Sau Khi Trúng Cổ

Chương 20: Ngay cả sâu cũng không bằng




Tiêu Lâm Thành sững sờ, sau đó vớ lấy ấm trà trên bàn định nện người, "Ai phóng đãng hả?! Cổ ta làm sao?! Chẳng phải chỉ bị Khinh Ngôn cắn một cái thôi sao?! Ngươi ghen tị à?!"
"A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn vội vàng ôm chặt eo cản hắn lại, "Đừng nóng."
"Khinh Ngôn, ngươi thả ta ra," Tiêu Lâm Thành tức giận nói, "Ta phải đập chết tên nói bậy này mới được!"
Nam nhân nhìn Mộc Khinh Ngôn bằng ánh mắt phức tạp: "Ngươi cắn à?"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Không được sao?
Nam nhân lại nhìn sang Tiêu Lâm Thành, "Vậy ngươi...... thích nam đúng không?"
Tiêu Lâm Thành khựng lại, phút chốc càng tức hơn, suýt nữa vác ghế nện hắn, "Nam gì mà nam?! Ngươi không hiểu tiếng người à?! Ta không đổi!"
Trong lúc giãy giụa, hạt châu kia vô tình tuột khỏi tay lăn đến góc tường.
Tiêu Lâm Thành đang định nhặt thì mấy thanh kiếm sáng loáng lập tức kề tới.
"Ngươi đã không muốn tiền, cũng không cần người," nam nhân nhặt hạt châu lên nói, "Thế thì thôi vậy."
Tiêu Lâm Thành nhíu mày: "Trả lại cho ta!"
"Ngươi giữ hạt châu này sẽ chỉ chuốc họa thôi," nam nhân quay lưng đi ra ngoài, "Nếu ta thật sự nghĩ sai thì đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi."
"Ngươi đứng lại!" Tiêu Lâm Thành nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại bị mấy hộ vệ cản đường.
"Cút đi!" Tiêu Lâm Thành đột ngột cướp đao của một kẻ trong số đó bổ về phía đao kiếm đang chém tới.
"A Tiêu!" Mộc Khinh Ngôn tung chưởng vào bàn hất bay đám hộ vệ hè nhau xông lên.
Tiêu Lâm Thành vung tay, thân đao bay vút qua trước mắt nam nhân rồi ghim trên cửa quán trọ.
Nam nhân dừng lại, nhìn thanh đao sáng loáng trên cửa không nói năng gì.
"Đời ta ghét nhất là có kẻ cướp đồ của mình," Tiêu Lâm Thành sầm mặt nói, "Ngươi có thể đi nhưng phải trả hạt châu cho ta."
Tựa như hắn lại trở về những ngày tháng còn làm ăn mày, vì nhỏ gầy nên tiền bị người ta cướp, nhặt bánh bao thì bị chó ăn......
Hắn đánh không lại người, cắn không được chó nên cái gì cũng chẳng giữ được.
Không ai biết hắn sống sót thế nào, khi Tạ Thập Thất gặp hắn trong miếu hoang đổ nát, hắn ngủ trên một manh chiếu rách, ngủ dậy còn muốn cuộn lại đeo lên lưng.
Một đêm nọ có tên ăn mày ngủ dưới đất lạnh nên muốn cướp chiếu của Tiêu Lâm Thành, sau đó bị hắn cắn chảy máu đầy tay nên không dám đụng vào manh chiếu kia nữa.
Tạ Thập Thất bị cái miệng đầy máu của Tiêu Lâm Thành dọa sợ đến nỗi gặp ác mộng, thế mà người này lại cười bảo hắn manh chiếu rách kia là thứ duy nhất của mình không bị cướp đi.
Hắn nói mình không cắn được chó nhưng lại cắn được người, ha ha ha......
Hắn đã ở Vọng Lam Sơn quá lâu, lâu đến nỗi hắn suýt quên mất vẫn có kẻ muốn cướp đồ của mình.
"Ta nói muốn đổi với ngươi," nam nhân nói, "Tại ngươi không cần đấy chứ."
Cố Văn Vũ ngồi cạnh cầu thang tức giận đứng bật dậy, "Sao ngươi lại ép mua ép bán thế chứ?! Có biết xấu hổ không hả?!"
Ánh mắt hung ác của nam nhân quét tới làm Cố Văn Vũ lập tức hoảng sợ nấp sau lưng phu nhân lẩm bẩm: "Đúng là ép mua ép bán mà còn không cho nói nữa......"
"Thế thì đã sao?" Nam nhân chẳng những không giận mà còn cười, "Dù hôm nay ta có giết sạch các ngươi thì các ngươi làm gì được ta?"
Đúng lúc này, đột nhiên có hộ vệ hét to: "Rắn! Có rắn!"
Nam nhân quay đầu nhìn, thấy càng lúc càng nhiều rắn bò tới từ xà nhà và cửa sổ, xanh xanh đỏ đỏ.
Chưởng quỹ sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn rồi ngất xỉu.
Bạch Diệc Sương đi xuống cầu thang cười nói: "Mấy vị đừng lộn xộn, xảy ra chuyện thì không hay lắm đâu."
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là mấy con rắn thì có thể......"
"Chủ, chủ tử!" Một tên áo đen ngoài cửa bỗng nhiên chạy vào, thấy cả phòng đầy rắn không khỏi run rẩy.
