Hắn không ngăn cản ta.
Đi được một quãng, ta lặng lẽ quay đầu nhìn lại.
Hắn vẫn đứng im nơi đó, như muốn hòa làm một với bầu trời u tối.
Ta đoán, hắn nhất định là bệnh đến choáng váng đầu óc. Không thì một vị Hoàng Đế đang yên đang lành không chịu ở trong Hoàng Cung, chạy đến chỗ này làm gì?
Có muốn giết ta đi chăng nữa, tùy tiện bảo ai đó đi làm không phải được rồi sao?
Cứ tưởng hắn để ta đi nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ta đúng là quá ngây thơ rồi.
Cạnh bên nhà ta chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mọc lên một tòa nhà, có hộ vệ cầm đao đứng gác vòng quanh khiến cho bọn trẻ không dám đến tìm ta nữa.
Điều khiến ta đau đầu hơn là xung quanh nhà của ta cũng có người canh gác.
Ta nghi ngờ hắn muốn từ từ tra tấn ta, đám lính gác kia là để đề phòng ta chạy trốn.
Tuy không có ai động thủ với ta nhưng bị nhiều người như vậy trông chừng ngày đêm, cũng là một loại tra tấn về mặt tinh thần.
Canh giữ ngoài cửa là hai người đàn ông, người trẻ tuổi hơn sau hai ngày đứng gác, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói nhỏ với bạn đồng hành: “Vị cô nương kia cũng thật kiêu ngạo. Bệ hạ đích thân đến mời mà vẫn thờ ơ. Vị ở trong cung cũng không lớn lối đến vậy đâu.”
“Nói năng xằng bậy.” Người đàn ông lớn tuổi hơn hạ thấp giọng: “Vị Kiều cô nương kia không phải người trong cung. Hiện tại người mà Hoàng Thượng quan tâm chính là vị Kiều cô nương này.”
“Ta thấy phong thái của vị Kiều cô nương này hình như không sánh bằng vị ở Kinh Thành.”
“Ngươi thì biết cái gì?! Một vị thiên kim tiểu thư phải ở một nơi như thế này nhiều năm, còn có thể xinh đẹp diễm lệ như xưa mới là lạ đó.”
“Vậy tức là… trước kia ngươi từng gặp qua vị Kiều cô nương này?”
“Là chuyện của mấy năm trước. Ta đi theo bên cạnh bệ hạ, lúc đó vẫn còn là Thế Tử, gặp qua nàng mấy lần. Dung mạo đó, khí chất đó…”
Người trẻ tuổi vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
Người kia liếc mắt nhìn y một cái: “Vị cô nương này trước kia từng nổi danh khắp Kinh Thành, nói ngươi cũng không hiểu.”
“Thế nàng làm sao mà từ Kinh Thành lưu lạc đến tận nơi khỉ ho cò gáy này?”
Nhìn gương mặt non nớt hiếu kỳ của bạn đồng hành, người lớn tuổi hơn thở dài, kể ra: “Ta tiết lộ một chút cho ngươi nghe, mất công ngươi đi khắp nơi dò hỏi, mất mạng như chơi.”
Người trẻ tuổi ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Bệ hạ và Kiều cô nương là thanh mai trúc mã, từ bé đã có hôn ước, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Ngay trong ngày đại hôn, trước mặt cả sảnh đường đầy tân khách, bỗng có một thư sinh cầm thư từ qua lại với Kiều cô nương, bảo Kiều cô nương và hắn có tư tình. Thế là bệ hạ từ hôn trước mặt mọi người, thanh danh của Kiều cô nương cũng rớt xuống bùn lầy. Sau này, bệ hạ đăng cơ, Kiều cô nương vốn đang bị nhốt trong từ đường bị đưa đến nơi này.”
Người trẻ tuổi kinh hãi ra mặt: “Kiều cô nương là thiên kim phủ Thừa Tướng đó. Chẳng lẽ thật sự có tư tình với thư sinh kia sao?”
“Cái này thì khó mà nói chắc.”
“Vậy vị trong cung kia… Không đúng, vị Kiều nhị cô nương kia lại là sao nữa?”
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ta vẫn luôn hầu hạ bên cạnh bệ hạ. Lúc đó, bệ hạ vẫn còn là Thế Tử mắc bệnh truyền nhiễm, sau khi khỏe lại, thái độ với hai vị Kiều cô nương đột nhiên thay đổi. Bệ hạ cùng Kiều cô nương vốn là lưỡng tình tương duyệt, cùng Kiều nhị cô nương chỉ là quen biết sơ qua. Kỳ quái là bệ hạ vừa bệnh một trận xong liền cực kỳ căm ghét Kiều cô nương, thay vào đó phải lòng Kiều nhị cô nương.”
Người trẻ tuổi không thể hiểu nổi: “Bây giờ bệ hạ lại quan tâm đến Kiều cô nương này. Thật đúng là kỳ lạ mà…”
“Cạch!”
