Thẩm Tinh Tuế chưa bao giờ nghe được số tiền lương thấp tới vậy. Phải biết rằng hiện tại, mỗi một cái quảng cáo cậu chụp cũng có giá mấy triệu rồi nha.
9 triệu...
Nửa năm ngâm mình trong đoàn phim, trừ bỏ tiền cơm, xăng, xe các thứ... Tính ra không phải là huề vốn hay sao?
Trương Tam Tam cũng biết là như vậy, vội vàng nói: "Em biết em biết mà, gần đây em đang đi xin đầu tư rồi ạ. Chờ tới khi có nhà đầu tư chắc sẽ tốt hơn."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ một lát, quyết định bàn bạc với người đại diện của mình.
Khi Vương Mỹ Xán nghe Thẩm Tinh Tuế tìm mình, cô còn chưa biết nghệ sĩ nhà cô sẽ nói ra chuyện kinh thiên động địa gì, hỏi cậu: "Chuyện sản xuất âm nhạc thế nào rồi?"
Thẩm Tinh Tuế trả lời: "Khá ổn, rất thuận lợi ạ."
"Thế là được rồi." Vương Mỹ Xán cầm tập tài liệu trong tay, nói tiếp: "Chị nói thật, mấy năm nay cậu luôn nhận công việc liên quan đến âm nhạc và tham gia chương trình giải trí để duy trì độ phổ biến. Tuy kế hoạch cậu vạch ra rất tốt, các ca khúc không tệ nhưng... cậu biết đấy, âm nhạc thật ra không kiếm được bao nhiêu."
Thẩm Tinh Tuế hiểu cô đang nói gì. Công ty bồi dưỡng nghệ sĩ không thật sự chỉ vì muốn giúp họ gặt hái giấc mơ mà còn vì đồng tiền nữa. Không chỉ nghệ sĩ mà quản lý, êkip cũng cần có tiền để trang trải cuộc sống.
"Chị Vương, chị sắp xếp như nào em cũng nghe." Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn: "Chỉ cần chị đồng ý cho em tiếp tục sáng tác là được rồi ạ."
Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn khiến người khác mềm lòng.
Vương Mỹ Xán vội cười: "Cậu yên tâm đi Tuế Tuế. Chị sẽ không ngăn cậu viết nhạc nhưng xét qua hành trình mấy năm nay cùng một số trào lưu hiện thời, chị nghĩ chị sẽ để cậu phát triển mảng điện ảnh."
Lời này tình cờ trùng khớp với ý tưởng của Thẩm Tinh Tuế!
Đầu tiên, cậu thử một chút: "Chị Vương, hiện tại có phim nào phù hợp không ạ?"
Vương Mỹ Xán thở dài, phát sầu: "Bây giờ chỉ có một ít lời mời đi đóng phim thần tượng mà thôi."
Thẩm Tinh Tuế nhận hồ sơ trong tay cô, nhìn thoáng qua những cái tên: [Vương phi quyến rũ của Vương gia lạnh lùng], [Anh đẹp trai xin đừng bai bai], [Chủ tịch ngang ngược đừng yêu tôi],...
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Hay là thôi đi, em sợ em không làm được đâu."
"Mấy loại phim thần tượng này cậu cũng chỉ lợi ở chỗ kiếm tiền ăn xổi thôi." Vương Mỹ Xán thu lại đống tài liệu: "Còn một số bộ phim chất lượng cao hơn thì lại phải đóng vai phụ, mờ nhạt trong lớp diễn viên gạo cội. Cậu còn trẻ, hình tượng cũng không phù hợp với yêu cầu của đạo diễn."
Thẩm Tinh Tuế nhân cơ hội nói: "Chị Vương, thật ra gần đây em có cơ hội nhận được một kịch bản. Em thấy nó được viết rất tốt, chị xem xem...."
