Vu Vanh không thể nhúc nhích.
Tiêng chuông vang lên từng trận, phảng phất như thúc hồn, từ giường dưới của cậu truyền đến, dường như có rắn độc bò qua lưng, dính trượt lạnh băng làm sởn cả tóc gáy. Mắt bị che lại, một màu đen kịt làm các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm hơn, Vu Vanh cảm giác giống như có khối băng nặng trình trịch đặt ở trên người, vù vù thổi hơi lạnh.
'Vương, tôi tới rồi, tôi tới rồi, làm ngài đợi lâu rồi.'
Âm thanh đứa nhỏ đặc biệt rõ ràng, chợt xa chợt gần, không còn âm thanh điện thoại ầm ĩ nữa mà trực tiếp vang trong đầu Vu Vanh.
'Muốn làm sạch quỷ khí trên người thật không dễ dàng, nhưng ai biểu trên người ngài có phù triện chán ghét. Chán ghét! Thật sự rất chán ghét!'
Không trách phù triện không có tác dụng!
Nhiệt độ càng ngày càng thấp hơn, quỷ đồng lại như một đứa nhỏ vui giận thất thường, phẫn nộ khiến sương lạnh trong khoang xe làm mọi người lạnh cóng đến thần trí hốt hoảng, cả người run cầm cập mà Vu Vanh chẳng qua là cảm thấy lạnh một chút thôi.
Cảm giác mát mẻ hết sức thoải mái, giống như đi vào phòng có máy điều hòa vào lúc mặt trời chói chang nóng nực, loại cảm giác đó khiến cả người khoan khoái, sảng khoái. Cậu lén lút tích trữ sức mạnh để tránh trói buộc, không kêu lên một tiếng nào. Rất sảng khoái mà, âm thành phát giận của quỷ đồng lại mềm nhũn ra, dường như xem cậu trầm mặt như thoái quen, tự mình làm nũng mà kéo dài giọng nói: 'Vương! Tôi là người đầu tiên tìm tới ngài, ngài nhất định phải bồi thường cho tôi nha.'
'Cho tôi ăn một cái chân của ngài đi, có được không?'
Quỷ đồng thèm khát mà nuốt một ngụm nước miếng, tiếng nói trẻ con ngây thơ tinh khiết nhưng lại đầy máu tanh cùng khủng bố, vẫn muốn cùng Vu Vanh thương lượng: 'Tôi ăn một cái chân thôi, chỉ một cái cẳng chân. Không đau đâu, ngược lại rất là khoái luôn, vương có thể mượn tàn hồn của Bạch Cốt vương để thức tỉnh! Vương, ngài cho tôi ăn một chút đi! Tôi chính là người tìm tới ngài sớm nhất luôn á!'
'Mày tại sao gọi tao là vương?'
Vu Vanh nghe được lời nó thì mi tâm nhíu chặt, cùng lúc đó là cảm giác trói buộc hấp thu khí tức râm mát toàn thân có chút buông lỏng, bất động thanh sắc. Vu Vanh thử nghiệm dò hỏi ở trong đầu, một là nghi hoặc lý do tiểu quỷ đuổi theo đến tận cùng không buông, hai là dùng hết khả năng kéo dài thời gian.
'Vương chính vương nha.'
Quả nhiên, quỷ đồng nghe lời của cậu, có chút không vui: 'Tôi là một cái chân nha! Vương, ngài lẽ nào quên mất tôi sao? Địa phương mà tôi với ngài lần đầu gặp gỡ sắp tới rồi đó, tôi chính là vẫn còn nhớ ngài đem tôi xé nát nuốt xuống như thế nào, tôi chỉ còn dư lại một cái chân. Phải cần đến nửa năm sau đi, tôi cũng không nhớ rõ nữa nha.'
Từng chử Vu Vanh đều có thể nghe hiệu nhưng mà tổ hợp lại hắn lại không rõ. Cái gì gọi là nửa năm sau, đem nó xé nát ăn, chỉ còn dư lại một cái chân? Tiểu quỷ này là có thể lực đặc thù, có thể nhìn thấy tương lai, hay là...
Đột nhiên, trong đầu Vu Vanh hiện ra một ý nghĩ khó mà tin tưởng.
Tiểu quỷ này sẽ không phải cũng trọng sinh?
