Thẩm Tinh Tuế sốt ruột, cuống quít nhào tới muốn lấy lại điện thoại trong tay nhân viên chương trình: "Chờ, chờ một chút! Dừng lại đã!"
Nhân viên sửng sốt.
Không nghĩ rằng cậu lại có phản ứng lớn như vậy.
Thẩm Tinh Tuế chạy tới cầm lấy điện thoại của mình. Nhân viên còn tưởng cậu không muốn đăng bài lên Weibo của mình liền vội vàng nói: "Thầy Thẩm, chương trình chỉ muốn đăng nội dung theo yêu cầu thôi ạ, anh không phải lo lắng..."
Thẩm Tinh Tuế thấy bản thân bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi không lo lắng gì cả, chỉ là có thể tài khoản phụ của tôi đang được đăng nhập... Ít nhất hãy chờ tôi đổi lại đã."
Nhân viên không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, vội vàng trả đáp: "Xin lỗi anh."
Vì chuyện này mà Thẩm Tinh Tuế toát mồ hôi hột, cậu nhẹ nhàng thở dốc: "Không sao không sao, không bị camera quay phải là được."
Nhưng khán giả trong phòng phát trực tiếp lại không hề bình tĩnh:
"Tài khoản phụ?"
"Tuế Tuế!! Nhóc vậy mà giấu các chị lập tài khoản phụ hả?"
"Nói mau, bé lập tài khoản phụ để làm gì?"
"Há há há, còn phải nói hả? Đương nhiên là tải hình nền điện thoại rồi."
Tuy mọi người tiếc nuối vì không được biết tài khoản phụ của Thẩm Tinh Tuế nhưng cũng có một số người rất hào hứng suy đoán:
"Hình như tôi bị ảo giác, Phu nhân cũng vừa online hay sao ấy?"
"Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi phát hiện chuyện này cơ."
"Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?"
"Khoan khoan, tôi là người qua đường thật. Phu nhân trong miệng mấy người là ai thế?"
"Ơ này này, hình nền điện thoại của Tuế Tuế... hình như tôi đã từng nhìn thấy ở một tài khoản đại V nào đó?"
Một số cô gái tinh mắt bắt đầu lần mò theo dấu vết có sẵn, chỉ có Thẩm Tinh Tuế vẫn còn đinh ninh bản thân đã tránh được một kiếp.
Sau 10 phút kể từ lúc mọi người đăng bài lên Weibo, cuối cùng kết quả cũng ra lò:
"Tự do hành động."
Kết quả ngoài ý muốn này khiến tất cả bọn họ bất ngờ.
Đạo diễn đứng ra giải thích: "Nói tới chuyện này, chúng tôi muốn giải thích một chút cho mọi người hiểu. Chương trình phát hiện ra cuộc bình chọn ngày hôm qua và hôm nay đã có rất người tham gia có ý xấu muốn thay đổi dữ liệu.. Vì vậy, hôm nay chúng tôi quyết định sẽ không thành lập bất kỳ đội nào hết, các bạn có thể tự do làm nhiệm vụ một mình."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Đúng là có một số người vì muốn theo ý của mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tất cả bắt đầu chia ra hành động.
Nhân viên đưa mọi người ra sau thôn rồi thông báo: "Trong khu rừng này có cất giấu bảo vật mà chúng ta cần tìm. Mọi người cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để lấy được bảo vật, tìm ra nội gián tà ác đang lẩn trốn. Nếu không, một khi hắn có thể tiến vào khu vực giấu bảo vật thì thiên hạ ắt sẽ loạn."
Trước mắt mọi người là các lối mòn dẫn vào trong khu rừng, vậy nên ai cũng tách ra hành động riêng lẻ.
Thẩm Tinh Tuế chọn bừa một con đường, vừa đi vừa hỏi nhân viên ghi hình: "Có phải thử thách mà chúng tôi gặp đều giống nhau không?"
