Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 92: Là tôi theo đuổi em ấy




Sau khi đăng ảnh lên mạng, nhìn mọi người buông lời chửi bới Thẩm Tinh Tuế, tranh nhau thoát fandom mà An Nhiễm sướng không tả nổi. Đối với An Nhiễm, chỉ cần Thẩm Tinh Tuế khổ sở là hắn an tâm rồi.
Nếu...
Nếu không phải vì Thẩm Tinh Tuế thì sao hắn phải gặp tình cảnh ngày hôm nay cơ chứ?
Vốn An Nhiễm hắn phải là con cưng được nâng như trứng, hứng như hoa. Đời này, hắn được định sẵn là một siêu sao trên đỉnh cao, hưởng thụ sự ngưỡng mộ của mọi người!
Vậy mà... Thẩm Tinh Tuế một hai lần trắng trợn đoạt mất nổi bật của hắn. Hắn muốn cái gì, Thẩm Tinh Tuế sẽ dày mặt cướp lấy thứ đó. Ngay cả đàn ông mà hắn nhắm tới, Thẩm Tinh Tuế cũng muốn chen chân!
Bây giờ, người nhà Giản không chiều đứa con út là hắn nữa, ngay cả giới giải trí cũng bắt đầu xa lánh An Nhiễm rồi.
"Chờ đến khi tôi chụp được bằng chứng..." An Nhiễm gửi tin nhắn cho Trương Thỉ: "Khi đó chuyện giữa cậu và Tuế Tuế sẽ được nhiều người biết tới, tên tuổi của hai người cũng bị trói chặt với nhau. Cậu chỉ cần đối xử tốt, an ủi cậu ấy một lúc là mọi chuyện êm xuôi ngay."
Đến lúc đó, Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu chắc chắn đường ai nấy đi.
Cuối cùng, người được hưởng lợi nhiều nhất trong cuộc không phải là hắn ta sao? Trương Thỉ xem như đã có công giúp hắn một chuyện tốt.
Trương Thỉ rất nhanh đã trả lời: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Tôi sợ nhà Thẩm trả thù lắm."
An Nhiễm thấy tin nhắn liền cười lạnh, trả lời: "Cậu và Tuế Tuế say rượu làm loạn thì sao họ có thể đổ hết tội cho mình cậu được? Thẩm Tinh Tuế cũng là đàn ông đủ tuổi chịu trách nhiệm rồi, cũng đâu phải là thiếu nữ chốn khuê phòng. Mấy người nhà Thẩm chẳng lẽ không hiểu sao? Hơn nữa, chỉ cần cậu có thể làm Thẩm Tinh Tuế thích mình thì người nhà đó còn làm được gì cậu nữa?"
Trương Thỉ cuối cùng cũng bị thuyết phục: "Vậy được rồi."
An Nhiễm thấy tin nhắn của hắn lập tức cười nhạo một tiếng, không thèm đặt trong lòng.
Mà Trương Thỉ mượn cơ hội này để nói ra kế hoạch sắp tới của mình. Nếu An Nhiễm muốn chụp bằng chứng thì phải đi khu nghỉ suối nước nóng có vị trí khá kín đáo ở phía Nam. Chỗ này không phải là ý tưởng của Trương Thỉ mà là lựa chọn của Thẩm Tinh Tuế.
Tuy An Nhiễm chưa từng đi qua khu nghỉ dưỡng này nhưng nó cũng không làm hắn rối rắm.
Dù sao nơi nào mà chẳng giống nhau, mục đích chính của hắn là đạp đổ Thẩm Tinh Tuế cơ mà.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm với Trương Thỉ, An Nhiễm liền xuống tầng, vừa lúc bắt gặp ba cùng hai anh đang nói chuyện ở phòng khách. Tình cảnh này vô cùng bình thường, đặc biệt sau khi kinh tế trong nhà bị đình trệ, bọn họ thường xuyên mở cuộc họp như vậy.
Hắn dường như có thể đoán được nội dung trong đó.
