Khi mọi người còn đang cảm thán, nhân viên công tác bên ngoài tiến vào nói: "Mọi người thay trang phục xong thì có thể thay ra. Kế tiếp sẽ sang phòng tập luyện nhảy."
Mọi người sôi nổi trả lời.
Buổi diễn lần này sẽ có khán giả trực tiếp tới xem, mà không ít thí sinh ở đây đều thuộc nhà có điều kiện. Bởi vậy, lần này nhìn như không ít người tới xem trực tiếp, thật ra còn có cả người nhà của một số thí sinh tới. Sân khấu chính thức còn chưa bắt đầu nhưng cũng có không ít người nhỏ giọng bàn luận rằng lần này ai trong nhà sẽ tới thăm.
Giản Tinh Tuế đang luyện nhảy trong phòng tập. Nền tảng vũ đạo của cậu kém nhất, cũng là học viên mà giảng viên vũ đạo chú ý nhất.
"Giản Tinh Tuế, động tác sai rồi kìa."
"Chậm lại một chút."
"Tinh Tuế nhìn sang bên này."
Khi các thí sinh khác đã hoàn thành buổi tập, Giản Tinh Tuế còn ở lại luyện thêm một lúc.
Thực ra việc liên lụy tới tiến độ của cả nhóm khiến Giản Tinh Tuế vô cùng áy náy, mỗi ngày cậu đều tập từ tối tới đêm khuya. Mặc dù là như vậy, cậu vẫn bị coi là kẻ kéo chân của nhóm. Nhưng thành viên trong nhóm đều rất tốt, cũng không trách cứ gì.
Tập tới ngày thứ 3, đội trưởng mở cuộc họp nhỏ.
Thẩm Tinh Thần khoanh chân ngồi ở giữa: "Bài chúng ta chọn thực ra lời không khó lắm, nhưng nhạc điệu lại khá chậm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới động tác nhảy. Các cậu cũng nhận ra đúng không. Động tác quá đơn giản, so với vũ đạo của các nhóm khác thì chúng ta không có ưu thế."
Các thành viên khác cũng hưởng ứng.
An Nhiễm rất am hiểu điệu nhảy quốc phong này, hắn có thể khẳng định bản thân rất xuất sắc, vì thế thử nói: "Chúng ta có thể nỗ lực nhiều hơn, qua đó đem buổi trình diễn thể hiện càng tốt, cũng có thể hơn các nhóm khác."
Tính tình Thẩm Tinh Thần nóng nảy, hắn vô cùng am hiểu móc mỉa: "Theo lời này của cậu mà nói thì nhóm nào mà chả làm được không tệ nha. Trọng điểm của vấn đề hiện tại không phải ở đấy."
An Nhiễm tủi thân cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nhìn qua rất đáng thương: "Mình chỉ không muốn mọi người quá bi quan thôi mà."
Thẩm Tinh Thần không quan tâm tới hắn: "Hiện tại không phải thời điểm để bi quan, chúng ta làm lại được tốt, không bằng những tổ khác cũng có thể khiến người xem ấn tượng mạnh mẽ. Trên thực tế, tôi có một ý tưởng, Tuế Tuế, lúc ở sân khấu cậu có thể biến bài của Chu Tầm thành tình ca. Vậy cậu có thể cải biên bài này được không?"
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới Thẩm Tinh Thần sẽ đem trọng trách to lớn như vậy giao cho cậu.
Các thành viên khác chậm rãi phản ứng lại:
"Được đấy!"
"Tinh Tuế, bài cải biên của cậu giờ tôi vẫn còn nhớ rõ này."
"Cậu đỉnh như thần vậy!"
"Cậu có thể giúp nhóm mình cải biên không?"
Giản Tinh Tuế ngẩn người, cậu không nghĩ tới mọi người sẽ tin tưởng bản thân cậu. Rõ ràng mới gần đây, cậu vẫn là người kéo chân nhóm, Nhưng bây giờ, cậu lại có thể vì mọi người mà cống hiến.
An Nhiễm thấy Giản Tinh Tuế có chút do dự, mở miệng tươi cười: "Tính ra Tuế Tuế mỗi ngày còn phải vất vả tập luyện, mọi người cũng cũng đừng làm khó cậu ấy."
Thẩm Tinh Thần trực tiếp hỏi Giản Tinh Tuế: "Cậu làm được không?"
Vừa tập nhảy vừa biên soạn, đây là lượng công việc không hề ít. Dù cậu có từ chối, những người khác cũng không thấy có vấn đề gì.
Nhưng sau khi trầm mặc trong chốc lát, Giản Tinh Tuế nói: "Tôi làm được."
