Sau Khi Trúng Cổ

Chương 30: Có thể làm biểu tẩu của ta




Cố Linh Lung dẫn con lừa nhỏ định đi canh chừng, Tiêu Lâm Thành mờ mịt hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Ta nói chuyện lớn lắm à?" Sao phải nhỏ tiếng chứ?
"Không phải nói chuyện lớn tiếng," Cố Linh Lung ngượng ngùng nói, "Mà là...... kiểu gì cũng nhịn không được phát ra tiếng thôi, ta hiểu mà......" Giống như lần trước ở quán trọ, Mộc công tử còn khóc thành tiếng nữa.
Mộc Khinh Ngôn thấy nàng đỏ mặt mới biết nàng hiểu lầm chuyện gì. Y vội vàng buông Tiêu Lâm Thành ra rồi giải thích: "Không phải, lúc nãy chỉ là......"
Chỉ là cái gì? Chỉ ôm một cái thôi à?
Eo y mỏi nhừ, đột nhiên nói không nên lời.
Tiêu Lâm Thành mờ mịt nhìn cả hai người đều đỏ mặt --- Gì thế? Sao các ngươi đỏ mặt hết vậy?
"Nha đầu!" Sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi mừng rỡ, họ quay đầu lại thì thấy Cố Văn Vũ kéo Bạch Diệc Sương hớn hở chạy tới.
"Cha, nương!" Cố Linh Lung vui đến nỗi quên cả con lừa nhỏ, chạy tới ôm chầm cha mẹ mình, "Sao hai người lại ở đây?"
"Tại con không chịu về nhà chứ sao," Cố Văn Vũ cố ý nghiêm mặt, "Hại ta và mẹ con phải đi tìm."
Cố Linh Lung chột dạ nói: "Con đang định về thì gặp cha nương mà."
"Với tính ham chơi này của con," Bạch Diệc Sương vạch trần, "Không chơi nửa năm dễ gì chịu về?"
"Về chứ, đương nhiên phải về rồi!" Cố Linh Lung dỗ dành cha mẹ, tưởng họ không quen biết Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn nên giới thiệu, "Cha nương, đây là Tiêu đại hiệp và Mộc công tử, lúc trước con gặp cướp núi, chính họ đã cứu con đấy ạ."
Bạch Diệc Sương lẳng lặng nhìn Tiêu Lâm Thành, đôi mắt dần ướt nhòe.
Lúc nãy Cố Văn Vũ đã kể nàng nghe chuyện của Tiêu Lâm Thành nên họ mới vội vàng chạy ra đây.
Sao trước kia nàng không nhận ra Tiêu Lâm Thành giống mẹ hắn nhỉ, đôi mắt cũng hơi giống Linh Lung, bởi vì Linh Lung giống di nương nàng.
Thấy mẹ mình nhìn Tiêu Lâm Thành như nhìn con trai thất lạc nhiều năm, hai mắt đỏ hoe, Cố Linh Lung nhịn không được kéo tay áo cha mình hỏi khẽ: "Cha, có phải mẹ con giấu cha vụng trộm sinh con bên ngoài không?"
"Nói nhảm gì thế?!" Cố Văn Vũ đính chính, "Hắn là con trai di nương, biểu ca của con đấy."
"Biểu ca?!" Cố Linh Lung kinh ngạc, "Con còn có biểu ca nữa sao?!"
Cố Văn Vũ: "Hôm nay mới tìm được."
Cố Linh Lung: "......"
Tiêu Lâm Thành lúng túng đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm sao đối mặt với người thân đột nhiên xuất hiện này.
"Nương đừng khóc nữa," Cố Linh Lung ôm cánh tay mẹ nàng, "Đây là chuyện vui mà!"
"Đúng vậy, chuyện vui," Bạch Diệc Sương lau nước mắt cười nói, "Tại nương vui quá thôi."
Nàng ngước nhìn Tiêu Lâm Thành, nước mắt lại nhịn không được trào ra, "Mẹ con trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ vui lắm."
Tiêu Lâm Thành rũ mắt không nói gì, chỉ siết chặt tay Mộc Khinh Ngôn dưới tay áo.
Bạch Diệc Sương cũng biết hôm nay hắn đã gặp quá nhiều chuyện nên khó lòng tiếp nhận được.
Có lẽ họ nên để hắn yên tĩnh một lát.
"Di nương chỉ tới gặp con chút thôi," Bạch Diệc Sương rưng rưng nước mắt cười nói, "Không có gì đâu, lát nữa các con nhớ về ăn cơm nhé."
Nàng kéo Cố Văn Vũ và Cố Linh Lung về, Cố Linh Lung vừa đi vừa hét lên: "Không được, con còn phải canh chừng cho biểu ca và biểu tẩu nữa!"
