Diệp Nhược Phi quả thật ngốc ở trong dược phòng gần hai tháng hơn mới chịu ló mặt ra ngoài. Mà khi hắn đi ra khỏi đó, cũng vừa vặn vài ngày nữa là kết thúc mùa đông.
Hiện giờ ở bên ngoài tuyết đọng đã tan không ít, một vài cái chồi non cũng bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất, không khí đặc biệt mát lạnh, vô cùng dễ chịu. Ít nhất không cần phải mặt nhiều lớp áo mỗi khi ra khỏi phòng.
"Oa~!" Hắn duỗi eo hít hà không khí trong lành một hơi căng lồng ngực, sau đó mới lần mò đi tới phòng bếp.
Vừa vặn lúc này Phương Ly cùng với vài nha hoàn khác đang nấu bữa trưa, mùi hương của thức ăn lan tỏa khắp cả vương phủ khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
"A, Diệp công tử." Phương Ly thấy hắn thập thò ngoài cửa thì vui vẻ gọi.
Diệp Nhược Phi chà chà mũi mình, chầm chậm bước vào trong.
"Các ngươi làm món gì thế a, thơm quá." Hắn hít hà, hai lỗ mũi nhỏ căng phồng tròn vo.
"Là thịt kho tàu cùng với hoành thánh, vương gia bảo sắp sang năm mới rồi, phải ăn nhiều thịt một chút." Phương Ly nói.
Diệp Nhược Phi gật gù, Âu Dương Kỳ này cũng thật là tâm lý đi, biết được đầu năm người ta thích ăn thịt.
Tùy tiện kéo một cái ghế gỗ nhỏ ra ngồi, hắn vươn tay nhận lấy ly nước ấm Phương Ly đưa cho, nhàn nhã mà uống. Qủa thật, nhóc nha hoàn này lúc nào cũng chuẩn bị cho hắn chu toàn cả. Nếu là thời hiện đại, hắn nhất định trả lương hậu hĩnh.
Phương Ly sau khi hầu hạ Diệp Nhược Phi xong thì cũng nhanh chóng quay lại phụ giúp việc bếp núc, bận bận rộn rộn mất hết gần một canh giờ.
Một canh giờ sau, tất cả đại khái đều đã hoàn thành, các nha hoàn nhanh lẹ đặt lên mâm.
"Các ngươi không làm thịt kho hột vịt ư?" Nhìn thấy mâm thức ăn thiếu thiếu, Diệp Nhược Phi lên tiếng hỏi.
Thường thì đầu năm lễ tết nhà nào cũng có một nồi thịt kho hột vịt mà nhỉ. Truyền thống rồi mà a.
Một nha hoàn đáp: "Bẩm công tử, vương gia bảo không cần, nói là khi nào đến hoàng cung hoàng thượng sẽ chiêu đãi."
Diệp Nhược Phi gật gật ý đã biết, hắn vẫn còn nhớ lần này đi kinh thành là để tham gia vào lễ Giao Mùa gì đó.
Mà cũng nhanh thật, vậy mà cách lần đi trước đã gần hai ba tháng. Không biết Thiên Thiên có khoẻ hay không, hắn muốn cho y thấy bản thân đã lĩnh hội được không ít chiêu trong "bí kíp võ công" của y rồi a. Mặc dù lúc hắn luyện tập có không ít gia đinh cùng nha hoàn thầm cười trộm >_<
Đứng dậy phủi đi bụi đất trên vạt áo, Diệp Nhược Phi theo sau nhóm nha hoàn đi tới thiện phòng, chuẩn bị dùng bữa.
Trên đường đi, hắn lơ đãng nhìn trời, dư quang khoé mắt lại trông thấy viên tổng quản vẻ mặt không tốt lắm đang vội vã hướng thư phòng của Âu Dương Kỳ gấp gáp đi.
Số lần Diệp Nhược Phi gặp viên tổng quản trong phủ cũng không nhiều lắm, đa phần Âu Dương Kỳ luôn phái lão đi ra ngoài thị sát trong thành, cuối tuần hoặc cuối tháng mới trở về vài lần để báo cáo. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy lão gấp gáp tới vậy, không biết là có chuyện gì.
Suy nghĩ nhiều cũng không có ít, dù là việc gì thì cũng không liên quan đến hắn, cho nên hắn vẫn tiếp tục đi.
Trong khi đó, thư phòng Âu Dương Kỳ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Vào đi." Âu Dương Kỳ hơi nhíu mày vì bị ồn ào.
Viên tổng quản sắc mặt xanh mét đi vào.
"Vương gia, có chuyện không hay rồi."
Âu Dương Kỳ bỏ công văn trên tay xuống, lãnh đạm mà nhìn viên tổng quản: "Có chuyện gì?"