Đối với kịch bản của Trương Tam Tam, Thẩm Tinh Tuế thích không dời tay, thuộc làu làu từng câu chữ. Cậu tóm lược lại bối cảnh của bộ phim, lâu lâu chêm thêm vài ý tưởng, cảm nghĩ của mình cho Vương Mỹ Xán.
Vương Mỹ Xán trầm mặc rồi nói: "Thế còn... thù lao đóng phim thì sao?"
Thẩm Tinh Tuế thẳng thắn đáp.
Vương Mỹ Xán im lặng rất lâu. Cả đời này cô chưa từng được nghe tới đoàn phim nghèo nàn nào như vậy, chẳng bằng đóng diễn viên quần chúng của phim khác. Định dùng 9 triệu để mời cải trắng nhà cô tham gia? Còn mứt!
"Trừ phi cậu ta mời được nhà tài trợ và đầu tư." Vương Mỹ Xán ném kịch bản sang một bên: "Không thì không bàn nữa!"
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, để em nói với cậu ấy."
Vương Mỹ Xán ngạc nhiên, cười khẽ: "Cậu muốn diễn như vậy mà chị lại ngăn cản. Không tức giận à?"
Thẩm Tinh Tuế tìm điện thoại, nghe vậy liền cười, lắc đầu nói: "Không ạ. Chị là quản lý của em mà, chắc hẳn sẽ suy xét có lợi cho em rồi. Em không phải có một mình mà đằng sau còn là cả êkip nữa, vậy nên em đương nhiên không thể chỉ nghĩ cho bản thân là được."
Vương Mỹ Xán thật sự quá thoải mái.
Lúc trước khi Phó Kim Tiêu bảo cô quản lý Thẩm Tinh Tuế, Vương Mỹ Xán còn cảm thấy không vui. Cái thứ nhất cậu nhóc này còn trẻ măng, mới chập chững bước vào giới giải trí, hơn nữa lại là cậu ấm trong nhà, ít nhiều cũng sẽ khó chiều. Không ngờ rằng sau khi tiếp xúc, Thẩm Tinh Tuế hóa ra là một người hiểu chuyện khiến cô vui vẻ không kiềm chế được.
Vương Mỹ Xán mềm lòng, nói: "Kịch bản bộ phim này không tệ, nếu đạo diễn giỏi thì không chừng còn có thể lấy được vài ba danh hiệu. Nhưng cậu ta lại chọn thể loại thuần tình cảm, chưa biết thị trường sẽ phản ứng ra sao. Chắc hẳn nhà đầu tư và nhà tại trợ cũng sẽ cân nhắc điểm này trước khi trút tiền vào."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Em biết ạ."
Vương Mỹ Xán lại nhìn cậu cười: "Nhưng... cũng không phải không có cách."
Mắt Thẩm Tinh Tuế sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến sức mạnh của quản lý nhà mình, cũng là lần đầu tiên nhận ra tầm quan trọng của tiền bạc: góp vốn vào đoàn phim, trở thành nhà đầu tư,... Trước kia chuyện gì cậu cũng không hiểu, tất cả đều do Vương Mỹ Xán một tay giải quyết hộ.
Thẩm Tinh Tuế bàn bạc chuyện này với Trương Tam Tam. Hắn vui vẻ đồng ý. Hợp đồng mà bọn họ ký kết lúc này là hợp đồng đầu tư. Vì cảm kích sự trợ giúp của Thẩm Tinh Tuế, Trương Tam Tam chia cậu phần lãi nhiều hơn khi bộ phim chiếu rạp.
Những chuyện này mất tới hơn nửa tháng mới hoàn thành.
Trương Tam Tam nói với cậu: "Tuế Tuế, thật ra em đã chú ý tới anh từ lâu rồi. Vốn ban đầu em bị hấp dẫn bởi tài năng sáng tác nhạc, sau này xem chương trình giải trí của [Tinh Quang] lại càng hiểu hơn về con người của anh. Nhân vật Nữ Thần của anh đã khắc sâu vào trong lòng em, và cũng vì nhân vật này mà em mới viết nên nhân vật Phương Tri Văn trong [Cô Thành]."
