cung kính nói: "Tôn chủ của chúng ta, nhật nguyệt đồng huy, thiên địa đồng thọ(1), sau khi tôn chủ và tôn chủ phu nhân thành thân cũng là....."
(1): Sáng cùng nhật nguyệt, thọ cùng đất trời
Xí, xạo chó.
Không có được đáp án mong muốn, Du Âm liền thay đổi vấn đề khác: "Nguyên hình của tôn chủ nhà các ngươi là cái gì?"
Cửu Vĩ cung kính nói: "Tôn chủ của chúng ta, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phu nhân ngài cũng là dung mạo tuyệt mỹ......."
Hỏi trúng một tên thích ba hoa chích chòe, một câu lặp lại cũng không có.
Du Âm xoay người bước đi, kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.
Du Âm lần đầu tiên tới Yêu đô, trời xa đất lạ, chỉ có thể đi theo hướng dẫn, nhưng vẫn không tìm được nơi Trần Thề đang bị nhốt, Cửu Vĩ nói, chỉ cần y ngoan ngoãn thành thân, Trần Thề sẽ không bị đưa vào phòng bếp, bởi vậy có thể thấy Trần Thề trước mắt vẫn không sao.
Tình huống này so với tưởng tượng của Du Âm vẫn tốt hơn một chút. Ban đầu y cho rằng y bị bức hôn, Trần Thề chính là thức ăn trên bàn tiệc, hiện tại xem ra, tình huống thực tế so với suy nghĩ của y còn tốt chán.
Yêu đô nằm ngoài dự kiến của Du Âm, vậy mà vô cùng giống với cấu trúc Hoàng thành của Nhân tộc. Chỉ là ở giữa Yêu đô dựng một bức tượng đá cao lớn. Không biết là bản thân người được tạc tượng vốn xấu xí hay là tay nghề của thợ điêu khắc quá kinh hồn, trên phần mặt của cục đá hình người kia ngũ quan nhăn nhúm lại, mắt thì bên to bên nhỏ, cái mũi ngoặt sang một bên, miệng như đang há hốc ra. Tượng đá này đặt ở giữa Yêu đô thật sự không đủ tráng lệ, nhìn nó mới xấu làm sao!
Đã lâu không thấy được tiêu chí của công trình kiến trúc nào kém như vậy, Du Âm nghỉ chân nhìn một chút: "Đây là ai?"
Cửu Vĩ đuổi theo bước chân y, trả lời: "Đây là thần của Yêu tộc chúng ta."
"Thần của các ngươi thật..... độc đáo." Du Âm không biết xấu hổ nói xấu người ta, quan sát bức tượng kia một lúc, lại tò mò hỏi tiếp: "Nhưng vị này hẳn là Nhân tộc đi."
"Nghe nói từng là Nhân tộc, sau đó từ bỏ phi thăng." Cửu Vĩ đương nhiên gật đầu "Nghe nói đây là do tôn chủ đời đầu Minh Linh để lại, là ngài ấy tự mình khắc ra, tiên quân có ân với Yêu tộc, chúng ta vẫn luôn xem ngài là thần của Yêu tộc."
Tự mình điêu khắc còn có thể khắc thành như vậy, tôn chủ Yêu tộc đời đầu xem ra cũng là một nhân tài hiếm có.
Kiếp trước, Du Âm sống không lâu, nhưng tốt xấu gì cũng học được không ít thứ, quả thực không biết Yêu tộc cũng có thần minh của mình, tăng thêm chút kiến thức, cũng coi như không uổng công đến Yêu tộc một chuyến. Có điều, Yêu đô tu sửa đến cực kỳ hoành tráng, có lẽ đều sẽ bị hủy hoại hết tính thẩm mỹ chỉ vì pho tượng xấu ngoài sức tưởng tượng này.
Du Âm nhìn xung quanh, ở gần hoàng thành đều là Yêu tộc, quá khó để chạy trốn, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, mặc cho Cửu Vĩ cười ha hả đem y trở về, đẩy mạnh vào một căn phòng khác.
Đây không phải đại điện hôm qua y ở mà là một hôn phòng hết sức bình thường. Trong nửa ngày ngắn ngủi, Cửu Vĩ vậy mà có thể bố trí hôn phòng đâu ra đó, Du Âm có chút bội phục hiệu suất làm việc của hắn, có điều cách bố trí của hôn phòng này vẫn rất quê.
Du Âm đi vào phòng, mới phát hiện trong phòng có người, đó là một đôi nam hài nữ hài mặc bạch y, tướng mạo cực kỳ tinh xảo đáng yêu, ngồi ở mép giường, đang tò mò đánh giá y.
Ăn thịt trẻ con.
