Sau Khi Trọng Sinh, Mèo Con Của Ta Biến Thành Chó Điên

Chương 7: Phượng hoàng




Bắc Tiêu cùng người đối diện nọ như đạt thành một thỏa thuận, hai đạo ánh sáng bay thẳng lên không trung, một đạo hướng về phía tu sĩ Nhân tộc, một đạo hướng về phía Du Âm.
Tơ hồng của Bắc Tiêu tới trước, xuyên qua ngực của người đứng sau Du Âm, người nọ ngửa ra sau rơi xuống huyền nhai, Du Âm ngả người tránh thoát công kích, Bắc Tiêu cũng nghiêng người tránh thoát một mảnh lá cây bay từ trên trời xuống. Người kia chưa kịp chuẩn bị, bị lá cây xé rách mũ choàng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khó dò, xoay người rời đi.
Du Âm thở ra một hơi nhẹ nhõm, người muốn y đi rồi, chỉ còn hai bên, thoạt nhìn tạm thời sẽ không động tới tính mạng của y.
Nếu nói Bắc Tiêu bắt y là vì thành thân......
Vậy tu sĩ Nhân tộc kia muốn bắt y để làm gì?
Một cơn gió lớn nổi lên từ mép vực, gió thổi qua vách núi ngưng tụ thành một cự long vô hình, cuốn Du Âm cùng Trần Thề lên, đẩy bọ họ xuống dưới vách núi.
Lấy gió làm đao, Cửu Long sinh sát trận.
Bắc Tiêu và kẻ thứ ba trên không trung đồng thời phản ứng lại, nhảy lên phía vách núi muốn bắt lấy Du Âm nhưng chín lưỡi dao gió dùng tốc độ cực nhanh, lao về hướng Du Âm. Trong chớp nhoáng, Du Âm lập tức hiểu rõ, đây là Cửu Long sinh sát trận đã từng uống máu của người bày trận, rốt cuộc là người nào thù ghét y như thế, thà rằng tổn hại thọ mệnh, dùng máu tế cho cho Cửu Long sinh sát trận cũng nhất quyết phải đưa y vào chỗ chết.
Trong khoảnh khắc bị lưỡi dao gió đuổi theo, Du Âm không ngờ lại nhìn thấy sự nôn nóng hiện trong mắt Bắc Tiêu.
Tựa hồ còn rất nhiều chuyện chưa được làm sáng tỏ, vừa mới trở lại thế giới này, vậy mà đã phải chết một cách không rõ ràng như vậy.
Đau đớn trong tưởng tượng không ùa đến, Du Âm nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Trần Thề, cảm nhận được biến hóa của thân thể mình.
Một đôi cánh màu vàng kim chậm rãi mở ra sau lưng y, hư hư thực thực, trút xuống một trận mưa ánh sáng màu vàng kim, đôi cánh này hiển nhiên lớn hơn vài phần so với đôi cánh của màu xám của tu sĩ Nhân tộc nọ. Cánh vỗ nhẹ một cái, trong sơn cốc liền nổi lên cuồng phong, làm nhiễu loạn phong trận, mang Du Âm cùng Trần Thề rời khỏi sơn cốc bày Cửu Long sinh sát trận, phần lông phía đuôi cánh ánh lên màu vàng phấn, Du Âm mang Trần Thề bay về hướng thành Đỗ Khang.
Trần Thề mở to mắt, yên lặng nhìn sau lưng Du Âm đột nhiên sinh ra một đôi cánh, quên mất mình vừa mới thoát chết một mạng.
Phía sau trên vách núi, Bắc Tiêu chậm rãi hạ xuống đất, ở giữa không trung than nhẹ một tiếng, người luôn che che giấu giấu đi rồi, người bày trận hiện nhiên là trận pháp phản phệ bị trọng thương, cũng thừa dịp hỗn loạn vừa rồi biến mất.
Tơ hồng đầy trời hóa thành vô số kiếm ảnh, vô cùng chuẩn xác mà tấn công mấy tu sĩ bị vứt bỏ giữa không trung, một trận gió tanh mưa máu.
Trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô thành Đỗ Khang.
"Đàn anh, anh sao rồi...." Trần Thề kinh hoàng còn chưa kịp bình tĩnh, muốn hỏi về trận pháp vừa rồi, cũng muốn hỏi về đôi cánh Du Âm vừa mới hiện ra.
Đoạt cánh, là kỳ sự đầu tiên Trần Thề thấy được sau khi đi vào thế giới này, đôi cánh là bằng chứng cho việc hai tộc không chết không ngừng. Ngày đó ở thành Đỗ Khang, Trần Thề đã nhìn rõ thái độ của Du Âm đối với việc đoạt cánh hiển nhiên là không yêu thích gì, nhưng Trần Thề lại chưa từng nghĩ tới, Du Âm cũng có một đôi cánh màu vàng kim.
Trong lòng Trần Thề hoang mang lắm. Nhưng mà khi hắn quay đầu lại, nhìn về phía Du Âm, rốt cuộc vẫn không hỏi ra vấn đề phía sau.
Du Âm hoảng hốt nhìn nước mắt đọng lại trong lòng bàn tay mình, nước mắt kia, là màu vàng kim.
Đó không phải là nước mắt của y.
Y chưa bao giờ nghĩ tới, sống lại một đời, thay đổi một cái thân thể, đi một chuyến đến thế giới khác, đôi cánh phượng hoàng này vậy mà vẫn còn ở trên người y.
"Nhân tộc không có cánh, nếu muốn bay lên trời, tất nhiên phải đoạt đi hai cánh của Yêu tộc......."
"Đoạt cánh không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được Yêu tộc có cánh bẩm sinh, dung khổ hình tra tấn đến gần chết, nhìn thẳng vào mắt của nó, cho nó một đòn chí mạng, là có thể cướp đi đôi cánh của Yêu tộc...."
"Cánh của Yêu tộc, lấy cánh của Phượng hoàng là tốt nhất, chỉ là mười lăm năm trước, con phượng hoàng cuối cùng chết đi, thế gian đã không còn phượng hoàng nữa...."
*
Giọng nói mơ mơ màng màng, giấc mơ mờ mịt cùng ký ức hỗn loạn, cãi cọ ầm ĩ làm Du Âm bực bội không thôi.
Y một lúc thì nghe tiếng Trần Thề gọi đàn anh, một lúc lại tựa như nghe thấy có người gọi y là sư huynh.
"Sư huynh, huynh nghe muội nói, nhìn vào mắt muội." Thiếu nữ cả người đầy vết thương, đôi tay bị dây xích trói lại, không thể tránh thoát, nàng nhìn vào mắt y, gằn từng từng chữ một: "Giết muội, sống sót."
"Không...." Y liên tiếp lắc đầu, động tác lại không chịu khống chế, trong tay đã nhận đao, cứ như vậy đâm vào ngực thiếu nữ.
Du Âm bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện Trần Thề đang lo lăng nhìn y, dưới mắt còn mang theo hai cái quầng thâm thật lớn.
"Đàn anh, anh có ổn không?" Trần Thề hỏi, "Anh phát sốt, nơi này thiếu y thiếu dược, trong thành còn đang có người tìm chúng ta, em chỉ có thể đưa anh tới đây."
"Nơi này là?" Du Âm từ trên giường ngồi dậy.
"Lộc Sơn. Nghe nói là tiểu tiên môn phụ cận thành Đỗ Khang." Trần Thề gãi gãi đầu, "Chưởng môn nói chúng ta căn cốt không tồi, có thể tu tiên cho nên giữ chúng ta ở lại."
Lộc Sơn nhất mạch, kiếp trước Du Âm thật ra từng nghe qua, tiểu tiên môn ở biên cảnh, trong số các tu sĩ Nhân tộc cũng không có gì để nói, tất nhiên đệ tử có căn cốt tốt cũng không đến lượt họ chọn, cho nên tư chất mới tốt một chút chó mèo gì cũng có thể nhặt về. Sống lại một đời, y vô tình lại đi lên con đường tu tiên, chỉ là ở tạm lại trong núi, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, hoi thăm thế cục của Nhân tộc hiện giờ, với y mà nói cũng không phải không thể.
