Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 43: Con không phải con ruột của chúng ta




Gần đây dân mạng hít hà drama bổ phổi, mọi chuyện cứ tới từng đợt từng đợt một. Weibo của Giản Tinh Tuế cũng được mọi người chú ý, có người ủng hộ cũng có người nhục mạ.
"Nhiễm Nhiễm tốt mà dám làm vậy hả!!"
"Nói vậy thì Giản Tinh Tuế không phải là hàng pha ke à?"
"Nhà Giản giàu như thế, mấy người xem cậu ta ca hát còn chẳng bằng Nhiễm Nhiễm."
"Còn may là bị loại, cút khỏi giới giải trí đi!!!"
Ngoài phản đối, cũng có một số fans cố gắng phản bác:
"Sao lại chỉ tin mỗi lời của một bên vậy??"
"Bà đây tin nhân phẩm của Tuế Tuế. Anh ấy sẽ không làm việc như vậy."
"Sự thật chưa được phơi bày, tui tin anh ấy."
Trên mạng cãi nhau mù mịt, còn Giản Tinh Tuế ở đời thực cũng đang vội không rảnh chú ý tới mạng xã hội.
Sau khi trở về, bệnh tình của Trương Hướng Dương không khả quan lắm. Mỗi ngày Trương Hà đều lấy nước mắt rửa mặt, còn thận phù hợp của lão vẫn mãi chưa tìm được.
Giản Tinh Tuế xách hộp cơm tiến vào liền thấy Trương Hà đang lau nước mắt.
Trương Hà ngẩng đầu nhìn cậu, nức nở: "Tuế Tuế..."
Tình cảm của vợ chồng nhà này rất mặn nồng. Giản Tinh Tuế cũng thấy rằng sau khi Trương Hướng Dương xảy ra chuyện thì Trương Hà luôn ăn không ngon ngủ không yên.
Giản Tinh Tuế nói: "Cháu có nấu một ít món, bác với bác trai ăn một chút."
Trương Hà có chút ngoài ý muốn: "Tuế Tuế, con còn biết nấu cơm à?"
Giản Tinh Tuế không có tài nghệ ở phương diện này. Nói thật ra thì cậu là loại người dốt đặc cán mai trong việc bếp núc, thậm chí có thể chế ra thuốc độc được luôn. Nhưng vì muốn cha Giản vui vẻ cũng như để chứng minh cho bản thân thấy rằng chính mình không phải vô dụng nên đã cố gắng nghiên cứu qua lĩnh vực này.
"Nấu được nhưng không phải quá ngon đâu ạ." Giản Tinh Tuế mở hộp cơm ra: "Cái này là canh. Hai người không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ nên cháu nấu một ít canh thanh đạm rồi cho gia vị."
Trương Hà thấy cậu lại lấy ra một khay đồ khác: "Cái này là cơm đùi gà mà cháu mua ở tiệm gần nhà. Mấy nay bác không có hứng ăn nên cháu mua một chút đồ mặn bổ sung dinh dưỡng."
Nói đi nói lại nhưng cậu lại không nhắc tới mình.
Trương Hà nghi hoặc: "Vậy còn con, con ăn cái gì?"
Giản Tinh Tuế ngẩn người, mỉm cười: "Không sao, cháu đã ăn qua ở nhà rồi."
Trong nhà có thể có gì ngoài một đống mì sợi cơ chứ. Trương Hà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giản Tinh Tuế. Mụ không tin nổi cậu mua đồ ăn cho mụ, nấu cơm cho Trương Hướng Dương nhưng bản thân lại chỉ tùy tiện ăn một bát mì nhạt toẹt không hề có dinh dưỡng.
Trương Hà: "Con... ăn mì à?"
Giản Tinh Tuế đặt suất cơm vào tay mụ: "Cháu ăn gì cũng được mà."
Hơi ấm của suất cơm truyền tới từ lòng bàn tay khiến Trương Hà cũng cảm thấy trái tim mình nóng lên. Mụ đem phần cơm của mình đưa cho Giản Tinh Tuế, vội vàng nói: "Sao lại gì cũng được cơ chứ. Không dược đâu, phần cơm gà này con ăn đi"
Giản Tinh Tuế không muốn, nhanh chóng đẩy trở về.
"Cháu đã ăn ở nhà rồi, đây là đồ ăn mua cho bác mà." Giản Tinh Tuế lẳng lặng nhìn mụ, mỉm cười: "Bây giờ kinh tế trong nhà khá là khó khăn, cháu cũng không thể mua món nào ngon hơn cho bác. Bác không ghét bỏ là được."
Trương Hà vội lắc đầu: "Không sao không sao, mẹ không chê."
Mụ mở suất cơm ra, cắn một miếng đùi gà ngập miệng.
Khi mọi chuyện xảy ra, người mà mụ tin tưởng muốn dựa vào nhất luôn là An Nhiễm. Trong mắt mụ, Giản Tinh Tuế từ trước tới giờ chưa từng là con trai của mình. Nhưng không nghĩ tới cậu lại là một đứa trẻ có thể đảm đương được mọi chuyện. Cậu hiền lành, cũng rất hiếu thuận vợ chồng mụ.
Ngay cả An Nhiễm cũng chỉ tới để trả mấy chục vạn, thậm chí còn chưa trả đủ 500 nghìn. Hắn nói vì có chuyện nên tài chính khó khăn, không đưa được số tiền lớn như vậy.