Quả nhiên, Giản Khoát mở miệng đầu tiên: "Tình huống hiện tại trong nhà chắc mọi người đã rõ. Tiểu Trị, công việc của con cũng có vấn đề, nếu không thì trở về công ty giúp ba với anh cả đi."
Giản Trị ngồi trên sô pha: "Ba à, công ty có hai người là được rồi. Một đứa không quen làm văn phòng như con đi theo có ích gì đâu. Còn về vấn đề kinh tế... ba cứ yên tâm đi, ông chủ của con sẽ kiếm hợp đồng giúp mà."
An Nhiễm xuống tầng, bồi vào: "Đúng vậy, quan hệ của anh hai và vợ ông chủ tốt lắm đó ạ."
Giản Trị gật đầu: "Ba, sau này ba không phải nhọc lòng suy nghĩ đâu."
"Vậy thì được." Giản Khoát nhìn về phía An Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, công việc kinh doanh của công ty nhà mình vẫn luôn bị nhà Thẩm chèn ép. Ba thật sự mong các con có thể hiểu cho..."
An Nhiễm vẫn duy trì vai diễn "đứa con hiểu chuyện", nghe lão nói như vậy liền vội vàng: "Ba cứ yên tâm đi ạ, con chắc chắn sẽ nỗ lực kiếm tiền để đỡ đần mọi người."
Nhưng tiền lương tiền thưởng của hắn thật ra chẳng bõ dính răng họ.
Ánh mắt Giản Khoát tối lại, nói: "Nhiễm Nhiễm, thật ra trước đây chủ tịch Vương của tập đoàn Thái Suyễn rất muốn làm quen với con. Sắp tới nhà chúng ta cần đàm phán chuyện kinh doanh với bọn họ, buổi họp mặt này thật sự rất quan trọng. Ba biết con là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất..."
An Nhiễm sửng sốt.
Hắn trăm triệu không ngờ rằng Giản Khoát lại muốn dùng hắn dẫn mối để kiếm hợp đồng cho tập đoàn!
Hắn đã gặp qua chủ tịch Vương rồi, tuổi lớn đến mức có cháu để bế rồi ấy chứ. Tuy lão cũng có chút tiền nhưng cái thứ già chát như vậy sao có thể xứng với hắn được. Nếu hắn đáp ứng thì không phải đi lại lối mòn kiếp trước sao?!
An Nhiễm chần chờ: "Ba à, dạo gần đây con bận việc lắm."
Giản Khoát lập tức xụ mặt.
"Nhưng ba cứ yên tâm." An Nhiễm nói tiếp: "Con thề tình trạng trong nhà chúng ta sẽ tốt lên nhanh thôi!"
Trước khi Giản Khoát tức giận, hắn đã nhanh chóng thề thốt. Dù sao đến lúc đó, Thẩm Tinh Tuế xảy ra chuyện thì chắc hẳn nhà Thẩm cũng lâm vào thế "ốc không mang nổi mình ốc". Ngay cả Phó Kim Tiêu cũng chẳng thèm giúp cậu ta nữa. Như vậy, hắn và anh hai có thể xoay mình trở lại giới giải trí rồi!
Sau khi nghe xong, Giản Trị không tin, liếc nhìn hắn: "Mày thì có cái biện pháp hay ho gì cơ chứ?"
An Nhiễm không phục nhưng cũng chẳng dám nói kế hoạch của bản thân. Dù sao mục đích của hắn là tạo ra lần gặp ngoài ý muốn, nếu bị anh trai biết thì sẽ có khả năng bị lộ mất.
Bởi vậy, An Nhiễm khẽ hừ một tiếng: "Anh đừng hỏi nhiều như vậy, cứ chờ xem là được!"
Giản Trị không tin, chẳng thèm quản hắn.
Đứa em trai của gã đôi khi rất thích tự tìm đường chết, nhưng Giản Trị bây giờ đã lười đi quan tâm xem hắn làm cái gì. Chỉ cần đừng để lửa cháy lan tới gã thì Giản Trị chẳng muốn để ý tới cuộc đời An Nhiễm nữa.