Kịch bản của [Cô Thành] lấy bối cảnh cổ đại.
Thiếu niên Phương Tri Văn là một nhân vật có số phận bi thảm. Cha mất sớm, mẹ hắn một mình vất vả nuôi hắn ăn học. Trong thời gian này, hắn quen biết một nhân vật chính khác là Từ Yểm. Đối với Phương Tri Văn, Từ Yểm là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời của hắn. Từ Yểm tuổi trẻ tài cao có gia thế hiển hách vốn không để ý Phương Tri Văn, sau này vì cơ duyên mà trở thành bạn bè của nhau.
Nhiều năm sau đó, do biến cố mà hai người lưu lạc tứ phương.
Phương Tri Văn trở thành con hát rong còn Từ Yểm lại là tướng quên tiếng tăm lừng lẫy.
Tới khi gặp lại sau nhiều năm xa cách, Từ Yểm đem Phương Tri Văn thu lưu làm người của mình, còn Phương Tri Văn cũng nhập ngũ tòng quân giúp Từ Yểm đánh thắng nhiều trận. Cả hai ngày càng khăng khít, tình nghĩa đan xen. Khi Phương Tri Văn đinh ninh rằng Từ Yểm sẽ tiếp nhận tình cảm của mình thì Từ Yểm lại được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cùng công chúa.
Tin tức tới nơi biên quan, Phương Tri Văn giật mình không dám tin tưởng.
Từ Yểm không truyền tin giải thích lại càng làm hắn đau thắt ruột thắt gan...
Sau đó, Từ Yểm dẫn công chúa trở lại biên quan hỏi thăm binh lính khiến trái tim Phương Tri Văn tan nát từng mảnh. Đêm ấy, quân địch vốn bị đánh lui bỗng tập kích hòng bắt cóc công chúa. Trong quân của bọn họ hóa ra có nội gián phản bội nên chẳng ai có thể ứng đối kịp thời.
....
Thẩm Tinh Tuế bừng tỉnh: "Bảo sao tôi cứ thắc mắc mãi tại sao Phương Tri Văn lại mặc trang phục của công chúa."
Trương Tam Tam gật đầu, mỉm cười: "Nó được lấy ý tưởng khi thấy anh mặc trang phục Nữ Thần đó ạ. Khi đó em đã nghĩ, nếu một người con trai kiên cường từ trong xương cải trang thì chắc cũng sẽ như vậy."
"Đáng tiếc..." Thẩm Tinh Tuế nghĩ đến kết cục của bộ phim, thở dài: "Tình yêu của Phương Tri Văn quá thuần khiết, còn Từ Yểm thì lại tới quá muộn."
Từ Yểm chính là nội gián kết hợp với quân địch hòng bắt cóc công chúa, soán vị giang sơn.
Gã muốn trở thành hoàng để, quang minh chính đại rước Phương Tri Văn về làm hoàng hậu của mình. Do Từ Yểm lo rằng truyền tin sẽ bị người biết được nên mới một mình âm thầm lên kế hoạch.
Vậy nhưng người thương vì thành toàn Từ Yểm, để gã và công chúa an toàn nên không nghe lệnh rút lui. Phương Tri Văn mặc trang phục của công chúa đứng trên đài Cô Thành, chấp nhận táng thân trong biển lửa để người trong lòng có thể rút lui an toàn.
Thẩm Tinh Tuế cầm lấy kịch bản: "Thật ra lần đầu tiên đọc kịch bản, tôi thấy Phương Tri Văn quá ngốc. Hắn có rất nhiều lựa chọn nhưng sau cùng lại chấp nhận cái chết."
