Sau Khi Từ Bỏ Trọng Trách Cứu Vớt Phản Diện

Chương 2:




SAU KHI TỪ BỎ TRỌNG TRÁCH CỨU VỚT PHẢN DIỆN - PHẦN 2
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ψ(▼へ▼メ)~→
4
Bên ngoài, tuyết lông ngỗng bay đầy trời.
Cô gái yên lặng ngồi trong phủ, nâng tách trà bốc hơi nóng hôi hổi, choàng áo khoác lông hạc đỏ rực, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo càng trở nên kiều diễm cùng cực.
Cung nữ chốc chốc sẽ thêm than Ngân Ti vào trong lò lửa.
Trong cung điện, không khí ấp áp như ngày xuân.
Bên ngoài cung điện, gió lạnh như dao cứa lên da thịt.
Vị trí cô ngồi, vừa hay có thể trông thấy khung cảnh "hiện trường" chịu phạt của thiếu niên.
Bao nhiêu nhát roi rơi xuống là bấy nhiêu máu thịt của thiếu niên đổ ra, mảng tuyết dưới chân của thiếu niên đã bị máu nhuộm đỏ.
Hắn nghiến chặt răng, thở dốc dồn dập, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra nhưng không hé răng tiếng nào.
Cô gái nhàn nhạt mở miệng: "Cây trâm hoa tử đằng làm bằng ngọc bích cùng với ngọc bội hoa văn dây leo của bản cung thật sự là do hắn trộm hả?"
Tuy đây là một câu hỏi nhưng ngữ điệu khiến cho đám nô bộc và cung nữ cảm thấy công chúa đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, bọn họ bị dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Ngón tay của cô gái nhẹ nhàng nâng lên, hai thị vệ đi ra từ hai bên, túm chặt tên nô bộc vừa nãy lên tiếng tố cáo: "Moi từ trong miệng hắn ra thông tin nơi giấu hai món trang sức đó của bản cung, sau đó xử lý hắn cho gọn ghẽ đi. Trong phủ của bản cung, không thể nào chứa chấp kẻ ăn cây táo, rào cây sung được."
Công chúa uể oải dựa vào đầu giường, một câu là đủ để thể hiện quyền sinh, quyền sát của bậc bề trên.
Tên nô tài đó kinh hoàng sợ hãi trợn to mắt, hắn còn chưa kịp mở lời cầu xin đã bị thị vệ bịt chặt miệng lôi xuống.
Ta suýt chút nữa vỗ tay khen hay.
Có thể thích ứng với thân phận công chúa tốt tới vậy, chỉ có duy nhất một mình cô ta thôi.
Dạo trước, có mấy ả xuyên không nói cái gì mà phong kiến cặn bã, còn tuyên truyền suy nghĩ mọi người bình đẳng, cưới gả tự do, một đời, một kiếp, một đôi người?
May phước cho mấy ả, vì bọn chúng chiếm được cơ thể của ta nên phụ hoàng cũng không thể ra lệnh trừng phạt quá nặng, bằng không, dù có cả trăm cái đầu cũng không đủ để cho bọn ả chịu chém.
Được hưởng thân thế quyền lực và vinh hoa phú quý của hoàng gia, vậy mà dám quay ngoắt lại, nhắm mũi tên vào người nhà mình cơ đấy.
Nếu là ta, dù nửa đêm đang say giấc nồng, ta cũng sẽ phải bật dậy chửi một câu: "Quái quỷ gì đấy, bọn mi bị điên hả?"
Bây giờ ta rất tò mò, thân phận trước kia của cô gái xuyên không này là gì?
5
Ngày hôm sau.
Công chúa đứng trong phòng chứa củi tối tăm ẩm thấp.
Ta trông thấy tên súc sinh thấp hèn đó đang nhắm mắt, nằm trên chiếc chiếu cỏ, toàn thân quấn băng vải, trên băng vải còn có máu thấm ra.
Trong không khí quanh quẩn mùi máu tanh nhàn nhạt.
Khuôn mặt của hắn trắng bệch, nếu như không phải thấy lồng ngực của hắn vẫn còn nhấp nhô, rất có thể người ta sẽ hoài nghi người này đã chết rồi.
Công chúa chầm chậm khom người, nhẹ nhàng vỗ lên mặt thiếu niên, cảm thán một câu: "Bé đáng thương, thực có lỗi quá, chuyện trộm đồ ngày hôm qua là do bản cung đã khiến ngươi hàm oan rồi."
Thiếu niên mở mắt ra, hắn cho rằng cô ả xuyên không cuối cùng đã hồi tâm chuyển ý, nhận ra được lỗi sai của bản thân nhưng hắn vẫn không nuốt trôi được cục tức này, hắn dùng đôi mắt u ám nhìn công chúa, nở nụ cười trào phúng: "Ngài là công chúa điện hạ, bất kể là trách phạt hay là ban thưởng thì đối với kẻ dưới mà nói, chẳng phải đều là ân huệ hay sao?"