Mà Giản Tinh Tuế tuy không có nhiều tiền nhưng lại dám dốc cả ví để chăm lo cho mụ lẫn Trương Hướng Dương. Khi khó khăn, người giúp đỡ bọn họ là Giản Tinh Tuế.
"Chốc nữa cơm nước xong xuôi bác trở về nghỉ nhé." Giản Tinh Tuế nói: "Cháu trông ở đây cho."
Trương Hà gật đầu. Mụ có chút cảm khái nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Tuế Tuế... Cảm ơn con."
Giản Tinh Tuế nói: "Không cần cảm ơn, là chuyện cháu phải làm thôi."
Trong lòng Trương Hà ngổn ngang cảm xúc.
Mụ giữ tâm tình phức tạp ấy về tới nhà, lại thấy không ít hàng xóm đang đứng ở đầu hẻm. Bọn họ đều biết chuyện Giản Tinh Tuế nhà mụ, thế nên chạy tới hỏi: "A Hà này, An Nhiễm nhà bà giờ đã là người nổi tiếng rồi đấy. Cái thằng Tuế Tuế kia cũng nổi trên mạng lắm. Nhưng gần đây chúng tôi nghe nói Giản Tinh Tuế hồi còn đi học toàn bắt nạt Nhiễm Nhiễm thôi, có phải không vậy?"
Trương Hà sửng sốt: "Chỗ nào nói như vậy?"
Hàng xóm vỗ đùi đen đét, mở điện thoại cho mụ xem: "Bà không lên mạng à, bây giờ trên này đang ồn ào lắm."
Trương Hà vì bệnh tình của chồng mình mà xoay không kịp thở, nào có thời gian lên mạng hóng chuyện. Nhưng sau khi nghe hàng xóm nói vậy, mụ bồn chồn cầm điện thoại xem.
Hot search Weibo vẫn còn đó: #Giản Tinh Tuế An Nhiễm
Sau khi bấm vào, mụ liền thấy các bình luận. Tất cả đều đang trách cứ Giản Tinh Tuế ngang ngược vô lý, miểu tả cậu ác độc tới mức nào.
Hàng xóm bên cạnh mồm năm miệng mười:
"Cái thằng Tuế Tuế kia thế mà tôi lại không nghĩ là nó cay nghiệt tới vậy."
"Nhiễm Nhiễm tội quá rồi."
"Chắc thằng đó cũng không hiếu thảo ông bà đúng không?"
"Cái loại như này hai người phải mau chóng cắt đứt quan hệ đi!"
Trương Hà còn đang hoang mang, nghe thấy hàng xóm nói vậy liền mở miệng: " Mấy người đừng có nghe trên mạng tung tin giả. Tuế Tuế đâu có hư như vậy đâu. Đứa bé này tốt lắm, thằng bé rất hiếu thuận, rất là ngoan."
Hàng xóm nghe mà sửng sốt. Không phải ngày trước người khổ sở tiễn An Nhiễm rời đi không phải là Trương Hà sao? Hơn nữa, người khi biết bản thân phải đón Giản Tinh Tuế trở về liền phản đối kịch liệt nhất cũng không phải Trương Hà sao? Vậy sao bây giờ mụ lại nói như vậy, lại còn phản đối cơ chứ?
Hàng xóm bĩu môi: "A Hà à, tôi đây phải nói cho bà biết là chuyện này đâu phải bọn tôi tự ý nói đâu. Là An Nhiễm nhà bà nhận đó! Hôm qua thằng bé còn đăng Weibo thừa nhận cái chuyện kia đấy. Nếu bà nói vậy thì chẳng lẽ An Nhiễm nói dối để hãm hại Giản Tinh Tuế hả?"
Trương Hà nghe càng sửng sốt, phản bác: "Bà đừng có nói điêu. Nhiễm Nhiễm sao có thể làm những chuyện này?"
Hàng xóm tức điên rồi, thế mà lại bị mụ nghi là nói dối. Họ dí điện thoại vào mặt Trương Hà: "Bà còn không tin à, xem đi này!"
Trương Hà cầm điện thoại, thấy trên màn hình là Weibo của An Nhiễm: Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới quá khứ của mình. Nhưng mọi chuyện đã qua, chúng ta nên tiến về phía trước.
Bài Weibo này nhìn qua là nói bản thân không ngại, nhưng thực tế không phải đang ngấm ngầm chứng thực đồn đãi chuyện Giản Tinh Tuế đầu gấu sao?
Cũng bởi vì bài đăng này mà sức nóng của câu chuyện được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Thậm chí, có nhiều người vốn nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đang lăng xê, nhưng sau khi An Nhiễm nói vậy lại tin rằng bài đăng của hắn là bằng chứng chắc nịch.
Hàng xóm đứng cạnh lải nhải: "Tôi nói không đúng sao?"
Trương Hà nhìn Weibo, thật lâu không nói gì.
"Bây giờ Giản Tinh Tuế ấy hả, tôi thấy thằng này về sau cũng chẳng thể làm được gì ở giới giải trí đâu. Ông bà tìm việc cho nó đi là vừa đấy!" Hàng xóm vốn rất thích bà tám, thêm mắm dặm muối: "Còn nữa nhé. Hôm nay tôi còn thấy Giản Tinh Tuế vào cửa hàng tiện lợi mua gì ấy. Bà cứ coi chừng thằng bé kia đi, bây giờ ai chẳng mắng chửi nó cơ chứ. Thế mà cũng không sợ bị đánh cơ đấy, cái thằng nhóc này. Chậc chậc."
