Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 95: Lương 9 triệu




Cánh truyền thông không ngờ phỏng vấn Thẩm Tinh Thần còn lãi được đề tài gợi mở như vậy. Ai ai cũng đều kích động, mắt sáng như đèn pha.

Vậy nhưng Thẩm Tinh Thần lại tỏ vẻ "Mấy người dám ép thì tôi dám chết cho xem" khiến bọn họ chùn bước.

Buổi phỏng vấn này được đăng tải mà không bị cắt xén bất kỳ câu chữ nào, réo lên một hồi tranh cãi lớn của dân mạng:

"Cái loại nghệ sĩ làm gương xấu như An Nhiễm sao không cút đi?"

"Rời nhóm đi!"

"Thằng khốn đấy lấy tư cách gì mà hoạt động nữa chứ?"

"Thật ra đã bị cấm hoạt động rồi mà. Tất cả ca khúc hay chương trình có liên quan tới An Nhiễm đã bị ẩn đi rồi đó."

Rất nhiều người mãi bây giờ mới nhận ra rằng vào ngày này năm trước, trong [Tinh Quang], tình cảnh của An Nhiễm và Thẩm Tinh Tuế khi đó bây giờ khác nhau một trời một vực. Thế mà giờ đây cảnh đổi sao dời, An Nhiễm hiện tại bị người người xua đuổi trong khi Thẩm Tinh Tuế lại ngày càng nổi tiếng.

Giản Trị trầm mặc.

Vì chuyện chuốc thuốc gây ra náo loạn không nhỏ nên gã thậm chí còn chấp nhận hợp tác điều tra của cảnh sát.

Tuy rằng Giản Trị thoát một kiếp tù đày vì không có bất kỳ bằng chứng nào sót lại của bột thuốc nhưng bản thân gã cũng không dễ chịu gì cho cam. Ông chủ nhận ra bản thân bị cắm cho cặp sừng cao vút, giận tím mặt hủy mọi hoạt động của gã. Thậm chí ngay cả đám người từng chạy theo nịnh bợ Giản Trị cũng mất hút sau một đêm.

Khi về đến nhà, Giản Khoát đang nổi trận lôi đình.

"65 nghìn tỷ..." Giọng Giản Khoát cao vút, xung quanh lả tả mảnh sứ vỡ. Lão gằn giọng: "Bởi vì trò hay của chúng mày mà giá trị tập đoàn bay hơi 65 nghìn tỷ trong phút chốc... làm tập đoàn không thể không bán tháo cổ phần!"

Giản Khoát tức tới khó thở, mặt mũi đỏ bừng.

An Nhiễm vẫn thút thít ngồi khóc trên sô pha, vừa nhu nhược lau nước mắt vừa nói: "Bà à, chuyện này cũng không phải là lỗi của con đâu. Con đâu ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này cơ chứ. Tất cả đều do anh hai từng đảm bảo rằng sẽ không có việc gì cả...."

Giản Trị nghe mà tức ứa máu. Gã dùng sức đóng sập cửa lại, tạo thành tiếng vang không nhỏ.

Tât cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía gã.

"Trách tao à?" Giản Trị cười lại: "Tao bảo mày chuốc thuốc nó hay phát sóng trực tiếp ở suối nước nóng hả?"

An Nhiễm nghẹn họng.

Giản Trị ngồi xuống phía đối diện hắn. Ánh mắt nhìn An Nhiễm lúc này nào còn chút tình thân, ngược lại giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy: "Nếu không phải do mày thì sao tao phải chịu cảnh mấy ngày nay cơ chứ?"

"An Nhiễm..." Giản Trị cười lạnh, oán hận nói: "Mày đúng là một đứa em trai có hiếu đấy."

An Nhiễm vừa nghe vừa trắng mặt. Hắn biết lúc này không phải thời điểm để lấy cứng đối cứng, nếu không bản thân hắn sẽ chẳng còn thứ gì cả.