Trương Tam Tam ở bên cạnh đáp: "Có lẽ đối với hắn thì đó là lựa chọn tốt nhất rồi."
Giây phút khi biết Từ Yểm và công chúa thành thân, Phương Tri Văn cũng đã chết.
Có lẽ... táng thân nơi biển lửa lại là giải thoát cho hắn thì sao?
Thẩm Tinh Tuế chưa hiểu tường tận nhân vật Phương Tri Văn này, hỏi: "Đúng rồi đạo diễn Trương, Phương Tri Văn của thời niên thiếu và khi trưởng thành là hai người khác nhau diễn sao?"
Trương Tam Tam trả lời: "Em thấy một người cũng đủ rồi. Vốn dĩ mặt anh nhìn trẻ lắm, đóng Phương Tri Văn thiếu niên cũng được."
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ không phải vì kinh phí hạn hẹp đấy à?"
Trương Tam Tam vui vẻ, gãi đầu: "Thật ra em đã mời một bạn học ngành biểu diễn tới đóng vai Từ Yểm hồi trẻ rồi nhưng sự thận trọng, thành thục và quyết đoán trên chiến trường trong việc phát triển nhân vật thì cậu ta lại không làm được."
Thẩm Tinh Tuế có thể hiểu được, hỏi: "Thế cậu có đang xem xét ai không?"
Trương Tam Tam nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuế, xấu hổ cười: "Thật ra trong lòng em cũng có người lý tưởng rồi ạ..."
Thẩm Tinh Tuế bỗng dự cảm chẳng lành: "Là ai?"
"Em cảm thấy người có thể hiểu thấu đáo và diễn ra khí chất của Từ Yểm nhất là Phó Kim Tiêu." Trương Tam Tam khâm phục nói tiếp: "Ngoài thầy Phó thì khó có người thứ hai làm được điều này."
Thẩm Tinh Tuế im lặng.
Trương Tam Tam ho nhẹ: "Anh cảm thấy nếu em thành tâm đến mời thầy Phó ba lần thì anh ấy có đồng ý không ạ?"
Thẩm Tinh Tuế thở dài: "Nói thật... Lấy mức lương 9 triệu một tháng của cậu thì khả năng thành công bằng trứng gà."
"..."
Có cần phải tàn nhẫn như vậy không!
Trên đường trở về, Thẩm Tinh Tuế bỗng nhận được cuộc gọi của Phó Kim Tiêu. Cậu vội vàng bắt máy, ánh mắt vô thức điểm ý cười: "Thầy Phó đấy ạ?"
"Ừ." Tiếng của Phó Kim Tiêu truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Anh nói một cách chậm rãi: "Nghe nói em ký hợp đồng?"
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên với sự nắm bắt thông tin nhanh nhạy của anh, gật đầu đáp: "Vâng ạ, em đã ký rồi. Em còn định gọi điện cho anh đấy."
Phó Kim Tiêu cười khẽ: "Thế hả, tôi còn tưởng thầy Thẩm cho tôi ra rìa rồi chứ?"
"Sao có thể thế được?" Thẩm Tinh Tuế cầm điện thoại đi ra ngoài: "Anh nghe từ chị Vương ạ?"
Phó Kim Tiêu lên tiếng: "Anh đã xem qua hợp đồng rồi, không có vấn đề gì cả. Nếu em ký rồi thì phải cố gắng làm việc nhé."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ Phó Kim Tiêu lại chủ động giúp cậu kiểm tra hợp đồng, lập tức trong lòng cảm thấy ấm áp. Cậu biết anh rất bận, bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng trở nên hiếm hoi. Nhưng cho dù lịch trình có dày đặc như vậy thì anh vẫn rất quan tâm tới chuyện của cậu.
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: "Anh bận rộn như vậy mà còn giúp em xem hợp đồng."