Trương Hà nghe mà không hiểu sao cảm thấy bực mình.
Vốn hàng xóm định nói tiếp, nhưng khi thấy sắc mặt mụ lại không dám mở lời. Sau khi về nhà, Trương Hà nghĩ như nào cũng không thấy dễ chịu. Vì thế, mụ cầm điện thoại gọi cho An Nhiễm.
Tít... Tít...
Sau một đợt nhạc chờ, điện thoại được bắt máy.
Giọng nói An Nhiễm truyền từ đầu dây bên kia: "Mẹ ạ, có chuyện gì vậy?"
"Nhiễm Nhiễm à, trên mạng là sao vậy?" Trương Hà chất vấn hắn: "Giản Tinh Tuế là làm sao? Con cũng không thể mặc kệ báo chí người ta nói như vậy chứ. Sau này, thằng bé phải lăn lộn như nào, phải kiếm tiền như nào đây? Con làm vậy sao mẹ với ba có thể ăn ngon ngủ yên đây?"
An Nhiễm nghe liền biết Trương Hà nói mình, đáp lại: "Mẹ ơi, chuyện này không phải con tung lên, mẹ chất vấn con thì có ích gì chứ? Con cũng không muốn làm vậy."
Trương Hà không biết phải nói gì nữa.
Mụ chỉ cảm thấy An Nhiễm làm như vậy là không đúng, nhưng con nói như thế, mụ có thể phản bác như nào đây. Cuối cùng, mụ chỉ có thể nói: "Nhiễm Nhiễm, vậy chuyện mẹ nhờ con như nào rồi? Đã hơn quá nửa tháng rồi, tình huống của ba con ngày càng không ổn. Con cũng biết là thận của ông ấy bị suy kiệt mà, không thể đợi được lâu nữa. Con nhất định phải cố giúp ông ấy tìm được."
So với Giản Tinh Tuế, Trương Hà càng để ý tới chồng của mình hơn. Nhưng mụ lại không ngờ rằng An Nhiễm thật ra chẳng thèm đi tìm.
Khóe miệng An Nhiễm gợi lên nụ cười nhạt, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi mụ: "Chuyện này con cũng muốn nhanh mà mẹ. Chắc chắn con sẽ hết sức đi tìm, mẹ đừng lo lắng."
Trương Hà đành phải gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Lúc này An Nhiễm mới ngắt cuộc gọi.
Nhưng hắn chẳng nghĩ tới vì cuộc trò chuyện với hàng xóm trước đó mà Trương Hà sau khi dập máy cảm thấy hụt hẫng. Vốn mụ không nghi ngờ gì An Nhiễm, nhưng sau chuyện Giản Tinh Tuế vừa qua bỗng bắt đầu cảm thấy bản thân chưa hiểu hết đứa con này...
Hôm sau...
Theo thời gian trôi đi, bệnh tình của Trương Hướng Dương ngày càng chuyển biến xấu một cách rõ ràng.
Mẹ Trương ngày càng sầu lo, lúc nào khuôn mặt cũng u khuất. Ở đây một khoảng thời gian, mụ cũng quen mặt người nhà bệnh nhân khác, lâu lâu lại trò chuyện.
"Vị kia nhà tôi đã tìm được người hiến thích hợp rồi." Bác gái phòng cách vách ngồi cạnh trò chuyện: "May quá lại nhờ được người tìm hộ."
Trương Hà sửng sốt, vội vàng hỏi: "Nhờ được ở đâu vậy?"
Bác gái nói: "Nhờ quan hệ thân thích thôi chứ sao. Cháu trai đằng ngoại của tôi cũng coi như là ông chủ nhỏ. Thằng bé cũng phải tốn không ít sức, vận dụng biết bao quan hệ, tìm rất nhiều bệnh viện với tốn một số tiền lớn đấy. Bây giờ tôi cũng không biết phải cảm tạ người ta như nào đây."
Trương Hà lẩm bẩm: "Vậy là dùng tiền dùng sức cũng có thể tìm được?"
"Vẫn còn phải xem có phù hợp không, nhưng có tiền với cất công đi tìm vẫn tốt hơn. Vị kia nhà bà hình như chưa xét được mấy người phù hợp đúng không? Nhà bà cũng không thể đứng chờ như vậy được đâu!" Bác gái thở dài: "Nhưng điều kiện nhà bà cũng khá là khó khăn mà."
Sau khi nghe xong lời này, trái tim mụ chìm xuống vực đen.
Vốn từ đầu mụ nghĩ rằng An Nhiễm không thể tìm được bởi quá khó để thành công, dù sao thế lực nhà Giản còn hơn mấy lần ông chủ nhỏ bình thường ấy chứ. Nhưng An Nhiễm lại chẳng tìm được, vậy không phải là không đủ năng lực mà lẽ nào là chẳng muốn làm sao?
Đang nghĩ nghĩ, điện thoại của mụ rung lên. An Nhiễm gửi tin nhắn tới: "Mẹ, ba nằm viện lâu như vậy rồi. Hôm nay con định bớt chút thời gian tới thăm ông ấy. Mẹ có thể gửi địa điểm cho con được không?"
