Sau Khi Trọng Sinh, Mèo Con Của Ta Biến Thành Chó Điên

Chương 9: Màu hồng barbie chết chóc




Trong ba người chỉ có Lê Nhã là có thể ngự kiếm, bay còn ngã trái ngã phải, suy xét đến khả năng quá tải và lật xe, Lê Nhã quyết định đến dưới chân núi thuê một cái xe ngựa. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, ba người dự định đánh xe đi đến kinh thành.
"Tỷ biết đường đi không?" Trên xe ngựa, Trần Thề hỏi Lê Nhã đang đánh xe.
"Không rõ lắm." Lê Nhã có chút khó xử, "Đây là lần đầu tiên ta đến kinh thành, Trần Ngôn, đệ có biết không?"
Trần Ngôn là tên giả mà Trần Thề đặt cho Du Âm, nhóc đàn em tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc cũng không đơn giản, đôi khi, có thể nói là cực kỳ thận trọng và tỉ mỉ. Như là về hai cánh của Du Âm, biết là Du Âm không muốn nhắc đến, Trần Thề cũng hỏi y, như thể đã quên sạch sẽ chuyện này.
Đường đến kinh thành, Du Âm đương nhiên biết.
"Sao có thể không biết được?" Du Âm kinh ngạc, "Liệt Dương điện nằm ở phía Tây kinh thành, ban đêm trên bầu trời phía Bắc sẽ có một ngôi sao màu đỏ đậm, chỉ thị phương hướng của Liệt Dương điện(1), chỉ cần đi về hướng ngôi sao đó.... Không đúng, sao đâu?"
(1): Liệt Dương( 烈阳) ý là mặt trời rực rỡ, chứ không phải cái liệt dương kia đâu:)))
Trên bầu trời phía Bắc, ngôi sao màu đỏ đậm đáng lẽ phải xuất hiện rực rỡ lấp lánh trên nền trời đầy ánh sao mờ.
Ánh mắt Trần Thề mang theo sự nghi ngờ và ai oán.
"Liệt Dương điện?" Lê Nhã suy tư nói, "Ta hình như từng nghe qua cái tên này. A, nghĩ ra rồi, đó chẳng phải là Thánh điện của Nhân tộc bị tôn chủ Yêu tộc phá hủy trong cơn thịnh nộ hai mươi năm trước sao? Năm ấy ta chỉ vừa mới sinh ra, đều là người lớn kể qua. Sao vậy? Trần sư đệ có vấn đề gì sao?"
Du Âm: "... Không có."
Sao có thể không có!
Liệt Dương điện là thánh điện của Nhân tộc, đứng sừng sững ở phía Tây kinh thành suốt mấy trăm năm lịch sử, được người trong tiên môn xem là thánh điện, mọi người thường tụ tập lại đây bàn bạc những chuyện lớn nhỏ trong tiên môn, Bắc Tiêu hắn một lời không hợp, cứ như vậy mà phá?
Phá.....
Đó là thánh điện đã có lịch sử hàng trăm năm, Nhân tộc thật sự quá đáng thương rồi!
Tôn chủ lên cơn quả nhiên là điên như chó, bắt được ai liền cắn người đó.
Cũng may Du Âm ít nhiều gì vẫn nhớ đường, kinh thành cũng không tính là quá xa, chạng vạng ngày hôm sau, mọi người đã đến nơi. Ngày mai chính là Hoa Nguyệt tiết, trong kinh thành cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là phụ cận hoàng thành, các sạp hàng nổi lên hàng dài. Lê Nhã tiến lên hỏi thăm, mới biết được đêm nay hoàng gia mở tiệc chiêu đãi. Du Âm nhớ rõ các đời Nhân Hoàng từ trước đến nay đều có thói quen mời chào các tu sĩ Nhân tộc, thông thường sẽ mở tiệc chiêu đãi trước Hoa Nguyệt tiết một ngày, tuyển mộ tu sĩ phục vụ cho hoàng gia, bảo đảm hoàng quyền trong Nhân tộc còn có thể giữ lại một vị trí nhỏ. Trước kia khi còn ở Nam Uyên học cung, trong những người Du Âm quen biết, có người đã được hoàng gia tuyển mộ.
