Mấy ngày sau, Thiên Thiên đúng như lời của Diệp Nhược Phi nói đã hoàn toàn khỏi bệnh, sau đó giúp cho Âu Dương Mặc xử lý được việc bồi thường xe thảo dược cho những người Tây Dương, mọi việc trong triều dần dần ổn định lại như trước.
Hôm nay là ngày cuối cùng Diệp Nhược Phi và Âu Dương Kỳ ở lại trong cung. Chung quy thì cũng không còn gì để hai người bận tâm ở đây nữa, Thanh Dương Thành vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong, Âu Dương Kỳ không muốn làm một vương gia lười biếng.
Cho nên hôm nay cũng là ngày cuối Diệp Nhược Phi được tham quan học hỏi trong dược phòng.
"Diệp công tử." Các thái y trong dược phòng mấy ngày qua cũng coi như quen thuộc với tần suất ra vào của hắn, cho nên chỉ đơn giản tới chào hỏi một chút rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Diệp Nhược Phi mỉm cười lịch sự với bọn họ, sau đó tiến vào bên trong.
Đã là ngày cuối rồi, hắn dự định xin vài bình dược mang về nghiên cứu thêm, bởi vì hắn rất hứng thú với y học của thời đại này. Nhưng mà nếu lấy mất vài bình thì trong cung có bị thiếu không nhỉ, dù gì xe thảo dược vận chuyển tới cũng đã bị đánh cướp cả rồi.
Mang theo một đầu lo Âu, Diệp Nhược Phi vừa vào tới nơi đã nhìn thấy một người.
"Thiên Thiên?" Hắn thốt lên.
Thiên Thiên đang cầm một bình dược nghịch nghịch, nghe vậy có chút giật mình, sau khi thấy người gọi là ai thì mới quay qua: "Ra là Tiểu Phi Tử à."
Diệp Nhược Phi bước tới bên cạnh y, lo lắng nói: "Sao cậu lại tới đây? Nơi này toàn mùi thảo dược, khó chịu lắm đấy."
Thiên Thiên vừa mới khỏi bệnh không lâu lại tới nơi này, mà dược phòng cái gì cũng không thiếu, ngay cả chất độc cũng có, nếu chẳng may táy máy cầm nhầm thì chẳng phải là đi đời luôn hay sao.
Thiên Thiên cười nói, "Tại vì cậu sắp về rồi, mà tìm ở phòng riêng thì không thấy nên tôi nghĩ là cậu sẽ đến đây. Nên tôi mới lén vào đó."
"Sao lại lén vào?" Diệp Nhược Phi thắc mắc, không phải với chức Quốc sư cao quý thì có thể tự do đi khắp nơi rồi hay sao?
"Chuyện này không quan trọng." Thiên Thiên xua tay, "Mấy ngày nay nghe nói cậu toàn rúc trong này, tôi muốn tìm cậu ôn chuyện cũng không có cơ hội."
"Vậy à." Diệp Nhược Phi ngượng ngùng gãi đầu, "Bởi vì nơi này có nhiều thứ rất thú vị."
Thiên Thiên nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn không khỏi bật cười, bèn kéo tay hắn đi ra ngoài, nói: "Không nghĩ tới cậu lại đam mê y thuật."
Diệp Nhược Phi đáp: "Chỉ là có hứng thú mà thôi, biết một chút cũng có thể giúp ích cho bản thân."
Ngừng một chút, hắn lại hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Thiên Thiên gật đầu một cái, từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách mỏng dúi vào tay hắn, bảo: "Cái này là mấy chiêu võ công đơn giản mà tôi học được, tặng cho cậu."
Diệp Nhược Phi hơi ngạc nhiên cầm lấy, lại lật ra vài trang, thấy bên trong viết chi chít chữ, còn có một vài hình ảnh minh họa, đúng là có liên quan đến võ công.
Chẳng lẽ cái này là bí kíp võ công mà trên phim truyền hình hay nói?
Nhưng mà Thiên Thiên đưa cái này cho mình làm gì?
Nghe đồn là nắm giữ mấy cái bí kíp này dễ bị người trong giang hồ đuổi giết lắm.
Này chẳng phải đang muốn tìm người chết thay sao?
Diệp Nhược Phi không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng lung tung mấy tình huống giống như vậy mà bản thân hắn đã thấy trên phim kiếm hiệp. Bằng hữu tốt nhất đưa cho mình vật quý giá mà nhiều người muốn có, sau đó lợi dụng mình chết thay cho hắn các thứ các thứ.
