Sau Khi Trúc Mã Trở Về Ta Gả Cho Người Khác

Chương 2:




3
Mọi chuyện tiến triển không được suôn sẻ lắm, nhưng vẫn dễ dàng hơn mong đợi của ta.
Lúc ta nói ra thân phận cũng như tỏ vẻ sau này sẽ không nhúng tay vào con đường làm quan của hắn, thậm chí còn có thể cung cấp tài nguyên cho hắn thì thư sinh vẫn luôn trầm mặt.
Một lúc lâu sau, tiếng nói hơi run rẩy của hắn vang lên: "Có thể cho tại hạ hai ngày để suy nghĩ được không?"
Hai ngày sao?
Hiện tại thời gian của ta còn quý hơn cả vàng.
Cuối cùng ta chỉ cho hắn thời gian một đêm, lúc đi còn không quên phái thêm vài hộ vệ trông coi hắn để đề phòng hắn mượn cơ hội chạy trốn.
Sau khi hồi phủ vừa vào tiền sảnh ta đã nhìn thấy Tam thúc, ông ta dậm chân ngồi ở vị trí của phụ thân ta, uống trà mà phụ thân ta không nỡ uống.
Thấy ta về cũng không hề ngại ngùng, thậm chí còn hất cằm với ta giống như chủ nhân:"Thanh Y về rồi sao?"
Ta cười khanh khách nói: "Tam thúc đến làm khách sao không đưa thiệp mời trước thế, biết vậy hôm nay chất nữ đã không ra ngoài rồi."
Tam thúc thổi râu trừng mắt: "Buồn cười, ta về nhà mình còn phải gửi thiệp mời?"
Ta không tiếp lời tam thúc, hỏi ngược lại ông ta: "Sao hôm nay Tam thúc lại không đi gặp Hộ bộ thị lang với Tứ thúc?"
Tam thúc cất cao giọng hỏi: "Tứ thúc ngươi đi gặp Hộ bộ thị lang à?"
"Hôm nay ta nhìn thấy xe ngựa của Tứ thúc ở cửa phủ thị lang."
Vừa dứt lời, Tam thúc lập tức bật dậy từ trên ghế rồi lao ra cửa, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng lưng rồi.
Nói tới không biết xấu hổ, Tam thúc là thiên hạ vô địch.
Nhưng nếu nói về đầu óc, Tam thúc còn kém Tứ thúc nhiều lắm.
Đã sớm có hạ nhân đến bẩm báo, gần đây Tứ thúc lại đưa đồ vào phủ Hộ bộ thị lang, còn mời ăn cơm.
Có lẽ là muốn Hộ bộ thị lang điều tra giúp ông ta một chút, có bao nhiêu ruộng đất và cửa hàng dưới danh nghĩa Hầu phủ, để lúc phân chia có thể giành lợi thế hơn Tam thúc.
Sau khi trở về viện ta gọi quản gia tới, dùng tay gõ bàn nói: "Hứa thúc, người vừa hầu hạ Tam thúc là nha hoàn trong phòng Ngũ di nương phải không?"
Hứa thúc gật đầu.
Ta nâng mí mắt lên: "Bán đi."
Hứa thúc không nói lời nào, trực tiếp đi làm theo.
Năm xưa vị Hứa thúc này đã từng nợ ân lớn của mẫu thân ta, mấy năm nay âm thầm giúp đỡ ta rất nhiều, bằng không ta đã sớm chết ở trong Hầu phủ này.
Ta âm thầm tìm hiểu trong một thời gian dài, ông ấy không có dấu hiệu theo phe người khác.
Vì vậy, ta có thể sử dụng ông ấy.
Khi quản gia bẩm báo, ta đi thẳng vào vấn đề: "Ta định sẽ kén rể."
Ông ấy trợn tròn mắt: "Vậy... Tần tướng quân bên kia thì sao?"
Ta khép mí mắt: "Tần gia từng hứa hẹn gì với ta sao?"
Lúc trước ta vì trói buộc cái tên "Triệu Thanh Y" này với Tần gia mà phí không ít tâm tư.
Lúc trong kinh thành bắt đầu truyền lời đồn đại giữa ta và Tần Dịch, phụ thân ta mới nhớ tới ta, đón ta từ tiểu viện hẻo lánh nhất Hầu phủ về chính viện.
