Sau Khi Trùng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 27:




“Có phải tôi đã đắc tội với Âu tổng không? Có thể sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa tiệm không?”
Kê Du Cẩn lắc đầu: ‘Không sao đâu, Âu tổng đặt hàng số điểm tâm đó không quá nhiều, đặt trong tiệm bán lẻ cũng có thể bán hết.’
“Không có làm anh bị tổn thất là được rồi.” Nói rồi, Nhiếp Câu bỗng nhiên có hơi uể oải: “Người như Âu tổng mới càng có tư cách làm bạn với A Cẩn nhỉ? Không giống tôi, một công việc ổn định cũng không có, chỉ biết chơi game, nếu không nhờ có anh thu nhận, chắc bây giờ tôi còn phải ở tầng ngầm.”
Kê Du Cẩn nhanh chóng tỏ vẻ: ‘Âu tổng chỉ là khách hàng của tiệm bánh mà thôi, cậu mới là bạn của tôi! Chơi game giỏi cũng tốt lắm rồi, hơn nữa cậu đã giúp tôi rất nhiều, còn nhiều hơn những việc tôi có thể giúp cậu nữa, có thể làm bạn với cậu mới là may mắn của tôi!’
Nhiếp Câu miễn cưỡng cười cười với Kê Du Cẩn: “Tôi so sánh mình với Âu tổng thật sự quá không biết tự lượng sức mình, suy cho cùng người ta mới lại sếp lớn thành công, mà tôi cùng lắm cũng chỉ là một streamer không có danh tiếng gì. A Cẩn không chê tôi không có bản lĩnh, còn nguyện ý làm bạn với tôi, thật tốt.”
‘Trong lòng tôi, cậu quan trọng hơn Âu tổng kia nhiều, thậm chí tôi có thể một lần nữa kinh doanh lại cửa hàng bánh kem, không thể phủ nhận có sự trợ giúp to lớn của cậu. Cho nên, cậu đừng bao giờ tự xem nhẹ mình.’
Kê Du Cẩn khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ kí hiệu, có hơi nóng nảy.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Nhiếp Câu không tiếp tục đề tài này nữa: “Không nói chuyện này nữa, uống thêm một chén canh đi. Tôi bỏ thêm một vài vị thuốc đông y có tác dụng an thần, nghe nói có lợi cho giấc ngủ. Không phải buổi tối anh ngủ không sâu giấc sao? Uống nhiều chút, lỡ như có tác dụng thì sao.
Kê Du Cẩn dĩ nhiên sẽ không cô phụ sự quan tâm của Nhiếp Câu, ngoan ngoãn cúi đầu ăn canh. Nhiếp Câu nhìn Kê Du Cẩn không hề đề phòng gì hắn, đối phương hình như có tỉ mỉ nuôi nấng thế nào cũng không mập lên, lúc cúi đầu húp canh, cách lớp quần áo mặc ở nhà cũng có thể nhìn thấy được hình dáng xương bướm sau lưng, càng hiện thêm cho vẻ thon gầy yếu ớt của anh.
Thân thể như thế, còn không biết đề phòng người lạ, nếu thật sự muốn làm gì đó với anh, chỉ e là muốn phản kháng cũng bất lực…
Nhiếp Câu rũ mắt cúi đầu húp canh, thu lại ánh mắt đầy công kích của mình.
Chắc có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó, tối nay Nhiếp Câu mơ thấy Kê Du Cẩn.
Thật ra từ lúc Kê Du Cẩn qua đời vào đời trước, Nhiếp Câu cũng thường xuyên mơ thấy Kê Du Cẩn, nhưng hôm nay cảnh trong mơ lại khác hẳn trước đây.
Phảng phất như trở về đời trước lúc này Kê Du Cẩn dường như đã mất đi tất cả những thứ của mình, không có bạn bè thân thích gì, phần lớn tài sản cũng đã bị Nhiếp Câu nắm giữ. Điều này cũng khiến anh xem Nhiếp Câu là cọng rơm cuối cùng của cuộc đời mình, bất kể bị đối xử thế nào, đều luyến tiếc rời đi.
Nhiếp Câu cũng không có tật xấu đánh chửi tình nhân, chỉ là hắn có dục vọng khống chế rất mạnh, mặc kệ làm gì cũng không cho phép Kê Du Cẩn chống đối, đặc biệt vào lúc ban đêm.
Từ khi biết được tình huống thân thể dị dạng của Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu vẫn luôn cố ý vô tình mà xem thường điểm này của anh, cứ thế thay đổi trong vô tri vô giác, Kê Du Cẩn dần dần vô cùng tự ti với cơ thể khác thường của mình, lúc tắm rửa cũng không thèm nhìn đến. Nhưng Nhiếp Câu lại luôn thích mở đèn sáng ngời vào buổi tối, vừa nói những lời ghét bỏ, vừa hưng phấn dị thường.
Vài loại thời điểm này Nhiếp Câu thích thuận theo ý của bản thân, động tác có thể nói là rất thô bạo, bản năng Kê Du Cẩn lại sợ hãi chuyện này, cho nên thân thể cứ khẩn trương không cách nào thả lỏng được, khó tránh được chịu tội.