Nhân viên đáp: "Phía trước sẽ có rất nhiều trạm kiểm soát."
Thẩm Tinh Tuế thấy hắn chẳng nói thì không hỏi thêm nữa.
Dọc theo con đường phía trước, Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng phát hiện một thiếu nữ mặc trang phục của người Phỉ đang đứng dưới mái đình. Đợi cậu đi qua chào hỏi một tiếng, cô gái liền mỉm cười: "Hoan nghênh thiếu hiệp đã tới làm khách của người Phỉ chúng tôi. Tôi là người thủ hộ đầu tiên trong khu rừng này, thiếu hiệp không thể tiến vào sâu hơn nếu không thông qua khảo nghiệm của tôi."
Thẩm Tinh Tuế thầm cảnh giác, đáp lại: "Cô nói đi."
Cô gái ra tư thế mời, kéo tay cậu đi: "Mời cậu tới giữa đình. Sau khi đưa lệnh bài, tôi sẽ nói nhiệm vụ cho cậu."
Thẩm Tinh Tuế nửa tin nửa ngờ đi theo.
Cô gái tháo lệnh bài bên hông cậu ra rồi nói: "Xin hãy quay người sang chỗ khác trong 5 giây, khảo nghiệm sắp bắt đầu."
Thẩm Tinh Tuế thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm đành bất đắc dĩ xoay người đợi. Phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn, sau đó ngày càng ồn ào. Cho tới khi cậu xoay người lại, cách đó không xa xuất hiện 20 cô gái có cùng hình thể, cùng trang sức và quần áo y nhau.
Nhân viên chương trình đứng cách đó không xa nhắc nhở: "Nhiệm vụ của cậu là tìm ra cô gái cầm lệnh bài của mình, tổng cộng chỉ có 3 cơ hội thôi."
Thẩm Tinh Tuế choáng váng. Vừa rồi cậu chỉ tập trung trò chuyện, tuy cũng nhớ mang máng ngoại hình của cô gái ấy nhưng vẫn không ngờ được chương trình sẽ bày ra trò này!
Nhân viên nhắc nhở: "5 phút thử thách bắt đầu!"
Sau một tiếng, Thẩm Tinh Tuế liền bắt đầu xem xét từng người. Hai mươi cô gái cùng nhau nhảy múa, trên khuôn mặt của từng người đều có khăn che mặt nên khó có thể thấy dung nhan chân thực. Thẩm Tinh Tuế thử tháo khăn che mặt xuống liền bị nhắc nhở: "Không được tiếp xúc thân thể với các cô gái."
Thẩm Tinh Tuế dừng tay lại.
Khi điệu nhảy kết thúc cũng là lúc hơn hai phút đã trôi qua.
Nhân viên hỏi cậu: "Tìm được rồi?"
Thẩm Tinh Tuế căng da đầu, chỉ tay vào người mà bản thân cậu cảm thấy giống nhất: "Người này?"
Nhân viên lắc đầu: "Sai rồi."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cả người vô lực.
Người xem trực tiếp cũng đồng cảm với cậu:
"Má!! Người nào cũng giống nhau y đúc."
"Dáng điệu và hình thể cũng không quá khác biệt."
"Lại còn dùng khăn che mặt nữa chứ, có mắt thần cũng không tìm nổi nhá!"
Khi điệu nhảy lần thứ hai chuẩn bị tính giờ, Thẩm Tinh Tuế đã sốt sắng lắm rồi. Cậu lúc này chẳng khác nào con kiến ngơ ngác bò qua bò lại trên chiếc chảo gang bỏng lửa. Trời bắt đầu lất phất mưa nhỏ, Thẩm Tinh Tuế tự ép mình phải bình tĩnh lại. Không được sốt ruột, không được mụ mị đầu óc nữa. Nếu là Phó Kim Tiêu, anh sẽ làm cái gì, sẽ nghĩ như thế nào đây?