Mẹ Trương bây giờ đang bực, trả lời: "Con bận như thế còn có thời gian thăm ông ấy sao? Mẹ thấy thôi khỏi cần qua đâu!"
Sau khi gửi tin nhắn đi, mụ che miệng. Nước mắt không cản nổi trào dâng.
Kẹttt...
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đằng sau được mở, có người bước ra ngoài. Giản Tinh Tuế thấy mẹ Trương ngồi xổm khóc lóc, lo lắng hỏi: "Bác không có chuyện gì chứ?"
Mụ thấy ánh mắt lo lắng của Giản Tinh Tuế dành cho mình mà lòng càng khổ sở, nước mắt rơi lã chã.
Cậu lại cho rằng mụ đang khổ sở về việc thay thận, thở dài nói: "Cháu vừa xem qua, bệnh của ông ấy hình như càng nghiêm trọng hơn. Hai lần trước đều không đủ phù hợp, nếu đợi nữa thì bác sĩ đã cũng cảnh cáo sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không được thì để cháu đi làm xét nghiệm máu nhé?"
Mẹ Trương sửng sốt, không dám tin nhìn Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế bị ánh mắt của mụ nhìn mà ngượng ngùng. Cậu cúi đầu, nhẹ giọng: "Cháu đi kiểm tra máu xem độ phù hợp như nào, nhân tiện xét nghiệm ADN luôn. Nếu cháu thật sự là con ruột thân sinh của hai người thì bất luận thế nào, chỉ cần phù hợp thì cháu nguyện ý cứu ông ấy. Bác đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
Lời nói vừa rồi hóa thành một cây búa nện thật mạnh vào trái tim mẹ Trương khiến mụ vừa tuyệt vọng vừa ngỡ ngàng.
Nhà bọn họ chưa từng nuôi nấng Giản Tinh Tuế được ngày nào, nhưng dù là vậy thì cậu vẫn nguyện ý hiếu thuận cha mẹ, thậm chí còn đi xét nghiệm độ tương thích. Mà An Nhiễm thì sao? Bọn họ nuôi hắn nên người, đào tim đào phổi, hận không thể đem hết thảy đưa cho hắn thì đổi lại được cái gì đây?
Mẹ Trương cố nén khổ sở: "Không cần đâu Tuế Tuế. Mẹ đã nhờ An Nhiễm hỗ trợ, chắc chắn thằng bé sẽ có biện pháp. Không phải bất đắc dĩ sẽ không nhờ tới con, chúng ta vẫn mong rằng con luôn khỏe mạnh..."
Giản Tinh Tuế thấy mụ khổ sở như vậy cũng chỉ có thể đáp ứng: "Vậy chờ thêm nữa vậy. Cháu chỉ sợ ông ấy không kiên trì được thôi. Mà bác cũng đừng vất vả làm việc, không thì chỉ sợ không trụ nổi."
Mụ hiểu cậu nói đúng, cũng sợ bản thân ở đây sẽ không kìm chế được nên quyết định về nhà.
Qua một tháng, chuyện giữa Giản Tinh Tuế và An Nhiễm trên Weibo đã dần chìm xuống, nhưng vẫn còn không ít fans của hắn cùng một số người nhân danh chính nghĩa liên tục theo dõi. Mà Tiểu Trương ở gần cửa hàng bánh gạo cũng là một trong số đó. Từ nhỏ, gã đã thích An Nhiễm, cũng là một trong những kẻ theo từng đuổi hắn. Khi biết Giản Tinh Tuế cũng ở gần đây, hôm nay gã quyết định ngồi xổm đợi hòng vạch trần mặt thật của Giản Tinh Tuế.
Hơn nữa, Tiểu Trương còn phát sóng trực tiếp.
Tiêu đề của phòng Tiểu Trương đã chọn xong rồi: Vạch trần Giản Tinh Tuế cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Tiểu Trương mở cửa sổ phòng trực tiếp rồi mỉm cười với màn hình: "Chào mọi người, tôi là Tiểu Trương. Hiện tại, cửa hàng đằng sau tôi là nhà mà Giản Tinh Tuế đang ở. Nhưng vị trí chúng ta đang ở hiện tại là tòa nhà đối diện để dễ ẩn nấp. Tôi sợ Giản Tinh Tuế thấy sẽ chạy, vậy nên bây giờ chúng ta ngồi chờ ở đây một lát. Sau khi cậu ta xuất hiện, chúng ta sẽ qua đó."
Dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc:
"Thật hay giả, hay đang giỡn vậy??"
"Anh muốn làm gì vậy?"
"Thật sự có thể như thế sao?"
"Giản Tinh Tuế ác độc như thế, sao lại không được!"
Tiểu Trương khẽ cười, rất tự tin: "Tôi không phải chạy tới đây hóng hớt. Nhà tôi ngay gần đây mà, hôm nay tới cũng vì đòi lại công bằng cho Nhiễm Nhiễm!"
Dân mạng sôi nổi hưởng ứng.
Tiểu Trương vẫn kiên nhẫn chờ. Hơn một giờ đồng hồ, người vào phòng trực tiếp ngày càng nhiều, nhưng vai chính lại mãi chưa thấy xuất hiện. Khi mọi người bắt đầu nghi ngờ Tiểu Trương thì trên đường bỗng xuất hiện Trương Hà xách túi đi tới.
Tiểu Trương lập tức nói: "Đó là mẹ ruột của Giản Tinh Tuế! Sao lại là bà ấy, Giản Tinh Tuế có lẽ không xuất hiện rồi..."