Nếu đã chạy ra khỏi Yêu tộc, y định tìm một có hội đến kinh thành, tìm thử người của thế gia luyện khí Độ Tuyết sơn trang, xem xem có thể tháo cái vòng tay nọ ra không, nếu có thể, trước khi rời đi, có thể ghé Giang Nam một chuyến là tốt nhất.
Ít nhất y vẫn còn muốn đi thăm một vị cố nhân.
Trưởng lão Lộc Sơn là một lão nhân rất hàm hậu, tìm một cô nương nội môn, đưa Du Âm và Trần Thề đến chỗ ở. Cô nương kia mặc váy áo màu tím nhạt đơn giản của Lộc Sơn, đang ở dưới tàng cây luyện kiếm.
"Ta tên là Lê Nhã, nếu các đệ đã nhập môn sau ta, thì gọi ta sư tỷ là được rồi." Tiểu cô nương nội môn nói.
" Sư tỷ." Trần Thề lần đầu tiếp xúc với đồ vật trong tiên môn, khắp nơi đều vô cùng tò mò, Lê Nhã cũng xấp xỉ tuổi hắn, hắn lại mừng rỡ gọi đối phương là sư tỷ, "Sư tỷ, chỗ ở của chúng ta ở đâu?"
Lê Nhã cười nói: "Ta bây giờ đưa các đệ đến đó. Trong môn ba người ở một nhã uyển, trùng hợp nghe nói hôm nay còn có một vị đệ tử mới tới, vừa vặn sắp xếp cho các ngươi ở cùng nhau đi."
Lộc Sơn tuy rằng thế suy, nhưng điều kiện cư trú lại có thể so với Nam Uyên Học Cung năm đó, làm cho Du Âm rất ngoài ý muốn, ven đường rừng trúc thanh tú, kiến trúc độc đáo.
Lê Nhã đưa bọn họ tới cửa uyển, nói: "Ta chỉ đưa các đệ đến đây thôi, lát nữa trưởng lão nội môn giảng bài thì chúng ta gặp lại sau. Còn có một vị tân đệ tử nữa, hẳn là đang ở trong phòng, các đệ ở trong hai gian còn lại nữa là được."
Du Âm cảm tạ Lê Nhã, đẩy cửa uyển ra.
Du Âm rầm một tiếng đóng cửa uyển lại.
Trần Thề: "?"
Du Âm: "....."
Du Âm chăm chăm nhìn vào ánh mắt của thẳng nam sắt thép, chần chừ mở cửa lần thứ hai.
Lần này, y không kịp phòng bị đụng phải người bên trong cánh cửa, Bắc Tiêu đứng phía sau cửa nhìn y, đánh giá y từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ bất mãn.
Nơi này rõ ràng đã là địa bàn của Nhân tộc.
Xong đời, chạy khỏi Yêu tộc chưa được nửa ngày, đã lại bị bắt rồi.
Bắc Tiêu trầm giọng nói: "Cửa này khó mở như thế? Vậy đừng mở nữa."
Du Âm còn chưa kịp lui về sau, người bên trong đã đưa tay bế ngang người y lên, không cần dùng đến linh lực đã có thể chế trụ được y, người nọ đem y đi vào sâu trong phòng, cùng lúc hai tiếng động lớn vang lên, cửa phía sau bị đổ.
Trần Thề đứng ở giữa hai cánh cửa ngửa đầu nhìn trời, mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Du Âm ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Tiêu, sau lưng tức khắc như bị kim chích.
Trần Thề: "......." Hắn muốn rời khỏi đây.
Hai con bồ cầu trắng như tuyết bị dọa bay loạn xạ, một trái một phải dừng trên vai Trần Thề.
Bồ câu trái: "Cúc cu."
Trần Thề: "Cúc cu."