"Anh hai... Chuyện kia em thật sự không cố ý mà. Em cũng bị Thẩm Tinh Tuế lừa chứ nào có rắp tâm hại anh bao giờ đâu. Không phải bây giờ chính em cũng bị đuổi khỏi ngành giải trí rồi sao?" An Nhiễm vừa lau khóe mi vừa nói: "Bây giờ trong nhà đang khó khăn, chúng ta hẳn phải hợp sức tìm cách vừa qua mới đúng..."

Giản Trị bị mấy lời của hắn làm cho buồn nôn, mở miệng ngắt lời: "Biện pháp gì? Nếu mày thật sự muốn giúp thì nhận lời chủ tịch Vương đi, có như vậy nhà ta mới dễ xoay sở."

An Nhiễm khó thở: "Anh hai... anh nghiêm túc đấy chứ? Lão Vương như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?"

"Mày cũng chỉ được cái mõm thôi." Giản Trị cười lạnh: "Làm sao? Mới tiếp chủ tịch Vương mà đã chẳng dám rồi? Mày không lo cảnh gia đình bị phá sản à? Hay vẫn đang ôm mộng đẹp được gả vào nhà Phó? Thằng đó cũng không muốn thấy mặt mày nữa rồi, liệu mà tỉnh mơ đi!"

Giản Trị như thể muốn An Nhiễm tức chết: "Chủ tịch Vương thích mày đó, chỉ là người ta lớn tuổi một chút thôi... Chứ eo thắt bạc triệu như thế vừa ý mày rồi còn gì. Tao nói cho mày biết, chờ đến khi nhà Giản phá sản thì người như chủ tịch Vương mày cũng chẳng trèo lên nổi đâu!"

Mặt An Nhiễm lúc trắng lúc xanh. Hắn căm hận nhìn về phía ba mình, mong Giản Khoát có thể nói đỡ vài câu.

Ai ngờ, Giản Khoát chỉ trầm mặc một lát rồi mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, đừng xét nét vẻ ngoài như vậy. Dù chủ tịch Vương cũng có vài tai tiếng nhưng ba thấy người ta cũng thật lòng thích con..."

Khuôn mặt lão vặn vẹo vì ích kỷ khiến An Nhiễm cảm thấy buồn nôn khó tả.

Từng có lúc hắn cảm thấy người nhà Giản tốt không có chỗ chê, thậm chí hắn còn thấy Thẩm Tinh Tuế xứng đáng bị đuổi ra khỏi nhà chứ bọn họ chẳng sai ở đâu. Vậy nhưng thế vận xoay chuyển, người gặp chuyện trở thành An Nhiễm. Những người mà hắn từng nghĩ rằng sẽ là chỗ dựa vững chắc dần lộ ra mặt thật, bức bách hắn hy sinh cho lợi ích chung.

Chẳng lẽ....

Hắn cũng xứng đáng bị như vậy sao?

.....

Bên kia, quá trình soạn nhạc của Thẩm Tinh Tuế đang gặp trắc trở.

Nguyên nhân là bởi sáng nay cậu rảnh tay vào Weibo liền thấy buổi phỏng vấn mà Thẩm Tinh Thần đã vô tình đề cập tới cậu và thầy Phó. Ở dưới bài đăng có không ít người bình luận:

"Hai người này... không phải là thật đấy chứ?"

"Đừng mà đừng mà hu hu... Tôi không thể chấp nhận chuyện này được!"

"Bọn họ chẳng xứng đôi chút nào hết..."

Tuy Thẩm Tinh Tuế đã tự nhủ không để tâm mấy lời này nhưng tâm trạng của cậu vẫn bị ảnh hưởng không nhẹ. Khi làm việc, trong lòng cậu vô thức nhớ tới ánh mắt của người đời, nhớ tới thành kiến, nhớ tới bụi bặm khó có thể hòa tan, nhớ tới cây khô quằn quại trong mưa bão... Cảm xúc trong cậu là áp lực, là nỗi khổ không nói thành lời, là tiếng gào bị kìm nén.