Khi Tiểu Trương thất vọng, gã không nghĩ sẽ có một chiếc xe tiến tới từ phía bên kia con đường. Từ bên trong xuất hiện một người trẻ tuổi, vội đuổi theo Trương Hà gọi: "Mẹ!"
Theo màn hình phóng to, không chỉ Trương Hà, dân mạng cũng phát hiện người kia thế mà lại là An Nhiễm!
Mọi người sôi trào, ngay cả Tiểu Trương cũng vô cùng kích động. Cái này thật là niềm vui ngoài ý muốn. Gã vốn ở đây để chờ Giản Tinh Tuế mà thôi, không nghĩ tới lại quay được An Nhiễm. Mặc kệ nói sao, hôm nay đúng là đáng giá!
....
Bên kia, tại bệnh viện.
Giản Tinh Tuế ngồi cạnh Trương Hướng Dương. Lão vừa trải qua một lần tiểu phẫu nên có chút suy yếu phải để cậu chăm sóc. Giản Tinh Tuế nhẹ giọng hỏi: "Bác có muốn nghỉ ngơi, hay ăn gì đó không?"
Trương Hướng Dương nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên bên cạnh, trong mắt sóng sánh ánh nước: "Tuế Tuế, ba không ngủ được, cũng không ăn nổi nữa rồi..."
Giản Tinh Tuế thấy thân hình gầy gò của lão, lo lắng nói: "Sao lại thế được. Bác xem tình hình của mình bây giờ xem, không thể như vậy được."
"Ba gần đây thường xuyên lại mơ, mơ được rất nhiều chuyện." Trương Hướng Dương vẫn luôn minh mẫn. Vốn lão từng chăm sóc An Nhiễm, nhưng bản thân bệnh đã lâu lại chẳng thấy con mình tới thăm. Lão có gì mà không rõ chứ. Ngược lại đứa nhỏ Giản Tinh Tuế này vẫn luôn chăm nom bên cạnh mình: "Ba mơ thấy một ít chuyện hồi trẻ. Khi ấy, ba và A Hà mới quen nhau. Bà ấy là hộ sĩ tại một bệnh viện, còn ba mở hàng ăn. Mỗi ngày, ba đều đưa cơm cho bà ấy. A Hà ăn lâu thành nghiện, sau này ưng thuận gả cho ba."
Giản Tinh Tuế cười cười: "Lãng mạn ghê."
Đáy mắt Trương Hướng Dương xẹt qua ý cười chua xót: "Nhưng mà sau đó, ba với bà ấy đã làm quá nhiều chuyện sai trái. Cũng chẳng biết rằng đời này còn có thể bồi đắp được không..."
Giản Tinh Tuế thấy lão vừa nói xong liền ôm thân đau đớn, lại ho khan không ngừng. Cậu vội vàng vỗ vỗ tấm lưng lão, nhẹ giọng: "Đời còn dài lắm. Bệnh của bác sẽ tốt thôi. Nếu không tìm được người hiến thích hợp, cháu nguyện ý xét nghiệm máu đo độ thích ứng. Bác cứ yên tâm nhé."
Sau khi nghe xong những lời này, Trương Hướng Dương run rẩy. Lão thấp giọng cười ra tiếng. Tới trước cửa sinh tử mới có thể thấy rõ được lòng người. Càng tiếp xúc, lão lại càng phát hiện tâm hồn trong sáng của đứa nhỏ này. Bản thân lão đúng là gieo gió gặt bão, bây giờ trời tất nhiên muốn bắt lão mang đi. Trước khi đó, lão đã quyết định phải cho Giản Tinh Tuế biết được chân tướng để cậu có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Giản Tinh Tuế nghi hoặc nhìn lão.
Trương Hướng Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tuế Tuế à, một tháng gần đây ba luôn ở trong phòng. Ba không muốn chỉ nằm im ở đây. Con có thể cùng ba đi ra ngoài một chút được không? Ba muốn về nhà một chút, rồi lại đi đâu đó khuây khỏa."
Giản Tinh Tuế do dự một chút, gật đầu: "Vâng."
Sau khi được bác sĩ cho phép, bọn họ tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra, Giản Tinh Tuế liền nhận được điện thoại Thẩm Tinh Thần gọi tới. Ngữ khí của vị thiếu gia không hề tốt: "Cậu chết rồi hay sao hả? WeChat tôi nhắn sao không thấy trả lời vậy? Cậu định khiến người khác lo chết luôn à?"
Giản Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Hôm đó tôi không phải nói với cậu rồi à? Tôi không sao đâu."
Cùng ngày khi mọi chuyện xảy ra, cậu ngay lập tức nhắn cho Thẩm Tinh Thần để hắn yên tâm.
Chỉ là lúc ấy cả nhà Thẩm Tinh Thần đều đang du lịch ở nước ngoài nên hắn không thể tới gặp. Có thể bây giờ cả nhà họ đã về nước nên mới hỏi: "Cậu đang ở nơi nào đấy? Anh tới tìm cậu."
Giản Tinh Tuế nói: "Hôm nay có chút việc không đi được rồi. Tôi phải về nhà chăm sóc cho bác Trương."
Thẩm Tinh Thần chửi một tiếng, ngắt cuộc gọi.