Viên tổng quản trước giờ tính tình trầm ổn, sẽ không tùy tiện thất thố ồn ào như vừa nãy trừ khi có chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng. Lần này lão như vậy, hẳn là có gì đó không được tốt lành.
Qủa nhiên, viên tổng quản liền phun ra một thông tin chấn động người nghe.
"Bẩm vương gia, người của hoàng cung đưa thư, bảo rằng Quốc sư đại nhân trúng độc."
Trong nháy mắt, sắc mặt ngàn năm bất biến của vương gia đại nhân lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chuyển sang màu trắng bệch.
"Cái gì?!" Âu Dương Kỳ hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, rất có xúc động muốn vọt ngay tới kinh thành xem tình hình.
Viên tổng quản tất nhiên không có khả năng nói dối. Chuyện vương gia nhà mình có tình cảm khó nói với vị kia lão không phải không biết, cũng không ngu ngốc mà lấy người đó ra đùa giỡn tâm tình chủ tử.
"Thật sự, nô tài có lưu lại thư của hoàng thượng." Vừa nói, lão vừa lấy trong ngực ra một phong thư còn mới, hiển nhiên là vừa nhận được không lâu.
Âu Dương Kỳ cầm lấy, hai tay hơi run rẩy mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng xanh hơn nữa.
Y cố ép bản thân bình tĩnh lại một chút, mới chầm chậm hướng viên tổng quản nói: "Mau đi gọi Diệp Nhược Phi tới đây."
Viên tổng quản không dám nhiều lời, 'vâng' một tiếng liền nhanh chóng lui đi.
Vì thế, vị Diệp công tử của chúng ta ngay cả ghế ngồi ăn cơm còn chưa nóng đã phải nhận mệnh đi đến thư phòng.
Trong lòng Diệp Nhược Phi không ngừng phun tào, chí ít cũng phải để người ta ăn xong một chén cơm chứ a! Qủa thật khóc không ra nước mắt.
Nhưng sau khi biết được nguyên nhân Âu Dương Kỳ gấp gáp kêu gọi mình, hắn rất nhanh liền không để tâm đến cái bụng đói nữa.
Nghiêm mặt đọc hết lá thư Âu Dương Kỳ đưa, sắc mặt Diệp Nhược Phi liền trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Nhưng mà làm sao Thiên Thiên lại bỗng dưng trúng độc a?
"Vương gia." Hắn lên tiếng, "Ta nghĩ chúng ta nên đến kinh thành càng nhanh càng tốt."
Nghe hắn nói vậy, nhất thời không khí trong phòng liền trầm xuống. Âu Dương Kỳ biết mặc dù Diệp Nhược Phi có sở thích chế thuốc lung tung rất không có phong phạm của đại phu, nhưng là cũng không phải chưa thấy qua hắn điều trị cho người khác, cho nên khi thấy ngữ khí của hắn nghiêm trọng khác thường, y liền biết việc này có bao nhiêu khẩn cấp.
"Diệp công tử." Viên tổng quản lên tiếng, "Có thể nói đây là loại độc gì hay không?"
Làm một tâm phúc của vương gia, viên tổng quản rất tâm lý mà hỏi ra những điều Âu Dương Kỳ chưa kịp nghĩ tới.
Diệp Nhược Phi hơi ngẩng đầu nhìn lão, rồi lại nhìn lá thư, đáp: "Nếu chỉ dựa theo những triệu chứng trong đây thì chỉ có thể đại khái biết được đại ca của ta trúng độc thôi, còn nếu muốn tường tận hơn, e là phải trực tiếp bắt mạch mới rõ được."
Âu Dương Kỳ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng quyết định: "Nếu như nguy hiểm như vậy, vẫn là nên nhanh chóng lên đường."
Diệp Nhược Phi gật đầu, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
"Vậy, nô tài cáo lui." Viên tổng quản không còn gì để làm nữa cũng không thể ở lại, liền lui ra.
Âu Dương Kỳ ngay sau khi cả hai người khuất sau cánh cửa phòng mới lặng lẽ vịn lấy tay ghế đỡ cho thân thể lảo đảo ổn định lại, hai mắt y giờ đây tràn ngập tơ máu cùng phẫn nộ.
Là kẻ nào?! Dám cả gan hạ độc Quốc sư đại nhân?!
Y nhất định bắt kẻ đó, phân thây vạn đoạn!!!
________________________________________________________________________________
Xin lỗi các tình yêu, do tác giả không đủ siêng cho nên từ giờ độ dài các chương sẽ ngắn hơn trước một chút nhé, tầm khoảng hơn 1000 chữ thôi. Mong các tình yêu thông cảm cho 'cục nhớt' của tác giả ><