Trong bài hát không đề cập chút nào tới thành kiến nhưng từng câu từng chữ lại đều là thành kiến. Cậu đặt cho nó một cái tên: [Phá Thổ].

Đây vốn là ca khúc mà cậu viết riêng cho Hồ Khải Việt.

Sau khi giao bản thảo xong xuôi, Thẩm Tinh Tuế đã bị trả lại rất nhanh. Nguyên nhân mà đối phương đưa ra rất đơn giản: Không phù hợp. Thẩm Tinh Tuế dùng cả buổi trưa để tự hỏi. Không phải cậu không muốn sửa mà mỗi một kỹ thuật trong bài hát này đều là thứ tốt nhất cậu có thể xử lý được hiện tại.

Suy tư mãi, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng ra quyết định, gọi cho Hồ Khải Việt thương lượng về việc ngừng hợp tác.

"Cậu suy nghĩ rồi đấy chứ?" Hồ Khải Việt mỉm cười: "Không có nơi nào cung cấp điều kiện làm việc tốt hơn tôi đâu. Hay chẳng lẽ... là do Phó Kim Tiêu tác động à?"

Thẩm Tinh Tuế trả lời: "Không phải."

Hồ Khải Việt dò hỏi: "Thế là vì..."

"Đối với nhóm sản xuất của anh thì bản thảo này không phù hợp với tiêu chuẩn của họ nhưng đối với tôi thì đã là kết quả tốt nhất có thể làm ra rồi." Thẩm Tinh Tuế khẽ thở dài: "Không liên quan gì tới thầy Phó cả."

Hồ Khải Việt đã hiểu.

Lý do này khiến hắn kinh ngạc, hóa ra có người thà từ bỏ cơ hội hợp tác để giữ lại sáng tác của mình.

"Được, tôi hiểu rồi." Hồ Khải Việt mỉm cười: "Cũng không phải trả tiền bồi thường hợp đồng gì hết, dù sao cậu cũng đã giúp tôi soạn xong 2 bài như ước định ban đầu rồi."

Thẩm Tinh Tuế cảm kích: "Cảm ơn anh."

Hồ Khải Việt chỉ nói: "Chuyện Trương Thỉ ở biệt thự là tôi nợ cậu."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, không ngờ Hồ Khải Việt sẽ để ý tới chuyện này.

"Cháu tôi gây chuyện, xung quanh biệt thự có paparazzi đều do tôi thất trách." Hồ Khải Việt nói tiếp: "Vậy nên tôi thiếu cậu một món nợ. Tôi có quyền sử dụng phòng thu trên tòa cao tầng Hằng Thông, cậu cũng có thể dùng."

Phòng thu này có chứa các thiết bị ghi âm tốt nhất.

Thẩm Tinh Tuế cảm kích: "Cảm ơn anh nhiều."

Nếu hủy hợp đồng với Hồ Khải Việt thì những bài hát sau này Thẩm Tinh Tuế chỉ có thể tự thu âm. Đây cũng là lần đầu tiên cậu tự sáng tác nhạc, tuy có chút lạ lẫm nhưng mặt tốt là không bị ảnh hưởng bởi ai hay cái gì. Việc có thể thoải mái soạn ra những ca khúc theo ý mình khiến Thẩm Tinh Tuế khá chờ mong.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Hồ Khải Việt nói thêm: "Nếu sáng tác có gặp khó khăn thì có thể hỏi tôi. Tuy chúng ta không có duyên thầy trò nhưng tôi vẫn có thể hỗ trợ một số vấn đề. Dù sao tôi cũng lăn lộn trong ngành âm nhạc lâu như vậy.... So về nhân lực và nguồn lực, tôi biết nhiều hơn Phó Kim Tiêu một chút..."