Đôi môi đỏ của công chúa khẽ hé: "Ngươi nói chuyện khéo thật đấy."
Ta đơ cả mặt: "Không phải chứ? Đùa nhau à? Cô gái xuyên không này không phải sẽ dâng mạng mình cho tên súc sinh thấp hèn kia đấy chứ?"
Ánh mắt công chúa ngập vẻ nhu tình trong đó, dường như xen lẫn cả nỗi áy náy, chầm chậm dựa gần tới hắn.
Ngay sau đó, đáy mắt ta lóe qua một ánh dao sắc lạnh thấu xương.
Trái tim của thiếu niên truyền tới một cơn đau quặn thắt, hắn kinh ngạc trừng to đôi mắt.
Chuôi dao đang nằm trong tay của công chúa.
Lưỡi dao từ từ cắm sâu.
Máu tươi bắn tung tóe lên gò má trắng trẻo của cô nhưng cô nở nụ cười vô cùng diễm lệ, lẳng lơ, như thể đây chẳng qua chỉ là một trò chơi có thể khiến cho cô ấy vui vẻ mà thôi.
Miệng của thiếu niên trào máu, khuôn mặt hung ác, oán hận: "Vì sao... Ngươi không giống bọn chúng..."
Công chúa cười khẽ: "Ồ? Vì sao bản cung phải giống với bọn chúng? Sao bản cung phải để một quả bom nổ chậm ở bên cạnh mình, chờ cho nó giết chết bản cung chứ?"
Vứt lại thi thể của tên súc sinh thấp hèn đó.
Trong phòng chứa củi chỉ có le lói ánh sáng u ám, vài giọt máu vương trên dung mạo của công chúa khiến cho vẻ quỷ quyệt, u ám trên khuôn mặt của cô ta càng được tôn lên rõ nét: "Bản cung đã hoàn toàn đắc tội với hắn rồi, giết chết hắn để diệt trừ toàn bộ hậu hoạn về sau, không phải càng hay à? Cái trò cứu vớt này, đúng là quá mức nhạt nhẽo, nhàm chán."
Ta kinh ngạc há hốc miệng.
Tiếp sau đó, cô ta xoay người lại, thẳng thừng đối diện với ánh mắt của ta, nhẹ nhàng mỉm cười: "Đã nghe danh của Trường Lạc công chúa từ lâu."
Ta: "?"
Cô ta, cô ta, cô ta... có thể nhìn thấy ta?
Ta mím môi, có cảm giác xấu hổ, giận dữ như vừa mới bị kẻ khác vạch mặt. Đột nhiên, ta trông thấy ngón cái trên bàn tay phải của cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất trống không, không hề có bất cứ dấu vết gì!
Đã trải qua luân hồi mấy trăm kiếp, ta nhớ rất rõ ràng, trên ngón tay cái bàn tay phải của tên súc sinh thấp hèn đó có một nốt ruồi son!
Sắc mặt ta âm trầm như nước, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái, nhả từng chữ một: "Thẩm Trường Uyên, hắn không hề chết."
6
Đáy mắt công chúa thoáng lướt qua vẻ ngạc nhiên, ánh mắt rơi trên cỗ thi thể đang nằm trên chiếc chiếu cỏ: "Nhát dao đó của ta đã đâm thẳng vào tim của hắn, dù cho có là Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi mạng của hắn."
Cô ta chần chừ cân nhắc một hồi: "Nếu như làm vậy rồi mà hắn còn chưa chết thì để ta bổ thêm một nhát là được."
Trông thấy dáng vẻ ra tay quả quyết, độc ác, tàn nhẫn của công chúa, khác hoàn toàn với những kẻ ngu xuẩn, dốt nát dạo trước, ta tốt bụng nhắc nhở cô ta: "Hắn không phải là Thẩm Trường Uyên, Thẩm Trường Uyên thật đã chết rồi, có lẽ, hắn đã sớm chạy trốn mất dạng."
Trong mắt của công chúa ánh lên vẻ trầm tư, cúi người xuống, duỗi tay lật cỗ thi thể đó lên, khuôn mặt ấy giống y hệt với Thẩm Trường Uyên.
Cô ta lần mò cái gì đó phía sau đầu của thi thể, quả nhiên đã mò được thứ gì đó dán sát vào da của kẻ này.
Công chúa trực tiếp dùng sức, kéo thẳng mặt nạ da người của kẻ đó xuống.
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên đã chết.
Ta híp mắt nghĩ ngợi sâu xa.
Thiếu niên này... hình như chính là thuộc hạ thân cận theo hầu bên cạnh Thẩm Trường Uyên. Trong mấy trăm kiếp luân hồi đó, hắn không hề che giấu ác ý dành cho những cô ả xuyên không đó. Thẩm Trường Uyên chẳng hề ngăn cản mà còn lợi dụng hắn để thăm dò từng chút một điểm mấu chốt của đám người xuyên không đó.
Đám bọn chúng chết cũng chẳng sai.