Thầy Phó sẽ sốt ruột ư?
Chắc chắn là không rồi.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh....
Thẩm Tinh Tuế nhớ lại từng cử chỉ, hành động của cô gái khi cậu vừa tới. Trước khi từng giây cuối của 5 phút kết thúc, cậu sáng mắt, đứng thẳng thân mình: "Xin phép một chút, mọi người dừng lại đã."
Các cô gái dừng lại.
Nhân viên nhắc nhở: "Không được tiếp xúc đâu nhé."
Thẩm Tinh Tuế cất bước tới chỗ các cô gái. Cậu áp sát họ nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách nhỏ để đảm rằng không có sự tiếp xúc thân thể mà có thể quan sát tỉ mỉ từng người: "Ở đây không có cô gái cần tìm."
Nhân viên kinh ngạc: "Cậu chắc chắn?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Tôi chắc chắn."
Nhân viên nở nụ cười, cuối cùng nói: "Chúc mừng cậu đã vượt ải thành công."
Trên màn hình trong phòng phát trực tiếp là hàng ngàn dấu chấm hỏi lướt qua.
Trong rừng cách đó không xa, cô gái cần tìm xuất hiện, trả lại lệnh bài cho Thẩm Tinh Tuế. Ánh mắt cô nhìn cậu đầy tò mò.
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng gãi đầu, trả lời: "Mùi hương."
Mọi người sửng sốt.
"Trên người cô ấy có hương thơm mà tôi ngửi thấy lúc đưa lệnh bài." Thẩm Tinh Tuế lại chỉ vào đám người cách đó không xa: "Nhưng tôi lại không cảm nhận được hương thơm này ở những cô gái khác."
Nhân viên và cô gái đồng thời nở nụ cười, đặc biệt là cô gái: "Thiếu hiệp đã có thể tiếp tục thám hiểm con đường phía trước, bảo kính đang ở trong một hang động cách đây 300 mét. Tuy nhiên trên đường có thể sẽ có nhiều nguy hiểm, xin thiếu hiệp hãy cầm lấy tấm bùa hộ mệnh. Tấm bùa này có thể đỡ cho thiếu hiệp một lần công kích của thế lực tà ác."
Thẩm Tinh Tuế khom lưng: "Cảm ơn."
Ngay khi lấy được manh mối, cậu lập tức chạy về phía hang động, trên đường trùng hợp chạm mặt với An Nhiễm.
An Nhiễm vô cùng nhiệt tình sấn tới: "Tuế Tuế, cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Thẩm Tinh Tuế chần chờ một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
"Tôi không làm được, quá khó." An Nhiễm thở dài: "Tôi không phân biệt nổi ai là thật ai là giả, rõ ràng nhìn người nào cũng y như nhau hết."
An Nhiễm nói: "May mắn cô ấy vẫn cho tôi đi, chỉ không có phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ thôi."
Thẩm Tinh Tuế lập tức biết An Nhiễm không có bùa hộ mệnh.
Hai người tiếp tục tiến tới phía trước, bỗng chốc trong rừng truyền tới thông báo: "Xuất hiện người lấy được bảo kính."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Cậu tưởng rằng bản thân đã nhanh, không ngờ có người còn nhanh hơn.
Đang suy nghĩ, cậu liền thấy Phó Kim Tiêu chậm rãi đi tới, trong tay anh không cầm bất cứ thứ gì nhìn giống như bảo kính. An Nhiễm mở miệng hỏi: "Thầy Phó, ai đang cầm bảo kính vậy ạ?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Không biết."
!!
Thẩm Tinh Tuế sốt ruột: "Không phải là anh sao?"
Câu trả lời tuy không đúng trọng tâm nhưng lại là một tin tức quan trọng mà cậu không ngờ tới. Ánh mắt Phó Kim Tiêu dừng trên người cậu, mở miệng nói: "Bảo kính đã bị phá hủy rồi."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
"Lúc tôi tới, nó đã vỡ nát rồi." Trong tay Phó Kim Tiêu cầm hai chai nước, anh mở nắp uống một ngụm rồi nói tiếp: "Hẳn là có người giành trước một bước."