Trong nhà, Từ Ân Chân đang cùng mẹ Ngô hầm canh gà, thấy hắn gọi xong liền hỏi: "Như nào rồi, Tuế Tuế đồng ý không?"
"Cậu ta nói là phải chăm người nhà nên không gặp được." Thẩm Tinh Thần dựa vào cửa phòng bếp, càng nghĩ càng tức: "Sao cậu ta không bận chết luôn đi. Bản thân không ổn lại còn đòi chăm cho người khác cơ chứ. Bực cả mình!"
Từ Ân Chân hiểu con mình thật ra đang xót bạn.
Bà lấy vung đậy nồi rồi nói: "Nếu thằng bé vội thì chốc nữa chúng ta qua một chuyến là được. Chắc hẳn trong khoảng thời gian vừa qua, đứa nhỏ này đã mệt lắm rồi. Lúc đi cũng mang thêm canh gà theo cho thằng bé bồi bổ."
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Được nha, nhưng mà chúng ta không biết địa chỉ nhà cậu ta. Con phải đi tra xíu."
.....
Mọi người bên này vội vàng, mà đám người trước cửa hàng bánh gạo cũng đang hồ hởi hóng hớt.
An Nhiễm đi theo mụ Trương vào trong sân, cười với mụ: "Mẹ à, mẹ sao vậy? Sao khóe mắt lại đỏ như này?"
"Còn không phải là vì chuyện của ba con sao?" Mụ Trương đang bực trong lòng: "Mẹ hỏi người ta rồi. Chỉ cần chi tiền, nhờ vả quan hệ là có thể tìm được thận thích hợp để phẫu thuật. Nhiễm Nhiễm, con nói thật với mẹ đi. Có phải con không muốn tìm đúng không?"
An Nhiễm bỗng dưng bị quát vào mặt khiến hắn kinh ngạc, song vẫn giả lả cười: "Sao lại như vậy chứ? Chuyện này cũng đâu phải một sớm một chiều..."
Trước kia, mụ Trương thấy hắn cười là cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng bây giờ, càng nhìn mụ lại càng thấy khó chịu: "Sao lại một sớm một chiều, đã hơn một tháng rồi. Đừng nói tìm được, thậm chí con còn chẳng tới nhìn ba một cái. Vẫn luôn là Tuế Tuế ở bên cạnh chăm sóc chúng ta đấy. Thằng bé ở đấy không biết bao ngày bao đêm chạy theo lo cho từng chút một, còn con thì cái mặt đâu cũng chẳng thấy. Ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, lương tâm của con ném cho chó gặm rồi sao?"
Mọi người xem trực tiếp không xa vốn tưởng đây là một buổi gặp mặt cảm động, lại không nghĩ tới thấy được cảnh này:
"Là sao vậy?"
"Vợ chồng nhà Trương có bệnh à?"
"An Nhiễm với vợ chồng nhà này thân thiết lắm cơ mà?"
"Chời mé cái cốt truyện quần què gì đây!?"
Ngay cả Tiểu Trương cũng không nghĩ rằng bản thân gã tới đây để vạch trần Giản Tinh Tuế lại vô tìm quay được cảnh này. Gã lại càng không ngờ rằng Trương Hà luôn chiều chuộng An Nhiễm lại có thể nóng nảy, ác nghiệt với hắn như vậy.
An Nhiễm bị mắng, sắc mặt cũng có chút không nhịn nổi.
Đây là sân nhà, cũng không có ai khác nên hắn cũng lười giả vờ nữa. Dù sao bây giờ nhà Trương còn phải dựa vào tiền của hắn để chữa bệnh nên An Nhiễm chắc nịch mụ Trương sẽ không trở mặt.
Vì vậy, ý cười của An Nhiễm biến mất, lạnh lùng nói: "Không phải Giản Tinh Tuế chăm sóc là việc phải làm hay sao? Chẳng lẽ hắn ta không phải con ruột của hai người chắc?"
Trương Hà hít một hơi thật sâu: "Chúng ta và Tinh Tuế mới nhận thân được bao lâu, so với thời gian nuôi dưỡng con thì chênh lệch bao nhiêu hả? Con trai à, con thử nhìn lại bản thân xem chúng ta đã từng bạc đãi con một cắc một xu nào chưa? Ba mẹ chỉ hận không thể đào tim đào phổi cho con mà thôi! Ngày con rời khỏi đây, ba mẹ còn đem phần lớn tiền tiết kiệm đưa con. Bây giờ, mẹ và ba cầu con, sao con có thể thốt ra những lời như vậy được chứ?"
An Nhiễm càng nghe càng bực, nhưng hắn vẫn giữ lại được lý trí. Dù sao bây giờ vạch mặt nhau cũng không có lợi, hắn nở một nụ cười dối trá: "Mẹ nói cái gì thế? Sao con có thể mặc kệ hai người được. Không phải con đang cố hết sức rồi nhưng chẳng tìm được, sao có thể trách con được chứ? Hơn nữa, số tiền tiết kiệm đấy là hai người ép buộc con nhận chứ đâu phải con muốn lấy đâu. Bây giờ khoản tiền này con có thế từ từ trả lại cho ba mẹ, như vậy không ai nợ ai là được chứ gì?"
Khi An Nhiễm thốt ra những lời này, trái tim của mụ đã hoàn toàn lạnh cóng.
Mụ lui ra sau nửa bước, không dám tin nhìn An Nhiễm. Thậm chí trong nháy mắt, mụ bỗng cảm thấy bản thân hình như chưa từng hiểu rõ đứa con này.