Đây cũng là ngày duy nhất trong năm hoàng thành mở cửa cho dân chúng vào tham quan. Bởi vậy, bất luận là tu sĩ hay phàm nhân đều muốn tiến vào hoàng thành để một lần được trông thấy cái gọi là phong thái của hoàng gia.
Yến hội ước chừng sẽ diễn ra vào buổi tối, người được mời đến không cần phải đăng ký, những người xếp hàng ở phụ cận hoàng thành phần lớn đều là tán tu và phàm nhân không quyền không thế, muốn đi vào hoàng thành nhất định phải dâng lên chút tâm ý, kỳ trân dị bảo, sách cổ binh khí, chỉ cần đưa ra là có thể lấy được tư cách tham dự tiệc tối.
Du Âm đối với yến hội như vậy không có hứng thú, nhưng mà hai người kia lại rất có hứng thú, đã đứng vào chỗ cuối cùng trong hàng.
Du Âm: "....." Được rồi, dù sao cũng đã muộn, ngày mai mới có thể đi tìm người của Độ Tuyết sơn trang, đêm nay không bằng đi tham gia yến hội hoàng gia cùng hai bé cưng thích tò mò này thì hơn.
"Người tiếp theo." Thị vệ phụ trách đăng ký bên ngoài hoàng thành việc công xử theo phép công, đuổi đi một đợt người trước, đánh giá ba người trước mặt nói: "Các ngươi là người nơi nào?"
"Lộc Sơn, thành Đỗ Khang." Lê Nhã nói, nàng và Du Âm trên người đều mặc trang phục của đệ tử Lộc Sơn, trên vạt áo và ống tay áo màu tím nhạt ẩn ẩn lộ ra hoa văn hoa râm bụt, còn Trần Thề từ đầu đã cao to khỏe mạnh, hơn nữa ở hoàng thành Yêu tộc nuôi ra một thân toàn thịt, mặc không vừa trang phục bình thường nên một tấm vải màu tím nhạt tương tự may thành quần, thân trên khoác một cái áo ngắn.
Thị vệ hoàng gia trợn mắt: "Chưa từng nghe qua, người tiếp theo."
Lê Nhã đã biết là sẽ có kết quả này, mặt lộ vẻ thất vọng, khẩn cầu nói: "Chúng ta có thể đưa tiền không?"
"Cô nhìn cho rõ đi, tiểu cô nương." Thị vệ khinh thường nói, "Đây là hoàng thành, đâu có thiếu chút tiền này."
Nghe giọng điệu đó, Trần Thề rất muốn đánh người.
"Cái này có được không?" Du Âm nghĩ nghĩ, đặt một vật thể hình trụ có vỏ màu vàng lên trên hay để ở bên người thị vệ.
"Đây là?" Thị vệ bỏ qua việc ghét bỏ gì đó, cầm lấy vật trong khay lên xem xét.
"Đây là một loại son môi vô cùng quý hiếm, tìm khắp toàn bộ Nhân tộc lẫn Yêu tộc cũng chỉ có duy nhất một cái này." Du Âm mở nắp của thỏi son, xoay ra cho thị vệ xem phần ở giữa, nghiêm trang nói: "Không chỉ có thể làm cho người dùng nét mặt tỏa sáng còn thể mỹ dung dưỡng nhan..."
Năm phút sau, Du Âm cầm lệnh bài xuất nhập của tiệc tối, nở nụ cười đắc thắng với hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm.
"Lợi hại thật đấy, đàn anh." Trần Thề khâm phục không thôi.
Lê Nhã nhíu mày: "Đó là son môi? Màu sắc thật là kỳ dị."
Du Âm gật đầu cười nói: "Quà tặng do thẳng nam chuẩn bị, màu hồng barbie chết chóc."
Trần Thề sâu sắc cảm thán: "Em muốn nói là, màu sắc đó đẹp một cách kỳ lạ"
Du Âm: "...."
Tiệc tối một canh giờ sau mới bắt đầu, trong chốc lát sẽ không vào được hoàng thành, vì thế Lê Nhã đành tìm một gian khách điếm, muốn ba gian phòng để đêm nay nghỉ lại, đồng thời yêu cầu một ít điểm tâm đặc sản của kinh thành. Ba người tìm một cái bàn trong góc trên lầu hai ngồi xuống, chuyên tâm chờ trời tối.