...
Hôm sau, cuộc thảo luận về chuyện tình cảm đồng tính của Thẩm Tinh Tuế đã nhạt dần.
Trước tiên, Vương Mỹ Xán lên bài bác bỏ tin đồn, xác minh bọn họ chỉ có mối quan hệ hợp tác chứ không làm gì vượt qua ranh giới. Đối với cách giải thích này, một số người lựa chọn tin tưởng, một số lại giữ thái độ xem xét.
Mà lúc này, phía An Nhiễm cũng bắt đầu giúp hắn tẩy trắng, đăng một số bài truyền thông cải thiện hình tượng:
#So với "ai đó" vừa nổi chút xíu đã yêu đương, An Nhiễm đúng là dòng nước trong#
#Nhiễm Nhiễm vô cùng nỗ lực, chuyên nghiệp, nửa năm chưa từng nghỉ ngơi#
Có một số người đã quên béng chuyện lúc trước, yên lặng đổi trắng thay đen:
"Thật ra... nói như nào thì nhà Giản cũng có ơn nuôi dưỡng với Thẩm Tinh Tuế mà."
"Còn dám mặt phải mặt trái với người anh đã từng ở chung nhiều năm... Đúng là cái đồ vô ơn."
"Thế mới thấy An Nhiễm tốt lắm nha."
"Cậu này tính ra có nhân phẩm tốt đấy chứ, chuyện sai lầm lúc trước không phải đã xin lỗi và nỗ lực thay đổi rồi sao?"
"Con người chứ đâu phải thánh nhân, ai mà chẳng phạm sai lầm cơ chứ. Ủng hộ Nhiễm Nhiễm!"
Theo một ít thủy quân trộn lẫn, rất nhiều người cũng bắt đầu hùa theo số đông. Chẳng mấy chốc, hình tượng của An Nhiễm không những trắng tinh mà hắn còn được nhiều người biết tới hơn trước.
Mà bên này, kênh phát sóng trực tiếp của An Nhiễm chuẩn bị bắt đầu.
Hôm nay, đi cùng An Nhiễm chỉ có hai người cầm máy quay và một MC. Hắn mỉm cười mở lời: "Lần này, chúng ta sẽ tới một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng để thư giãn. Suối nước nóng và cảnh sắc ở đây là địa điểm nổi tiếng của địa phương. Hôm nay, mình sẽ dẫn mọi người tới đây để trải nghiệm thử..."
Trước đấy bọn họ thường quay tại một số khu vực ăn nhậu chơi bời nên lần này nhân viên hỗ trợ An Nhiễm ai cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng bọn họ vẫn đi theo.
An Nhiễm rất tích cực giới thiệu: "Chúng ta cùng vào bên trong khám phá nhé."
Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng hào hứng:
"Nhiễm Nhiễm đẹp quá đi mất."
"Thẩm Tinh Tuế tuổi mứt sánh vai!"
"Cùng Nhiễm Nhiễm tham quan suối nước nóng thuiiii."
Theo máy quay, An Nhiễm vừa giới thiệu khách sạn vừa lén kiểm tra điện thoại. Hắn đang đợi mật báo của Trương Thỉ để qua đó bắt gian.
Trương Thỉ rất nhanh đã trả lời: "Tôi đang ở khu A đây, nhưng mà nơi này rất bảo mật. Tuế Tuế cẩn thận lắm, cậu định vào đây như nào?"
An Nhiễm: "Không cần cậu lo, tôi có cách."
Hắn dẫn máy quay vào bên trong, cười nói: "Chúng ta vào khu phòng này nhìn một cái nhé, suối nước nóng ở đây vừa riêng tư vừa đẹp lắm đó."
Trước cửa phòng ở treo một tấm thẻ "Không làm phiền".
Nhưng An Nhiễm lại điềm nhiên như không thấy nó, nói tiếp: "Bọn mình đã đặt trước một khu phòng siêu đẹp, bây giờ chúng ta vào xem thôi!"
