Tiêu Lâm Thành đi nhanh xuống lầu kéo Mộc Khinh Ngôn ra sau lưng rồi bảo Cố Linh Lung: "Không được, đêm nay y bận rồi." Ở lại với ngươi gì hả?! Người lớn thế kia còn phải có người ngủ chung nữa à?!
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt --- Mới nãy Cố Linh Lung đòi dạy y cách theo đuổi Tiêu Lâm Thành, ríu rít giảng đủ thứ, còn nói hai người phải ở chung với nhau nhiều một chút.
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ở chung nhiều lắm mà, hai người họ gần như ở chung cả ngày.
Cố Linh Lung lại hỏi: "Ban đêm cũng ngủ chung à?"
Mộc Khinh Ngôn nhớ lại hình như sau khi y cố tình tránh Tiêu Lâm Thành, đôi khi họ không ngủ chung ban đêm nữa.
Thế là y lắc đầu.
"Ban đêm càng phải ở chung chứ!" Cố Linh Lung nói, "Đêm đen gió lớn, tốt biết bao nhiêu!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Cố Linh Lung tưởng y không biết cách giữ người lại nên lập tức biểu diễn, thẹn thùng hỏi: "Đêm nay ngươi ở chung với ta được không?"
Vừa dứt lời thì nghe trên cầu thang có tiếng rầm rầm, Tiêu Lâm Thành lao xuống kéo Mộc Khinh Ngôn tới rồi xụ mặt nói, "Đêm nay y bận rồi."
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác: "Ban đêm ta bận chuyện gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành: "Dù sao cũng bận."
Cố Linh Lung chớp mắt, đột nhiên điềm đạm đáng yêu nói: "Nhưng ban đêm ta sợ tối, Mộc công tử......"
Tiêu Lâm Thành: "Y cũng sợ tối."
Hai mắt Cố Linh Lung sáng lên, "Vậy hai người ở chung sẽ hết sợ, đúng không Mộc công tử?"
Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì Tiêu Lâm Thành đã nói ngay: "Đúng vậy, y ở chung với ta sẽ không sợ nữa."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Cố Linh Lung đè xuống khóe miệng nhếch lên, ra vẻ thất vọng nói: "Vậy ta đi tìm cha mẹ ta đây."
Nàng thở dài đi lên lầu, vừa quay đầu suýt nữa nhịn không được phì cười --- Có phải biểu ca ghen rồi không?! Ghen đến nỗi mặt đen thui luôn!
Biểu tẩu, ngươi phải cố lên nhé!
Nhưng biểu tẩu của nàng còn đang ngây ngốc hỏi: "Hình như đêm nay ta đâu có việc gì? Hay là ta quên nhỉ?"
Tiêu Lâm Thành lập tức giận dỗi, "Vậy ngươi muốn đi theo nàng chứ gì?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Không phải."
Tiêu Lâm Thành: "Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này không được tới gần nàng nữa."
Mộc Khinh Ngôn sững sờ nói: "Nhưng nàng là biểu muội ngươi mà." Cũng đâu phải người lạ.
Tiêu Lâm Thành: "Biểu muội thì sao?! Biểu muội không phải nữ à?!"
Mộc Khinh Ngôn nhất thời không cãi được.
Tiêu Lâm Thành lại hỏi: "Cơm của ta đâu?" Chẳng phải ngươi nói gọi đồ ăn cho ta sao? Trò chuyện nên quên rồi đúng không?!
Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn đói thật, "Để ta đi gọi tiểu nhị, ngươi muốn ăn gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Không cần, no rồi."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới nhận ra có lẽ hắn đang giận.
Y nhớ lúc nãy Cố Linh Lung nói nam nhân đều thích được khen, được ngưỡng mộ, khen nhiều một chút sẽ vui ngay.
Thế là y nhìn Tiêu Lâm Thành đang xụ mặt, bỗng nhiên nói: "Ngươi thật lợi hại."
Tiêu Lâm Thành: "......"
Thấy hắn không có phản ứng gì, Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn không nghe thấy nên lại nói: "Ngươi thật lợi......"
Tiêu Lâm Thành đưa tay bịt chặt miệng y, "Không cho nói!"
Mộc Khinh Ngôn: "Ưm ưm ưm?" Chẳng phải nói sẽ vui à? Sao nhìn hắn vẫn có vẻ tức giận thế?
Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày, "Trước đây ngươi đâu biết nói mấy lời này."
Hắn thoáng biến sắc, "Cố Linh Lung nói với ngươi đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn yên lặng gật đầu.
Thái dương Tiêu Lâm Thành nhảy thình thịch, "Nàng còn nói gì với ngươi nữa?" Có phải là khen ngươi cái gì cũng tốt không? Mặc dù ngươi thật sự rất tốt nhưng đừng vì nàng khen mấy câu mà bị lừa gạt đi mất chứ! Từ nhỏ đến lớn ta cũng khen ngươi đâu có ít!
Thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi, Mộc Khinh Ngôn lập tức lắc đầu.
Lúc này Tiêu Lâm Thành mới buông y ra rồi lặp lại, "Sau này không được tới gần nàng nữa."
Mộc Khinh Ngôn: "...... Ờ."
