Mộc Khinh Ngôn không tin, sao mình lại ngủ mê vậy chứ, ngay cả đạp chết người cũng không biết.
"Không lừa ngươi đâu," Tiêu Lâm Thành quả quyết, "Ta còn nói với ngươi Bánh Trôi màu trắng chứ không phải đen, ta không phải xác chết vùng dậy. Nhưng ngươi cứ khóc không ngừng rồi nằng nặc bắt ta nằm xuống lại."
Mộc Khinh Ngôn: "...... Rồi sao?"
"Sau đó ta đành phải nằm xuống lại," Tiêu Lâm Thành nói, "Ngươi khóc một hồi thì ngủ thiếp đi, ta bế ngươi về giường."
Lúc đó thấy Mộc Khinh Ngôn khóc đỏ hoe mắt, hắn còn đau lòng nghĩ thầm sau này không được dọa Tiểu Ngôn nữa, khóc thật tội nghiệp làm sao.
Hắn không biết thật ra tối hôm đó Mộc Khinh Ngôn nếm dược thảo ăn nhầm một nửa cỏ mê hồn, lúc tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, suýt nữa không phân biệt nổi trước mắt là người hay mèo.
"Còn nữa......" Tiêu Lâm Thành muốn nói tiếp nhưng lại bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng --- Đừng nói nữa!
Cố Văn Vũ nhìn họ rồi cảm thán nói với phu nhân: "Động tác bịt miệng của Mộc công tử thuần thục y như phu nhân vậy."
Bạch Diệc Sương liếc hắn một cái, "Sao, chàng muốn bịt nữa à?"
"Không không," Cố Văn Vũ vội vàng rót trà cho nàng, "Phu nhân uống trà đi."
Tiêu Lâm Thành cười gỡ tay Mộc Khinh Ngôn ra, đang định trêu y thì chợt thấy trên cổ tay gầy mảnh của y có một vết đỏ như tơ máu dài khoảng nửa ngón tay.
Tiêu Lâm Thành nhíu mày, "Tay ngươi sao vậy?"
Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới phát hiện vết đỏ trên cổ tay, hình như mấy ngày trước vẫn chưa có.
"Đau không?" Tiêu Lâm Thành xoa xoa vết đỏ, trong lòng càng thêm bất an --- Cái này có liên quan gì đến cơn đau vô cớ của Khinh Ngôn mấy ngày trước không?
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Không đau."
Y đưa tay tự bắt mạch xem bệnh cho mình nhưng vẫn không nhận ra được gì.
"Phải mau về Vọng Lam Sơn thôi......" Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày, còn chưa nói hết thì cổ tay trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bị ai đó kéo đi.
Bạch Diệc Sương kéo tay Mộc Khinh Ngôn nhìn chằm chằm vết đỏ kia hồi lâu, Cố Văn Vũ nhịn không được kéo nàng lại rồi bất mãn nói: "Dù tay Mộc công tử có đẹp thì nàng cũng đâu cần ngắm lâu vậy chứ."
Bạch Diệc Sương bất đắc dĩ cốc đầu hắn một cái, "Nói bậy bạ gì đó?"
Thấy nàng có vẻ biết được gì đó, Tiêu Lâm Thành hỏi: "Cố phu nhân có biết Khinh Ngôn bị sao không?"
Bạch Diệc Sương ngập ngừng: "Nhìn...... khá quen mắt."
Tiêu Lâm Thành mừng rỡ, "Ngài thử nghĩ kỹ lại xem, lúc trước y còn đột nhiên đau tim, có phải liên quan đến cái này không?"
"Đau tim?" Bạch Diệc Sương ngước mắt lên hỏi, "Khi nào?"
Tiêu Lâm Thành: "Mười lăm tháng trước." Hắn nhớ rất rõ hôm đó là mười lăm, trăng sáng vằng vặc mà Khinh Ngôn lại đau như vậy.
Bạch Diệc Sương im lặng nửa ngày rồi nói: "Nếu hai vị tin ta thì để ta kiểm chứng xem sao."
Tiêu Lâm Thành: "Kiểm chứng thế nào?"
Bạch Diệc Sương lấy từ tay áo ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong là một con sâu trắng đang ngọ nguậy.
"Mộc công tử cho nó ăn mấy giọt máu đi," Bạch Diệc Sương nói, "Khoảng ba canh giờ sau sẽ biết ngay thôi."
Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành liếc nhau, sau đó rạch đầu ngón tay nhỏ mấy giọt máu vào hộp gỗ.
Con sâu trắng kia ngửi được mùi máu tươi lập tức ủi đầu hút máu.
Bạch Diệc Sương vốn định đóng hộp gỗ lại đợi ba canh giờ sau mở ra xem, nhưng Tiêu Lâm Thành cứ như sợ con sâu kia biến mất nên ngồi bất động cạnh bàn nhìn nó chằm chằm.
Mộc Khinh Ngôn không khuyên nổi nên đành phải chờ chung với hắn.