Người cầm máy quay định nhắc An Nhiễm đi nhầm, chỗ này không phải nơi bọn họ đặt nhưng An Nhiễm không cho ai cơ hội lên tiếng, lập tức cất bước đi vào. Tâm tình của hắn lúc này đang rất kích động, không chờ nổi muốn xem cảnh Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ bị quay lên kênh phát trực tiếp. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết tình yêu đồng tính bí mật của hai bọn họ, phát ngôn bác bỏ tin đồn trước đó của Thẩm Tinh Tuế cũng sẽ trở thành trò chê cười tới ngày sau...
Máy quay nối theo bước chân của An Nhiễm, tình cờ quay được cảnh hai người đang ôm hôn nhau cách đó không xa. Hai người này thấy máy quay cũng bị dọa choáng váng, không dám tin nhìn về phía đám người.
An Nhiễm nói lời thoại mà hắn đã thuộc làu làu: "Ấy chết! Sao nơi này lại có người, sao hai người lại ôm..."
Nói được một nửa thì An Nhiễm nghẹn họng, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Bởi vì đôi tình nhân đang ôm hôn trước mắt không phải Trương Thỉ và Thẩm Tinh Tuế như hắn nghĩ mà là Giản Trị và người tình! Không phải ai xa lạ, đó chính là đối tượng tình cảm của ông chủ công ty bọn họ!
Giản Trị hoảng loạn cầm lấy khăn tắm định đứng lên, tay còn lại thì nhanh chóng đẩy thanh niên vừa ấu yếm bên cạnh ra. Gã chật vật nhìn ống kính, tức hộc máu hỏi An Nhiễm: "Sao mày lại ở đây?"
An Nhiễm cũng luống cuống, lắp bắp: "Anh? Sao anh lại ở đây?"
Giản Trị hận không thể độn thổ ngay lập tức, gằn giọng hỏi ngược: "Tao đang hỏi mày đấy! Mày mang đám người này tới đây là có ý gì? Mày định làm cái *** gì vậy?"
An Nhiễm bị gã dọa sợ, vội vàng đáp: "Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh nghe em giải thích..."
"Ngoài ý muốn?" Giản Trị cảm thấy bản thân gã vừa nghe được câu truyện cười hài hước nhất thế giới. Khuôn mặt lịch lãm đã thu hút bao nhiêu cô gái giờ phút này lại vặn vẹo vì tức giận: "Chỗ này kín đáo như thế, cửa bên ngoài vừa đóng vừa có thẻ nhắc không làm phiền. Bây giờ mày lại mở miệng kêu là ngoài ý muốn. Mày nghĩ tao là thằng đần đấy hả Giản An Nhiễm!"
An Nhiễm có khổ mà không thể giãi bày.
Hắn phải giải thích như thế nào đây? Nói rằng hắn không phải tới vì Giản Trị mà là vì bắt gian Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ?
Đúng rồi, tại sao ở đây lại không phải là Thẩm Tinh Tuế?
Đầu óc An Nhiễm vừa hoảng vừa loạn, suy nghĩ rối ren như tơ vò.
MC vội vàng nói với người quay phim: "Rất xin lỗi khán giả, hiện tại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra..."
Giản Trị không tin nổi, nhìn máy quay: "Đây không phải quay thường mà là phát sóng trực tiếp?"
An Nhiễm bây giờ mới phản ứng lại. Thật ra hắn đang luống cuống không suy xét được gì. Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi bị quay phải, thậm chí còn có khả năng bị ông chủ nhìn đến... Mới nghĩ đến thôi đã khiến An Nhiễm choáng váng.
Màn hình trong phòng phát trực tiếp đã phủ đầy dấu chấm hỏi:
"???"
"??????"
"Chuyện này là sao?"
"Sao Giản Trị lại ôm hôn một người đàn ông khác?"
"Hóa ra gay luôn quanh ta!"
"Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là khi ảnh chụp của Tuế Tuế bị tung lên, Giản Trị còn từng ám chỉ kỳ thị cậu ấy. Bây giờ hóa ra đồng tính thật lại là anh ta?"