Những người khác đều tươi cười, chỉ có ý cười của An Nhiễm phai nhạt, hắn nói: "Tinh Tuế, thế việc tập luyện của cậu có kịp được không? Thế này không phải là làm khó cậu sao?"
Tất nhiên là hắn biết năng lực biên soạn của Giản Tinh Tuế.
Nếu để cậu ta thể hiện với công chúng, vậy hắn còn đường nào để nổi bật, để hot lên nữa?
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: "Nền tảng của tôi kém, dù có luyện nữa cũng sẽ liên lụy tới mọi người. Nếu có thể trợ giúp bằng việc cải biên bài hát, tôi đồng ý."
Khi nói xong, những ai từng ngầm cảm thấy Giản Tinh Tuế là con ghẻ chồng trước giờ lại hận không thể tát mình một tát!
Thẩm Tinh Tuế tới ôm cổ Giản Tinh Tuế: "Cậu nói bậy bạ cái gì mà kéo chân sau vậy. Trong nhóm của anh đây không có cái cụm từ này, nhanh chóng biên soạn bài hát thôi. Anh đây dù ngâm 3 ngày 3 đêm cũng sẽ moi động tác của cậu ra."
Các thành viên khác cũng vì cuộc trò chuyện này mà tiêu tan hiềm khích.
"Chúng ta cùng hỗ trợ nhau."
"Còn chẳng phải là không nhảy thôi à, anh đây giúp được."
"Tuế Tuế tới cùng tập đi."
Mọi người đều vây quanh lại, vô tình bỏ rơi An Nhiễm bơ vơ.
Rõ ràng mấy hôm trước, vì đoạn nhảy quốc phong của An Nhiễm vô cùng ấn tượng, tất cả mọi người đều vây quanh hắn, khen hắn. Thế mà lúc này lại bỗng nhiên coi hắn như vô hình, chuyển sang vây quanh Giản Tinh Tuế.
Ở vị trí chẳng ai thấy, khuôn mặt ôn nhu của An Nhiễm lạnh tanh, trong ánh mắt lướt qua độc ác.
......
Vài ngày sau - Ngày biểu diễn.
Hậu trường chương trình vô cùng ồn ào náo nhiệt. Các thí sinh đã chuẩn bị đầy đủ đang đứng đợi ở sau sân khấu. Vì ai cũng khá khẩn trương, nên mọi người đều rì rầm bàn tán.
Người hầu như lúc nào cũng rất rảnh rang - Ôn Sanh Ca ngó qua nói: "Tuế Tuế, cậu có biết không. Tôi nghe người ta nói nhá, bảng xếp hạng lượt vote đã xuất hiện trên mạng rồi. Lần này chúng ta có rất ít người được ra mắt, tất cả cũng chỉ có 6 người thôi. Cậu có biết top 6 hiện tại là ai không?"
Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: "Không biết."
"Tôi hóng hớt được." Ôn Sanh Ca sát lại, nhỏ giọng: "Hạng nhất là anh Thần, hạng hai là An Nhiễm."
Giản Tinh Tuế không có gì ngoài ý muốn.
Ôn Sanh Ca không nghĩ tới là cậu sẽ bình tĩnh như vậy: "Cậu không ngạc nhiên chút nào à?"
Giản Tinh Tuế tất nhiên không ngạc nhiên. Cậu biết con đường thuận buồm xuôi gió của vai chính sẽ không dừng ở đây. Hắn sẽ ra mắt với vị trí center, sau đó còn tham gia chương trình giải trí sẽ hot sau khi chiếu, từ đó đi lên đỉnh cao cuộc đời.
"Tôi thấy việc này kỳ quặc chỗ nào ấy. Sau đó có hỏi han một chút, liền nghe được một tin tức kinh người. Cậu muốn nghe hong?" Ôn Sanh Ca ké sát vào nói: "Cái cậu An Nhiễm kia kìa, cậu ta thế mà lại là em trai của đại minh tinh Giản Trí đấyyy!".
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Giản Tinh Tuế đang uống nước thì dừng lại động tác.
"Giản Trị đó. Thật là hâm mộ quá đi. Khó trách độ nổi tiếng của An Nhiễm lại cao như vậy, khẳng định là có người nâng đỡ." Ôn Sanh Ca thở dài một hơi: "Số của cậu ta tốt thật đấy. Chúng ta so như thế nào cũng đều kém hơn, thêm nữa cậu ấy lại còn điệu thấp như vậy. Nếu tôi có anh trai như thế thì mỗi ngày sẽ đều đem ra khoe ấy chứ?"
Mỗi ngày đem ra khoe.
