Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 12: Trổ tài y thuật




Càng tới gần mùi hôi thối càng nồng, Diệp Nhược Phi bèn đưa tay che mũi, lại quay sang nói với Âu Dương Kỳ: "Vương gia, hay là ngài ở ngoài này đi, mùi nồng thế này, có thể gây hại."
Âu Dương Kỳ nhìn hắn một cái, không có ý đáp lại, chỉ im lặng đi vào bên trong đám người.
Diệp Nhược Phi hắc tuyến, vương gia anh thật cứng đầu, lát nữa chịu không nổi thì đừng có mà chạy đi đấy.
Len qua đám người đông đúc, hai người nhìn thấy hai khất cái kia. Là một tức phụ dáng vẻ gầy yếu đen nhẻm, có vẻ như đã rất lâu rồi không được ăn uống tử tế, trong lòng tức phụ ôm một đứa bé, là một bé trai có vẻ mới ba bốn tuổi đang ngủ. Cả người đứa nhóc này bị quấn gọn trong một mảnh vải bẩn thỉu không nhìn rõ màu sắc ban đầu nữa, hô hấp có vẻ rất khó khăn, trên phần cổ hơi hở ra khỏi mảnh vải có thể mơ hồ nhìn thấy được một vài nốt sần, mụn nhọt đỏ chi chít.
Diệp Nhược Phi hơi nhíu mày, bước lại gần tức phụ kia ngồi xổm xuống.
"Công tử... giúp con ta, giúp con ta." Tức phụ nhìn thấy hắn tới gần, khóe mắt liền ửng lên một tầng nước trong suốt.
Diệp Nhược Phi mỉm cười trấn an nàng, sau nhẹ nhàng vén tóc mái đứa nhóc, đặt tay mình lên cái trán đầy đất của nó.
Cơ thể có nhiều mụn nhọt, hơi sốt nhẹ, lại còn không đủ dinh dưỡng...
Sắc mặt hắn âm trầm, thu tay lại rồi quay đầu hỏi những người đang đứng ở đó: "Ở gần đây có khách điếm nào không?"
"Có, đi hết con đường này là tới." Một nam nhân cao lớn đáp lại.
Diệp Nhược Phi gật đầu, lại hỏi Âu Dương Kỳ: "Vương gia, ta muốn mang hai khất cái này đến đó, ngài giúp ta được chứ?"
Ngữ khí của hắn rất nghiêm trọng, không giống đang đùa giỡn như bình thường, có lẽ tình trạng của đứa nhóc kia thật sự không ổn.
Âu Dương Kỳ thấy hắn muốn cứu người cũng liền đồng ý, dù sao đã đứng ở đây thì chính là con dân Thanh Dương thành của y, không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Bảo ám vệ nhanh chóng đi đến khách điếm đấy đặt phòng, ba người Diệp Nhược Phi thì liền đi vào một tiệm thuốc.
Rất nhanh sau đó, cả ba đặt chân đến khách điếm, lão bản vì đã được dặn dò trước cho nên nhanh chân đưa cả ba lên lầu.
Ám vệ đang đứng canh ở bên ngoài.
"Ngươi lui được rồi, cảm ơn." Diệp Nhược Phi khách sáo nói vài câu với ám vệ, sau mở cửa phòng đi vào.
Tức phụ đang ngồi bên giường lo lắng nhìn con mình.
"Vị đại nương này." Diệp Nhược Phi đi tới.
"Công tử! Cầu công tử cứu con trai ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!!!" Tức phụ thành khẩn níu lấy góc áo hắn, hai mắt đẫm lệ trông thật đáng thương.
Diệp Nhược Phi đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Trước tiên tháo mảnh vải này ra đã, không nên bọc kỹ như vậy."
Tức phụ lập tức ngưng khóc, gật gật đầu, đoạn đưa tay muốn gỡ ra mảnh vải kia.
Diệp Nhược Phi nhanh tay cản nàng lại, mỉm cười: "Đại nương người không cần nhọc công, cứ nghỉ ngơi trước đã."
Ngưng một chút, hắn nói với Phương Ly: "A Ly, ngươi làm đi, nhớ là cố gắng không làm bể những mụn nhọt trên người nhóc đấy nhé."
Phương Ly gật đầu, vội vàng tiến tới ôm lấy đứa nhóc đi ra sau bức bình phong tiến hành tắm rửa làm sạch cơ thể nhóc con.
Diệp Nhược Phi sau khi phân phó xong liền ngồi xuống bàn, hỏi vài câu với tức phụ, xong lấy ra một tờ giấy cùng bút lông, hý hoáy viết viết một đơn thuốc.
Tức phụ ở bên này lại lo lắng: "Không biết... con ta bị bệnh gì?"