An Nhiễm lắp bắp: "Là phát sóng trực tiếp... nhưng mà em cũng không nghĩ anh sẽ ở chỗ này..."
Giản Trị lười nghe hắn nói, nhanh chóng giải thích để cứu vãn hình tượng của mình: "Thự ra tôi sắp tham dự quay một bộ phim, người này là bạn thân của tôi. Thực ra bọn tôi vừa rồi chỉ là thử diễn xem như thế nào thôi. Tôi cũng biết làm vậy thì không ổn lắm nhưng bạn tôi lại vô cùng nhiệt tình, nằng nặc đòi..."
Thanh niên đang yêu đương vụng trộm với Giản Trị sửng sốt.
Hắn nhìn Giản Trị nóng lòng phủi sạch quan hệ với mình mà cảm thấy châm chọc cho bản thân.
Bọn họ lén lút bên nhau đã 7-8 năm rồi. Vốn từ ban đầu, hai người là cặp đôi bình thường, bước ngoặt xuất hiện khi Giản Trị tình cờ phát hiện ông chủ có tình cảm với hắn. Vì sự nghiệp, gã sẵn sàng lừa người yêu của mình lên giường với ông chủ. Hắn cảm thấy bản thân đã bị vấy bẩn, không xứng với Giản Trị nên mới cam chịu ở bên ông chủ. Dù vậy, hắn vẫn cố gắng thổi gió bên tai ông chủ để nói tốt cho gã, giúp gã tìm cơ hội phát triển.
Nhưng bây giờ thì sao?
Một khi xảy ra chuyện, Giản Trị không chút chần chừ phủi sạch quan hệ với hắn.
Giản Trị vẫn đang nói: "Thế nên mong mọi người đừng hiểu lầm gì cả, mối quan hệ của chúng tôi trong sạch..."
Rầm!
Bỗng chiếc bàn bị lật đổ, có chén rượu bị ném tới trước mặt Giản Trị.
Thanh niên cầm chén rượu rỗng trong tay, ánh mắt hắn tràn đầy hận thù. Dường như đã xem thấu người trước mắt mình, hắn nói với ống kính một câu: "Sự thật là gã hẹn hò với tôi."
Giản Trị nghẹn lời.
Không ngờ rằng cái người luôn si mê gã sẽ có ngày trở mặt, cắn gã một ngụm.
Giản Trị buột miệng: "Em bị điên à?"
Thanh niên vung tay, cái ly rỗng va vào nền đất, vỡ tan thành nhiều mảnh. Bọn họ đang ngâm mình ở suối nước nóng, chân trần không đi dép nên Giản Trị sợ hãi nhanh chóng lui ra sau. Mà thanh niên lại không cảm thấy đau đớn gì, cười nhạt: "Thằng đểu."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Bên cạnh, An Nhiễm ngây người, MC ngây người, người quay phim ngây người, khán giả đang hóng hớt trong phòng phát trực tiếp cũng ngây người:
"Chuyện này là sao?"
"Điều tra hiện trường đi các huynh đệ."
"Chương trình này vẫn luôn kích thích như vậy hả?"
"Vãi ***..."
An Nhiễm nhìn Giản Trị đứng như trời trồng, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh có sao không?"
Giản Trị ngơ ngác nhìn mảnh sứ bị vỡ, giống như người kia ném cho gã xem cũng như cho đoạn tình cảm mấy năm nay một cái kết cục. Thậm chí đến cuối cùng, hắn cũng không sợ ông chủ biết, quyết tuyệt nói trước ống kính.
Mấy năm nay, có không ít người thích Giản Trị nhưng thanh niên này lại là người duy nhất sẵn sàng đào tim đào phổi cho gã.
Có thể lợi dụng cũng có thể chơi bời.
Giản Trị cho rằng chính mình sẽ không có cảm giác gì nhưng không ngờ rằng khi tới bước này, gã lại khó chịu đến lạ.
