Tuy là nói rằng thuốc của Diệp Nhược Phi rất có công hiệu, nhưng Nhuyễn Cân Tán cũng không phải là mấy loại độc "rởm" bán ngoài chợ vài đồng bạc là có thể mua một lố. Cho nên Quốc sư đại nhân vẫn là phải nằm trong phòng hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian nữa.
Sau cuộc tâm sự mỏng ngày hôm qua, về cơ bản cả hai cũng trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều, ít nhất hiện tại không còn gì để giấu giếm nhau nữa, có thể an an phận phận làm một đôi huynh đệ bình thường.
Cùng với đó thì gần đây huynh đệ Âu Dương gia cũng không mấy là rảnh rỗi, đặc biệt là Âu Dương Kỳ. Vương gia đại nhân ở vương phủ vốn đã bận đến ngập đầu, sau khi tới đây còn phải giúp đỡ huynh trưởng xử lý công vụ tồn đọng, cơ hồ muốn chết ngộp trong công việc. Thậm chí còn bận hơn mấy tổng tài thời hiện đại.
Hoàng đế bệ hạ cũng là không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải như vậy. Bởi vì việc trong năm vẫn còn chưa có giải quyết xong, Lễ Giao Mùa thì rất nhanh sẽ đuổi đến, hắn lại không thích việc năm này để tiếp sang năm kia, vì vậy mới ra sức mà xử lý.
Còn riêng về việc cha con Lý Chiêu thừa tướng, cả hai người rất là nhất trí để cho cái tên có nhiều thời gian rảnh nhất bây giờ, Diệp Nhược Phi đi xem xét.
Mỗ Diệp công tử quả thật khóc không ra nước mắt. Lão tử đây không phải là cảnh sát a, điều tra cái khỉ gì?!
Đối với phản ứng của "Diệp tiểu tử", Âu Dương Mặc rất là không khoan dung nói: "Vậy làm phiền rồi."
Diệp Nhược Phi hắc tuyến, lão tử còn chưa có nói đồng ý!!!
Thật mệt mỏi U^U/ mỗ tác giả không muốn liên quan đến các ngươi nữa >_<
Diệp tiểu tử: Thế thì mau cút!
"........."
Bổn cung chưa làm gì cả, ngươi sinh khí cái gì?!!!
Khụ, xin lỗi thoát tuyến hơi quá, mạn phép quay lại đúng chủ đề.
Diệp Nhược Phi cho dù có khổ bức như thế nào đi nữa thì cũng phải nghe theo, lệnh vua không thể trái, chậm chạp nhận lấy gói thuốc màu vàng trà mà Âu Dương Mặc đưa, mang đi kiểm tra.
Hiện tại, ngoại trừ mỗi tối còn về phòng ngủ, hắn thật sự muốn xem dược phòng hoàng cung thành căn nhà thứ ba của mình luôn rồi.
Hử? Ngươi hỏi căn nhà thứ hai ở đâu ư? Hiển nhiên là dược phòng ở vương phủ rồi a >_<
Lúc này, bên trong căn nhà thứ ba lý tưởng ấy, Diệp Nhược Phi đang ngồi bên bàn, kế cạnh là một cái hòm gỗ với đầy đủ dụng cụ y học.
Ở cái thời này đã muốn gần một hai năm, hắn đương nhiên học được rất nhiều cách thử thuốc truyền thống.
Dùng kim châm chọc vài cái nhẹ vào thứ bột mịn bên trong tờ giấy, sau lại đưa vào một chén trà bình thường, lớp bột bám trên kim lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lan dần ra, rồi hòa tan hoàn toàn vào trong nước, không màu không vị.
Tiếp đó, Diệp Nhược Phi lại dùng kim châm thử độc đặt vào chén trà ấy, không ngoài ý muốn thấy đầu châm bị nhuốm một màu đen tuyền. Hắn thở hắc ra một hơi, đứng lên cầm lấy chén trà mang ra ngoài đổ đi.
Sau khi thu lại một ít độc cho riêng mình phòng hờ, Diệp Nhược Phi lại gọi thị vệ tới giao lại gói thuốc cho Âu Dương Mặc, còn nói đó quả thật chính là Nhuyễn Cân Tán.
Thị vệ không nói gì vâng lời liền đi, nhưng sùng bái trong ánh mắt chính là không cách nào che giấu.
Vị đại nhân này ngay cả độc dược toàn quốc đều không biết cư nhiên có thể nhìn ra, lại còn chế được thuốc giải cứu nguy cho Quốc sư, không hổ danh là "đại thần y", cùng với ca ca của mình chỉ ngang bằng chứ tuyệt không thua kém.