"Con..." Tay mẹ Trương run rẩy, nước mắt lăn dài: "Sao con có thể nói như vậy được hả? Ngày đó khi mẹ nhìn thấy hot search con làm với Tuế Tuế, mẹ đã thấy không đúng rồi. Vì sao mẹ đã không nhận ra sớm hơn cơ chứ?"
An Nhiễm cười lạnh: "Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy? Chẳng lẽ hot search không đúng chắc? Giản Tinh Tuế thật sự đã từng bắt nạt con mà."
"Nhưng cũng không giống như trên Weibo nói!" Mẹ Trương tức giận, hét toáng lên: "Có thể thằng bé chỉ tới tìm con cãi vã, nhưng nó chưa bao giờ động tay động chân cả. Khi con đi học về đâu có vết thương nào cơ chứ, dù có cũng là không cẩn thận đụng vào. Sao bây giờ lại lên Weibo nói rằng thằng bé bức bách, đánh đập con như vậy? Con đây chẳng phải ép người ta đến bước đường cùng sao? Mẹ và ba bây giờ đều là nhờ Tuế Tuế chăm sóc. Con chèn ép thằng bé như thế đã từng nghĩ tới cảm thụ của chúng ta chưa?"
Mụ hét lớn đến mức Tiểu Trương và dân mạng đều sợ ngây người.
Bình luận trong phòng phát trực tiếp cứ như sắp nổ tung:
"Ụ má ụ má, cái gì vậy trời?"
"Không phải An Nhiễm là nạn nhân sao?"
"Mấy chuyện trên Weibo không phải là sự thật à? Sao đ** giống nhau gì hết vậy?"
"Tại hạ sắp thăng thiên rồi các huynh đệ ơi."
Cùng lúc, một số người còn tỉnh táo trong phòng bắt đầu phân tích:
"Nếu Giản Tinh Tuế bị oan thì An Nhiễm quá là tởm lợm."
"Hắn luôn được lăng xê trên Weibo là cậu bé đáng thương biết hiếu thuận cha mẹ. Giờ chuyện này là như nào?"
"Bà đây cũng không dám tin người kia là An Nhiễm!"
"So với hình tượng trước ống kính cứ như hai người khác nhau!"
Trong sân, An Nhiễm bị khí thế hùng hổ của mẹ Trương làm tức điên. Nếu mụ hôm nay muốn xé da rạch mặt, vậy hắn cũng không thèm sợ. An Nhiễm câu môi cười: "Mẹ à, mẹ luôn miệng nói con không hiếu thuận hai người, không niệm ân tình cũ. Vậy mẹ có bao giờ nghĩ rằng nếu không phải ba mẹ ôm nhầm thì sao con phải ở với các người không?"
Mụ Trương câm nín.
"Mẹ cảm thấy bản thân đã đào tim đào phổi, nhưng từ bé tới lớn con chẳng có nổi một lần được mặt quần áo xịn, thậm chí cũng không được học lớp dạy nhảy tốt nhất. Nếu con được lớn lên ở nơi vốn nên ở thì đâu phải trải qua những chuyện như vậy chứ? Kể cả Giản Tinh Tuế không bắt nạt con thì sao chứ? Ngày trước con không có gì, nhưng giờ con có năng lực rồi. Con muốn nó như nào thì nó phải như vậy. Các người không quản được đâu!" An Nhiễm hét: "Tôi chẳng phải xin lỗi gì hết, các người mới phải đi xin lỗi tôi ấy chứ!"
Bộ dáng rạch ròi chi li của hắn tương phản hoàn toàn so với sự ôn nhu trước ống kính.
Tiểu Trương ngồi trên tầng không dám tin mở to mắt, còn dân mạng trong phòng phát trực tiếp thì bùng nổ. Vốn đây chỉ là phòng phát trực tiếp vô danh, nhưng bởi vì trò hay này mà nổi tiếng vùn vụt. Hiện tại đang có gần 2 triệu người đang xem, thậm chí còn chuẩn bị bay lên hot search.
Bên kia...
Mụ Trương nghe xong mà cảm tưởng lồng ngực như vỡ òa.
Sau khi An Nhiễm ngắt lời, hắn tiến lên nhìn mụ, nói: "Mẹ à, thật ra nhiều lúc mẹ cũng may đấy. Dù sao nếu không phải ba bị bệnh thì lúc này Giản Tinh Tuế không phải đã đi xét nghiệm ADN rồi sao? Nếu như thế thì bây giờ mẹ chắc gì đã đứng đây hét lên với con chứ?"
Câu này hắn cố ý nói nhỏ chỉ để mình mụ Trương nghe được.
Mụ khiếp sợ nhìn An Nhiễm, giọng bắt đầu run rẩy: "Con... con đã..."
An Nhiễm đắc ý cười. Hắn đoán mình nói đúng rồi, tiếp tục: "Thế nên mẹ còn muốn trách con nữa sao? Cái người cần phải nghĩ lại kỹ càng ở đây không phải mẹ à? Được rồi, nếu mẹ không muốn thừa nhận thì thử nói cho con xem rốt cuộc Giản Tinh Tuế có phải con ruột của mẹ không đi!!"
Mụ Trương bị ép tới góc tường. Tóc tai mụ lộn xộn, thân hình run lẩy rẩy không ngừng. Tới giây phút này, dù chẳng đối mặt với Giản Tinh Tuế hay mọi người, mụ vẫn vẫn không dám đối mặt thừa nhận hết thảy.