Cái này cũng quá đáng quá rồi đi, mình với Thiên Thiên cũng đâu có thù hằn gì sâu sắc đâu mà.
Thiên Thiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn thì cũng đơn giản đoán được hắn nhất định đang suy nghĩ lung tung, cho nên mới nhanh miệng lên tiếng: "Tôi nói này, cậu chịu khó mà học mấy cái này đi. Thời đại này không có pháp luật chặt chẽ như thời của chúng ta, cậu lại ở bên cạnh vương gia cao quý, nguy hiểm không phải ít đâu. Học để phòng thân đấy."
Lúc này, nghe được mấy lời ấy, Diệp Nhược Phi mới nhận ra thì ra bản thân vừa nãy đã có phần thất thố như thế nào. Người ta là muốn tốt cho mình, bản thân mình ngược lại đi nghi ngờ lòng tốt của người ta, quả thật đáng trách.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn cậu." Hắn hơi cúi người che đi áy náy trong mắt.
Thiên Thiên cười đưa tay nâng hắn: "Bạn bè mà, không cần khách sáo."
"Ừm."
Lúc này, hai người bọn họ vừa đi vừa nói cũng đã gần tới phòng của Diệp Nhược Phi, đột nhiên thấy Âu Dương Kỳ đúng lúc đi ngang qua.
"Vương gia." Diệp Nhược Phi theo bản năng hành lễ với cấp trên.
Thiên Thiên không cần phải hành lễ bởi vì cấp bậc của y ngang bằng với Âu Dương Kỳ, cho nên chỉ đơn giản mỉm cười chào hỏi.
Âu Dương Kỳ ra hiệu cho Diệp Nhược Phi đứng thẳng, sau đó nói: "Chiều nay sẽ trở về, ngươi sắp xếp đồ đạc đi."
Diệp Nhược Phi đáp: "Vâng."
Âu Dương Kỳ không nói gì nữa, lại nhìn Thiên Thiên gật gật đầu một cái, sau đó hướng về phía thư phòng của hoàng đế mà đi.
"Đến phòng của cậu rồi kìa, có định mời tôi uống trà không?" Thiên Thiên quay sang hỏi.
Diệp Nhược Phi cười cười: "Quốc sư đại nhân đại giá quan lâm, kẻ hèn này sao dám chậm trễ. Mời vào mời vào."
Thiên Thiên bật cười ha ha vỗ đầu hắn một phát: "Cậu nghiện phim kiếm hiệp thật đấy."
Cả hai vào bên trong, ngồi xuống bàn cùng nhau trò chuyện. Diệp Nhược Phi ngược lại cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Vừa nãy là hắn nhìn nhầm đi? Vương gia cao quý lãnh diễm, mặt than ngàn năm bất biến khi nãy vừa mới mỉm cười với Quốc sư đại nhân đây?
Tuy là người ngoài nhìn không ra, nhưng đối với một người có kinh nghiệm quan sát sắc mặt người khác như Diệp Nhược Phi hắn thì nhất định trốn không thoát.
Lúc đó, Âu Dương Kỳ đã cười, mặc dù độ cong khóe môi rất nhỏ nhưng thật sự là có cười, hơn nữa trong ánh mắt băng lãnh kia còn có một chút dịu dàng không dễ nhận thấy.
Đầu Diệp Nhược Phi hơi choáng, sao mà nhìn từ góc độ nào cũng thấy hai người này có gian tình vậy ta.
Nhìn nhìn cậu bạn không tính là thân lắm đang nhàn nhã ngồi trước mặt mình, hắn thở dài, cũng không nghĩ nhiều nữa, chuyện này có gì sau khi về vương phủ lại tìm người nhiều chuyện thử xem có đúng như hắn nghĩ hay không.
"A phải rồi." Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng, "Hôm qua vương gia có đến chỗ ta."
"Sao lại nói cho tôi, đấy là riêng tư của cậu mà." Diệp Nhược Phi bất đắc dĩ không biết nên tiếp lời như thế nào, sao tự dưng lôi chuyện người ta tới gặp riêng mình nói cho người khác biết vậy chứ.
"Vương gia hỏi tôi về chuyện của cậu." Thiên Thiên phun ra một câu.
Diệp Nhược Phi ngạc nhiên: "Tôi?"