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
Cố Văn Vũ ngờ vực hỏi: "Canh chừng?"
Cố Linh Lung lẩm bẩm: "Con sợ họ...... cô nam quả nam, kìm lòng không được ấy mà."
Nghe nàng nói vậy, Bạch Diệc Sương sực nhớ cổ trong người họ hình như do Cố Linh Lung hạ.
"Tự nhiên con hạ cổ cho họ làm gì?"
"Hạ cổ?" Cố Linh Lung khó hiểu, "Hạ cổ gì ạ?"
Bạch Diệc Sương: "Cổ Tương Tư của hai người họ không phải do con hạ sao?"
"Cổ Tương Tư?" Cố Linh Lung càng mờ mịt hơn, "Đâu có, con chỉ vô ý hạ "Tương Tư" cho Tiêu...... biểu ca thôi, không phải cổ đâu."
Bạch Diệc Sương: "...... Thứ con đem đi là cổ Tương Tư đấy."
"Cái gì?!" Cố Linh Lung kinh ngạc trợn tròn mắt, "Chẳng phải không có cổ này sao?!" Nhiều người muốn tìm mà đâu thấy!
Cố Văn Vũ: "Mấy tháng trước mẹ con vừa tìm ra thì đã bị con lấy đi rồi."
Cố Linh Lung: "......"
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Cố Linh Lung tha thiết nhìn mẹ mình, "Có giải được không ạ?"
Bạch Diệc Sương: "Không biết."
Cố Linh Lung hối hận muốn chết --- Lẽ ra mình không nên tò mò như thế! Lần này thì hay rồi, làm hại hai người họ vô duyên vô cớ trúng cổ, chẳng biết có giải được không nữa.
Nàng vô cùng áy náy, còn nghe Cố Văn Vũ nói vì cổ này mà mười lăm mỗi tháng Mộc Khinh Ngôn đều bị đau tim, đau đến tê tâm liệt phế, ai thấy cũng không đành lòng.
"Vậy làm sao bây giờ?!" Cố Linh Lung lập tức cuống lên, "Chỉ có thể chịu đau thôi sao?!"
"Cũng không phải," Cố Văn Vũ lén lút nói, "Phải...... hợp hoan thì mới hết đau."
Lúc này Cố Linh Lung mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có biểu ca mình ở đây cũng không cần lo nữa.
Nhưng nàng vẫn áy náy hổ thẹn, càng nghĩ càng thấy phải đền bù lại.
Nàng cưỡi lừa đi dạo trong thành hơn nửa ngày, khi về đem theo một đống chai lọ.
Sau khi từ bờ sông về, Tiêu Lâm Thành mang tâm tình phức tạp trông nom Tuân Ấn Bạch mê man trong phòng. Mộc Khinh Ngôn xuống lầu định gọi cho hắn ít đồ ăn.
Y vừa xuống lầu thì thấy Cố Linh Lung từ bên ngoài về.
Cố Linh Lung: "Biểu tẩu!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Cố cô nương," mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải...... Ta và hắn chỉ là bạn thân thôi."
"Bạn thân?" Cố Linh Lung thốt lên, "Nhưng lần trước ở quán trọ thành Cầm Châu, rõ ràng ta nghe các ngươi......"
Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, "Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Cố Linh Lung: "Nhưng chẳng phải mười lăm mỗi tháng ngươi đều đau tim, phải...... ấy ấy sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "Vì cứu ta nên hắn mới bất đắc dĩ......"
Thấy mặt y đỏ bừng, trong đầu Cố Linh Lung đột nhiên lóe sáng, nàng hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi có thích biểu ca ta không?"
Mộc Khinh Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, không nói gì.
Cố Linh Lung lập tức hiểu ngay, quả quyết nói: "Thích là được rồi, vẫn có thể làm biểu tẩu của ta mà."
Mộc Khinh Ngôn: "......Cố cô nương, đừng đùa nữa."
"Ta đâu có đùa," Cố Linh Lung nói, "Chỉ cần biểu ca ta cũng thích ngươi thì chẳng phải lưỡng tình tương duyệt rồi sao?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Hắn...... không có tâm tư kia với ta đâu."
Cố Linh Lung: "Giờ chưa có nhưng theo đuổi sẽ có mà?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Nếu ngươi không biết," Cố Linh Lung nhiệt tình nói, "Thì ta có thể dạy ngươi."
Tiêu Lâm Thành ở trong phòng đợi hơn nửa ngày cũng chưa thấy Mộc Khinh Ngôn về, vừa ra cửa thì thấy Cố Linh Lung e lệ hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Đêm nay ngươi ở chung với ta được không?"
Tiêu Lâm Thành: "......" Không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.