"Mẹ... nó... tất nhiên là con ruột của mẹ." Mụ nhẹ giọng nói, rơi mắt không ngừng rơi.
An Nhiễm cười lạnh. Hắn định nói tiếp thì cửa sân lại bị đẩy ra.
Hắn xoay người. Khi thấy Trương Hướng Dương và Giản Tinh Tuế, sắc mặt An Nhiễm trắng bệch. Hắn không biết bọn họ đã nghe được cái gì, nghe trong bao lâu rồi.
Cả người Giản Tinh Tuế đờ ra. Cậu từng hoài nghi gốc gác của bản thân nhưng không nghĩ tới hôm nay đột nhiên phải đối mặt với mọi chuyện như này.
Trương Hướng Dương bên cạnh nhìn cậu thật sâu. Vốn lão chỉ định an nhàn vượt qua những ngày tháng cuối cùng, lại không nghĩ tới mọi chuyện vẫn tìm tới cửa. Lão nhìn vợ mình đang lã chã khóc, rồi lại nhìn đứa con mà lão một tay nuôi nấng trở mặt vô tình. Mọi chuyện cứ như một vở kịch hài hước.
Bọn họ trộm tráo con của người khác, vậy nên tất cả đều là báo ứng.
Mà vở hài kịch này hôm nay cũng nên kết thúc.
"Đủ rồi..." Cơ thể Trương Hướng Dương yếu lắm rồi. Lão đi tới trước vợ mình nâng mụ lên. Tiếp theo, lão lại xoay người nhìn An Nhiễm, rồi nhìn Giản Tinh Tuế như đã quyết định chuyện gì. Trương Hà cảm giác được. Mụ hoảng loạn lắc đầu, mà lão lại chỉ nhẹ nhàng thở dài. Ánh mắt lão chậm rãi kiên định, nói với cậu: "Xin lỗi con, Tinh Tuế. Thực ra con không phải con ruột của chúng ta."
Một lời nói ra khiến sắc mặt An Nhiễm trắng bệch, còn Giản Tinh Tuế cứng đờ người tại chỗ. Cậu gian nan mở miệng: "Cháu..."
Trươgn Hướng Dương chậm rãi mở miệng. Bí mật đã che giấu dưới bóng tối nhiều năm cuối cùng cũng được vạch trần trong một ngày đầy nắng: "Hơn 20 năm trước, đứa con trong bụng A Hà sau khi sinh không lâu thì tim ngừng đập. Trong lúc chúng ta không để ý thì bà ấy đã chuồn êm ra khỏi phòng bệnh. Ai cũng không ngờ rằng bà ấytrở lại với một đứa trẻ khác trong tay. Đó chính là An Nhiễm."
Đây là một câu chuyện xưa dài dòng.
Vốn cuộc trò chuyện của bọn họ không vang tới bên kia. Nhưng Tiểu Trương vì muốn chuẩn bị kĩ càng để vạch trần Giản Tinh Tuế mà trộm lắp máy thu trong sân nhà. Những lời của Trương Hướng Dương một chữ không không sót truyền tới chỗ gã, đồng thời truyền vào trong phòng phát trực tiếp. Dân mạng lúc này đã nổ lanh tanh bành. Không ai có thể nghĩ được mọi chuyện vừa vớ vẩn lại ly kỳ tới vậy.
Đồng thời lúc đó, tại nhà Thẩm.
Thẩm Tinh Thần vốn đang gọi điện hỏi thăm chuyện nhà Giản Tinh Tuế lại không cẩn thận vào nhầm phòng phát trực tiếp. Hắn định gọi cho Giản Tinh Tuế nhưng bị cảnh quay trong phòng làm khiếp sợ không nói nên lời. Thẩm Tinh Thần lập tức chạy xuống tầng tìm mẹ mình đang hầm canh gà trong bếp: "Mẹ! Chuyện lớn không ổn rồi. Giản Tinh Tuế thế mà không phải con ruột nhà Trương!"
Trái tim Từ Ân Chân run lên. Bà ngẩng đầu, lồng ngực không chịu khống chế đập bình bịch. Từ Ân Chân thấy Thẩm Tinh Thần đang gấp gáp, mở miệng: "Con nói sảng cái gì vậy?"
"Thật sự thật sự mà!" Thẩm Tinh Thần nghe Trương Hướng Dương kể chuyện qua phòng phát trực tiếp: "Bọn họ nói thực ra thai nhi của Trương Hà vì tim ngừng đập nên chết, sau đó bà ta chạy ra ôm con nhà người ta về!"
Trong khoảnh khắc, nhất là khi nghe thấy cụm từ 'tim ngừng đập', hô hấp Từ Ân Chân như ngừng lại. Bà gian nan mở miệng: "Là ở bệnh viện nào?"
Thẩm Tinh Thần lại xem phòng phát trực tiếp một lúc, chờ tới khi Trương Hướng Dương nói xong thì nhắc lại: "Hình như gọi là bệnh viện cái gì Chung Đình ấy."
Lạch cạch!
Muôi chan canh rơi từ trên xuống, nước nóng văng đầy sàn nhà. Cả người Từ Ân Chân cương cứng tại chỗ. Lông mi bà khẽ run, nước mắt như không có điểm ngừng tí tách rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.