Nhưng mấy năm nay bất kể lời đồn này có nhiều thế nào, Tần gia cũng chưa bao giờ công khai đáp lại một câu.
Thứ mà ta nắm trong tay, chỉ là một câu nói nhẹ nhàng:“Đợi ta trở về sẽ đến Hầu phủ cầu hôn” của Tần Dịch mà thôi.
Quản gia rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, ông ấy thăm dò hỏi: "Vậy... Tiểu thư có người thích hợp chưa?"
Ta gật đầu: "Ta đã có sắp xếp."
Khi quản gia rời đi, vẻ mặt rạng rỡ, vui mừng vô cùng.
4
Sáng sớm hôm sau, ta đứng dậy đi đến y quán.
Nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt thư sinh đã khôi phục một chút, càng thêm tuấn tú.
Thấy ta đến, hắn vội vàng đứng dậy chào đón.
Ta bật cười, ôn hòa hỏi hắn: "Nghĩ kỹ chưa?"
Thư sinh hỏi ngược lại: "Tiểu thư đã nghĩ kỹ chưa? Hôn nhân đại sự cũng không phải là trò đùa."
Ta nhướng mày: "Đương nhiên."
Chỉ cần ta kén rể, liền có thể kế thừa gia nghiệp Hầu phủ. Sau này sinh đứa nhỏ ra không chỉ có thể mang họ Triệu, còn có thể kế thừa tước vị.
Mười bảy năm trước, mỗi ngày ta đều tính kế làm sao ổn định núi lớn.
Sau khi kén rể, ta có thể trở thành một ngọn núi.
Thấy ta cực kỳ kiên định, thư sinh rút một tờ giấy trong tay áo ra, đưa cho ta: "Đây là hôn thư và danh sách lễ vật, sau này sẽ bổ sung tam thư lục sính."
Ta không khỏi bật cười: "Là ta kén rể, theo lý mà nói tam thư lục sính phải là ta đưa cho ngươi mới đúng."
Trên mặt thư sinh chợt đỏ ửng: "Lễ vật trên danh sách kia xem như là của hồi môn vậy."
Ta liếc mắt nhìn danh sách lễ vật, dòng đầu tiên chính là vạn lượng hoàng kim.
...... Vẽ bậy hay ghê ta.
Ta qua loa cất danh sách lễ vật, một khắc cũng không dám trì hoãn dẫn thư sinh lên xe ngựa, đi thẳng đến Kinh Triệu Phủ.
Mấy ngày trước ta đã sai người tìm quan viên quản hộ tịch để chuẩn bị văn thư, hắn sớm đã chuẩn bị xong văn thư ở rễ, để thư sinh ký tên ấn dấu tay.
Nửa khắc sau, thư sinh đã vào hộ tịch của Triệu gia ta.
Trên đường ra khỏi kinh triệu phủ, ta xem đi xem lại văn thư ở rể trong tay mấy lần, khóe miệng không kiềm chế được mà giương lên.
Chuyện này xem như thành công.
Thư sinh đi theo phía sau ta nhưng vẫn luôn cách ta một đoạn, ta dừng lại nhìn hắn, hắn cũng dừng lại nhìn ta.
Ta lại mở văn thư ở rể ra, nhìn chữ ký và dấu tay chỗ đó, ngẩng đầu nở nụ cười: "Cố Vân, theo ta về nhà đi."
Cố Vân bình tĩnh nhìn ta, trong con ngươi đen kịt giống như đang ẩn ngàn vạn ánh sao.
5
Sau khi trở về Hầu phủ, việc đầu tiên ta làm, chính là dẫn theo Cố Vân đi gặp phụ thân ta.
Phụ thân nằm trên giường, gầy đến mức cơ hồ chỉ còn lại một khúc xương, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, nghe thấy ta tới mà vẫn thờ ơ.
Ta lôi kéo Cố Vân đi tới trước giường, nói: "Phụ thân, đây là Cố Vân, chàng là thư sinh, nữ nhi sẽ thành hôn với chàng."
Nghe được lời này của ta, phụ thân mới quay đầu lại, một đôi mắt đục ngầu trừng đến hốc mắt đều muốn nứt ra, há miệng phát ra tiếng "phù phù” như gió.