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, từ tốn đáp: "Dựa theo những gì mà ta thấy cùng với những gì người nói, có thể đoán được đứa nhóc này là bị bệnh đậu mùa rồi."
"Đậu mùa?" Âu Dương Kỳ thắc mắc.
Tức phụ cũng có chút mờ mịt.
Diệp Nhược Phi giải thích: "Bệnh này chủ yếu thường xuất hiện ở trẻ con và các lão nhân, triệu chứng rất dễ thấy được, lúc đầu sốt nhẹ, sau đó giảm đi một chút nhưng không lâu sau lại trở nặng hơn, cả người nổi đầy mụn nhọt, chảy mũ, thành nốt sần, lại không ăn được, cả người mệt mỏi."
Âu Dương Kỳ gật đầu, Diệp Nhược Phi lại nói: "Đối với người mang bệnh này tốt nhất nên cách ly, bởi vì có khả năng lây lan. Không nên quấn vải bít như lúc nãy, nếu ủ bệnh quá lâu, có khả năng không cứu được."
"Vậy... vậy, con của ta..." Tức phụ sau khi nghe xong một lần nữa nước mắt lưng tròng.
Diệp Nhược Phi an ủi nàng: "Không sao, cũng may con của người vừa mới phát bệnh không lâu, vẫn nằm trong khả năng của ta."
Tức phụ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể lại không hề thả lỏng một chút nào. Thấy vậy, hắn liền gọi lên cho nàng một bàn đồ ăn thanh đạm, ép nàng bồi bổ.
Nhóc con kia đã sớm được Phương Ly tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm pha muối, bây giờ đang yên giấc trên giường êm.
Diệp Nhược Phi viết một đơn thuốc, dặn dò những thứ cần kiên cử cho tức phụ nghe, sau đó mới lấy số thảo dược đã mua ở tiệm thuốc vừa nãy, giao cho Phương Ly đi sắc.
"Thật sự đa tạ công tử rất nhiều!" Tức phụ không kiềm được xúc động, muốn quỳ xuống chân hắn mà dập đầu.
Diệp Nhược Phi lần thứ n đỡ lấy nàng, lại dúi vào tay nàng hai ba thỏi vàng, bảo: "Ta cho hai người một ít tiền, sau này tìm mua một căn nhà nhỏ, chăm chỉ làm lụng kiếm thêm thì hẳn có thể điều trị tốt cho đứa nhỏ."
Tức phụ hai mắt đẫm lệ, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt như vậy với hai mẹ con nàng, từ trước tới giờ người ta chỉ cảm thấy hai người nàng dơ dáy bẩn thỉu không muốn tới gần, nhưng vị công tử thanh tú này lại khác, ngay khi nhìn thấy nàng ngồi trong đám người đã liền đi đến chìa tay giúp đỡ. Qủa thật giống hệt như Phật tổ.
Diệp Nhược Phi lại kêu thêm một chén cháo nhỏ, tự mình đút cho đứa nhóc nằm trên giường, sau đó chờ Phương Ly sắc xong thuốc mang vào.
Chiều hôm đó, ba người từ biệt hai mẹ con khất cái, quay trở về vương phủ.
Âu Dương Kỳ đối với hành động cứu người không chút do dự cùng với hiểu biết sâu rộng của Diệp Nhược Phi ấn tượng tăng lên không ít, cũng ngạc nhiên vô cùng với y thuật của hắn. Không nghĩ tới cái người từng bảo chỉ có một chút hứng thú với thảo dược lại có năng lực tới vậy. Nhất thời thiện cảm dành cho hắn cũng tăng theo cấp số nhân.
Mà lúc này, cái vị được cho là y thuật cao siêu kia đang đứng trong bếp giành việc làm với hạ nhân =)))))
"Diệp công tử, ngài không cần phải ở trong đây đâu ạ." Đại nương làm bếp luống cuống nhìn Diệp Nhược Phi đang một tay cầm lọ muối một tay cầm lọ đường, phân vân.
"Kỳ diệu thật, chai lọ không có nhãn dán mà người ta vẫn phân biệt được muối và đường ư?" Hắn lầm bầm.
Kỳ thực cái này lại làm cho hắn nhớ tới mấy cái lọ hóa chất ngày trước trong phòng thí nghiệm trường, chả có cái nào có nhãn cả, toàn dựa vào mấy mẫu thử để phân biệt.
Mà hắn ngày xưa đội sổ hóa =)))))
Lắc lắc đầu xóa đi cái suy nghĩ lung tung lệch hướng vớ vẩn của mình, Diệp Nhược Phi bỏ cuộc, cười hì hì giao lại đồ trên tay cho đại nương làm bếp, chạy ra ngoài.