Hoa Nguyệt tiết đến gần, kinh thành cực kỳ náo nhiệt, khách điếm cũng mời đến một tiên sinh kể chuyện, lôi kéo khách lui tới.
Trần Thề và Lê Nhã lần đầu tới kinh thành, đối với cái gì cũng tò mò không thôi, điểm tâm cũng không rảnh ăn, chỉ lo duỗi dài cổ chăm chú nhìn vị tiên sinh kể chuyện dưới lầu một, bên cạnh bàn của lão tiên sinh kia đặt một cái đài đơn sơ, treo một bức họa.
Bức họa vẽ rất đẹp, trong núi rừng mây mù che phủ cất giấu đình đài cùng lầu các, đen trắng giao nhau, trong bức tranh còn có thân ảnh của mấy người, tuy không nhìn rõ tướng mạo của nhân vật nhưng tư thế hoặc đứng yên hoặc chuyển động đều rất sinh động, chỉ tiếc, Du Âm nhìn qua một lần là biết thứ mà vị tiên sinh kể chuyện này lấy ra chẳng qua cũng chỉ là một bức tranh được vẽ lại, chưa được nửa phần thần vận của nguyên tác.
"Lão tiên sinh." Có vị khách hứng thú hỏi, "Ta nhìn bức họa này của ông, hình như là mô phỏng lại ngòi bút của Tông Văn Lâm, ông đây là muốn kể về Nam Uyên thất nhã sao?"
Tiên sinh kể chuyện nheo mắt, phe phẩy quạt trúc trong tay: "Không sai, câu chuyện mà lão phu muốn kể hôm nay chính là chuyện xưa về Nam Uyên thất nhã năm đó."
Trần Thề cùng Lê Nhã thích thú lắng nghe, đến cả chuyện lồng hấp sủi cảo tôm bị Du Âm kẹp đi hai đi hai người cũng không phát hiện.
"Nam Uyên thất nhã, chỉ bảy người tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Uyên Học Cung hai mươi năm trước, những người từng tu hành ở Nam Uyên Học Cung năm đó hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe qua tên của mấy người này. Tiểu bối hiện tại ngay cả Nam Uyên Học Cung cũng chưa từng nghe đến chứ đừng nói đến Nam Uyên thất nhã." Nói tới đây, tiên sinh kể chuyện dừng lại làm vẻ thần bí, "Có điều, có vài vị, chư vị không thể không biết."
"Nam Uyên thất nhã?" Trong phòng có nữ tu nói. "Ta từng nghe người ta nói qua, trong bảy người họ trừ Tần Sương Hàn đều mặt nạ ác quỷ, sáu người còn lại đều có tướng mạo nhất đẳng, mà nghe nói Tần Sương Hàn lúc tháo mặt nạ xuống tướng mạo cũng rất đẹp, chỉ là đại khái hình như cũng chỉ có một người từng thấy qua."
Du Âm bị sặc nước trà, Trần Thề ném cho y một ánh nhìn cổ quái.
"Ta biết." Lê Nhã hưng phấn nói, "Bức tranh này là do Tông Văn Lâm vẽ, đó là một vị trong Nam Uyên thất nhã. Tông Văn Lâm tuy là phật tu lại vẽ tranh rất sinh động, theo truyền thuyết nói một bức tranh của hắn năm đó có thể đáng giá ngàn vàng, chính phẩm của bức vẽ Nam Uyên thất nhã này hiện giờ cũng không biết được cất giấu ở nơi nào."
"Không sai, chỉ là họa sư Tông Văn Lâm hiện tại không rõ hành tung, lại có rất ít tác phẩm được truyền lưu." Tiên sinh kể chuyện gật đầu, tiếp tục nói, "Trừ vị này ra, các chủ Kiếm Các Kỷ Phi Vũ và trang chủ Độ Tuyết sơn trang Dương Tễ Minh cũng từng là một trong Nam Uyên thất nhã năm đó, hiện giờ đã trở thành người đứng đầu tiên môn phía tây cùng phía đông.
