Sau Khi Trọng Sinh Tôi Về Miêu Cương Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 1.1: Trọng sinh (1)




Nhất định là mơ.
Vu Vanh mặt vô biểu tình ngồi trên ghế dài ở quán Bar.
Nếu không cậu làm sao sẽ nhìn thấy tra nam Tuân An ngây ngốc khi vừa mới lên đại học ngồi đối diện mình.
....
Vu Vanh đã chết, chết ở đường cao tốc trong đêm mưa. Tối đó, cậu nghe được Tuân An nói muốn cùng con gái của lãnh đạo kết hôn. Khi đó Vu Vanh mới tan làm, không nghỉ ngơi mà bất chấp cả đêm trở về, ở ghế sau là bánh kem hắn mua cho Tuân An --- cậu chuyên môn đi đường vòng đi Dương Gia Bình để mua, bởi vì Tuân An nói rất nhớ hương vị trước đây.
Sinh nhật Tuân An hừng đông là qua cho nên cậu mới chạy nhanh như vậy, gấp gáp như vậy. Thế cho nên, cậu bị tại nạn, máu cùng với bánh ngọt, hỗn hợp đỏ và trắng trộn thành một khối.
Chỉ là sau khi chết, Vu Vanh cũng không xuống âm tào địa phủ mà ngược lại linh hồn còn quay trở về nhà. Tên tra nam Tuân An ở tại lễ tang của cậu còn rớt vài giọt nước mắt cho có, xoay người liền lấy tiền của cậu mua nhẫn kim cương. Trong hôn lễ, tên đó đầy mặt tươi cười nắm tay con gái lãnh đạo tuyên bố hai người đã yêu nhau mặn nồng tới 5 năm. Nhìn đến đó, Vu Vanh mới bừng tỉnh đại ngộ ---- cặp đôi tra nam Tuân An cùng con gái lãnh đạo không phải vừa mới yêu đương, mà là ở bên nhau năm sáu năm rồi.
Vu Vanh buồn cười vì mình mắt mù, còn mù quáng tinh tưởng 2 người sẽ bạc đầu đến già. Chỉ sợ, trong mắt Tuân An, cậu chính là một cây ATM mà thôi.
"A Vanh! Anh nói bao nhiêu lần rồi đừng hút thuốc nữa. Không phải muốn cùng anh học tốt hay sao? Em như vậy với mấy tên lưu manh có gì khác nhau?"
Nghe lời giáo huấn quen thuộc, Vu Vanh phản xạ có điều kiện muốn tắt dập thuốc. Tuân An không ngửi được khói thuốc, những năm nay khi bên nhau với tra nam, mỗi khi thèm thuốc cậu đều trộm trốn dưới lầu hút, khi hết mùi thuốc mới dám về nhà.
Mới vừa bắt lấy thuốc, Vu Vanh dừng động tác một chút. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi xem kỹ từ đôi mắt đến cằm của Tuân An. Gương mặt cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, ánh mắt đầy quan tâm chân thành cũng giống như trước. Khi tàn thuốc rớt lên trên bàn, cậu liền trầm xuống. Tuân An nhíu mày lại, nhịn không được mở miệng:
"Nhìn em đầy người toàn mùi thuốc lá, có phải hay không mấy ngày nay đều ngủ lại trong quán Bar? A Vanh! Em đã bao lâu rồi chưa về nhà? Coi như dì có đánh em hơi tàn nhẫn thì làm sao chứ? Không phải chỉ muốn em học giỏi hơn thôi ----"
Không thể sai được, là con người này.
Không chờ Tuân An nói hết lời, Vu Vanh trực tiếp đem tàn thuốc nhấn lên tay tra nam.
Là giấc mộng cũng tốt hay ảo giác cũng được.
Không chờ cậu trút hết tức giận ra hết thì giấc mộng này cũng đừng tỉnh.
"A---- Nóng! Nóng!"
Tiếng kêu thảm thiết của Tuân An dẫn những người ít ỏi liên tiếp trong quán nhìn sang, nhìn không được bao lần đã bị người phục vụ cười tủm tỉm ngăn cản. Thời niên thiếu, Vu Vanh không hiểu chuyện. Lúc đó Vu Vanh đi theo 1 đại ca, cậu trầm mặc ít lời lại có thể đánh đấm, tàn nhẫn như một con sói con, được đại ca nhìn trúng. Năm mười sáu tuổi liền thành 'Vanh ca', đến bây giờ là 18 tuổi, toàn bộ quán bar của 1 dãy phố đều thuộc địa bàn của cậu.
Ở chỗ này, không ai dám ra tay cứu Tuân An.
"Vu Vanh!!! Em làm cái gì vậy? Em điên rồi sao?"