Vậy mà cũng có người có thể tới trước Phó Kim Tiêu một bước sao!
Là người bên thế lực tà ác làm?
Thế thì quá khủng khiếp, sao có thể có người qua ải rồi đánh nát bảo kính nhanh chóng như vậy được cơ chứ?
An Nhiễm cảm thấy khát nước, thử hỏi: "Thầy Phó, em có thể xin một chai nước uống được không ạ?"
Hắn vừa hỏi như vậy, Thẩm Tinh Tuế bỗng dưng cũng cảm thấy cổ họng của khát khô. Thế nhưng An Nhiễm lại mở lời trước, dù cậu khát thật nhưng vì ngại ngùng tranh đoạt với hắn nên chỉ có thể mím môi không nói chuyện.
Trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn.
Mà cậu lại luôn là đứa trẻ không được cho kẹo.
Phó Kim Tiêu liếc mắt đầy ý vị nhìn Thẩm Tinh Tuế, đưa chai nước còn nguyên cho An Nhiễm: "Đây."
An Nhiễm cũng không ngờ Phó Kim Tiêu sẽ thật sự đưa cho mình!
Hắn phấn khích nhận lấy, nói với anh: "Em cảm ơn thầy Phó ạ!~"
Sau khi uống ừng ực mấy ngụm, An Nhiễm cố ý nhìn Thẩm Tinh Tuế, chọc tức cậu: "Ai nha, Tuế Tuế à xin lỗi cậu nha, suýt chút nữa quên mất cậu rồi. Cậu có muốn uống không, chúng ta chia nhau cùng uống chai này đi."
Thẩm Tinh Tuế tuy khát nhưng vẫn lắc đầu, cậu cũng không dám nhìn lại Phó Kim Tiêu mà chỉ đáp: "Tôi không khát. Tôi đi trước xem xem ở đằng kia còn sót lại manh mối gì của bảo kính không."
Lướt qua được hai người này, Thẩm Tinh Tuế cảm giác bản thân đã dùng hết sức lực của mình.
Vốn dĩ cậu vừa khát vừa mệt, nhưng không ngờ vừa đi được mấy bước bỗng nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo: "Bởi vì bảo kính đã bị hủy nên các thiếu hiệp không thể hoàn thành khảo nghiệm để cứu đồng đội bị lây nhiễm. Hiện tại, danh sách người chơi bị loại xin được công bố!"
"Thẩm Tinh Thần OUT!"
"Phong Phàm OUT!"
"Thầy Lý OUT!"
Ba người bị loại? Bọn họ bị loại như thế nào được cơ chứ?
Khi còn đang nghi hoặc, Thẩm Tinh Tuế vừa lúc chạm mặt với anh trai mình đang rời khỏi rừng. Cậu chạy nhanh qua hỏi: "Anh bị loại như thế nào vậy?"
Chính bản thân Thẩm Tinh Thần cũng không hiểu: "Anh cái gì cũng không làm nha."
"Không có người chạm phải anh chứ?" Thẩm Tinh Tuế suy đoán: "Hay là như lần trước, hỏi anh gì đó?"
Thẩm Tinh Thần buồn bực: "Lần này thực sự không có ai hỏi anh gì cả, cũng không ai tiếp xúc hay dán thứ gì lên người. Anh rất rất rất cẩn thận đó, cả buổi sáng ngày hôm nay cái gì cũng không chạm vào. Duy chỉ có lúc ăn sáng, anh đã xin xỏ anh Phó hai cái bánh bao thôi!"
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Vậy sao."
Tạm thời cậu chưa chạm mặt Phong Phàm với thầy Lý.