Bên Phó Kim Tiêu bỗng nhốn nháo rồi rất nhanh lại yên lặng. Giọng nói trầm ấm từ điện thoại truyền tới tai cậu: "Trong ngành này có không ít hợp đồng cài bẫy để đánh lừa nghệ sĩ mới vào nghề. Nếu không giúp em thì đến khi bị lừa, vẫn là anh dành thời gian đi dỗ dành ai đó thôi."
"..."
Thẩm Tinh Tuế nghẹn họng, trong lòng ngọt ngào như ăn kẹo.
Cuối cùng, cậu xấu hổ nói: "Em đâu có nhõng nhẽo như anh nói chứ?"
"Vâng vâng vâng, thầy Thẩm trưởng thành mà."
Phó Kim Tiêu từ tốn đáp lời. Âm điệu kéo dài làm Thẩm Tinh Tuế dù cách một chiếc điện thoại cũng có thể mường tưởng được điệu bộ lười biếng xấu xa một cách mê người của anh.
Càng tưởng tượng, trong lòng lại càng tràn đầy nỗi nhớ.
Đã hơn 10 ngày bọn họ vẫn chưa gặp nhau. Trong khi đó, bản thân cậu lại chuẩn bị theo đoàn làm phim, càng không biết tới khi nào mới được gặp.
Nếu có thể được thấy anh thì tốt rồi....
Nếu có thể được gặp anh thường xuyên thì tuyệt, cậu thật sự nhớ anh rất nhiều.
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc trong chốc lát. Dù cho cậu chưa nói bất cứ điều gì nhưng người phía bên kia điện thoại cũng có thể nhạy bén nhận ra. Phó Kim Tiêu thấp giọng gọi tên cậu: "Tuế Tuế."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, đáp lời: "Sao vậy ạ?"
Phó Kim Tiêu quả quyết nói: "Kết thúc cuộc gọi đi."
Thẩm Tinh Tuế chưa hiểu tại sao lại làm vậy nhưng vẫn nghe theo lời anh. Vừa cảm thấy ỉu xìu vì chưa kịp trò chuyện gì, bỗng lại xuất hiện thông báo cuộc gọi video cần nghe.
Thẩm Tinh Tuế vừa sung sướng vừa vội vàng chỉn chu lại bộ dáng tóc tai của mình trong gương, sau đó mới nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Phía bên kia video là khuôn mặt mà ngày đêm cậu mong nhớ. Phó ảnh đế quả thật sở hữu khuôn mặt tỉ lệ vàng khiến người khác phải xuýt xoa ghen tị. Cho dù không có màn lọc trang điểm, chỉ có ống kính điện thoại thì cũng không thể làm phai đi vẻ điển trai điên đảo được.
Phó Kim Tiêu hình như đang dự dạ hội.
"Làm gì vậy?" Phó Kim Tiêu dựa vào ban công, hỏi: "Mãi mới nhận cuộc gọi."
Thẩm Tinh Tuế oán trách nhìn anh: "Em chỉnh lại vẻ ngoài đó."
Phó Kim Tiêu sửng sốt, khẽ cười: "Chuyên nghiệp thật đấy. Lần sau em không nhất thiết phải như vậy. Dù sao bộ dáng đầu xù tóc rối khi mới dậy của em anh đã chiêm ngưỡng rồi mà?"
"Nó cũng đâu giống nhau..." Thẩm Tinh Tuế lẩm bẩm, lầm bầm: "Dù sao đã lâu rồi mới gặp lại, em chỉn chu một chút thì có sao?"
Tuy cậu nói rất nhỏ nhưng Phó Kim Tiêu vẫn nghe thấy.
Ý cười bên môi của anh chậm rãi tan biến, đôi mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế dần tối lại. Tiếp tới, Phó Kim Tiêu ôn nhu nói: "Vài ngày nữa công việc ở bên bày kết thúc, chờ đoàn phim của em bắt đầu thì anh sẽ đi thăm."