Hai vị này cũng coi như là người quen của Du Âm, động tác gắp đồ ăn của y ngừng lại một chút, ngay sau đó lập tức thoải mái trở lại, không một dấu vết che giấu cảm xúc của mình, Trần Thề và Lê Nhã cũng không có phát hiện ra.
Đến cùng hai mươi năm trôi qua, Kỷ Phi Vũ trở thành chủ nhân Kiếm Các là trong dự kiến của y, chỉ có điều Độ Tuyết sơn trang đổi chủ, Dương Tễ Minh trở thành trang chủ, này quả thực là nằm ngoài dự kiến.
Trước mắt hiện ra một bóng dáng thiếu niên gầy yếu, thiếu niên cuộn tròn ở trong góc, đầy người toàn là các vết thương nhỏ vụn, chung quanh đều là những người hung hăng hùng hổ, thiếu niên kia còn không quên bảo vệ cho con chồn tuyết nhỏ trong lồng ngực.
Đảo mắt đã trôi qua rất nhiều năm.
Trong lúc y đang đang tự hỏi, tiên sinh kể chuyện đã kể xong chuyện về hai người kia rồi, tiếp tục kể đến câu chuyện trong bức họa.
"Thiếu nữ ở bên vách núi này tên là Tô Dĩ Đồng." Tiên sinh kể chuyện dùng cây quạt chỉ vào một thiếu nữ trên bức họa, "Chư vị ngồi đây chưa chắc đã nghe tên nàng, nhưng không thể không biết đến 《 Thiên Thuật 》, trong sách ghi lại y thuật năm đó Tô Dĩ Đồng đã sử dụng để cứu sống người bị thương, bao gồm rất nhiều các phương pháp cổ độc ứng đối, y tu hiện giờ không thể không biết 《 Thiên Thuật 》.
"Ta biết, ta biết." Một y tu trong khách điếm nói, "Năm đó ở sư môn, sư phụ bắt ta phải học thuộc 《 Thiên Thuật 》, hơn nữa ta nghe nói sách này Tô cô nương viết khi chỉ mới mười bảy tuổi, thực sự rất lợi hại. Chỉ là Tô cô nương bây giờ cũng giống với họa sư kia, đều không hỏi thế sự."
Cả khách điếm đầy tiếng kinh ngạc cảm thán.
Có người tiếp tục hỏi: "Lão tiên sinh, dựa theo lời ông nói, Nam Uyên thất nhã đều là thiên tư trác tuyệt, còn lại ba người ở góc kia là ai?"
Mọi người nghe vậy liền hướng về phía bức họa, ở một góc dài, có hai thân hình xấp xỉ độ tuổi thiếu niên, giống với bốn người kia đều mặc trường bào màu nguyệt bạch của Nam Uyên học cung, hai người đều cột một sợi dây cột tóc đồng màu, sợi tóc cùng dây cột tóc đồng thời bị gió thổi bay lên rất có tư vị của tiên nhân. Còn lại một người, là một thiếu nữ mặc váy áo màu hồng phấn, tóc chải thành hai đuôi ngựa buộc cao, cột lại bằng một dải lụa màu đỏ, tóc dài rủ xuống bên hông. Mặc dù trong bức họa chỉ có vài nét bút ít ỏi nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra người trong đó có bộ dáng xinh đẹp đáng yêu đến nhường nào.
"Đây là....." Tiên sinh kể chuyện trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài "Đây là Du Ca năm đó."
"Du Ca?" Trong khách điếm có người cuối cùng cũng có người nghe được cái tên mà mình biết, đập bàn nói, "Ta có ấn tượng, Du Ca tiên tử, năm đó là đệ nhất mỹ nhân tiên đạo, cùng với Sương Linh tiên quân, ở Tiên Môn Thịnh Hội có thể nói là một đôi bích nhân đẹp nhất. Trên bức họa kia còn dư lại một người, người kia mang mặt nạ ác quỷ đen trắng hẳn chính là kiếm hầu của Sương Linh tiên quân, Tần Sương Hàn."
"Không phải kiếm hầu." Du Âm trên lầu chợt mở miệng nói, "Là người nhà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.