Nhưng âm thanh đau đớn Kê Du Cẩn cũng không có cách nào phát ra, chỉ có thể rơi nước mắt thở dốc nặng nề. Bộ dáng bất lực như cá nằm trên thớt này khiến cho Nhiếp Câu càng thêm hưng phấn, tựa hồ có dùng hết sức lực, cũng phải phát tiết toàn bộ trên người Kê Du Cẩn, khiến cho sự tình như tra tấn này càng thêm kéo dài trong đêm dài.
Độ ấm đêm nay hình như có hơi cao, Nhiếp Câu ra rất nhiều mồ hôi, cả người như mới vừa phòng tắm chui ra. Mồ hôi trên người theo động tác của hắn nhỏ giọt trên da thịt trắng nõn của Kê Du Cẩn, mỗi một lần Kê Du Cẩn giống như bị phỏng, thân thể run rẩy nhẹ, điều này không nghi ngờ gì đã mang đến càng nhiều thỏa mãn cho Nhiếp Câu.
Ban đêm, đối với hắn tựa hồ như dài vô tận, lại như vô cùng ngắn ngủi…
Nửa đêm, Nhiếp Câu mở mắt ra, áo ngủ trên người ẩm ướt dán lên da, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt. Hắn cảm thấy vô cùng nóng, không chỉ vì cảnh kiều diễm trong mơ kia, mà còn bởi vì độ ấm trong phòng có hơi nóng thật.
Nhiếp Câu giật mình ngẩn ra một lát, mới phản ứng lại, hình như là đột nhiên cung ứng máy sưởi.
Trên người toàn là mồ hôi, cũng không có cách nào ngủ tiếp. Nhiếp Câu ngồi dậy đi tắm một cái, thay bộ đồ ngủ khác. Lăn lộn như vậy, buồn ngủ đều tiêu tán mất, hắn không về phòng mà đi đến ban công phòng khách hứng gió lạnh, để thân thể và đầu óc khô nóng của mình nguội đi một chút.
Đêm nay bầu trời đêm sáng sủa hơn hẳn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách, tuy rằng không hẳn là sáng ngời, nhưng lại có thể giúp người ta thấy rõ vị trí vật dụng trong phòng khách, đỡ phải vấp ngã. Cho nên Nhiếp Câu không có bật đèn. Kết quả không lâu sau, nghe được có tiếng gì đó rơi xuống.
Nhiếp Câu quay đầu lạ nhìn, thấy Kê Du Cẩn khom lưng nhặt chăn rơi trên mặt đất.
“Sao lại tỉnh dậy rồi?” Nhiếp Câu bước nhanh qua, vừa giúp anh nhặt chăn lên, vừa dịu giọng hỏi anh.
Nương theo ánh trăng, Nhiếp Câu miễn cưỡng lắm mới thấy được ngôn ngữ kí kiệu của Kê Du Cẩn: ‘Máy sưởi đột nhiên hoạt động, chăn dày quá chắc cậu không dùng được, cho nên tôi tìm chăn mỏng hơn cho cậu.”
Lại không ngờ rằng Nhiếp Câu không ở trong phòng, mà chạy đến ban công hóng gió. Kê Du Cẩn vừa đi đến phòng khách, thấy loáng thoáng bóng người trên ban công, dĩ nhiên không kịp phòng ngừa sẽ thấy hoảng sợ, chăn trong tay cũng vì vậy mới rơi xuống đất.
“Trong phòng hơi nóng, nên tôi ra đây hít thở không khí một lát, có phải hù đến anh rồi không?”
Kê Du Cẩn có hơi xấu hổ mà biện giải cho mình: ‘Không sao, sau đó tôi rất nhanh đã nhận ra là cậu.’
Nhiếp Câu mở một cái đèn tường nhỏ trong phòng khách, ánh đèn hắt lên giương mặt có hơi đỏ của Kê Du Cẩn, nghĩ chắc là anh cũng bị nóng tỉnh, chỉ là giấc ngủ của anh khá nông, không giống như Nhiếp Câu phải nóng đến mồ hôi chảy đầy người mới chịu tỉnh dậy.
Nhiếp Câu nhận lấy chăn: “Những nơi có cung ứng máy sưởi ở thành phố phương nam không nhiều lắm, chả trách tiền thuê khu nhà này ngay cả tầng hầm cũng đắt hơn chỗ khác.”
‘Đây xác thực là ưu thế tốt nhất của khu nhà này, thành phố S tuy rằng ở phương nam, nhưng mùa đông lại rất ướt lạnh, có máy sưởi sẽ đỡ hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không ẩm ướt như mấy chỗ khác.’
Đưa chăn xong, Kê Du Cẩn chuẩn bị về phòng, Nhiếp Câu gọi anh lại: “Thức lúc này, trở về phòng có thể ngủ lại được không?”
Kê Du Cẩn có hơi chần chờ, nếu anh nửa đêm tỉnh giấc, quả thực rất khó ngủ tiếp.
“Tôi có cách này có thể giúp anh ngủ nhanh hơn, có muốn thử không?” Nhiếp Câu nói.
Nhận được sự đồng ý của Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu tạm thời đặt chăn lên sô pha, giọng trầm thấp nói: “Vậy đến phòng anh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.