Nhưng đi được một lúc, cậu gặp hai người may mắn còn lại là cô Đồ Nhã và Từ Tần Khách. Dường như bọn họ đang nghị luận chuyện gì đó, thấy Thẩm Tinh Tuế tới liền vẫy tay với cậu: "Tuế Tuế, tới đây."
Thẩm Tinh Tuế tiến tới: "Thầy Lý với Phong Phàm bị loại rồi ạ?"
Đồ Nhã nghĩ mà sợ, vuốt ngực bình tâm: "Thật là đáng sợ, hơn nữa tôi chắc chắn sát thủ tới bây giờ vẫn chưa lộ diện đâu."
"Sao bọn họ lại bị loại cơ chứ?" Thẩm Tinh Tuế khó hiểu: "Hôm qua em vẫn ở cạnh Tinh Thần mãi, sáng nay cũng chỉ tách ra làm nhiệm vụ một lúc thôi. Cả 8 người không chạm mặt nhau thì sát thủ làm cách nào để xuống tay cơ chứ?"
Từ Tần Khách hỏi: "Cô Đồ Nhã đang hoài nghi ai vậy?"
"Lần này chỉ có hai khả năng: Một vẫn là An Nhiễm." Đồ Nhã phân tích: "Còn hai là..."
Đang bàn luận, loa phát thanh lại có thông báo: "An Nhiễm OUT."
Tất cả mọi người trầm mặc.
Lại một người bị loại, tốc độ này quả thật nhanh tới khó có thể tưởng tượng nổi. Nhớ tới lần trước khi An Nhiễm làm sát thủ, ít nhất bọn họ cũng đã tìm ra phương pháp sát thủ loại người chơi rồi, thế nhưng lần này thì chưa ai có chút manh mối nào hết.
Đồ Nhã thở dài: "Người có thể làm ra tình trạng này, trừ bỏ Phó Kim Tiêu thì tôi không nghĩ ra ai cả."
Đây là một tình huống bất lợi.
Nếu sát thủ là Phó Kim Tiêu thì tất cả bọn họ đã rơi vào ngõ cụt: bảo kính thì bị phá hỏng, đủ loại manh mối cũng bị người này nắm giữ.
Từ Tần Khách nói: "Vấn đề quan trọng nhất của chúng ta cần làm bây giờ là phương pháp động thủ của anh ấy là gì, nếu không cả bọn liền xong đời."
Thẩm Tinh Tuế đem lời nói của Thẩm Tinh Thần thuật lại một lần.
"Bánh bao?" Đồ Nhã lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, anh ta không thể mang nhiều bánh bao để loại bỏ người khác cả ngày được đâu. Hơn nữa em cũng quá coi thường người này rồi, phương pháp động thủ chắc chắn sẽ không rõ ràng như vậy được. Suy ra vấn đề không nằm ở chiếc bánh bao."
Từ Tần Khách nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Trước khi bị loại, Phong Phàm vừa uống nước xong."
Rõ ràng là một câu đơn giản lại khiến Thẩm Tinh Tuế bên cạnh đổ một thân mồ hôi lạnh.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng lạnh gáy:
"Ui vãi chạm mặt với thuốc độc rồi kìa."
"Đậu má đậu má..."
"Thầy Phó mà đưa nước cho cậu uống thì... hahahahaha."
"Bây giờ chỉ còn lại 3 người thôi."
Đạo diễn nói: "Những vị thiếu hiệp may mắn còn lại, các bạn còn một cơ hội cuối cùng. Ở ven hồ Nữ Thần cách nơi này khoảng 500 mét có một bình nước thần. Chỉ cần các bạn lấy được bình nước thần này trước thì có thể tiêu diệt thế lực tà ác, bảo vệ bảo vật."
Vừa nghe xong, mọi người liếc nhìn nhau, bắt đầu cất bước tới hồ Nữ Thần.