Thẩm Tinh Tuế mừng rỡ: "Thật sao ạ?"
Phó Kim Tiêu gật đầu: "Ừm."
Nói tới chuyện này, Thẩm Tinh Tuế bỗng lại nhớ đến việc mà đạo diễn Trương đã nhắc tới. Cậu không biết liệu hắn có liên hệ với Phó Kim Tiêu, cũng chẳng rõ anh sẽ nhận lời hay không.
Về chuyện Trương Tam Tam sẽ làm thế nào để mời thầy Phó, Thẩm Tinh Tuế không có ý định xen vào. Cậu tất nhiên hy vọng có thể quay phim cùng anh, dù sao đây chính là thần tượng nhiều năm của cậu mà. Nếu có thể hợp tác với anh thì Thẩm Tinh Tuế coi như mãn nguyện.
Nhưng cậu cũng muốn Phó Kim Tiêu phải tự nguyện đồng ý hợp tác.
Thẩm Tinh Tuế không thích anh phải nể nang ai hay do bản thân cậu nên mới nhận lời. Vì vậy cậu chọn đứng ở trung lập, giữ im lặng.
....
Một tháng sau...
Trong studio, đám đông chen chúc một chỗ, đèn flash và máy ảnh không ngừng chớp nháy.
Đứng ở trước ống kính là người nam nhân trong bộ trang phục màu xanh biển. Đối mặt với ánh đèn lóe sáng không ngừng, Phó Kim Tiêu mắt cũng chẳng chớp. Dáng người của anh đạt chuẩn theo tỷ lệ hoàn mỹ của người mẫu. Thói quen làm việc trong ngành nhiều năm khiến động tác của anh vô cùng lưu loát không cần người nhắc nhở.
Rất nhanh:
"Được rồi."
"Kết thúc công việc thôi."
"Cảm ơn thầy Phó."
"Thầy Phó đã vất vả rồi!"
Công việc chụp ảnh cho tạp chí đã xong, Phó Kim Tiêu bước xuống. Trợ lý Phỉ Phỉ đứng đằng sau nhanh chóng bưng nước lại đây: "Lịch trình hôm nay coi như đã kết thúc rồi ạ. Chiều mai chúng ta còn một buổi họp báo cần tham gia phỏng vấn. Nếu không có gì bất thường thì ba ngày sau chúng ta có thể về nước rồi, em đã chuẩn bị vé máy bay đầy đủ."
Phó Kim Tiêu cầm cốc nước, mở miệng: "Không phải chiều mai là xong việc rồi sao? Như vậy thì đặt vé máy bay cho tối mai đi."
Phỉ Phỉ sửng sốt.
Lần này, bọn họ đã dự tính sẽ ở nước ngoài hơn một tháng rưỡi để quay chụp quảng cáo cho một thương hiệu cao cấp. Ngoài ra còn phải chụp tạp chí quảng bá sản phẩm của tập đoàn nhà Phó, tham gia một số tiệc rượu, gặp gỡ một ít nhạc sĩ nổi danh cùng các công việc lặt vặt khác cần làm.
Nhưng không ngờ tới chính là Phó Kim Tiêu vẫn luôn làm việc ở cường độ cao. Anh dường như không bao giờ nghỉ ngơi hẳn hoi, cho dù vô cùng mệt mỏi cũng sẽ tận dụng từng phút di chuyển trên xe, cứ như vậy trong vòng một tháng. Không nghĩ rằng bây giờ xong việc Phó Kim Tiêu cũng không dành một tối để lấy sức mà lập tức về nước.
Cô nhóc Phỉ Phỉ cười gian, trêu chọc: "Có phải anh nhớ thầy Thẩm lắm đúng hăm?"
Phó Kim Tiêu liếc mắt cảnh cáo cô nhưng cũng không mở lời phủ nhận.