Ở đây ăn chực đã vài tháng rồi, kỳ thực hắn cũng muốn làm việc phụ giúp mọi người lắm. Không thể nào ăn ở không được, hắn cũng không phải chủ nhân nơi này.
Nhưng mà nhờ ơn cái danh xưng "đệ đệ của Quốc sư" nên bây giờ thân phận hắn có lẽ còn muốn ngang hàng với Âu Dương Kỳ rồi đi.
Đúng là xã hội, có thân phận địa vị cao thì chẳng còn phải kiêng nể gì ai nữa. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Nhưng mà Diệp Nhược Phi hắn không phải loại người thích ngồi trên đầu người khác, cho nên sở thích hiện giờ của hắn là đi tranh việc với mấy nha hoàn và nô bộc trong phủ.
Người hầu trong phủ tỏ vẻ vị công tử này sống cũng thực tích cực đi, cả ngày lúc nào cũng thấy ngài ấy chạy long nhong khắp vương phủ giành việc với người ta. Cũng không biết có phải nơi này quá nhàm chán hay không nữa.
Diệp Nhược Phi rảnh rỗi không có gì làm lúc này lại chạy đến thư phòng của Âu Dương Kỳ mượn vài quyển sách.
Có vẻ vì đây là thời cổ đại, cho nên cách viết sách của các thi nhân có nét gì đó giống với tiểu thuyết kiếm hiệp, Diệp Nhược Phi lại là một người nghiện kiếm hiệp loại nặng, rất thích đọc mấy quyển ấy.
Như thường lệ mỗi khi gõ cửa, Âu Dương Kỳ sẽ biết ngay Diệp Nhược Phi tới, cho nên không nói gì, cứ để hắn vào.
Diệp Nhược Phi đứng trước kệ sách, tìm kiếm những quyển mà hắn chưa đọc, đột nhiên nhìn thấy một quyển sách với tiêu đề "Tam Quốc Diễn Nghĩa".
Quyển này khi còn học cấp ba hắn đã từng đọc qua rồi, rất ấn tượng bởi vì quá hay đi. Lúc đó hắn còn cảm thấy giữa Tào Tháo và Quan Công có gian tình nữa cơ.
Không trách hắn được, có trách thì trách lũ bạn hủ nữ đáng sợ kia.
Quyết định lấy "Tam Quốc Diễn Nghĩa" đọc, biết đâu đây là bản chưa chỉnh sửa thì sao, có thể gần bản gốc được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Xoay người định đi ra ngoài chừa lại không gian cho Âu Dương Kỳ làm việc thì hắn chợt thấy y đang nghiêm mặt nhìn vào một bức tranh.
Diệp Nhược Phi có điều thắc mắc, từ khi Âu Dương Kỳ cho phép hắn tự do ra vào nơi này tới nay cũng đã lâu lắm rồi, thế mà lúc nào cũng thấy y nhìn chằm chằm bức tranh thủy mặc kia, không biết y tìm không ra cảm hứng vẽ tiếp hay là không muốn vẽ nữa.
Mon men tới gần, hắn nhón chân nhìn vào bức tranh đặt trên bàn.
"Có chuyện gì sao?" Âu Dương Kỳ lên tiếng.
Diệp Nhược Phi liền hỏi: "Sao ngài không vẽ tiếp?"
Âu Dương Kỳ nghe vậy im lặng, không biết có nên nói cho hắn biết băn khoăng của y hay không.
Nhìn hắn suy nghĩ, một lúc sau, y vẫn quyết định nói ra, có lẽ thiếu niên này sẽ giúp được đi.
"Đến đây." Y vẫy tay.
Diệp Nhược Phi tò mò đi tới gần.
Âu Dương Kỳ chỉ tay vào bức tranh vẽ một dãy núi bạt ngàn, bên trái là một cây phượng vĩ hoa đang nở rộ, màu đỏ tươi như máu làm nổi bật nó lên giữa một màn xám xịt ảm đạm của những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.
Ngược lại, phía bên phải ngoài một làn sương mờ thì chẳng còn gì nữa.
"Phải thêm cái gì?" Y nói, lời ít ý nhiều, trực tiếp bảo Diệp Nhược Phi suy nghĩ giùm mình.
Diệp Nhược Phi khoanh tay nhìn bức tranh, cũng ra dáng suy ngẫm. Thực chất thì hắn chẳng biết gì đối với nghệ thuật đâu, con người hắn làm việc tùy hứng cho nên cũng không có tìm hiểu sâu về lĩnh vực nào khác ngoài y học cả.
Cho nên bây giờ hắn cũng chỉ biết chờ coi não mình sẽ nghĩ ra được cái ý kiến gì hay ho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.