Vừa đi, Đồ Nhã vừa nói: "Tôi có một tấm bùa hộ mệnh. Lấy năng lực của thầy Phó thì chắc hẳn anh ấy sẽ lấy được nước thần trước chúng ta. Nếu đến cả cơ hội cuối cùng cũng không bắt được thì chúng ta liền xong rồi. Vậy nên chốc nữa dù anh ấy có lấy được thì chúng ta cũng phải lao tới đoạt lại nước thần."
Từ Tần Khách khó xử: "Thật ra chai nước Phong Phàm từng uống kia tôi cũng uống rồi, nhưng may mắn bùa hộ mệnh cản hộ nên mới tránh được một kiếp. Bây giờ tôi không còn tấm bùa nào trên người nữa."
Thẩm Tinh Tuế nói: "Em có một tấm."
Đồ Nhã nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Thật ra tôi biết chỗ hang động giấu bảo vật, nhưng người thủ hộ ở nơi đó nói rằng chỉ có thiếu hiệp sở hữu bản đồ mới có thể tiến vào."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: "Bản đồ ở chỗ em rồi ạ.". Truyện Kiếm Hiệp
"Vậy cậu đi đi." Đồ nhã quyết định chia nhóm thành hai phe hành động: "Đừng nghĩ chúng ta có ba người mà cảm thấy nhiều, kỳ thật có kết hợp lại cũng không phải đối thủ của Phó Kim Tiêu đâu. Hiện nay ưu thế còn lại duy nhất của chúng ta cũng chỉ là nhiều người mà thôi. Tuế Tuế sẽ đi trước vào hang động lấy bảo vật, hai người bọn tôi sẽ ở ngoài kéo dài thời gian. Như vậy phe ta mới có khả năng thắng, hiểu không?"
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cô Đồ Nhã nói rất đúng.
Sau khi phân công nhiệm vụ, bọn họ bắt đầu hành động. Khi Đồ Nhã và Từ Tần Khách chạy như điên tới hồ Nữ Thần, bọn họ liền thấy đã có người sớm chờ ở đây.
Trong tay Phó Kim Tiêu là một bình nước.
Đồ Nhã bất đắc dĩ cười: "Quả là gừng càng già càng cay nha, biết ngay là anh mà."
Phó Kim Tiêu nhìn qua bọn họ một vòng, mở miệng: "Thẩm Tinh Tuế đâu?"
"Bạn nhỏ nhà anh vẫn an toàn. Chắc hẳn không có Tuế Tuế, anh càng vui mới chứ nhỉ?" Đồ Nhã một bộ chấp nhận số phận: "Chỉ có như thế anh mới không phải làm người xấu trước mặt cậu nhóc mà thôi."
Phó Kim Tiêu cong môi: "Tôi cũng không tính toán sẽ luôn lừa gạt em ấy."
Đồ Nhã vừa nói chuyện vừa ra hiệu cho Từ Tần Khách ở bên cạnh mai phục. Ý định của cô là liên tục nói chuyện để hấp dẫn sự chú ý của Phó Kim Tiêu, còn Từ Tần Khách sẽ cầm bùa hộ mệnh xông lên đoạt lại bình nước thần.
Từ Tần Khách réo lên: "Cô Đồ Nhã, lấy được rồi!"
Đồ Nhã vui mừng khôn xiết: "Mau, mau mở bình rồi hắt vào người anh ta."
Hai người bọn họ kích động tới mức hoảng loạn tay chân. Sau khi mở được bình nước cả hai liền hắt lên người Phó Kim Tiêu, thậm chí còn kích động vỗ tay không ngừng: "Chúng ta thắng rồi!!!"
Vậy mà cũng có ngày bọn họ có thể chiến thắng Phó Kim Tiêu!
Việc này quả thực có thể khoe khoang cả năm là bọn họ đã dùng trí tuệ của mình để chiến thắng.
Tiếng thông báo từ loa vang lên:
"Đồ Nhã OUT!"
"Từ Tần Khách OUT!"