'Đúng rồi, sao mà tôi không nghĩ tới chứ!'
Vu Vanh cảm giác trên mặt mình mát lạnh, ngay sau đó trùm mắt bị đẩy ra. Cậu mở mắt nhìn thấy đối diện chính là một khuôn mặt nhỏ màu xám đen, không có con ngươi, chỉ có tròng trắng của mắt, ánh nhìn xa xôi dán chặt vào khuôn mặt Vu Vanh, miệng như cá mập đầy răng nhọn sắc bén có màu đen sáng bóng. Khoảng cách một người một quỷ rất gần. Người bình thường đột nhiên nhìn thấy sinh vật này sẽ e sợ đến mức bị dọa tè ra quần, nhưng mà Vu Vanh thì...
Cậu đói bụng!
Từ sâu trong linh hồn nổi lên cảm giác đói bụng, phảng phất như trước mắt không phải tiểu quỷ mà là socola hình người. Mà đồng thời trong lúc đói bụng, bản năng Vu Vanh lại có chút ghét bỏ cùng vô vị tẻ nhạt. Nói tóm lại, cậu nhìn thấy quỷ đồng thì chính là loại cảm giác 'Có thể ăn nhưng mà không cần thiết'.
Bản thân thật sự có chút không đúng lắm.
Sau khi Vu Vanh xem xét kỹ càng mới phát hiện ra, nhãi con tiểu quỷ lúc này đang bám víu vào da bên mắt trái của cậu, hướng vào trong đó hung hăng thổi gió lạnh vào.
'Quỷ nhãn cũng không có, tôi không nghĩ vương bây giờ lại kém như vậy!'
Quỷ đồng vô cùng phấn khởi, hân hoan vui sướng mơ hồ có thể từ khuôn mặt than chì nhỏ nhắn kia mà nhìn thấy, hắn mở lớn miệng, thần sắc dữ tợn khủng bố: 'Tôi thay đổi chủ ý rồi, tại sao tôi không ăn ngài, chính mình trở thành vương luôn!'
"Tam Thanh tổ sư trên cao, Tam Mao sư tổ trở về thế, thần phù mệnh ngươi, thường xuyên nghe lệnh, như làm trái giả, lôi phù bất dung, lập tức tuân lệnh" *
*: Giữ nguyên bản gốc.
Ầm ầm!
Một tiếng sét nổ vang bên trong khoang xe, tiếng nổ làm lỗ tai tất cả mọi người vang lên ong ong, mắt nổ đom đóm, màn sương dày đặc trong nháy mắt tản đi. Quỷ đồng bên tai vừa giận vừa sợ la một tiếng rít chói tai. Sau đó, Vu Vanh liền nhìn thấy thiên sư lớn tuổi đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa, một tay cầm kiếm, một tay lại vung lên, ném gạo nếp bùm bùm như tán hoa thiên nữ vung lên rồi dần rơi xuống, bức quỷ đồng đang rít rào lùi tới bên cửa sổ.
"Mọi người đi mau!"
Ngay sau đó, Chu Tuần vọt vào, búng ngón tay một cái, âm khí liền tràn ngập. Vu Vanh cùng chờ bác gái bỏ dây buộc (dây an toàn) trên người xuống liền nghe thấy tiếng nói: "Nơi này giao lại cho chúng tôi ứng phó."
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thiên sư đứng gần bên cạnh Chu Tuần bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào tường, máu me của hắn bắn khắp người, lá bùa vỡ vụn thành tro, thống khổ mà co giật, hiển nhiên là đánh thua. Chu Tuần chửi tục một câu, không còn cách nào khác mà nhắm về phía quỷ đồng, trực tiếp kéo khẩu trang xuống, sau đó nhìn thẳng quỷ đồng mà mở miệng lớn. Bên trong cuống họng đen ngòm phát ra mùi vị tanh tưởi tràn ngập quỷ sang trắng bệch đang nhúc nhích, Chu Tuần miệng càng ngoác càng lớn, thậm chí có thể chứa 2 quả bóng rổ, hoàn toàn dị dạng, lớn đến mức độ lớn nhất có thể một ngụm nuốt sạch quỷ đồng.
"Ùng ục... Khoái... Đi..."