Giản Tinh Tuế cúi đầu, loáng thoáng nhớ lại kiếp trước. Ký ức rách nát một lần nữa được nhặt lên chẳng khác gì bột pha lê găm tới đau thấu người.
"Anh trai tớ là Giản Trị!"
"Sao mày dám mắng anh trai tao, muốn đánh nhau hay gì?"
"Anh trai, anh trai..."
Từ nhỏ đến lớn, người cậu thích nhất là các anh trai của mình. Nhưng đầu óc của cậu chậm chạp, luôn làm sai nhiều việc dẫn tới các anh trai bực mình:
"Đều tại mày muốn tìm tao, thế nên paparazzi mới đi theo mày chụp ra tai tiếng của tao."
"Không có việc gì thì đừng làm cái gì mà đánh mà giá, truyền thông bây giờ còn nói em trai tao đang chơi đại bài đấy."
"Giản Tinh Tuế, mày có chút ít nào nhìn nhận được việc mày đã làm hay không?"
Thực ra cậu đã sớm biết, bản thân cậu là người không ưu tú từ trong ra ngoài, trong khi các anh lại vô cùng giỏi giang khiến cậu vô cùng tự hào. Cậu vẫn luôn cho rằng đây là phước đức của mình, lại không nghĩ tới sẽ trở thành xiềng xích quấn chặt đau đớn cả quãng đời. Có lẽ, rất nhiều chuyện đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Ôn Sanh Ca vẫn đang lảm nhảm: "Hôm nay cũng chẳng ít phụ huynh tới đâu đấy. Tôi nghe nói mẹ của anh Thẩm cũng sẽ tới. Chính là phu nhân nhà Thẩm đó, nghe nói bà Thẩm vô cùng đẹp. Thật muốn chiêm ngưỡng bộ dáng của người có thể dưỡng ra tính tình của anh Thần á."
Cảm xúc của Giản Tinh Tế có chút đi xuống, cũng chẳng có hứng thú mấy, cậu nói: "Tôi đi vệ sinh."
Ôn Sanh Ca nói: "Ừ, vậy cậu đi nhanh về nhanh nhé."
"Ừm."
Khi biết được bản thân có khả năng sẽ phải biểu diễn trước mặt Giản Trị, tâm tình Giản Tinh Tuế có chút phức tạp. Sau khi dùng nhà vệ sinh xong, trong lúc đang rửa tay, phía sau cậu truyền tới tiếng gọi: "Giản Tinh Tuế."
Âm thanh vừa quen vừa lạ làm toàn thân cậu cứng đờ.
Giản Tinh Tuế chậm rãi xoay người, thấy khuôn mặt khiến cậu luôn khẩn trương. Cậu hít sâu một hơi, mở miệng: "Anh hai... ngài Giản."
Giản Trị đứng cạnh bồn rửa tay. Hôm nay, gã mặc một bộ tây trang vô cùng anh tuấn. Kỳ thực gã dậy thì rất thành công, nét đẹp thuộc kiểu bơ tiểu sinh, so với Phó Kim Tiêu thành thục, ổn trọng là hai thái cực khác nhau.
Giản Trị đem vòi nước mở, thấp giọng: "Không tệ, có tiến bộ. Còn biết kêu 'ngài Giản' cơ đấy."
Giản Tinh Tuế không nói chuyện.
"Lúc rời nhà, nghe nói mày không nhận tiền trợ cấp của ba và anh cả." Cách Giản Trị nói chuyện giống như luôn chực chờ trào phúng: "Lúc đi thì có vẻ dứt khoát đấy, cuối cùng lại lén tới chương trình của Nhiễm Nhiễm, nơi nơi chốn chốn nhắm vào thằng bé. Mày muốn cái gì hả?"
Giản Tinh Tuế thắc mắc: "Tôi khi nào thì nhắm vào cậu ta?"
"Mày biết rõ thằng bé sợ mày, thế mà còn cố ý tới tham gia chương trình này. Nói gì mà cần 20 nghìn, anh cả và ba cho mày mấy trăm nghìn mày còn chả cần, sao phải tới đây xây đắp hình tượng đáng thương. Hóa ra người tỏ ra tội nghiệp lại là kẻ đầy ghê tởm?" Ánh mắt Giản Trị nhìn Giản Tinh Tuế tràn đầy chán ghét: "Mày làm tao buồn nôn."
Từng lời cay nghiệt nhét vào lỗ tai cậu. Giản Tinh Tuế vốn nghĩ rằng bản thân đã chẳng thèm để ý từ lâu, không ngờ tới trái tim vẫn quặn đau tới vậy.