"Hôm nay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi..." An Nhiễm nhìn vẻ mặt của Giản Trị, tự biết bản thân đã chọc phải thứ không nên chọc: "Thật ra em không cố ý tới tìm anh đâu, người em muốn tìm là Trương Thỉ cơ. Nếu anh không tin thì anh xem lịch sử trò chuyện này, em đã gọi cho cậu ta mà!"
An Nhiễm lại phát hiện lịch sử trò chuyện của mình bị xóa!
Hắn khó thở, nhanh chóng gọi cho Trương Thỉ, nghe thấy tiếng bên kia tỏ ra khó hiểu: "An Nhiễm, sao thế?"
An Nhiễm tức hộc máu: "Trương Thỉ, cậu bị thần kinh à? Cậu cho tôi địa chỉ giả, sao anh tôi lại ở chỗ này cơ chứ? Cậu đang ở đâu, nói rõ ràng đi?!"
"Bọn tôi đang ở suối nước nóng thật mà." Trương Thỉ hỏi: "Các cậu đang ở đâu?"
An Nhiễm vội vàng đáp: "Khu A."
Trương Thỉ lên tiếng: "Tôi vừa thấy bên chỗ các cậu ồn ào lắm. Cậu đợi chút đi, giờ bọn tôi đi qua."
An Nhiễm nghe thấy vậy liền cảm thấy an tâm.
Cuối cùng hắn cũng có thể chứng minh bản thân trong sạch, không có ý tới làm phiền Giản Trị.
Khi Trương Thỉ và Thẩm Tinh Tuế xuất hiện ở cửa, An Nhiễm vẫn mơ mộng kéo hai người cùng nhau xuống nước: "Các cậu cùng nhau tới ngâm nước nóng hả? Trùng hợp ghê, chuyện này phải là người thân thiết lắm..."
Mới nói được một nửa, đằng sau lại xuất hiện một người.
Phó Kim Tiêu dựa vào cánh cửa đằng sau Thẩm Tinh Tuế, cười như không cười xem An Nhiễm diễn kịch như một thằng hề nhảy nhót.
Tiếp theo, Thẩm Tinh Thần cũng ló mặt.
Hắn phất tay nói: "Ái chà chà, An Nhiễm, đã lâu không thấy nha. Mấy người bọn tôi đang có hẹn đi ngâm suối nước nóng này."
Toàn bộ tâm tư bẩn thỉu của An Nhiễm chẳng khác nào bát nước đổ đi, thậm chí cả người hắn thoát lực đứng không vững nổi nữa. Bây giờ, phát sóng trực tiếp đối với An Nhiễm chẳng khác nào trò cười. Quay đầu lại, thấy ánh mắt âm độc của Giản Trị, tinh thần của hắn sắp sụp đổ: "Trương Thỉ, cậu lừa tôi?!"
Trương Thỉ đứng đằng sau Phó Kim Tiêu, ló đầu hỏi ngược lại: "Tôi lừa cậu làm gì?"
"Cậu làm gì chẳng lẽ bản thân cậu không rõ hay sao?"
"Thế còn cậu?" Trương Thỉ khó nhịn, càng ngẫm càng thấy sợ: "Không phải cậu làm vậy với tôi trước hay sao? Là chính cậu đã cổ vũ tôi xuống tay chuốc thuốc Tuế Tuế. Nếu không phải tôi còn biết phân biệt đúng sai thì đã bị cậu lừa đẹp rồi. Cậu có biết bản thân cậu suýt chút nữa đã đẩy tôi vào vực sâu không?!"
An Nhiễm trắng mặt, không tin nổi Trương Thỉ lại dám nói như vậy. Bọn họ vẫn đang phát sóng trực tiếp đấy!
Lũ người này điên hết rồi sao?
An Nhiễm lùi lại một bước: "C-Cậu nói cái gì cơ? Tôi, tôi không làm gì cậu cả... Tự bản thân cậu xấu xa thì đừng đổ lỗi cho người khác!"