"Phu nhân," Cố Văn Vũ chờ mãi cũng chán, kéo phu nhân đi tản bộ rồi lén lút hỏi, "Lúc nãy ta nghe thấy cái gì mà mười lăm với đau tim, có phải là cổ kia không?" Loại cổ nghe chẳng đứng đắn gì cả.
Bạch Diệc Sương gật đầu thở dài: "Chỉ sợ Linh Lung gặp rắc rối rồi."
"Đừng lo," Cố Văn Vũ nói, "Đúng lúc chúng ta gặp được Mộc công tử, nếu thật sự trúng cổ kia thì nói y biết cách giải không được sao."
Bạch Diệc Sương: "Nhưng ta đâu biết cách giải."
"Chẳng phải trong sách nói......" Cố Văn Vũ thì thầm, "Hợp hoan à?"
"Chỉ tạm thời xoa dịu cơn đau ở tim thôi," Bạch Diệc Sương nói, "Chứ không thể giải cổ được."
Cố Văn Vũ kinh ngạc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bạch Diệc Sương cũng rất lo lắng, nếu thật sự giải không được thì con gái nàng có bị Mộc lão cốc chủ bắt đi làm thuốc dẫn không?
Sắc trời dần tối, trong quán trà chỉ còn lác đác vài người.
Tiêu Lâm Thành ngồi cạnh bàn nhìn chằm chằm con sâu trắng trong hộp gỗ, nhìn đến nỗi con sâu như bị hù sợ nên nằm im re trong hộp.
Tiêu Lâm Thành lo lắng, "Khinh Ngôn, không phải nó chết rồi đấy chứ?"
"Không chết đâu," Mộc Khinh Ngôn khuyên hắn, "Ngươi đừng khẩn trương như vậy."
"Ta có thể không khẩn trương được sao?" Tiêu Lâm Thành nói, "Ngươi vô duyên vô cớ bị đau như vậy, nếu lại......"
Hắn không nói tiếp được nữa. Mấy ngày nay, mỗi lần nhớ tới bộ dạng Mộc Khinh Ngôn đêm đó thì lục phủ ngũ tạng của hắn lại đau thắt, ngay cả trong mơ cũng thấy Mộc Khinh Ngôn đau đớn hét lên "A Tiêu, đau quá......"
Hắn chưa bao giờ nghe hai chữ "A Tiêu" mà tim đau như bị dao cắt thế này. Các sư huynh đệ trên Vọng Lam Sơn đều biết chỉ có Mộc Khinh Ngôn mới được gọi hắn là "A Tiêu", ngay cả Tạ Thập Thất không lớn không nhỏ cũng chỉ dám gọi "Tiêu đầu to", gọi một câu "A Tiêu" sẽ bị Tiêu Lâm Thành rượt đánh.
Tiêu Lâm Thành chỉ thích Mộc Khinh Ngôn gọi mình như vậy, gọi thêm mấy lần hắn sẽ vui đến mức cái gì cũng chiều theo y.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ có ngày hai chữ này sẽ ẩn chứa nỗi đau tê tâm liệt phế như vậy.
"A Tiêu......" Mộc Khinh Ngôn siết chặt ngón tay, đang định mở miệng thì thấy con sâu trắng trong hộp gỗ từ từ biến sang màu đỏ.
"Có động tĩnh rồi!" Tiêu Lâm Thành đứng phắt dậy, "Để ta đi tìm Cố phu nhân!"
Hắn vội vã chạy đi tìm người. Nhưng hắn vừa đi chưa bao lâu thì Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương từ một bên khác trở về.
"Đỏ lên thật rồi......" Bạch Diệc Sương nhìn con sâu càng lúc càng đỏ kia, cuối cùng nói với Mộc Khinh Ngôn, "Mộc công tử, trong người ngươi e là có "cổ Tương Tư" đấy."
Mộc Khinh Ngôn không hiểu, "Cổ Tương Tư?"
Bạch Diệc Sương gật đầu: "Đây là cổ tử mẫu, trong người ngươi là tử cổ nên mười lăm trăng tròn tim mới đau như thế."
"Nhưng ta làm sao......" Mộc Khinh Ngôn không rõ, đang yên đang lành sao mình lại trúng cổ Tương Tư này chứ?
"Là do động tình," Bạch Diệc Sương nói, "Lúc động tình tử cổ sẽ xâm nhập vào người."
Mộc Khinh Ngôn sực nhớ lại đêm đó Tiêu Lâm Thành giống như bị trúng thuốc --- Thì ra hắn trúng cổ sao?
"Vậy phu nhân có biết cách giải không?"
Bạch Diệc Sương áy náy nói: "Giờ ta cũng không biết làm sao giải nữa."
"Nhưng nếu lần sau ngươi đau," Cố Văn Vũ cướp lời, "Thì có một cách để giải đấy."
Mộc Khinh Ngôn: "Giải thế nào?"
Cố Văn Vũ: "Hợp hoan."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Mộc Khinh Ngôn lập tức đỏ bừng mặt.