Nam nhân bực mình hỏi: "Chuyện gì?"
Tên áo đen rón rén đến gần kề vào tai hắn thì thầm: "Có tin tức của Tam gia rồi ạ."
Nam nhân hơi biến sắc, nghĩ ngợi một lát rồi ném trả hạt châu cho Tiêu Lâm Thành, "Cất đi, nếu làm mất ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tiêu Lâm Thành: "......" Ngươi là ai hả?
Nam nhân vung tay áo dẫn người đi.
Tiêu Lâm Thành vội vàng kéo Mộc Khinh Ngôn nhìn từ trên xuống dưới một vòng, "Không sao chứ?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Không sao."
Thấy người đi hết, Bạch Diệc Sương vỗ tay, lũ rắn không biết từ đâu xuất hiện kia lại bò đi nhanh như chớp.
Tiêu Lâm Thành ôm quyền nói: "Đa tạ phu nhân giúp đỡ."
"Đừng khách sáo." Bạch Diệc Sương nói, "Những người kia là......"
Tiêu Lâm Thành cũng rơi vào sương mù, nhìn hạt châu trong tay nói: "Hình như hắn nhận ra hạt châu này thì phải."
"Có khi nào hắn là người thân của ngươi không?" Cố Văn Vũ đi tới nói, "Nhưng hung dữ quá đi mất, hở chút lại đòi đánh đòi giết."
Tiêu Lâm Thành cũng lười suy nghĩ nên cất hạt châu vào ngực rồi cùng Mộc Khinh Ngôn đi xem chưởng quỹ bị rắn dọa ngất.
Khi chưởng quỹ tỉnh lại vẫn còn hoảng loạn: "Rắn, nhiều rắn quá!"
Cố Văn Vũ cố ý nói: "Đang chiên sau bếp kìa, thơm lắm!"
Chưởng quỹ trợn mắt, suýt nữa đã xỉu tiếp nhưng bị Mộc Khinh Ngôn đâm châm cho tỉnh, "Á!"
Thế là cả ngày chưởng quỹ đều không dám vào bếp, lâu lâu lại hỏi tiểu nhị, "Không chiên rắn thật chứ?"
Tiểu nhị lắc đầu muốn gãy, "Không, không có thật mà."
Mộc Khinh Ngôn kê mấy loại thuốc an thần cho chưởng quỹ, lúc xuống lầu không thấy Tiêu Lâm Thành đâu nữa.
Tiểu nhị nói: "Tiêu công tử đang ở trên nóc ấy, chẳng biết có phải đang tìm lũ rắn kia không nhỉ?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành gối tay sau đầu nằm trên nóc nhà nhìn bầu trời bao la vô tận.
Từng cảnh lúc nhỏ bị đè xuống đất đấm đá lướt qua đầu, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo tựa như cách rất xa, lại giống như vang vọng bên tai.
Dưới mái hiên bỗng có tiếng động, Tiêu Lâm Thành vừa quay đầu thì thấy Mộc Khinh Ngôn cũng leo lên.
"Nghe nói ngươi đang tìm rắn à?" Mộc Khinh Ngôn ngồi xuống cạnh hắn, "Tìm được chưa?"
Tiêu Lâm Thành mờ mịt, "Ta tìm rắn làm gì? Chiên lên ăn à?"
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ngươi ở đây làm gì?"
Tiêu Lâm Thành im lặng nửa ngày rồi bỗng nhiên xoay người ôm Mộc Khinh Ngôn, vùi mặt vào hông y rầu rĩ nói: "Khinh Ngôn, có phải ta vô dụng lắm không?"
Mộc Khinh Ngôn nhất thời cứng đờ, "Sao, sao thế?"
"Ngay cả hạt châu suýt nữa ta cũng giữ không được," Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm, "Nếu hôm nay bọn hắn muốn cướp ngươi, có phải ta cũng sẽ không bảo vệ được ngươi không?"
Ngón tay Mộc Khinh Ngôn giật giật, cuối cùng khoác tay lên vai hắn nói khẽ: "Không đâu."
Nhưng Tiêu Lâm Thành vẫn ủ rũ nói: "Sao lại không chứ? Lúc ngươi đau cũng vậy, ta chẳng làm được gì mà chỉ biết nhìn ngươi chịu đau, ngay cả một con sâu cũng không bằng."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Sao ngươi bi quan quá vậy?
"Sắp đến mười lăm rồi," Tiêu Lâm Thành càng ôm y chặt hơn, "Khinh Ngôn, làm sao bây giờ?"
Mộc Khinh Ngôn rũ mắt hồi lâu mới nói: "Lần sau cổ trùng phát tác ngươi ra ngoài một lát đi. Nếu ngươi không thấy bộ dạng chật vật của ta chắc sẽ không khó chịu nữa đâu."
"Làm sao ta bỏ mặc ngươi được chứ?!" Tiêu Lâm Thành ngẩng phắt lên, "Ngươi đau đớn không chịu nổi mà ta lại ở ngoài chẳng quan tâm gì hết à? Mộc Khinh Ngôn, trong lòng ngươi nghĩ ta vô tình vô nghĩa vậy sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "Không phải......"
"Huống hồ," Tiêu Lâm Thành nói tiếp, "Lần trước ngươi còn đau đến nỗi hôn lung tung nữa, lỡ hôn trúng người khác thì sao?!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.