*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh sau đó, thị vệ đã lục soát xong xuôi phủ Thừa tướng từ trong ra ngoài, quả nhiêu lôi ra không ít thứ kỳ quái lạ mắt. Trong đó cũng bao gồm một số dược phẩm không có tại Thiên Quốc.
Âu Dương Mặc diện vô biểu tình cầm lấy gói thuốc màu vàng trà mà thị vệ kính cẩn đưa tới, nghiêng đầu ngắm nghía.
"Coi bộ, phủ của Lý thừa tướng quả nhiên có thứ đáng xem." Hắn cười nhạt nói.
Lý Chiêu hiển nhiên biết được thứ mà hoàng đế trẻ đang cầm là gì, hoảng sợ quỳ xuống dập đầu, tận lực muốn giấu diếm: "Hoàng thượng... hoàng thượng, thần thật sự không biết những thứ đó ở đâu ra!"
"Hửm?" Âu Dương Mặc nhướng một bên mày, tự tiếu phi tiếu, "Trẫm đương nhiên hiểu tâm trạng Lý thừa tướng bây giờ a. Bất quá, ở trong cung lúc này vừa khéo có đệ đệ của Quốc sư đại nhân tới chơi, trẫm đưa dược này cho hắn liền sẽ biết khanh có vô tội hay không."
"Còn có, người của trẫm tìm được nhiều thứ như vậy, để ở trong phủ, Lý thừa tướng sao lại có khả năng không biết a?"
Mặt mày Lý Chiêu lúc bấy giờ trực tiếp tái mét đi, thân thể không khống chế được run rẩy, lại cắn răng cố kiềm lại hoảng hốt.
Cái người có danh xưng đệ đệ của Quốc sư kia lão cũng đã từng nghe một số đại thần đầu triều bàn qua, tất cả đều nói người kia tuy bề ngoài là một nam nhân nhu nhược không thể làm nên chuyện gì nhưng kỳ thực lại chính là một đại thần y kiến thức sâu rộng, cơ hồ ngay cả thái y trưởng quản lý dược phòng trong cung cũng phải bội phục. Lại nói đến những đồ vật khác, tất cả đều là hàng lậu mà lão cùng với một số tráng hán ở nước khác giao dịch, hiển nhiên dùng mọi cách lắc léo để không truyền đến tai hoàng đế. Không nghĩ bây giờ lại lộ ra. Nói như vậy, chẳng phải ngày chết của lão đã gần kề?
Âu Dương Mặc nhàn nhạt nhìn người đang quỳ dưới chân mình, không muốn ở lại nơi này lâu thêm nữa, liền phủi áo đứng lên: "Áp giải về nha môn cho ta. Còn nữa, cả nhi tử của hắn cũng phải đi."
Trong tấu chương nọ có viết, Lý thừa tướng cùng nhi tử cấu kết làm loạn.
"Vâng!" Thị vệ lĩnh mệnh tiến đến chế trụ hai tay Lý thừa tướng lúc này đã như người mất hồn lôi đi, số còn lại nhanh chóng tìm đến phòng riêng của Lý công tử, cũng bắt người mang về nha môn.
Hoàng đế bệ hạ một đường làm ầm ĩ khiến cho phủ thừa tướng bị không ít thường dân vây xem ở bên ngoài, ai cũng tò mò không biết vị đại nhân này đã đắc tội nặng gì mà khiến cho đương kim thánh thượng phải đích thân ra tay. Nhưng mà đa phần cũng đều là vì ham vui mà đến xem, dù sao Lý thừa tướng này cũng không phải dạng quan thanh liêm được lòng dân gì, bị bắt có khi còn khiến mọi người cảm thấy xứng đáng.
Về đến hoàng cung, để cho thị vệ mang hai phụ tử Lý Chiêu giam vào đại lao, Âu Dương Mặc bước chân vững vàng trở về thư phòng.
Nha hoàn mang vào một bộ trà mới.
"Quốc sư đại nhân đã hồi cung chưa?" Hắn cầm lấy ly trà, nhàn nhã uống.
Nha hoàn kính cẩn đáp: "Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa."
"Ừm." Hoàng đế bệ hạ không để ý lắm đặt ly trà lại vào khay, lại ra hiệu cho nha hoàn lui đi, bản thân thì tiếp tục lật xem công văn.
Hiện tại trời còn không tính trễ, Thiên Thiên có Diệp Nhược Phi theo bên mình cũng không sợ xảy ra cái chuyện gì bất đắc dĩ, huống hồ hắn còn cho người âm thầm bảo hộ.