"Y hỏi tôi với cậu có phải có quan hệ huyết thống hay không." Thiên Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài đang có mây đen, hẳn là sắp mưa.
"Chắc tại chúng ta giống nhau quá mà, chuyện này hồi trước cũng gặp không ít rồi còn lạ gì nữa." Diệp Nhược Phi nói, quả thật chuyện này đã quen thuộc như cơm bữa rồi.
Nhưng Thiên Thiên lại bình tĩnh bồi thêm một câu nữa: "Tôi nói cậu là đệ đệ của tôi."
Diệp Nhược Phi: "....."
Cái này hình như không đúng lắm thì phải.
Anh bạn này, tôi biết là thế giới này không có xét nghiệm ADN, nhưng mà quan hệ huyết thống đâu phải tùy tiện nhận là được đâu. Cậu có suy nghĩ trước khi nói ra điều đó không vậy bạn hiền.
"Đừng nghĩ nhiều." Thiên Thiên nói, "Ở thế giới này, những người không có thân phận như cậu sống rất kham khổ, cho nên tôi mới nói như vậy. Dù sao thì cũng không phải sự thật, chỉ cần ở trước mặt người ngoài cậu gọi tôi một tiếng đại ca là được rồi."
Diệp Nhược Phi xoa cằm nghĩ ngợi, cảm thấy như vậy cũng đúng. Hắn vừa mới đến đây, không có nhà, không có người thân, lại không có địa vị xã hội, muốn một cuộc sống sung túc như ở thế giới trước là hoàn toàn không có khả năng.
Dù sao cũng chỉ là giả thôi, không cần xoắn xuýt nhiều, sau này có khi mình còn phải làm phiền đến người ta nhiều lần, gọi một tiếng đại ca cũng không mất miếng thịt nào.
Ngẫm xong, hắn không chần chừ nữa mà đáp ứng Thiên Thiên.
"Y có còn hỏi gì nữa không?"
Thấy hắn đồng ý, Thiên Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, y không thể nhìn bạn mình lăn lộn trong một nơi xa lạ mà không ra tay giúp đỡ được, chung quy chắc là do giống nhau ở nhiều phương diện nên mới có cảm giác muốn dang tay che chở chăng.
"Không còn nữa." Y trả lời, "Chỉ là việc cậu đột nhiên xuất hiện làm cho rất nhiều người tò mò mà thôi."
"Thế à." Diệp Nhược Phi gật gù, "Nhiều khi tôi nghĩ đây có khi nào là thế giới mà người sau khi chết rồi sẽ chạy đến, giống như cậu với tôi vậy, không đi đầu thai sớm mà lại bị lôi tới đây."
"Hahaha." Thiên Thiên bật cười, "Cậu tưởng tượng sao mà phong phú quá vậy."
Diệp Nhược Phi nghe vậy chỉ biết gãi đầu cười khì khì. Dù sao thì hắn đúng là có nhiều lúc tưởng tượng thái quá thật.
Lại ngồi trò chuyện vài ba câu nữa, rốt cuộc cũng tới giờ hắn phải theo Âu Dương Kỳ về lại phủ vương gia.
Sau khi tạm biệt Âu Dương Mặc cùng với Thiên Thiên một lần nữa, Diệp Nhược Phi mãn nguyện ôm trong tay một đống chai lọ được vị thái y quản lý dược phòng tặng cho làm quà gặp mặt mà leo lên xe ngựa, lộc cộc rời khỏi kinh thành.
Nhìn theo chiếc xe chầm chậm đi xa, Âu Dương Mặc xoay người hỏi người bên cạnh: "Quốc sư, Diệp công tử kia thân phận cũng giống như khanh à? Là một trọng sinh nhân?"
Thiên Thiên hai mắt nhìn thẳng, khóe miệng kéo lên một nụ cười dịu nhẹ: "Đúng vậy, quan hệ với thần không tệ, bệ hạ phải chiếu cố người ta đấy."
Âu Dương Mặc nghe vậy, cũng mỉm cười, cánh tay vòng qua cái eo thon gọn của y, dịu dàng đáp: "Nếu đã là huynh đệ của ái khanh, vậy thì cũng là huynh đệ của trẫm."
"Đa tạ bệ hạ."
Trên bầu trời vốn âm u, mây đen giăng kín dần dần lộ ra một tia nắng nhỏ, chiếu xuống nơi hai người đang đứng, tạo nên một khung cảnh ấm áp hài hoà.