Tuân An che tay lại chất vấn, gương mặt khó hiểu đầy vẻ phẫn nộ. Tra nam nhất thời không kịp phản ứng, luôn biểu hiển vẻ mặt ôn hòa nay lại lộ ra tia không kiên nhẫn lẫn hồ nghi, Vu Vanh nhìn thấy vẻ mặt đó thì càng phiền chán. Cậu vừa định dựa vào lưng ghế, tàn nhẫn thêm lần nữa. Tuy nhiên, vừa giương mắt lại thấy trên người Tuân An rớt ra một chồng tiền.
Tiền giấy đỏ rực, có mười mấy tấm, tất cả đều mới tinh.
Vu Vanh mơ hồ nhớ rõ việc này, khi Tuân An mới vào đại học. Trong nhà nghèo, tan học liền đi làm công. Có lần tên đó nói em gái ở quê muốn lên thăm thật sự rất gấp gáp. Tên đó liền mượn Vu Vanh chút tiền. Nói là vay tiền nhưng chưa bao giờ trả qua, tuy tra nam tự sẽ trả rất nhiều lần.
Trước đây Vu Vanh không thèm để ý, hiện tại không giống vậy.
Vu Vanh trự tiếp đem tiền cầm về, nhìn Tuân An sững sờ tại chỗ. Tra nam tựa như hiểu rõ, dùng ánh mắt bất đắc dĩ, cao giọng nói: "Không muốn cho anh mượn tiền cũng không cần nổi giận như vậy. Em gái anh chỉ ở đây mấy ngày mà thôi. Tụi mình là thanh niên ở khách sạn tạm tạm là tốt rồi. Chỉ là em gái nhỏ thân thể yêu kiều nên anh mới hướng em mở miệng hỏi mượn. Không ngờ em lại gây sự ở đây, nhiều người nhìn như vậy, quá là không hiểu chuyện ----"
Đột nhiên Tuân An không nói được nữa. Trước mắt anh, Vu Vanh như biến thành một người khác, không thể nói rõ cảm giác này. Không còn như trước, tuy lạnh lành nhưng dễ lừa gạt nữa.
Hiện tại, ánh mắt Vu Vanh nhìn đến, làm anh cảm thấy hít thở không thông.
"Ở khách sạn, chỉ sợ vị kia không quen đi."
Vu Vanh dùng tiền vỗ vỗ mặt anh, môi mỏng gợi lên nét châm chọc: "Tiền này dùng để chiêu đãi em gái ở quê là đủ rồi, chiêu đãi em gái Lâm thì không đủ nhìn."
"Em gái Lâm cái gì? Vu Vanh, hôm nay em làm sao vậy?"
Trong mắt Tuân An ánh lên sự hoảng loạn, nhưng lại nhanh giấu đi. Không để ý đến tay bị thương, ngược lại an ủi Vu Vanh trước tiên: "Anh biết em gần đây nuôi quỷ thất bại còn cùng dì cãi nhau, trong lòng tức giận. Tuy nhiên đừng bắt gió bắt bóng mà nói giỡn."
" Anh cùng Lâm Văn Văn chỉ là bạn học, anh chân chính thích ai, chẳng lẽ em còn không biết sao?"
Âm thanh Tuân An càng ngày càng thấp, cuối cùng biến thành ôn như tươi cười, anh thậm chí muốn kéo tay Vu Vanh: "Đừng nóng giận, đối với cơ thể không tốt...."
"Vãi! Vanh ca, em chịu không nổi nữa."
Không chờ Vu Vanh phát hỏa, các tiểu đệ một bên vây xem không nhịn được trước. Trong đó, một người nhìn tay của Tuân An, móc ra một chồng ảnh chụp hung hăng ném vào mặt hắn, ngạnh cổ cau mày quắc mắt: "Vanh ca! Trước kia anh che chở cho tên này, các anh em đều cho hắn vài phần mặt mũi. Hôm nay liền tính anh giáo huấn em, em cũng muốn nói."
"ĐM! CMN! Tay mày đều sắp mò lên ngực của người ta rồi, bày đặt giả sói đuôi to."
Ảnh chụp bay lả tả, vừa lúc quát đến khói nóng ban nãy, Tuân An sắc mặt trắng bệch. Thấy trên ảnh chụp một cặp nam nữ cùng nhau ái muội, hắn liền hoảng. Đến khi các tiểu đệ thô bạo đem hắn đẩy xuống mặt đất, tay đấm chân đá, hắn mới hoàn toàn hoảng loạn lên.
Lúc này, Tuân An vẫn còn ôm ảo tưởng, ánh mắt cầu cứu nhìn chăm chú về phía Vu Vanh, nhịn đau thấp giọng nói: "Vu Vanh, em nghe anh giải thích."
Trước kia, sự tình cũng có phát sinh qua, nhưng Vu Van trước sau vẫn tin hắn. Tuân An biết rõ anh thoạt nhìn tính tình quật cường nhưng kỳ thật dễ dỗ muốn mệnh.
Chỉ cần chuyện này qua đi, hôm nay đánh hắn tương lai đều sẽ gặp xúi quẩy.