Nhìn bộ dáng ông tức giận đến mức sắp ngất đi, trong lòng ta sinh ra sảng khoái sung sướng khác thường.
Đột nhiên ta không muốn nói với ông rằng ta đã kén rể.
Làm cho ông không cam lòng chết đi cũng tốt lắm, giống như năm đó ông làm với mẫu thân ta vậy.
Ta ác ý nhếch miệng: "Phụ thân à, con không thích Tần Dịch, con thích Cố Vân."
"Đợi mấy phòng thúc bá bên cạnh phân chia Hầu phủ xong con sẽ mang theo hồi môn của mẫu thân trở về Kim Lăng tìm ngoại tổ phụ, để ngoại tổ phụ thay con xử lý hôn lễ."
Mỗi lần nói thêm một câu, hô hấp của phụ thân sẽ dồn dập một phần, lồ ng ngực ông kịch liệt phập phồng, lại không nói nên lời một câu nào.
Ông cũng có ngày hôm nay.
Không biết giờ này khắc này, ông có nhớ tới việc mẫu thân ta bị ông làm tức ch/ế/t hay không.
Một lúc lâu sau, ông dùng sức lực toàn thân để phát ra mấy tiếng:
"Nghiệt... Nghiệt... Chướng!".
Đây mà là "nghiệt chướng"?
Vậy lát nữa phải dùng từ gì để mắng ta đây?
Ta thảnh thơi mời Cố Vân đi ra ngoài chờ trước, chờ chỉ còn lại hai người là ta và phụ thân trong phòng, ta thay đổi giọng điệu vui sướng khi người gặp họa, lạnh lẽo nói: "Nhìn trí nhớ này của con xem, thiếu chút nữa đã quên mất một chuyện lớn."
Phụ thân quay đầu lại, không muốn để ý tới ta nữa.
"Phụ thân còn nhớ rõ nha hoàn hồi môn Ngọc Tình của mẫu thân con không? Cái người mà phụ thân đã bán cách đây 10 năm đấy?”
"Năm ngày trước con tìm dì ấy, dì Tình đã nói một bí mật cho con."
Phụ thân bỗng dưng quay đầu lại, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập cảnh giác.
Ta nhếch môi nhìn vào ánh mắt của ông: "Dì Tình nói, năm con ba tuổi sau khi mẫu thân con bị người đánh tới sinh non, đã cho người uống thuốc tuyệt tử. Con nói rồi mà, phụ thân cầu con hơn mười năm đều không có kết quả, sao đến già lại có một nhi tử được chứ."
Lời này vừa nói ra, phụ thân hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Ta mỉm cười sâu sắc: "Phụ thân ơi, đây là do ông trời có mắt đó. Chí ít thì sau khi Thúc bá kế thừa gia nghiệp Triệu gia thì vẫn còn mang họ Triệu, chứ không phải họ Vương Lý Tôn Lưu gì đó."
Phụ thân nghe xong hai mắt giật một cái, trực tiếp ngất xỉu.
Ta đưa tay dò xét, còn sống nhưng hơi thở yếu ớt, liền ra ngoài dặn dò nha hoàn đi tìm trưởng công chúa, mời ngự y từ trong cung tới.
Cố Vân đứng chờ ta dưới tàng cây, dáng người cao lớn thẳng tắp như thân cây.
Cũng không biết có phải do hắn lớn lên quá đẹp hay không, ta không thể tìm thấy sự rụt rè và nhút nhát của người nghèo từ trên người hắn.
Ta hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, đang định bịa ra một lý do lừa gạt hắn, hắn đột nhiên đi tới trước vài bước, nghiêm mặt nói:
"Sắp tới khoa khảo, ta cần một thư phòng."
Ta giật mình, chợt thở phào nhẹ nhõm: "Được, ta sẽ cho người dọn một tòa viện yên tĩnh cho ngươi ở."
Vốn là ban đầu ta cũng định tìm một gian viện đơn độc cho hắn ở.
Khóe miệng Cố Vân hơi cong xuống, vẻ mặt khó hiểu.
Ta cảm giác như khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của hắn suy sụp, có chút không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.