Thật ra hắn nói lời này không chỉ đơn giản trên mặt chữ.

Chỉ cần hơi để ý một chút là có thể nhận ra, nhưng Thẩm Tinh Tuế chỉ cười đáp: "Tôi đã nhờ anh rất nhiều rồi, cảm ơn ý tốt của anh nhé."

Hồ Khải Việt đành phải cúp điện thoại.

Người đại diện đi giải trừ hợp đồng lao động là Vương Mỹ Xán. Quá trình diễn ra nhanh chóng, thoải mái không có vướng mắc.

Sau khi xong xuôi, Vương Mỹ Xán thuận tiện sang thăm Phó Kim Tiêu đang đi quay phim, nói: "Hợp đồng của Tuế Tuế giải quyết xong rồi, bên kia cũng thoải mái không đòi bồi thường gì cả."

Phó Kim Tiêu đang ngồi trong phòng riêng, nhắm mắt dưỡng thần.

Trợ lý Phỉ Phỉ bưng tới một cốc cà phê đưa cho anh. Phó Kim Tiêu nhận lấy, lời biếng đáp: "Đúng là hiếm lắm mới thấy anh ta hào phóng như vậy."

Trong giới không ai không biết Hồ Khải Việt là kẻ keo kiệt chuyên tính toán chi ly từng chút một. Chỉ có hắn chiếm hời của người khác chữ nào có ai có thể lấy được cắc nào.

Vương Mỹ Xán cười khẽ: "Cũng đúng. Kỳ lạ hơn là anh ta còn cho Thẩm Tinh Tuế thoải mái sử dụng mấy phòng chuyên ghi âm của tòa Hằng Thông nữa chứ."

Động tác của Phó Kim Tiêu ngừng lại.

Vốn đang lười biếng ngồi trên sô pha, Phó Kim Tiêu nghiêm túc hẳn, ánh mắt âm trầm: "Chúng ta cũng có phòng ghi âm, từ bao giờ đến lượt anh ta lo hộ."

Vương Mỹ Xán do dự: "Có thể liên quan tới chuyện Trương Thỉ, xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường chăng?"

"Nhưng mà tôi nghe nói..." Vương Mỹ Xán khẽ liếc nhìn, ho nhẹ: "Anh ta đối xử khá tốt với Tuế Tuế. Lúc chấm dứt hợp đồng còn luôn miệng nói sau này sẽ tìm cơ hội hợp tác, mong Tuế Tuế có gì khó khăn cứ đến tìm mình giải quyết."

Phó Kim Tiêu cười lạnh.

Nhiệt độ trong phòng cảm tưởng như giảm xuống.

Vương Mỹ Xán nhận ra anh không vui, dò hỏi: "Xem ra Tuế Tuế không nói với anh hả? Anh không phải tức giận gì cả, cậu nhóc chắc hẳn cũng không để lời Hồ Khải Việt ở trong lòng đâu."

Chỉ là biết chuyện vợ nhỏ nhà mình từ miệng người khác... chắc hẳn không thoải mái nổi.

Cô cho rằng Phó Kim Tiêu đã từng này tuổi cùng địa vị cao như vậy chắc sẽ không để ý...

"Tôi? Tức giận?" Phó Kim Tiêu cười hiền, chẳng qua đáy mắt lại không có chút độ ấm nào. Anh thả cốc cà phê giấy đã có chút biến dạng lên bàn, cười cười: "Thấy tôi giống như tức lắm sao?"

Mọi người: "..."

Tôi không dám nói đâu huhu.

.....

Hôm sau, Thẩm Tinh Tuế chuẩn bị ca khúc mới của mình. Cậu không dùng phòng ghi âm của Hồ Khải Việt mà đợi Vương Mỹ Xán tìm một nơi khác. Đó là phòng ghi âm chuyên dụng của Phó Kim Tiêu với các trang bị tân tiến hàng đầu.