Vu Vanh nhất định sẽ nghe hắn giải thích, Tuân An tin tưởng vững chắc, trong lòng độc ác nghĩ.
Các tiểu đệ đánh đánh cũng hơi chột dạ, một người hai người trộm nhìn Vu Vanh. Thường ngày, cậu đem Tuân An bảo hộ dưới cánh chim, sẽ không cho bọn họ đánh. Mọi người nghe Tuân An giải thích, cuối cùng lười so đo.
Đến khi bọn họ chú ý tới ánh mắt Vu Vanh trên cao nhìn xuống Tuân An.
Xa lạ như thế, ạnh nhạt như thế, giống như xem một thứ rác rưởi.
"Tiếp tục."
Có lời này của Vu Vanh, các tiểu đệ không dám tin tưởng mà ngẩn người, sau đó lập tức vui vẻ đánh ác liệt hơn. Vu Vanh không nhìn thấy sắc mặt thất hồn lạc phách của Tuân An. Mà đang suy tư gì đó nhìn chằm chằm vào khớp xương thon dài của bàn tay.
Nếu trở về năm 18 tuổi, vậy mẹ hẳn còn sống.
Cha Vu Vanh chết sớm, mẹ cũng mất sớm. Khi còn sống bọn họ không ngày nào không cãi nhau. Thời gian ở quán bar của Vu Vanh còn nhiều hơn ở nhà. Nhưng nhìn thấy di ảnh trắng đen kia, loại tình cảm phức tạp cuối cùng cũng lắng đọng thành hoài niệm.
Không biết giấc mộng này liên tục bao lâu, có đủ để cậu về nhà nhìn một chút không.
Vu Vanh rốt cuộc cũng bỏ tâm với Tuân An, các tiểu đệ cao hứng như ăn tết. Trong đó, có hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, cười hì hì từ phía sau xô đẩy một người.
"Phi! Đồ chó đó, còn không xứng đi xách giày cho Vanh ca chúng ta nữa!"
Một tiểu đệ hung hắn đá hai chân Tuân An, một tiểu đệ khác hưng phấn đem người đẩy đến bên người Vu Vanh, hướng hắn làm mặt quỷ: "Vanh ca! Em không phải kiểu táo tây không ăn ngược lại ăn đào. Ầy! Tiểu ca sĩ rất liền đặc biệt yêu thích anh, có cơ hội cùng anh cao hứng nói chuyện."
Dứt lời liền quay đầu nhìn Tuân An, trợn mắt trào phúng: "Vanh ca chúng ta là bị ma quỷ ám ảnh mới coi trọng mày. Lớn lên đức hạnh y như con chó còn muốn ăn cây táo rào cây sung, cũng không vung phao nước tiểu soi mình một cái, thật sự coi người khác mắt mù."
Vốn muốn quay về nhà, Vu Vanh hờ hững quét mắt đẩy ra 'Hảo táo tây' bỗng nhiên sửng sốt. Cùng lúc đó, Tuân An thống khổ lăn lộn trên đất, vô cùng chật vật, ánh mắt oán hận cùng không cam lòng cũng sửng sốt trong nháy mắt.
Trong quán rượu truyền đến âm thanh xì xào bàn tán, người bị đẩy ra lớn lên xác thực nhìn hoàn hảo cực kỳ. Mặt mày anh như băng đại tuyết mài, thanh lãnh tuấn lãng, dáng người thì tuấn dật xuất trần, tiên phong đạo cốt. Đứng ở nơi đó cùng bầu không khí của quán bar hoàn toàn không hợp, thật giống như hạc trong bầy gà.
Người khác do tướng mạo anh mà sững sỡ, còn Vu Vanh ngây người vì anh mặc đạo bào.
Người này dĩ nhiên là đạo sĩ.
Đạo sĩ làm sao có khả năng tại quán bar hát rong?
Chú ý tới những người khác không hề có ánh mắt kỳ lạ nào, liên tưởng đến chính mình chết rồi trở thành u hồn, Vu Vanh không khỏi nghi thần nghi quỷ, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Đạo sĩ này không phải là tới đón mình đi âm tào địa phủ chứ.
Tuân An bị đánh, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, tiếng kêu thảm thiết làm động tĩnh càng lúc càng lớn, các tiểu đệ rốt cuộc dừng tay. Hoàng Mao đi đầu hướng Vu Vanh xin chỉ thị: "Vanh ca, tên chó này...."
"Tròng bao tải lên, sau hẻm."
"Được rồi."
"A Vanh! A Vanh, em nghe anh nói...."
Các tiểu đệ hung ác kéo Tuân An xụi lơ trên đất ra cửa, Vu Vanh không để ý tới ánh mắt không cam lòng vọng lại đây. Tầm mắt của cậu vẫn dừng ở trên người đạo sĩ, đồng thời quán bar cũng từ kịch nháo loạn này mà ngẫm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.