"Rốt cuộc là chuyện gì?!" Sắc mặt Tiêu Lâm Thành càng lúc càng nặng nề, "Các ngươi có chuyện giấu ta đúng không?!"
"Không, không phải......" Cố Văn Vũ hối hận xanh ruột --- Sao lại bất cẩn lỡ miệng thế chứ, biết ăn nói thế nào với Mộc công tử đây?
"Tiêu công tử," Cố Văn Vũ cười khan, "À ừm...... Ngươi đói chưa? Hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Tiêu Lâm Thành quay người đi lên lầu.
"Ê ê, Tiêu công tử," Cố Văn Vũ vội vàng đuổi theo, "Chẳng phải ngươi nói không nghe trộm sao? Tiêu công tử?"
Tiêu Lâm Thành không phải đi nghe lén. Hắn sầm mặt lên lầu mở toang cửa ra.
Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn vừa cất con sâu kia đi thì thấy cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Lâm Thành lập tức xông vào.
"A Tiêu?"
"Cách gì chữa đau tim?" Tiêu Lâm Thành túm lấy cổ tay y, "Ngươi đang giấu ta chuyện gì?"
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật thót, "Ngươi......"
Cố Văn Vũ bám cửa phòng áy náy nói: "Mộc, Mộc công tử, xin lỗi nhé, ta không cố ý đâu, chỉ là...... nhất thời nhịn không được thôi."
"Chàng lại gây rối gì nữa đây?" Bạch Diệc Sương đi tới véo tai hắn kéo ra cửa, "Chỉ mình chàng có miệng thôi đúng không?"
"Ối, phu nhân kéo nhẹ thôi," Cố Văn Vũ xuýt xoa, "Đau, tai sắp đứt rồi này......"
Tiêu Lâm Thành không đoái hoài tới tiếng ầm ĩ ngoài cửa mà nhìn chằm chằm Mộc Khinh Ngôn, nghiến răng hỏi: "Sao không nói với ta?"
Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn, môi mấp máy, nhịn không được muốn nói ra mọi chuyện, kể cả tình cảm chôn sâu trong lòng, cứ thế bất chấp nói với người trước mắt một câu thích.
Nhưng do dự nửa ngày, y vẫn dời mắt đi nói khẽ: "Chẳng có gì để nói cả."
Tiêu Lâm Thành tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung, "Sao lại không có gì để nói?! Rốt cuộc chữa thế nào?!"
"Không chữa được," Mộc Khinh Ngôn giật tay ra nói, "Biết cũng vô ích thôi."
Tiêu Lâm Thành: "Nhưng rõ ràng Cố tiên sinh nói có cách chữa mà?!"
Mộc Khinh Ngôn không dám nhìn hắn mà thấp giọng nói: "A Tiêu, đừng hỏi nữa."
Thái dương Tiêu Lâm Thành đập thình thịch, hai tay siết chặt nổi gân xanh, "Được, ta không hỏi nữa, ta phải như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết mới tốt."
Tim Mộc Khinh Ngôn đau nhói, "Không phải......"
Tiêu Lâm Thành quay lưng bỏ đi.
"A Tiêu!" Mộc Khinh Ngôn muốn đuổi theo nhưng lại không biết nên nói gì.
Y biết làm gì khác được? Cách chữa hoang đường như vậy, cứ cho là Tiêu Lâm Thành đồng ý cứu y...... Nhưng sau này làm sao họ đối mặt với nhau được nữa?
Lỡ mai sau Tiêu Lâm Thành có người trong lòng, hắn làm sao xứng đáng với người ta?
Cố Văn Vũ đang bị phu nhân véo tai ngoài cửa thì thấy Tiêu Lâm Thành sầm mặt đi qua bọn họ rồi xuống lầu ra ngoài quán trọ.
"Sắc mặt Tiêu công tử đáng sợ quá đi mất," Cố Văn Vũ thấp thỏm nói, "Chắc không phải hắn muốn đánh ta đấy chứ?"
"Nói nhảm gì đó?" Bạch Diệc Sương bất đắc dĩ nói, "Chắc hắn giận Mộc công tử không chịu nói thật với mình thôi."
Cố Văn Vũ khó hiểu, "Chuyện có gì to tát đâu, sao Mộc công tử lại không chịu nói? Chẳng phải lúc đau tim thì ấy ấy thôi à, bị hắn biết thì sao? Mẫu cổ đâu nằm trên người hắn......"
Hắn đột nhiên vỡ lẽ điều gì nên thốt lên: "Chẳng lẽ mẫu cổ nằm trên......"