Đêm hôm ấy Tiêu Lâm Thành lại nằm mơ, trong mơ chỉ thấy Mộc Khinh Ngôn quần áo xộc xệch, vừa kiều diễm vừa hoang đường.
Hắn thở dốc trong tiếng khóc thút thít của Mộc Khinh Ngôn, đột nhiên nghe thấy y kề vào tai mình nói: "Ngươi thật lợi hại......"
Tiêu Lâm Thành kích động lập tức choàng tỉnh.
Hắn thở phì phò, hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu như còn văng vẳng câu nói của Mộc Khinh Ngôn --- Ngươi thật lợi hại.
Sao lại mơ thế chứ?! Hắn mắng thầm trong lòng, Tiêu Lâm Thành, ngươi là đồ cầm thú! Vô sỉ! Lưu manh!
Hắn mắng một hồi, vừa quay đầu lại chợt phát hiện trên giường chẳng có ai.
"Sư phụ?!"
Tối qua cho Tuân Ấn Bạch uống thuốc xong, hắn bảo Mộc Khinh Ngôn sang phòng khác nghỉ ngơi, còn mình trải chăn ngủ cạnh giường Tuân Ấn Bạch.
Nhưng bây giờ trên giường lại trống rỗng.
Tiêu Lâm Thành vội vàng mở cửa đi xuống lầu, thấy cửa quán trọ khép hờ.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trời vẫn chưa sáng hẳn, trong ánh sáng lờ mờ, một bóng người màu trắng ngồi xổm dưới gốc cây cầm cành khô đào hố.
Tiêu Lâm Thành đi tới, im lặng một lát rồi mở miệng hỏi: "Sao, muốn đào hố chôn mình à?"
Tuân Ấn Bạch không dám nhìn hắn mà bĩu môi nói: "Hồi bé mỗi lần con buồn cũng hay đào hố rồi lấp lại mà."
Tiêu Lâm Thành thờ ơ nói: "Vậy ngài cũng giống con quá nhỉ."
Tuân Ấn Bạch không dám nói gì, nhất thời im như thóc.
Tiêu Lâm Thành nhìn mái tóc bạc của ông, im lặng thật lâu mới hỏi: "Sao tóc ngài lại bạc?"
Tuân Ấn Bạch dừng tay, nhỏ giọng nói: "Già rồi thì bạc chứ sao."
Tiêu Lâm Thành hừ lạnh một tiếng, "Cố tiên sinh người ta đâu nhỏ hơn ngài bao nhiêu, sao không bị bạc chứ?"
Tuân Ấn Bạch: "Tại ta già nhanh hơn mà."
"Không muốn nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành nói dứt khoát, "Ngài còn gì muốn nói nữa không?"
Tuân Ấn Bạch nhìn đống đất đào lên, hồi lâu sau mới nói: "Ta chẳng có mặt mũi nào nói với con cả."
"Ta có lỗi với hai mẹ con, con nên hận ta đi."
Tiêu Lâm Thành rũ mắt hỏi: "Nếu không có chuyện lần này, ngài định cả đời đều không nói hay sao?"
Tuân Ấn Bạch trầm mặc thật lâu mới nói: "Ta không biết."
Tiêu Lâm Thành đi tới nhấc chân lấp lại cái hố ông đào, "Ngài về Vọng Lam Sơn trước đi, giờ con không muốn gặp ngài."
Tuân Ấn Bạch: "Thành nhi......"
Tiêu Lâm Thành: "Về đi!"
Tuân Ấn Bạch đuối lý nên đành phải nói: "Vậy chừng nào con về?"
Tiêu Lâm Thành: "Không biết."
Hắn nghĩ chắc giờ Bạch Diệc Sương cũng không muốn đi Vọng Lam Sơn nữa, phải mời Mộc tiền bối xuống núi khám cho Khinh Ngôn mới được.
"Sau khi ngài về thì mời Mộc tiền bối tới đây một chuyến đi."
Tuân Ấn Bạch khó hiểu: "Gọi hắn làm gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Khinh Ngôn trúng cổ rồi."
Tuân Ấn Bạch giật mình, "Cái gì? Tiểu Mộc trúng cổ?! Cổ gì?!"
Tiêu Lâm Thành chợt nhớ tới giấc mơ lúc nãy, mất tự nhiên nói: "Đừng hỏi nữa, ngài không biết đâu."
"Sao lại không biết?!" Tuân Ấn Bạch bất mãn nói, "Mẹ con cũng ở Miêu Cương mà, năm đó ta đi theo nàng từng thấy không ít cổ đâu."
Tiêu Lâm Thành bán tín bán nghi, "Cố phu nhân nói là cổ Tương Tư."
Tuân Ấn Bạch biến sắc, "Tử cổ hay mẫu cổ?"
Tiêu Lâm Thành: "Tử cổ." Ngài biết thật sao?
Tuân Ấn Bạch: "Vậy mẫu cổ ở trên người con à?!"
Tiêu Lâm Thành giật thót, chưa nghĩ ra có nên nói hay không, hắn lắp bắp: "Không, không phải......"
Tuân Ấn Bạch đưa tay vỗ đầu hắn, "Con thì làm được gì chứ?! Cả ngày chạy theo Tiểu Mộc, kết quả lại để nó bị dã nam nhân cướp mất rồi sao?!"
Tiêu Lâm Thành: "......"