Nghe thấy tiếng loa, hai người đang hớn hở chúc mừng trợn tròn mắt, không dám tin những gì mình vừa nghe được. Vẻ mặt đưa đám lúc này của hai người quả thực có thể vẽ lại làm tư liệu nghiên cứu tâm lý học loài người.
Đạo diễn giải thích: "Trong bình này không phải nước thần, hai người lấy sai rồi. Tuy nhiên, cả hai đã đòi đồ vật của thầy Phó và sử dụng nó nên dựa theo quy định là sẽ bị loại."
Không... không phải nước thần?!
Đồ Nhã lắp bắp: "Tại sao cái bình này lại không đựng nước thần cơ chứ?"
"Cô nói tới cái chai này hả?" Phó Kim Tiêu từ tốn lấy trong túi ra một chai y hệt: "Tôi mua ở quầy bán đồ lưu niệm đấy, 9 đồng hai chai. Nếu thích thì tôi tặng cho một chai nhé?"
"..."
Đồ Nhã lâm vào trầm mặc, bắt đầu hoài nghi vạn vật.
Từ Tần Khách cười bất đắc dĩ, cảm thán: "Thầy Phó, anh chơi xấu thật đấy."
Quả thật là chơi xấu quá đi mất, trò này ai mà đấu lại Phó Kim Tiêu được cơ chứ.
Người xem trong phòng phát trực tiếp hấp hối theo diễn biến chương trình:
"Trò chơi đảo chiều quá kinh khủng."
"Má nó, ông đây hấp hối không sống nổi qua tập này mất."
"Phó Kim Tiêu đỉnh thật sự, từ năng lực lẫn chỉ số thông minh đều áp đảo các người chơi khác."
"Tui mà ở trong trò này thì cũng chỉ chạy loăng quăng như Thẩm Tinh Thần thôi."
"Há há há, emotional đa mệt."
"Thẩm Tinh Thần: Sao điêu dân nhà ngươi dám!!"
Trong hang động...
Sau khi xoay sở nửa ngày, cuối cùng Thẩm Tinh Tuế cũng tìm được nơi giấu bảo vật. Cậu cũng nghe thấy được tiếng loa thông báo, không ngờ rằng cô Đồ Nhã và Từ Tần Khách vậy mà đã bị loại nhanh như vậy.
Bảo vật được cất giấu ở trong một cái rương cần có chìa khóa hoặc mật mã mới có thể mở ra.
Thẩm Tinh Tuế bỗng nghĩ tới một vấn đề trí mạng: Chiếc chìa khóa duy nhất mà bọn họ có lúc này đã nằm gọn trong bàn tay của Phó Kim Tiêu mất rồi!
Vậy chỉ có thể giải mật mã mà thôi.
Thẩm Tinh Tuế vắt hết chất xám để nghĩ, thử rất nhiều lần nhưng tất cả đều không chính xác. Lúc này, cậu quả thật muốn điên cái đầu: "Mật mã rốt cuộc là cái gì vậy chứ?! Trời đất, sao lại khó như vậy..."
Đang suy nghĩ, bỗng cánh cửa bị mở ra. Phó Kim Tiêu với thân hình cao lớn đứng ở cửa, che mất một phần ánh sáng yếu ớt trong hang động. Lúc này, nhìn anh vừa thần bí vừa nguy hiểm: "Có cần người hỗ trợ không?"
Thẩm Tinh Tuế giật mình quay đầu lại, lập tức thấy Phó Kim Tiêu ngay đằng sau lưng.
Chiếc rương trong tay cậu suýt rơi xuống đất. Thẩm Tinh Tuế sợ hãi ôm chặt lấy nó rồi dựa vào vách tường, cố giữ bình tĩnh: "Thầy Phó."
Phó Kim Tiêu cong môi: "Ừ."