Thẩm Tinh Tuế ngập ngừng: "Chị Vương, em nghe nói phòng ghi âm này vốn là của riêng thầy Phó. Bây giờ em dùng... thì có phải lãng phí quá không?"

Vương Mỹ Xán thở dài: "Tuế Tuế, cậu còn nhỏ lắm, cậu không hiểu được đâu."

....

Thôi được rồi.

Tuy Thẩm Tinh Tuế không phải tay mơ trong việc soạn nhạc nhưng chuyện sản xuất và ghi âm lại không có chút kinh nghiệm nào. Cậu phải thường xuyên tới học hỏi đạo diễn âm nhạc ở tầng khác.

Ca khúc này có bước đi táo bạo do bởi không theo thị hiếu thị trường. Vậy nên, Thẩm Tinh Tuế ngay từ ban đầu cũng không trông mong nó sẽ được nhiều người yêu thích, chỉ hy vọng bản thân có thể làm ra phiên bản tốt nhất có thể. Lần ghi âm đầu tiên, cả phòng yên tĩnh. Tiếng hát của Thẩm Tinh Tuế vừa sạch sẽ lại có nội lực, tuy không sử dụng kỹ xảo nhưng vẫn khiến người nghe chìm đắm theo giai điệu.

Ban đầu là nỗi niềm thương cảm được gieo rắc, dần dần đâm toạc mặt đất bi thống, sau đó dùng hết sức lực để vươn tới ánh nắng rạng đông. Một bài hát đơn giản nhưng lại khiến cả phòng thu yên lặng.

Đạo diễn sản xuất cười nói: "Đúng là tre già măng mọc."

"Không hổ là người hợp tác với hai thiên vương trong giới âm nhạc nước Hoa." Đạo diễn âm nhạc gật gù: "Đúng là có điểm đặc biệt."

Khi Thẩm Tinh Tuế rời khỏi phòng thu âm, cậu bị một người lạ mặt chặn lại. Người này trông rất bình thường với cái đầu nấm, thẹn thùng mở lời: "Chào anh."

Thẩm Tinh Tuế khó hiểu nhìn hắn.

"À à... Em tên Trương Tam Tam, là một đạo diễn." Đầu nấm đưa danh thiếp cho cậu: "Em tình cờ nghe được bài hát mới của anh. Em rất rất thích nó nên muốn..."

Thẩm Tinh Tuế yên lặng nhìn. Tuy đạo diễn trước mắt cậu không có tiếng tăm gì, thoạt nhìn có vẻ là sinh viên vừa tốt nghiệp nhưng cậu vẫn tập trung nghe hắn nói: "Em đang chuẩn bị một bộ phim điện ảnh tự làm... Nếu có thể.... em có thể mua bản quyền bài này có được không ạ? Tuy em không có rất nhiều tiền...."

Thẩm Tinh Tuế hỏi: "Phim điện ảnh gì?"

Trương Tam Tam mồm năm mười mười nói về tác phẩm sắp tới của mình, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Bộ phim tên là [Cô Thành] do tự tay em chắp bút viết kịch bản. Đây ạ, anh đọc thử xem."

Thẩm Tinh Tuế cầm lấy kịch bản, ngạc nhiên đọc qua hai trang đầu: "Tình cảm, song nam chủ?"

Trương Tam Tam thẹn thùng gật đầu: "Vâng, lấy cảm hứng thời dân quốc do chính em viết ạ."

Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Hiện tại thể loại song nam chủ hình như không còn ai quay cả. Cho dù ra mắt thì có thể các chỉ số sẽ không được tốt cho lắm. Cậu thật sự muốn quay sao?"

"Em muốn thử ạ." Trương Tam Tam kiên định trả lời: "Hơn nữa, em rất tin tưởng vào khả năng xử lý mảng lịch sử của mình."