Bồ câu phải: "Cúc cu."
Cửa phòng bị Bắc Tiêu một chân đá văng, Du Âm thì bị hắn ném lên giường, gương mặt tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, Du Âm mới phát hiện người nọ nhìn mình đầy tính uy hiếp, nhưng động tác ném y lên giường lại rất cẩn thận.
Có điều, người này làm việc không hề theo quy luật nào cả, Du Âm cũng khó có thể phỏng đoán ý định của hắn.
Du Âm giãy giụa, từ trên giường bò giậy, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Y vừa mới hỏi xong đã bị Bắc Tiêu ấn lại về giường, Du Âm đau lòng, cảnh tượng này hình như từng gặp qua ở đâu rồi thì phải. Đối phương lại nhào tới lần nữa, sợ rằng sắp bị cắn phát nữa rồi. Nhưng mà Bắc Tiêu chỉ là cúi đầu ngửi ngửi cần cổ y, liền chậm rãi lùi xuống.
Động tác này không hiểu sao khiến Du Âm ngay lập tức xác định mình là con mồi của dã thú, hung thú đem con mồi đè chặt dưới móng vuốt, không vội ăn, cũng không muốn buông ra.
Cũng may, đối phương buông lỏng tay, Du Âm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếng thở còn chưa kịp ra hết, đã cảm giác đai lưng của mình bị người ta kéo ra, Du Âm vội vàng duỗi tay bắt lấy vạt áo của mình, động tác của đối phương lại càng nhanh hơn y.
Du Âm: "!!! Ngươi muốn làm gì!" Quá kinh khủng, lần này không cắn cổ là vì muốn cắn ở chỗ khác sao??
Áo trên bị người nọ cởi ra, Bắc Tiêu hành sự không hề theo trình tự, không có báo trước đã trực tiếp ra tay, Du Âm tỏ vẻ vô cùng tuyệt vọng, y có thể làm được bây giờ? Chẳng lẽ lại mở ra hai cánh như hồi nãy, hất bay đối phương sao? Này không ổn, y hoàn toàn có lý do để tin chắc rằng kẻ điên này sẽ xé đôi cánh nhỏ bé đáng thương của y thành từng mảnh.
Đúng rồi, cánh phượng hoàng.
Nếu cánh phượng hoàng kiếp trước vẫn còn, đó có phải linh lực kiếp trước cũng có thể dùng bùa chú triệu về không?
Nhưng Du Âm không muốn, y không muốn có quá nhiều liên hệ với thế giới này.
Cũng may cởi xong áo trên của y, Bắc Tiêu liền dừng tay, một tay đem Du Âm đẩy ngã lên giường, tay dọc theo cột sống của Du Âm bò xuống dưới, ngừng ở bên phải eo của y.
Tư thế này có hơi ái muội, Du Âm kinh ngạc quay đầu lại, thấy được gương mặt không biểu tình của đối phương.
"Đừng nhúc nhích." Bắc Tiêu cứng nhắc nói.
Du Âm chỉ cảm nhận được ngón tay của Bắc Tiêu thật lạnh, nơi bị hắn đụng tới có chút đau, hình như là lúc bị vây trong Cửu Long sinh sát trận, bị lưỡi dao gió làm bị thương. Lúc ấy vội vàng chạy trốn, cánh phượng hoàng mở ra quá đột ngột, y cũng quên luôn chuyện bản thân bị thương, không ngờ Bắc Tiêu lại biết.
Đầu ngón tay Bắc Tiêu mang theo linh lực, hạ xuống một chú chữa trị, vết thương trên eo Du Âm nháy mắt đã biến mất.
Đau đớn dần rút đi, Du Âm có chút ngạc nhiên, thì ra cừa rồi Bắc Tiêu cởi quần áo của mình để chữa thương, là mình trách oan hắn rồi.
Du Âm thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người ngồi dậy đã bị Bắc Tiêu đè lại về giường.
Du Âm còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được một cái hôn mang theo hơi lạnh dừng trên eo sườn của y, đó là nơi mũi dao gió làm bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.