Quai hàm Chu Tuần nổi lên gân xanh, co giật thống khổ, lời nói gian nan và mơ hồ. Hắn một tay đem bác gái cùng đại thúc trước mắt ném ra cửa, liền kéo khoảng cách tới cánh cửa cách xa Vu Vanh nhất. Mà đúng lúc này, hai mắt hắn trắng dã, đột nhiên bắt đầu kịch liệt nôn mửa liên tục. Từng đoàn máu lớn trộn lẫn cả màu vàng, bạc cùng mùi tanh tưởi rơi xuống đất, như vết sẹo lớn bị xé rách sau khi chứa đầy chất lỏng của mủ, một đoạn ngón tay trẻ con tái nhợt cùm cụp rơi vào bên trong vũng máu.
Quỷ khí tập hợp đen đặc, quỷ đồng tái tạo tương tự trên xương ngón tay, than chì ở trên người loang loang lổ lổ mọc đầy quỷ sang, thần sắc nó thống khổ. Trong đấu trường đấu võ đối kháng giữa sức mạnh của hai con quỷ mà quỷ đồng không kiêng dè chút nào, nó tham lam tàn nhẫn về phía trước thừa dịp hỗn loạn đã nhanh chóng đến bên cạnh Vu Vanh.
Từng trận âm phong, quỷ khí âm trầm, Vu Vanh phản ứng cực nhanh lăn thân thể né tránh quỷ đồng nhào tới cắn, lại cách cửa xa hơn. Thời khắc cực kỳ nguy hiểm, cậu đặc biệt bình tĩnh, nhân lúc thời điểm quỷ đồng tập kích lần thứ hai, cậu trực tiếp lật một bên cạnh của giường dưới, cánh tay dài bao quát rồi lấy ra giỏ trúc ném tới hướng của quỷ đồng!
"Ác ác ác!"
Trải qua quá trình tàn phá giỏ trúc, con gà trống màu hồng (màu gà không phải màu sắc lông) bay ra, tiếng hót vang cao vút sắc bén khiến quỷ đồng lộ ra sắc mặt thống khổ, động tác ngừng lại. Sau một khắc (15 phút), vết máu loang lổ trên xương ngón tay do bị kiếm gỗ đào chém xuống tái nhạt đi! Cả người nhuốm trùm mới lên máu của đạo sĩ, cắn xuống đầu lưỡi từng đợt phun ra một ngụm máu mới ổn định được quỷ đồng. Ngay sau đó, Chu Tuần đem Vu Vanh đẩy ra bên ngoài.
"Đi mau!"
Bên trong hành lang, trẻ con khóc thét sợ hãi cùng giọng chỉ huy của nhân viên phục vụ trên tàu cao tốc trộn lẫn vào nhau, một khung cảnh ầm ĩ, tất cả nhân viên phục vụ bao gồm cả trường tàu đều đang chỉ huy hành khách rút đi, lúc này bọn họ cố gắng nỗ lực giúp mọi người còn đang hoảng sợ ngay ngắn thứ tự, xếp hàng ra đi ra phía ngoài. Vu Vanh bước nhanh đuổi theo đội ngũ, ánh mắt thoáng liếc qua cửa sổ xuyên thấy nhìn ra ngoài mà thấy được hiểm cảnh lúc này.
Chỉ thấy đoàn tàu thoát khỏi đường núi, một nửa treo ở vách núi ở ngoài, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới là vực sâu vạn trượng!
"Đừng đẩy! Mọi người đừng xô đẩy! Đủ thời gian, chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian!"
Trưởng tàu nói khàn cả giọng, thân thể không tính là cường tráng bị chen lấn ngã trái ngã phải vẫn liều mạng giữ gìn trật tự. Ngay tại lúc này, mọi người trước mặt ở lại rối loạn tưng bừng. Thời điểm tất cả mọi người kinh hoảng thoát thân, có người lại đi ngược dòng nước, hắn mặc một thân đạo bào, lảo đảo chen qua dòng người. Trưởng tàu thấy hắn thì kinh hãi đến biến sắc: "Vân đạo trưởng, cậu không phải trông coi phía trước hay sao? Làm sao mà...."
"Bên ngoài tạm thời không có nguy hiểm, tôi phải ở lại chiến đấu."