Trong đầu Du Ân rất không hợp thời nhảy ra cụm từ này.
Không phải là Cửu Vĩ cảm thấy sau khi y thành thân với tôn chủ cũng muốn ăn trẻ con đấy chứ?
Không, y không có.
Hai đứa nhỏ đôi mắt ngập nước long lanh nhìn y, giống như đang lên án hành vi phạm tội cực kỳ tàn ác.
Du Âm lập tức xua tay: "Ta không ăn, ta không ăn."
Cùng lúc đó, tiểu cô nương nhỏ giọng kêu: "Sương Linh."
Cậu bé dung khuỷu tay chọc chọc cô bé, liếc nàng một cái ý bảo câm miệng, giải thích với Du Âm: "Đây không phải để ngài ăn, chúng ta đến thay hồng táo quế viên. Tôn chủ nói, ở nhân gian, có nghĩa là sớm sinh quý tử."
Đối với Du Âm mà nói, có ăn trẻ con hay không, sớm sinh quý tử hay không, hiện tại đều không phải vấn đề gì quan trọng.
Sương Linh, là tiên hào kiếp trước của y. Sau chiến dịch ở Kính Tuyết Quan, Nhân Hoàng đã tự mình ban tặng.
Y đi lên trước, hỏi cô bé: "Ngươi biết ta sao?"
Cô bé lắc đầu, giúp cậu bé đem mấy quả táo đỏ màu sắc ảm đạm cho vào trong rổ, thay thế chúng bằng những quả khác tươi đẹp hơn.
"Ngươi không quen ta, sao lại biết ta là Sương Linh?" Du Âm hỏi.
"Tôn chủ nói." Cô bé cắn môi, "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người cho nên hơi kích động."
Du Âm bị một câu chặn trở về suýt chút nữa bị sặc chết, hơi hơi thích đứa nhỏ thấy người thật sẽ nhất thời kích động gọi ra tiên hào của y.
Y còn muốn hỏi thêm chút nữa, cậu bé kia đã bê rổ, kéo cô bé đi ra cửa, rất lễ phép nói: "Chúng ta chỉ là làm theo phân phó của Tôn chủ, hai ngày một lần, đến thay đồ mới, mai là ngày thành thân, có vấn đề gì, phu nhân hãy tự mình hỏi tôn chủ đi."
Du Âm: "......." Thằng nhóc thối, một câu phu nhân, hai câu phu nhân, thật đáng ghét!
Cô bé hãy còn luyến tiếc, dựa vào khung cửa nhìn y, hứa hẹn: "Tiên quân nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai thành thân, ta sẽ đến thăm ngài."
"Được thôi, ta chờ ngươi." Cô bé thực sự rất đáng yêu, Du Âm không đành lòng cự tuyệt nàng, nếu ngày mai có thể gặp lại, dỗ dành đứa nhỏ là được rồi.
Hiện giờ y không có linh lực, không biết nguyên hình của hai đứa nhỏ này là là gì, cũng không nhìn ra linh lực của chúng, chỉ biết chúng nó là hai người hầu bình thường bên người của tôn chủ Yêu tộc, chẳng qua, tin đồn ăn thịt trẻ con kia.... chắc là sai rồi.
Tuy nói là nghỉ ngơi nhưng sao có thể nghỉ ngơi cẩn thận, trải qua một lần ở chung, Du Âm càng thêm cảm thấy Yêu tộc tôn chủ đáng sợ đến cùng cực, thâm sâu khó lường, trên giường chất đầy táo đỏ long nhãn cùng hạt dưa và đậu phộng, y ngủ ở đâu? Trên bàn đặt đồ ăn do hai đứa nhỏ mang đến, vô cùng tinh xảo, như là vừa mới mua về từ Nhân tộc.
Mùi vị của điểm tâm rất ngon, vài món còn là món y yêu thích kiếp trước, về điểm này Cửu Vĩ làm việc đúng là rất chu đáo.
Y ở chỗ này cẩm y ngọc thực ăn không uống không, chỉ là không biết nhóc đàn em bây giờ có ổn không.
Không biết là do phong thủy ở Yêu đô không tốt hay vì nguyên nhân nào khác, sau khi tới nơi này, y luôn mệt mỏi rã rời, rửa mặt xong không bao lâu, còn không kịp dọn đống quả khô ở trên giường, Du Âm đã dựa vào bên bàn, ngủ mất tiêu. Mãi cho đến khi y đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, bên cạnh mới dần dần hiện ra thân hình của một người khác, người nọ động động ngón tay, quét toàn bộ đồ ăn vặt trên giường xuống, ôm ngang người Du Âm bế lên tới trên giường, ra tay hạ một đạo chú hôn mê, sau đó, ngồi ở bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt lúc say ngủ của Du Âm, không nhúc nhích, cứ như vậy ngồi tới tận hừng đông.