Cứ để cho bọn họ thoải mái đi thôi.
- --oOo---oOo---
"..... Thật ư?!" Thiên Thiên có chút không tin, nhíu mày nghi hoặc nhìn người đối diện.
Diệp Nhược Phi vô lực gật đầu, chuyện hắn cũng đã kể rất rõ không sót một chi tiết nào rồi, hiển nhiên chuẩn bị đủ tâm lý đối mặt với bất kỳ phản ứng nào của Thiên Thiên, lại không ngờ được đối phương cư nhiên làm cái biểu tình như vậy.
Thiên Thiên chống cằm, múc một muỗng cháo đưa lên miệng, lại xuýt xoa: "Kỳ thực, tôi nghĩ bất cứ ai cũng sẽ không tin nổi cái câu chuyện cẩu huyết đầy mặt như thế này."
"Tôi đương nhiên biết a." Diệp Nhược Phi thở dài lần thứ n, " Nhưng nó hoàn toàn là tôi tự bản thân trải qua mà."
Nỗi đau khi bị người mình thương coi như thế phẩm, hắn căn bản cả đời cũng quên không được có biết không.
Giang Đình Phong khi ấy si tình ra sao, bi thương như thế nào sau khi Thiên Thiên chết đi, lại dằn vặt bản thân, lừa mình dối người như thế nào, toàn bộ đều được Diệp Nhược Phi hắn ghi nhớ hết thảy. Hiện giờ những ký ức ấy lại như thủy triều không ngừng tràn ra khi hắn kể lại cho Thiên Thiên nghe, cũng cố khống chế bản thân không được rơi nước mắt.
Diệp Nhược Phi bi thương nghĩ, đã lâu lắm rồi, vậy mà sâu trong tim hắn, Giang Đình Phong vẫn còn chiếm một vị trí không nhỏ, cũng quan trọng rất nhiều.
Thiếu niên ngồi thất thần trước bàn ăn, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống đôi mắt u buồn, làn gió nhẹ nhàng thổi qua lay động mái tóc đã dài tới ngang lưng, khiến con người ấy trông đặt biệt mỹ lệ, lại như một hình ảnh động yên tĩnh tịch mịch.
Thiên Thiên không có ý định đi phá vỡ khung cảnh ấy, chỉ im lặng nhìn hắn. Trong ánh mắt Diệp Nhược Phi có một nỗi ưu thương nhiều không kể xiết, vừa có hoài niệm lại vừa có cố gắng quên đi, mâu thuẫn lại không khiến người cảm thấy có gì mất tự nhiên. Y có thể cảm nhận được, những gì mà thiếu niên này phải trải qua trong thời gian ba năm ngắn ngủi kia, chỉ có đau thương cùng tuyệt vọng.
Thở dài một hơi, y cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, không nghĩ đến Giang Đình Phong yêu mình nhiều như thế, càng không ngờ tới Diệp Nhược Phi cũng cố chấp si tình không kém, tự nguyện dùng bản thân làm một kẻ thay thế mặc người kia mỗi ngày chà đạp cảm xúc của mình, cuối cùng lại chọn cách tiêu cực kết thúc cuộc tình đầy ràng buộc.
Chung quy, Giang Đình Phong chưa từng nhìn thấy Diệp Nhược Phi xuất hiện trong cuộc đời mình.
Hay là nói, cái chết của y đã vô tình đẩy thiếu niên này vào vực sâu ấy.
"Tiểu Phi Tử." Thiên Thiên đột nhiên mở miệng, kéo thiếu niên từ trong vô thần trở lại.
Diệp Nhược Phi trong mắt dần có điểm tụ, lại có chút mê mang nhìn đối phương: "Hửm?"
Thiên Thiên bỗng có xúc cảm muốn che chở cho người anh em này, vươn tay vỗ vào vai hắn: "Dù gì chuyện cũng đã qua rồi, cậu không cần phải bận tâm thêm nữa."
Diệp Nhược Phi chớp mắt nhìn y: "Cậu không ghét tôi ư? Tôi đã cướp người yêu của cậu."
Thiên Thiên cười nói: "Không ghét. Cậu cũng không phải là cướp, chỉ là bị ép buộc mà thôi."
Nghe vậy, Diệp Nhược Phi có điểm cười khổ: "Thiên Thiên, cậu thật tốt, Giang Đình Phong rất may mắn."
May mắn khi được cậu yêu thương.
May mắn khi đã yêu thương cậu.
Không như tôi...
Cả một đời... hy vọng... rồi lại thất vọng.
...................