Thiếu niên nói chuyện trên mặt còn chưa hết vẻ trẻ con, bất quá chỉ là học sinh cấp ba, dù thần sắc sợ hãi trên mặt còn chưa tan nhưng ánh mắt cũng rất kiên định. Có người nhìn không đành lòng, thấp giọng nói: "Trời! Cậu vẫn còn là non nít, cùng đi đi thôi..."
"Tôi không phải con nít, tôi là một thiên sư."
Thiếu niên sĩ diện cắn răng nói, âm thanh có chút run, lại phi thường quả quyết: "Đây là chức trách của tôi."
Hắn không chậm trễ chút nào, chen qua đám người vọt thẳng đến toa xe truyền ra âm thanh của chiến trường kịch liệt. Trong đám người truyền đến vài tiếng nghẹn ngào, có nhiều người lại trở nên trầm mặt, nên bước rời đi tăng nhanh hơn để không làm lãng phí thời gian người chiến đấu liều mạng tranh thủ được. Thế giới này rất nguy hiểm, quỷ quái bừa bãi tàn phá ngang dọc, mà trong lúc nguy hiểm đó phẩm chất đáng quý càng lộ vẻ rực rỡ sáng chói, có thể như hỏa diễm nhưng tụ lại ý chí của tất cả mọi người.
Trong tiếng khóc huyên náo của trẻ con cùng giọng chỉ huy khàn khàn của nhân viên phục vụ, dòng người nhanh chóng rút đi, trong chớp mắt, hơn một nửa hành khách đã an toàn lui lại lên trên đường núi. Cũng ngay lúc đó, phía sau xe truyền đến tiếng vang chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, cả đoàn tàu đều rung động, tiếng quỷ khóc như sói tru sắc bén mà chói tai, chấn động tới mức da đầu mọi người tê cả lên, rốt cuộc đội ngũ cũng đi hết rồi, phía trước Vu Vanh chỉ còn lại một người mẹ đang ôm đứa bé.
Đứa trẻ khóc nguyên một đường, âm thanh khàn khàn, người mẹ một bên lo lắng dụ dỗ, một bên cẩn thận xuống xe.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, toàn bộ đoàn tàu làm chấn động cả mãnh đất phía dưới. Nóc xe đánh nứt, một bóng người máu me đầm đìa bị đánh văng ra ngoài, mạnh mẽ đánh từng vào vách đá rồi hôn mê bất tỉnh, cánh tay trái của Chu Tuần bị gãy, trên cuống họng bị xé ra một cái động máu me be bét, nhìn thấy hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, sau đó lại có hai bóng người bay ra.
Đạo sĩ lớn tuổi miệng phun máu tươi một tay mang theo thiếu niên ban nãy sống chết không rõ, một tay nắm chặt thân thể của trường tàu đang lảo đảo rơi xuống trên đường núi, thần sắc uể oải khủng bố.
"Đi mau! La bàn tứ tượng* không chế không được bao lâu đâu, sức mạnh của nó lại thay đổi càng lớn rồi!"
"Đợi xe rớt xuống, thời gian như thế đã đủ rồi. Phía dưới là chiến trường mộ địa, coi như là ác quỷ thì rơi xuống cũng sẽ bị nuốt hết."
Đột nhiên, tiếng khóc trẻ con tan nát cõi lòng từ nơi đoàn tàu truyền đến, thần sắc đạo sĩ chợt biến: "Không tốt! Trong xe còn có người."
Hoàn toàn mất đi cân bằng, đoàn tàu như chiếc cà kheo mà nghiêng, không cần tốn thời gian dài sẽ rơi xuống vực. Cửa ra ngay trước mắt mà Vu Vanh lại bị chặn lại. Vừa nãy chấn động đến quá đột ngột, một tiếng xương cổ chân đứt đoạn răng rắc vang lên. Đứa nhỏ không được ôm vững vàng rơi xuống đất thuận theo hướng nghiêng của toa xe mà lăn mấy mét vào bên trong, từng lúc đụng chỗ ngoặc mà vỡ đầu chảy máu, oa oa khóc lớn.
"Con trai! Con trai của tôi!!"
Trên nét mặt đau khổ của người mẹ tất cả là mồ hôi lạnh, lo lắng tới mức muốn khóc lên. Vu Vanh thấy thế nhanh chân đi về trước vài bước, liền bắt lấy đứa nhỏ đang không ngừng khóc thét.
"Cảm ơn ngài! Cảm ơn cảm ơn ngài!"