Ta đột ngột đóng cửa sổ làm bọn họ giật nảy người.
Biểu cảm của hai người họ vô cùng đặc sắc, hẳn đang băn khoăn ta nghe bọn họ tán gẫu được bao lâu rồi.
Thật ra ta cũng không muốn nghe đâu, chỉ có thể trách căn phòng này cách âm không tốt mà thôi.
Ta nghĩ sức khỏe của hắn thật là không xong rồi. Nếu là trước kia, làm gì có ai dám bàn luận chuyện riêng tư của hắn chứ.
Có điều những lời bọn họ nói làm ta nhớ đến quá khứ đã phủ bụi từ lâu.
Hôm đó, sau khi bị từ hôn, ta đã đến tìm hắn, cố gắng giải thích với hắn rằng ta không quen biết thư sinh kia, cũng chưa từng viết bất kỳ lá thư nào cho người đó cả.
Hắn cười nhạt, ôn nhuận như ngọc: “Ta tin.”
Chỉ cần hắn chịu tin ta, những lời đàm tiếu của người đời đối với ta mà nói, chẳng khác gì gió thoảng mây trôi.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã đánh nát mọi hi vọng của ta thành tro bụi.
“Bởi vì thư sinh kia là người do ta sắp xếp, thư cũng là ta tìm người phỏng theo chữ của ngươi mà ngụy tạo. Ngay cả việc hắn có thể kể rõ mười mươi thói quen, sở thích của ngươi cũng là do ta nói cho hắn biết.”
Từng lời hắn nói rõ ràng dứt khoát đến mức ta có muốn dối lòng rằng mình nghe nhầm cũng khó mà làm được.
Một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tại sao?”
“Tại sao?” Hắn cong cong mi mắt, cười đến ngọt ngào: “Bởi vì ngươi thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn, tham phú phụ bần, lòng lang dạ sói.”
Ta cố hết sức kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Ta không phải người như vậy.”
Hắn mỉm cười, tháo một cây trâm cài trên tóc ta, thản nhiên bẻ gãy: “Sẽ có một ngày, ngươi trở thành người như vậy.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Bởi vì lén lút chạy ra ngoài nên hôm đó sau khi trở về, ta phải chịu trách phạt.
Bây giờ ngẫm lại, ta đã không nhớ nổi cảm xúc của mình khi nghe hắn nói những lời đó nữa, ngược lại cảm giác bị trừng phạt, ta thế mà vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Không lâu kể từ hôm đó, hắn cùng An vương tranh quyền đoạt lợi, mỗi một lần đều thận trọng tính toán, dường như hắn mãi mãi đi trước An vương một bước, cho đến tận ngày giành được thắng lợi, cũng là lúc ta bị đưa đến làng chài này.
Khi mới đến đây, hầu như đêm nào ta cũng nằm mơ. Lúc thì mơ thấy hắn đưa ta đi thả diều, dẫn ta dạo hội hoa đăng. Lại có lúc mơ thấy hắn cười bảo ta “lòng lang dạ sói”.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện mấy câu kỳ kỳ quái quái, như hắn là “người trùng sinh”, hay ta là “nhân vật chốt thí trong truyện ngọt sủng nam chính trùng sinh, theo đuổi vợ”.
Những từ ngữ kỳ lạ đó mới đầu còn khiến ta suy nghĩ hồi lâu chúng rốt cuộc có ý nghĩa là gì.
Có điều ở làng chài lâu ngày, ta dần không còn mơ nữa. Những thứ kỳ quái kia, theo thời gian chậm rỗi trôi qua, ta cũng chẳng còn hứng thú quan tâm tới.
Thay vì thắc mắc mấy thứ đó, ta chẳng thà suy nghĩ xem ngày mai ăn gì.
Ta đang định lên giường đi ngủ thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến. Chắc là hai người canh gác bên ngoài, biết ta nghe được họ bàn tán về chủ nhân nên lo sợ đến ngủ không được.
Ta cũng không phải loại người thích ngồi lê đôi mách.
Ta bước tới mở cổng, định bảo họ không cần suy nghĩ nhiều nhưng khi ngước lên, lại nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu xanh đang đứng đó.
Trên tay hắn là chiếc lồng đèn hình con thỏ, đôi mắt cong cong, cười khẽ: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi ngắm hoa đăng đi.”
Sau lưng hắn là lớp lớp lồng đèn treo cao cao. Muôn vàn ngọn đèn dầu thắp sáng cả đêm đen, gương mặt hắn tựa hồ cũng thêm chút hồng hào.
Trong khoảng thời gian ngắn có thể điều động nhân lực, vật lực giăng đèn kết hoa trải rộng cả một ngôi làng ven biển, trên đời này ngoài hắn, sợ là không còn ai khác nữa.