Phỉ Phỉ là một cô bé lanh lợi. Thường ngày các cô ai cũng rất sợ Phó Kim Tiêu nhưng vẫn có thể trêu chọc vài câu khi anh vui. Nhất là khi nói tới người yêu, Phó Kim Tiêu trở nên cực kỳ tốt tính.
Phỉ Phỉ mở miệng: "Nhớ thầy Thẩm cũng đâu có gì phải ngại chứ? Anh cứ hướng nội như thế, không sợ kẻ khác cướp người hả?"
Phó Kim Tiêu cười một tiếng. Anh mở cửa phòng nghỉ, ngồi xuống ghế sô pha, vừa để cho chuyên viên trang điểm tháo trang sức vừa chậm đáp: "Không có khả năng."
Phỉ Phỉ hừ nhẹ: "Cứ ỷ vào thầy Thẩm thích mình thôi á!"
Khi bọn họ đang nói chuyện thì chuyên viên trang điểm và chuyên viên trang phục cũng đang ở trong phòng. Bọn họ đều thuộc êkip của Phó Kim Tiêu nên rất thân thuộc với nhau.
Chuyên viên trang điểm nói: "Mọi người đang nhắc tới thầy Thẩm hả?"
Phỉ Phỉ gật đầu: "Đúng vậy."
"Ui cha, thầy Thẩm dạo gần đây nổi lắm đó." Chuyên viên trang điểm cười: "Tuy chị ở nước ngoài nhưng lại có đứa em gái vô cùng thích cậu ấy. Gần đây thầy Thẩm hình như vừa quảng bá cho một bộ phim điện ảnh... Gọi là gì nhỉ? Hình như là [Cô Thành] thì phải?"
Phỉ Phỉ vô cùng hứng khởi: "[Cô Thành] đã bắt đầu quảng bá rồi sao?"
Chuyên viên trang điểm gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ vừa đăng poster của nhân vật chính Từ Yên và Phương Tri Văn thiếu niên đó."
"Là poster đấy hả? Tôi cũng thấy rồi. Chu choa mạ ơi, chưa bao giờ tôi thấy hai người con trai đứng cạnh nhau lại làm người khác muốn quằn quéo tới vậy." Chuyên viên trang phục cũng sấn tới: "Tôi còn in ra làm giấy dán tường đó! Thầy Thẩm và Khương Tiều, diễn viên đóng vai Từ yểm đứng chung nhìn xứng đôi thật đấy!"
Trừ bỏ trợ lý, chuyên viên trang điểm và chuyên viên trang phục còn chưa biết quan hệ giữa Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế. Bọn họ nghĩ rằng hai người chỉ có tình cảm thầy trò bình thường.
Vậy nên hai người cũng không nhận ra sắc mặt ông chủ của mình ngày càng khó coi, thậm chí còn ríu rít bàn luận về CP mới. Phó Kim Tiêu nghe thấy các cô nói vậy liền hỏi: "Poster gì, cho tôi xem thử."
Chuyên gia trang điểm dường như thấy được cơ hội kéo người vào hội đu CP này, liếng thoắng không ngừng: "Là poster này đây ạ. Anh Phó xem thử đi... Khoảng cách của hai người này, rồi nào là bàn tay nắm hững hờ như không muốn tách rời. Trời ơi đất hỡi, sự kết hợp này quá là tuyệt vời! Tuy có vẻ như trang phục không được đầu tư đầy đủ nhưng lại ăn điểm ở cảm giác. Ui ui, anh Phó thấy như nào ạ?"
Không khí trầm lại.
Phó Kim Tiêu nhìn hai người trong tư thế thân mặt trên ảnh mà nheo mắt lại, khóe miệng treo lên nụ cười hờ hững. Anh giương mắt nhìn về phía chuyên viên trang phục, gằn từng câu từng chữ: "Cô cảm thấy bọn họ rất xứng đôi?"
"..."
Chuyên viên trang phục bỗng cảm thất lạnh toát sống lưng.