*
Khách điếm thành Đỗ Khang, vẫn náo nhiệt như cũ, khách khứa nườm nượp ra vào, chưởng quầy và tiểu nhị tập trung hết sức, mở to mắt nhìn chằm chằm người tới người lui.
Chưởng quầy thất vọng nói: "Hai ngày này, đều không có mặt hàng nào tốt cả."
Tiểu nhị nói: "Đúng vậy, tôi nghe nói, người nọ bị bán cho tôn chủ Yêu tộc, nếu hôm đó, tôi với ngài trược tiếp giao dịch, có lẽ sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn."
Khách điếm dần an tĩnh lại, khách khứa sôi nổi nhìn ra phía cửa ra vào, đứng ngoài cửa là một đám người mặc đồ đen, áo bào phấp phới, tiên khí đầy mình. Thành Đỗ Khang ở biên cảnh Nhân tộc, trừ bỏ mấy môn phái nhỏ ngoài thành, nơi này phần lớn là phàm nhân, trước nay chưa từng thấy nhiều người tu tiên như vậy.
Một người cầm đầu đi lên trước, cung kính nói với người trong xe ngựa: "Cô nương, phía trước là hiệu cầm đồ chưởng quầy nói, hai người kia đúng là đã tới nơi này."
"Tiếp tục hỏi." Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khàn khàn lười biếng.
"Ngươi từng gặp người này chưa?" Người cầm đầu đặt một bức họa trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy vừa nhìn, nhiệt huyết sôi trào khi gặp người tu tiên tức khắc giảm đi một nửa. Người trên bức họa, cùng với người bị bọn họ bán cho Yêu tộc mấy ngày trước lại có mấy phần tương tự, sắc mặt của tiểu nhị càng kém, liên tục lắc đầu lia lịa.
Gặp thì đúng là gặp rồi, nhưng không thể nói là đã bị mình hạ dược hôn mê, bán cho Yêu tộc làm vợ.
Chưởng quầy gượng cười, trả lời: "Các vị tiên trưởng, tôi chưa từng gặp người này."
Câu trả lời của gã giống như trong dự kiến của những người đó.
Trong xe ngựa truyền đến một tiếng cười khẽ, người bị mọi người gọi là cô nương, giọng nói khàn khàn mà thong thả: "Nói thật hay nói dối?"
Chưởng quầy khẩn trương đáp: "Không dám lừa các vị tiên trưởng, từng câu tôi nói đều là thật."
Ánh mắt những người đó nhìn gã như thể nhìn một vật chết.
Một mảnh lá cây không gió tự bay, từ bên trong xe ngựa, dán vào trên tay chưởng quầy, trong nháy mắt khi tiếp xúc với gã, nhanh chóng khô vàng hóa thành tro tàn.
"Nói dối." Người trong xe ngựa lần thứ hai mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý cười, lời nói ra lại khiến người sợ hãi: "Đi tra, một người cũng không tha."
Khách điếm rất nhanh đã truyền ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết.
*
Đô thành Bắc Minh khó có được trời nắng, thời điểm Du Âm mở to mắt, vừa lúc thấy được ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ, cùng một vị tôn chủ nào đó.
Cảm thấy được y đã tỉnh dậy, đối phương mở mắt, đôi mắt màu vàng nhạt cứ như vậy nhìn một lượt đánh giá y.
Du Âm: "........" Tới thì tới, sợ cái gì.
Có điều, tâm tình của tôn chủ Yêu tộc hôm nay dường như không tồi, Du Âm lại nghĩ tới xưng hô của cô bé hôm qua với mình, nếu hắn đã biết tiên hào của y kiếp trước, điều đó cho thấy rất có thể hắn quen biết mình kiếp trước, đó có phải cũng có thể cho rằng người này không phải không thể giao lưu hay không?
Nghĩ như vậy, Du Âm liền quyết định cho mình thêm một cơ hội nữa, lớn mật thử giao tiếp với người bệnh này lần thứ hai.
Y là một người văn minh đến từ xã hội hiện đại, lịch sự trong giao tiếp, bắt đầu từ trao đổi họ tên.
Đầu tiên, cần phải giới thiệu bản thân cho phải phép.
Du Âm: "Ta tên là Du Âm, ngươi là....!"
Vừa nói được một nửa, Du Âm đã bị đè lên đầu giường, đối phương một chân quỳ lên giường, cúi người ngăn chặn Du Âm, chế trụ hai tay của y, không cho y giãy dụa, tròng mắt màu vàng hiện lên một tia hưng phấn, cúi người cắn vào gáy y.
Du Âm: "!!!"