Tóc người mẹ ngổn ngang, cô lưu luyến không thôi liếc mắt nhìn con trai, nhịn đau đem hết sức lực mà tránh qua bên cạnh: "Phiền ngài mang con tôi ra ngoài, cứ bỏ tôi lại. Chân của tôi bị đứt, không cử động được nữa."
Góc độ chếch của đoàn tàu lại thay đổi, tốc độ tuột xuống càng lúc càng nhanh, đất thạch sắc bén đem tay của người mẹ trẻ tuổi đâm đến máu me be bét, cô nhịn đau lấy hết sức nằm sấp xuống, bờ vai đơn bạc chập chùng sáng lên trước mắt Vu Vanh, đây là con đường sống sót duy nhất.
Xe lập tức liền muốn rơi xuống vực, chỉ cần đạp lên là có thể chạy trốn cái chết.
Vu Vanh không nói gì, ánh mắt chìm xuống, hiện ra sắc mặt càng lạnh lùng. Cậu nhìn thoáng qua mọi người vội vã vọt tới bên cạnh đạo sĩ, ước lượng đứa nhỏ trong tay, không chậm trễ chút nào ném ra hướng phía bên ngoài. Trong lúc còn đang sốt ruột, đạo sĩ liền hoảng loạn duỗi tay ra đón lấy.
Đạo sĩ bị thương nặng ngã ngửa ra sau, Vu Vanh từ lâu quay đầu lại, đem hết khí lực toàn thân, đạp một cú nặng nề thăm dò tại chỗ cầu thang giao nhau của đoàn tàu.
Cạch!
Cầu thang cố định vội vàng và chồng chất bày ra sự bất ổn, khí lực Vu Vanh lớn, lúc chân đạp thì nó liền buông lỏng. Lúc này, đoàn tàu nghiêng vượt quá 45 độ, người ở trên xe đều khó khăn để đứng thẳng. Nắm chặt tay vịn, Vu Vanh tàn nhẫn đạp lên một cước cuối cùng, cầu thang rốt cục rơi xuống, người mẹ bị kẹp lại chân rơi xuống được nhóm tiếp viên hàng không đồng thời chạy đến tiếp được.
"Nhóc con mau nhảy xuống! Xe muốn rơi xuống vực rồi!"
Trưởng tàu lo lắng ở phía dưới gọi, thân thể Vu Vanh quơ quơ, hiện tài đoàn tàu như chiếc tàu Titanic va vào núi băng vậy, bảo trì căn bằng cực kỳ gian nan. Nhắm vào điểm này, cậu buông tay vịn ra thả người người xuống một cái, gió gào thét từ bên cạnh người cậu bên cạnh xẹt qua. Ngay lúc này, sau lưng Vu Vanh đột nhiên truyền đến sự lạnh lão âm trầm. Cậu nhìn thấy gương mặt trưởng tàu cứng nhắc dại ra, nghe tiếng mọi người kinh ngạc thốt lên.
"Cẩn thận sau lưng!"
Đạo sĩ ngã nhào trên mặt đất dùng hết sức mạnh ném kiếm gỗ đào, sức mạnh của ông không chống đỡ nổi, kiếm gỗ đào từ bên người Vu Vanh xẹt qua, rơi vào vực sâu.
Thân thể Vu Vanh lạnh lẽo thấu xương, bên tai là tiếng gió cùng tiếng cười lạnh của quỷ đồng như âm hồn bất tán.
'Vương! Tôi nắm lấy được ngài!'
Một giây sau, Vu Vanh bị quỷ đồng nắm lấy, đồng thời chiếc xe bị quẳng xuống vách núi.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
*: Dẫn lôi (sấm xét) nguyền rủa, đến từ Baidu.
Đến, đến, vai chính tiêu chuẩn rơi xuống núi =w=, cuối chương hành hung quỷ đồng, rơi xuống núi nhặc được bàn tay vàng!
- -----
**: Tứ tượng (: 四象;: Sì Xiàng, nghĩa đen là "bốn biểu tượng") là bốn đại diện cho bốn phương trong và và, bao gồm của phương Đông, của phương Tây, của phương Nam và của phương Bắc. Tứ Tượng còn được gọi bằng nhiều tên gọi khác như Thiên chi Tứ Linh, Tứ Thần hay Tứ Thánh.