"Lịch sử liên lạc và ghi âm cuộc trò chuyện của cậu đã được thầy Phó giúp tôi lưu lại. Bây giờ cậu vẫn còn già mồm hả? Nếu không... tôi bật cho cậu nghe chút nhé?"
An Nhiễm khiếp sợ, không dám tin nhìn Phó Kim Tiêu phía xa.
Người đàn ông mà hắn vẫn luôn ái mộ giờ phút này lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng. Không, nói đúng hơn phải là... như đang xem thứ sâu mọt gớm ghiếc gì đó.
An Nhiễm lẩm bẩm: "Thầy Phó..."
Phó Kim Tiêu nhướn mày, không mảy may mở miệng: "An Nhiễm, ở dưới tháp ở trấn Hoa Đào, không phải tôi không cho cậu cơ hội."
An Nhiễm nhớ lại khi Phó Kim Tiêu đã cảnh cáo hắn, hóa ra anh đã phát hiện từ lúc đó sao?
"Là cậu không quý trọng cơ hội mình có." Nụ cười của Phó Kim Tiêu nhạt dần: "Cũng không thể trách tôi được."
An Nhiễm lảo đảo.
MC đứng sau nghe như lọt vào sương mù, mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, đang xảy ra chuyện gì thế? Các cậu đang nói cái gì mà chuốc thuốc vậy? Cậu mượn tay Trương Thỉ hại Tuế Tuế à?"
Câu hỏi dồn dập tới như chọc sâu vào nỗi đau của An Nhiễm.
Hắn biết bản thân đang quay phát sóng trực tiếp, hơn nữa lại là kênh của chính mình. Vốn dĩ, An Nhiễm muốn mượn phát sóng trực tiếp để kéo Thẩm Tinh Tuế xuống, ai ngờ người thảm nhất lại là bản thân. Không! Không được... tuyệt đối không thể như thế này được!!
Trong thời khắc nguy cấp, An Nhiễm lộ ra bản tính ích kỷ của mình. Dù sao chuyện yêu đương đồng tính vụng trộm chắc chắn sẽ khiến sự nghiệp của Giản Trị đi tong, không bằng đổ hết tội lỗi lên người gã để bảo vệ chính mình: "Không phải tôi! Là anh hai! Là anh tôi làm!!"
Giản Trị không dám tin, ngẩng đầu nhìn An Nhiễm.
An Nhiễm nhanh chóng cướp lời: "Tất cả là do anh ấy mớm lời. Chuyện ăn trộm bản thảo của Tuế Tuế bị vạch trần nên anh hai tôi rất hận Tuế Tuế. Tất cả đều là anh ấy lợi dụng tôi..."
CHÁT!!
Một vết bàn tay đỏ hằn trên khuôn mặt An Nhiễm.
An Nhiễm khiếp sợ, nhìn về phía anh hai của mình. Bây giờ Giản Trị tức giận tột cùng, nào còn chút cưng chiều hắn như trước kia: "Mày đang nói cái *** gì vậy??!"
An Nhiễm sửng sốt.
"Nếu không phải mày ghen ghét Thẩm Tinh Tuế, muốn chen chân giành lấy Phó Kim Tiêu thì sao tao có thể lợi dụng mày được?" Bây giờ Giản Trị không sợ xé rách mặt nữa: "Tự bản thân mày nhỏ mọn, ích kỷ. Tưởng rằng tao không biết mày trong tối ngoài sáng chơi xấu người khác sao? Tốn công tao trước kia còn thấy mày thông minh hiểu chuyện hơn Thẩm Tinh Tuế... Bây giờ nghĩ lại, mày thật ra kém người ta hàng vạn nghìn lần!"
Khán giả trong phòng phát trực tiếp sôi trào:
"Cái đách zì zậy?"
"Tôi vừa nghe được cái gì?"
"An Nhiễm, anh thích thầy Phó hả?"
"Tuế Tuế được thầy Phó thích hơn hả? Bọn họ là một đôi hay gì? Nhanh nhanh nói cho tôi biết điiii!"