Công chúa bật cười, giọng điệu lười nhác: "Đóng giả cũng giống thật. Nếu lần này đã không giết được hắn thì chờ lần sau, lại giết thêm lần nữa vậy."
Ta kinh ngạc với nước đi của công chúa nhưng cũng thấy vừa ý.
Ta hỏi: "Vậy mà ngươi có thể trông thấy ta?"
Công chúa khẽ "Ừ" một tiếng, tựa vào cột nhà: "Ngay từ đầu đã trông thấy rồi, ta cũng không biết tại sao bản thân có thể trông thấy công chúa. Lúc ấy, ta cứ tưởng người là oan hồn vất vưởng nhưng khi soi gương đồng, ta nhìn thấy người giống hệt với gương mặt của cơ thể này, ta lập tức biết người chính là chủ nhân thật của cơ thể này - Trường Lạc công chúa."
"Ngươi tên gì?"
Công chúa ngơ ra chốc lát, đôi mày hơi cong: "Ta tên Hứa Thanh Yểu."
Ta chống cằm: "Ta chính là Trường Lạc công chúa, Cố Hy."
Hứa Thanh Yểu cúi đầu, nụ cười trên môi dần trở nên rực rỡ: "Hân hạnh được gặp Trường Lạc công chúa."
Có thể là do đã thấy quá nhiều kẻ xuyên không không biết tự lượng sức mình cho nên hiện giờ ta cảm thấy rất tò mò về Hứa Thanh Yểu: "Trước khi ngươi tới đây, đã có rất nhiều kẻ xuyên không từng thử cứu vớt Thẩm Trường Uyên, sao ngươi có vẻ khác với chúng vậy?"
Nếu như nói là thảm thương, thân thế của Thẩm Trường Uyên đúng là rất thảm thương. Tuy hắn là thái tử nhưng từ khi còn bọc trong tã lót, hắn đã bị người ông là hoàng đế mà ta chưa từng thấy mặt diệt quốc. Từ thân phận thái tử điện hạ cao quý hơn người lúc mới lọt lòng, rớt xuống thành tàn dư tiền triều, trốn chui, trốn lủi mà một khi bị phát hiện, chỉ có con đường chết. Mười mấy năm lẩn trốn khắp nơi, sống đầu đường xó chợ, bị người khác mặc sức chà đạp dưới chân, bất cứ kẻ nào cũng có thể sỉ nhục hắn, hắn sống mà còn chẳng có tôn nghiêm bằng một con chó.
Hắn chìm trong địa ngục nhân gian cho nên tâm lý hắn vặn vẹo, thủ đoạn hung tàn, lạnh lùng, hắc hóa hoàn toàn là điều đương nhiên.
Cứu vớt là một từ chan chứa biết bao niềm hy vọng.
Ta thầm cười lạnh.
Hứa Thanh Yểu hờ hững hỏi ngược lại: "Mọi thứ hắn phải chịu là do ta tạo thành sao? Nếu đã không phải, cớ gì mà ta phải cứu vớt hắn? Dưới gầm trời này, số người có số phận đáng thương, thê thảm nhiều biết bao nhiêu; tướng quân chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia nhưng chỉ vì công cao hơn chủ mà phải chịu cảnh xét nhà diệt tộc; công chúa phải hy sinh hạnh phúc của mình để đi hòa thân nhằm giữ gìn mối bang giao, hòa bình giữa hai đất nước; những cung nữ, thái giám sống trong cung, ngày ngày phải đối diện với đủ toan tính hung hiểm như bước trên băng mỏng; còn cả tên ăn mày cụt chân ở ngoài cổng thành... Lẽ nào bọn họ không đáng thương, khốn khổ bằng số phận của Thẩm Trường Uyên ư? Khắp thiên hạ này, chỉ có mình hắn là người có số phận đáng thương, thê thảm cần có người khác tới cứu vớt hay sao? Đúng là quá nực cười."
Ngữ điệu của Hứa Thanh Yểu lộ vẻ xa xăm: "Huống hồ, hắn là tàn dư tiền triều, ta là công chúa đương triều, trời định chúng ta đã đứng ở hai phe đối lập, người không vì mình thì trời tru đất diệt, ta muốn sống cho nên hắn phải chết."
Ta nhướng mày, càng thêm hứng thú với cô ấy: "Lẽ nào ngươi không muốn khiến cho hắn yêu ngươi sao? Để hắn yêu ngươi đến độ toàn tâm toàn ý với ngươi, trong mắt, trong tim chỉ có ngươi, vì ngươi mà buông bỏ hận thù, không màng tất thảy để được ở bên ngươi?"
Hứa Thanh Yểu khẽ đáp: "Nhưng công chúa à, cái gọi là tình yêu đó, vốn là thứ chẳng đáng tin. Hôm nay có thể ngọt ngào như mật, như đường nhưng ngày mai cũng có thể hạ độc chết đối phương."
Ta bật cười.
Hay cho một nữ nhân tỉnh táo, sáng suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.