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng cười. Thật ra bài [Phá Thổ] mà cậu biên soạn vốn thể hiện cho thứ tình cảm không được thế tục tiếp nhận. So với bộ phim [Cô Thành] cố đấm ăn xôi... Hai thứ này quả thật như một đôi trời sinh vậy.

"Được, để tôi về nghiên cứu thêm." Thẩm Tinh Tuế đáp ứng: "Tôi sẽ trả lời cậu sau."

Trương Tam Tam vui mừng khôn xiết. Hắn không ngờ Thẩm Tinh Tuế sẽ nhận lời, run rẩy vương tay: "Vâng vâng, em sẽ đợi ạ. Mong rằng chúng ta có thể hợp tác!"

Bấy giờ, Trương Tam Tam còn chưa phải là đạo diễn lớn phất lên chỉ nhờ tác phẩm đầu tay tên [Cô Thành] của mình.

Cậu chàng còn rất non trẻ, dễ dàng thẹn thùng.

Thẩm Tinh Tuế cười đáp: "Nào có, đừng khách sáo như vậy. Bản thân tôi cũng rất hứng thú với kịch bản của cậu."

Từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị hấp dẫn bởi một kịch bản lịch sử, càng không ngờ rằng mình sẽ rơi lệ vì nó. Kịch bản [Cô Thành] viết rất hay dầu cho thuộc thể loại song nam chủ đi nữa. Bối cảnh loạn thế cùng tình cảm kiên định bên trong đó khiến Thẩm Tinh Tuế khó dời mắt nổi, thậm chí còn dành cả tối để xem.

Sáng sớm tinh mơ, Trương Tam Tam nhận được điện thoại.

"Alo?"

"Đạo diễn Trương đó hả?" Thẩm Tinh Tuế nói: "Tôi đồng ý tặng bài [Phá Thổ] cho [Cô Thành]."

Nghe xong, Trương Tam Tam hạnh phúc dâng trào: "Thật vậy sao?"

Thẩm Tinh Tuế đáp lời: "Nhưng mà tôi có một điều kiện."

Trương Tam tam khó hiểu hỏi: "Là gì ạ?"

"Tôi có thể thử vai cho [Cô Thành] được không?" Thẩm Tinh Tué thích không buông tay: "Tuy tôi không có kinh nghiệm diễn nhưng rất muốn hiểu rõ bối cảnh của phim..."

Trương Tam Tam mừng như điên: "Tất nhiên! Tất nhiên là được rồi ạ. Nói thật thì chẳng có diễn viên nào muốn tham gia [Cô Thành] cả, nếu anh nguyện ý thì thật sự quá là tốt!"

Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: "Được, vậy tôi sẽ trò chuyện với đại diện của cậu nhé. Chúng ta có thể hẹn lịch được không?"

Trương Tam Tam vội vàng đáp ứng, sau đó thành thật bày tỏ: "Thật ra phía em thì không có vấn đề gì hết nhưng... Tuế Tuế, có chuyện em cần phải nói rõ với anh trước. Vì bộ phim này mà em đã bán nhà và xe để thuê bối cảnh và dụng cụ. Những thứ này đều trích từ tiền riêng của em nên thù lao đóng phim của diễn viên..."

Thẩm Tinh Tuế chần chờ nói: "Không sao, quản lý của tôi dễ nói chuyện lắm, cậu cứ đưa mức giá bình thường là được."

"Khụ khụ" Trương Tam Tam cố gắng giấu sự xấu hổ của mình: "Em sợ là... mức bình thường cũng không đến ấy ạ."

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Thế cậu ra giá đi để tôi chuẩn bị trước, xem xem chị Vương có chấp nhận được không?"

Trương Tam Tam nghẹn nửa ngày, mở miệng: "Một tháng 9 triệu được không ạ?"

"...."

Đến phiên Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.