Nỗi đau lớn nhất đời này của An Nhiễm là bị nói bản thân không bằng Thẩm Tinh Tuế. Giản Trị làm vậy chẳng khác nào khoét sâu vào nỗi đau ấy khiến hắn mất hết mặt mũi.
An Nhiễm lạnh giọng: "Thế anh nghĩ bản thân sống tốt chắc? Bây giờ anh biết cậu ta tốt hơn thì làm được gì? Lúc trước, kẻ đuổi cậu ta đi chính là nhà mấy người cơ mà? Mấy người biết Thẩm Tinh Tuế không phải ruột thịt thì ghét bỏ, bài xích rồi bức bách cậu ta phải rời đi. Anh biết tôi trong tối ngoài sáng đố kỵ người ta, vậy chính bản thân anh chắc cũng biết Thẩm Tinh Tuế vô tội. Biết thì đã sao? Không phải anh vẫn phối hợp với tôi lần này đấy còn gì? Anh có giải vây cho cậu ta được một lần không? Không một lần nào hết!!"
An Nhiễm hét lên, như cây kim bén nhọn đâm vào trái tim mỗi người.
Bản tính ích kỷ xấu xí của Giản Trị bị lôi ra. Gã chột dạ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế đứng cách đó không xa. Trong mắt Giản Trị lúc này chứa đầy sự áy náy và không đành lòng. Gã bỗng sợ hãi Thẩm Tinh Tuế nghe được những thứ này rồi đau lòng vì nó.
Thẩm Tinh Tuế quả nhiên cũng đang nhìn gã.
Thanh niên lẳng lặng đứng bên bờ, đôi mắt ngăm đen chất chứa nhiều điều nhìn thẳng vào Giản Trị.
Giản Trị nhẹ giọng mở miệng: "Tuế Tuế... thật ra có một số hiểu lầm nhỏ..."
Thẩm Tinh Tuế quay đi, không nhìn gã nữa.
Cậu nhóc vẫn luôn lẽo đẽo đằng sau gã gọi " Anh ơi anh ơi" đã tan biến. Ánh mắt của Thẩm Tinh Tuế nhìn Giản Trị bây giờ chỉ còn ghét bỏ như người xa lạ.
Trong lòng Giản Trị đau đớn, đi tới phía cậu bất chấp thủy tinh rải rác trên mặt đất: "Tuế Tuế... Tuế Tuế, em nghe anh nói đi... Thật sự chuyện này có nhiều hiểu lầm lắm, kế hoạch kia không phải chỉ mình anh..."
An Nhiễm thấy Giản Trị đi qua liền hiểu đây là cơ hội cuối cùng cứu vớt hắn khỏi kết cục thảm hại: "Tuế Tuế, Tuế Tuế... Cậu cũng nghe rồi đấy, thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Mình biết sai rồi, thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm. Những chuyện trước kia mong cậu bỏ qua cho... Mình sẽ không tranh giành bất kỳ thứ gì với cậu nữa. Chúc cậu và Phó Kim Tiêu mãi hạnh phúc. Mình sẽ không bao giờ ngăn cản cậu dây dưa với thầy Phó nữa. Mình chắc chắn sẽ ủng hộ cậu..."
"Thật ra mình vẫn luôn hướng về cậu. Những album của cậu lúc trước mình cũng trộm cất một ít để tìm cơ hội trả cho chủ cũ." An Nhiễm nhanh chóng nói: "Tuế Tuế tha thứ cho mình được không? Mình thật sự biết sai rồi, những chuyện này cũng không phải ý của mình... đều là Giản Trị..."
An Nhiễm và Giản Trị thay phiên phủi sạch quan hệ của hai người. Tình anh em thắm thiết của họ đã hóa thành hư ảo.
Ngay lúc này, Phó Kim Tiêu thong thả mở miệng: "Xin phép chen ngang một chút."
Mọi người hoang mang nhìn anh.
"Xin được làm rõ một chuyện, em ấy không dây dưa với tôi." Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm, vô cùng thoải mái nói trước ống kính: "Là tôi theo đuổi em ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.