Bạch Diệc Sương đưa tay bịt chặt miệng hắn, "Chàng ngậm miệng đi!"
Cố Văn Vũ: "Ư ư ư ư ư?! Đúng là Tiêu công tử thật sao?!"
Chà, thảo nào trên đường đi hai người cứ dính chặt lấy nhau!
"Vậy, vậy chẳng phải đúng lúc lắm sao?" Cố Văn Vũ kéo tay phu nhân xuống nói, "Sao vẫn không chịu nói với Tiêu công tử chứ?"
Bạch Diệc Sương: "Mộc công tử nói mình chỉ tương tư đơn phương thôi."
Cố Văn Vũ: "......" Dính nhau thế kia mà tương tư đơn phương sao?!
Tiêu Lâm Thành nổi giận đùng đùng ra cửa tìm quán rượu uống mấy vò.
Sắc trời dần tối, hắn uống say mèm chẳng còn biết gì nữa, ôm vò rượu ấm ức lẩm bẩm, "Cố tiên sinh biết, Cố phu nhân cũng biết, chỉ có mình ta...... Nấc, không biết......"
"Sao không nói với ta chứ?"
"Ta đã sai chỗ nào? Nấc...... Sao phải gạt ta?"
"Khinh Ngôn......"
Trong quán rượu không còn người nào, tiểu nhị thấy hắn say khướt sợ lát nữa hắn sẽ ngủ như chết ngay tại đây nên đi tới cười đon đả: "Khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi, ngài muốn trả tiền rượu chưa ạ?"
"Tiền, tiền rượu?" Tiêu Lâm Thành chóng mặt đưa tay mò tiền trong ngực nhưng sờ tới sờ lui cái gì cũng không thấy, sực nhớ ra lúc trước mình đã cho Tạ Thập Thất hết bạc.
Hắn càng ấm ức hơn, "Y nói muốn nuôi ta...... Nấc...... Mà sao không tới tìm ta? Y không cần ta nữa, y muốn đi kinh thành một mình, không về chung với ta...... Y không nuôi ta......"
Khóe miệng tiểu nhị giật một cái, ghét bỏ nghĩ nam nhân to con như thế mà còn đòi người ta nuôi nữa à? Có phải cụt tay cụt chân đâu.
"Khách quan," tiểu nhị lạnh lùng thúc giục, "Phiền ngài trả tiền giùm cho."
Tiêu Lâm Thành còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương không ai nuôi nên chẳng nghe lọt câu nào, tự nhủ: "Sao y không cần mình nữa? Đúng là lớn lên sẽ khác sao?"
"Nhưng có gì khác chứ? Chẳng phải y vẫn là Khinh Ngôn sao? Có chỗ nào khác hả?"
Hắn loạng choạng đứng lên, mọi thứ xung quanh đều chao đảo lắc lư, ngay cả tiểu nhị cũng biến thành mấy người, lắc một hồi chợt biến thành Mộc Khinh Ngôn.
"Khinh Ngôn......" Tiêu Lâm Thành nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai người ở Vọng Lam Sơn --- Mộc Khinh Ngôn bế mèo, một người một mèo bị mấy con chuột cống trong bếp rượt chạy, con mèo trong ngực hoảng sợ kêu meo meo. Mưa to xối xả, hai người lén chạy xuống núi bị ngấm mưa ướt sũng, trốn trong nhà hoang hơ quần áo, bị sư phụ tìm thấy cầm roi mây rượt đánh. Khắp núi đầy bụi cỏ dại, Mộc Khinh Ngôn bất cẩn ngã vào lùm cỏ, lúc chui ra đầu bám đầy cỏ khô vẫn muốn theo hắn chạy lung tung khắp núi, luôn miệng gọi hắn "A Tiêu"......
"Không được làm ngơ ta!" Hắn đột ngột ôm chầm người trước mắt rồi hung dữ nói, "Ngươi nói muốn nuôi ta mà, không được đổi ý!"
Ngoài cửa quán rượu, Mộc Khinh Ngôn tìm hơn nửa ngày rốt cuộc tìm được Tiêu Lâm Thành, vừa vào cửa thì thấy hắn ôm chặt tiểu nhị không chịu buông tay làm tiểu nhị gào toáng lên: "Ta nói muốn nuôi ngươi lúc nào hả?! Ta nghèo không cưới nổi vợ thì làm gì có tiền nuôi ngươi?! Buông ra mau, ngươi có biết liêm sỉ không hả?! Ta là người đứng đắn đấy nhé!"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Các ngươi đang làm gì thế?