"Sao, sao anh lại tới đây?" Thẩm Tinh Tuế lắp bắp, trong lòng lộn xộn lắm rồi nhưng vẫn căng da đầu trấn tĩnh: "Em không cần giúp đỡ gì cả, tự em làm được."
Đôi mắt ngăm đen của Phó Kim Tiêu nhìn cậu không chớp mắt, khẽ mở miệng: "Em sợ tôi?"
Ai mà không sợ anh cơ chứ!
Thiếu chút nữa cả phe chính nghĩa đã bị hủy diệt, ai có thể không sợ được đây!
Thẩm Tinh Tuế khóc không ra nước mắt. Cậu biết chìa khóa hiện tại đang ở trên người Phó Kim Tiêu, mà bùa hộ mệnh duy nhất của bản thân cũng đã đưa cho Từ Tần Khách rồi. Bây giờ cậu vừa không có mật mã vừa không có nước thần để phản kích. Xem chừng bọn họ đã đi vào một lối chết, nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn Phó Kim Tiêu chiến thắng toàn diện.
Thẩm Tinh Tuế ôm lấy rương, tính hù dọa anh: "Thầy Phó, chúng ta... chúng ta từ xưa đến nay đã là chính tà không đội trời chung. Mặc kệ như thế nào, hôm nay em chắc chắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ chiếc rương này. A-anh đừng, đừng có mà tới đây... nếu không chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận."
Phó Kim Tiêu đang nghiêng người dựa vào vách tường, nghe thấy cậu nói vậy liền cười lạnh, kéo dài âm cuối: "Thật sao..."
Không hề bị hù dọa bởi mấy lời lắp bắp của nhóc ngốc, anh cất bước đi tới. Từng bước, từng bước ma sát với mặt đất tạo thành tiếng vang thanh thúy như tiếng thúc giục đòi mạng từ địa phủ. Khí chất của Phó Kim Tiêu không còn là vẻ tản mạn thường ngày mà là sự áp bách khiến người khác khó thở.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài theo sườn mặt Thẩm Tinh Tuế rồi nhanh chóng trốn lủi vào mặt đất.
Khi Phó Kim Tiêu tới gần, cậu thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ ôm rương nguyện ý đầu hàng.
Khán giả xem trực tuyến cũng hưng phấn một cách kỳ lạ:
"Á á á, cảnh tương ái tương sát kìa chị em ơi!!"
"Thầy Phó đoạt được chiếc rương là thắng rồi."
"Căn bản Thẩm Tinh Tuế cũng không có cái gì phản kích, coi như thua chắc rồi."
"Tuế Tuế thảm thiết quá ha ha ha."
"Chắc chắn cậu nhóc này không biết về truyền thuyết bất bại của Phó Kim Tiêu rồi."
Khi tới trước mặt Thẩm Tinh Tuế, Phó Kim Tiêu duỗi tay giam cầm cậu trong phạm vi của mình. Thẩm Tinh Tuế thì đã run chân lẩy bẩy cả người rồi, đặc biệt là khi chạm phải ánh mắt của anh, cậu thấy bản thân chẳng khác nào dê non đang đợi lên thớt.
Phó Kim Tiêu cường thế cúi người làm Thẩm Tinh Tuế nhắm chặt mắt lại theo bản năng, chờ đợi tiếng loa thông báo kết thúc.
Nhưng mà đợi mãi, đợi mãi... cậu bỗng thấy tay mình mát lạnh. Cẩn thận mở mắt ra, Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc phát hiện trong tay mình xuất hiện một bình sứ nhỏ.
Khoảng cách hai người lúc này vô cùng cận kề.
Phó ảnh đế giữ vững tư thế, cúi đầu như thể muốn chôn mặt vào vai cậu. Thẩm Tinh Tuế cảm nhận được hơi thở ấm áp vờn quanh tai, thanh âm trầm ấm như đang dỗ dành trẻ con của Phó Kim Tiêu: "Giết anh đi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Truyền thuyết bất bại của thầy Phó đến đây là kết thúc.