Cậu quay mặt đi, lại bị Giản Trị thấy đôi mắt đầy tổn thương, quật cường nói: "Tôi làm cái gì cũng chẳng cần giải thích với anh. Có hay không xây đắp hình tượng, nếu anh muốn nói như vậy, tôi cũng không còn gì để nói cả."
Giản Trị không nghĩ tới việc Giản Tinh Tuế mạnh miệng như vậy.
Gã cười nhạo một tiếng, đem vòi nước đóng lại, sau đó ung dung lấy giấy lau tay: "Nếu không phải định lăng xê bản thân, tao đây rất muốn kính mày nửa phần. Nhưng lần này tới đây, tao muốn cảnh cáo mày đừng có mà động tay động chân vào Nhiễm Nhiễm trong chương trình này. Thằng bé bây giờ là em trai của tao."
Trong lòng Giản Tinh Tuế dần dần lạnh lẽo.
Giản Trị ngẩng đầu nhìn thẳng cậu, mở miệng: "Còn nữa, sau này trong giới giải trí, đừng bao giờ đề cập tới việc tao từng là anh của mày."
Sau khi âm tiết cuối cùng thoát ra từ cuống họng, Giản Trị mong chờ phản ứng của Giản Tinh Tuế. Nhưng chàng trai chỉ đứng đờ đẫn tại chỗ, không có chút phản ứng nào. Trên mặt cậu vẫn là sự bình tĩnh ấy, có lẽ là đau quá, nhưng khi lên tới đỉnh điểm đã trở nên chết lặng. Không biết vì cái gì, giây phút này, Giản Trị lại hoảng hốt nhớ lại. Đã từng rất nhiều lần, có một cậu bé luôn ríu rít chạy theo sau gã gọi: "Anh ơi, anh ơi."
Nhưng lúc này, đứa bé ấy chỉ trầm mặc cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Lạ thay, vốn dĩ chỉ tới tìm Giản Tinh Tuế để nói rõ ràng. Dù đã đạt được mong muốn, nhưng khi nhìn bóng dáng rời đi của đứa trẻ kia, tâm tình Giản Trị bỗng nhiên rối bời.
.....
Bên kia, Giản Tinh Tuế thoạt nhìn không có phản ứng gì sau khi rời khỏi phòng vệ sinh lại không ra cầu thang.
Vừa rồi cậu vẫn luôn cắn răng chịu đựng, bây giờ mới dựa vào bức tường lạnh lẽo đằng sau: đôi môi run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ một mảng, cuối cùng không nhịn nổi trào dâng hai hàng nước mắt. Bả vai chàng trai ẩn nhẫn tựa vào vách tường. Bên ngoài có tiếng bước chân qua lại, cậu nhịn xuống tiếng nghẹn ngào không dám lên tiếng, định dằn lòng để tiêu hết đau đớn mênh mông trong lòng.
Đúng lúc này, trên hành lang vọng lại tiếng giày cao gót, giọng một người phụ nữ ôn nhu đang nói chuyện điện thoại: "Thần Thần, vị trí con chỉ rốt cuộc là ở đâu vậy nha? Mẹ không tìm thấy đâu hết..."
Trong điện thoại truyền ra tiếng nói nói một lúc rồi im bặt.
Vừa vặn đi qua nơi này, người phụ nữ dừng lại cuộc trò chuyện, bắt gặp ánh mắt của cậu trai đang đứng ở góc tường. Thẩm Tinh Thần bên kia điện thoại còn đang nói: "Ủa, mẹ? Sao lại không nói nữa rồi?"
Từ Ân Chân đáp qua loa rồi cúp máy. Bà đi lên vài bước, tới trước mặt Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: "Cậu trai, con làm sao thế, có khỏe không?"
Thanh âm ôn nhu của người phụ nữ thật dễ dàng đánh tan tâm lý phòng vệ của người khác.
Giản Tinh Tuế lung tung lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Không có gì đâu ạ, không có gì..."
Bởi vì cậu cúi mặt, ánh sáng hành lang lại hơi u ám, trong nháy mắt Từ Ân Chân cho rằng bản thân đã tìm thấy con trai nhỏ nhà mình. Nhưng so với Thẩm Tinh Thần, Giản Tinh Tuế lại ít đi một chút non nớt và sức sống tuổi trẻ. Cậu ngồi xổm ở đó, chật vật mà lau nước mắt. Rõ ràng là chẳng quen biết gì từ trước tới nay, Từ Ân Chân bỗng nhiên lại không kìm nổi nỗi thương tiếc và sự xót xa trong lòng.
Bà hoảng hốt mà nghĩ, nếu con trai nhỏ không chết, bây giờ hẳn là cũng lớn bằng đứa nhỏ này ấy chứ.