Huynh đài này, nếu Diệp tiểu tử mà biết được suy nghĩ của huynh, hắn chắc chắn sẽ cười như một tên ngốc đấy a >_<
Cũng không biết được hắn làm sao mà chắc chắn nó là Nhuyễn Cân Tán nữa U^U/
Nhưng mà Âu Dương Mặc cũng thật may mắn rồi đi, tùy tiện lục soát phủ Thừa tướng một hồi cư nhiên tìm được thứ này.
Diệp Nhược Phi ở tại chỗ nhanh chóng thu xếp lại mọi thứ, dưới sự thúc giục gián tiếp của hoàng đế bệ hạ, tiếp tục hướng tới đại lao, nơi giam giữ cha con Lý thừa tướng, nhiệm vụ tiếp theo của hắn là moi ra tin tức từ mấy cái hàng lậu kia.
Diệp tiểu tử cảm khái, quả nhiên thời đại nào cũng không thiếu vận chuyển lậu xuyên quốc gia a U^U
Ở đại lao, Lý Chiêu cùng nhi tử chỉ mới bị nhốt có một ngày liền đã chật vật không nỡ nhìn, đường đường một đại thần đầu triều cao cao tại thượng, chưa từng chịu qua gian lao khổ cực nay lại có một ngày bởi vì cất giấu cấm vật mà trở thành tội đồ, cũng thật thảm rồi đi.
Diệp Nhược Phi theo sau cai ngục đi vào, cảm thấy nơi này so với hình ảnh mà hắn thấy ở trong phim càng muốn kinh khủng hơn không ít. Tường đất ẩm mốc, trên sàn có rêu bám trơn trượt, mùi gỉ sét lại không nhẹ chút nào, khiến người vào một lần rồi tuyệt đối không muốn lưu lại nhung nhớ.
Hắn khẽ nhíu mày, giơ ống tay áo rộng lên che đi lỗ mũi, mùi hương từ y phục làm giảm bớt đi mùi trong này, làm hắn dễ thở được đôi chút.
Hai phụ tử Lý thừa tướng bị giam ở nhà lao thứ ba tính từ khi bước vào, cai ngục sau khi làm tròn bổn phận dẫn người tới nơi thì liền an phận lui về sau lưng Diệp Nhược Phi.
Bước tới gần song sắt, Diệp Nhược Phi hơi cúi người gọi một tiếng: "Lý thừa tướng."
Bên trong đại lao không có nhiều ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo thông qua ánh nến le lói, hắn thấy được một trong hai cái bóng ở bên kia khẽ động đậy, sau đó liền từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Lý Chiêu nhìn người tới bên ngoài, hơi ngạc nhiên hỏi: "Quốc sư đại nhân, nghe nói sức khỏe của người không ổn, cớ sao lại đến đây?!"
Cai ngục đứng phía sau thầm cười nhạo, lão già này cũng thật biết diễn kịch, rõ ràng Quốc sư là bị cái độc dược gì đấy của ngươi bức cho ho ra máu.
Diệp Nhược Phi có chút bất đắc dĩ cái bộ dáng giống hệt Thiên Thiên của mình, bèn nói: "Thứ lỗi, tại hạ không phải là sư huynh, là Diệp Nhược Phi."
Lý Chiêu hơi ngẩn người, lúc sau mới quan sát kỹ lại: "A, thì ra là Diệp công tử."
Sau lưng lão lúc này đã nhanh chóng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nếu người cũng đã tới đây, có phải thời gian của lão đã sắp hết rồi không.
Diệp Nhược Phi không có nhận ra cảm xúc của đối phương, hắn tận lực duy trì khuôn mặt tươi cười lịch sự trong khi chịu đựng cái mùi kinh khủng ở nơi này.
"Có thể mạn phép thỉnh hai vị đây cùng ta trao đổi một chút vấn đề hay không a?"
Lý Chiêu khựng người, đây là thay mặt hoàng đế đến thẩm vấn lão đi.
"........"
"Được, nói thì nói thôi, sợ cái gì?!"
Lý thừa tướng còn chưa có kịp lên tiếng thì đã bị giọng nói thô lỗ ở đằng sau cắt ngang. Diệp Nhược Phi hơi lia mắt liền có thể thấy được thân ảnh mập mạp của người còn lại bên trong.
Lý Trạch vô cớ bị nhốt cùng lão già nhà mình tại nơi bẩn thỉu này một ngày trời đã sớm phẫn hận đến muốn ngẩng đầu chửi thề, nay khó khăn lắm mới có người đến, hắn gã phải tận dụng cơ hội này để yêu cầu cho bản thân được ra ngoài.
Nhưng khi gã nhìn rõ người tới là ai, liền không kiềm chế được trừng lớn mắt.
"Là ngươi?!"
Người ở bên ngoài còn chẳng phải là cái đại mỹ nhân cách đây không lâu gã gặp ở khách điếm hay sao? Có chuyện trùng hợp đến vậy ư?!
Không sai, Lý Trạch công tử không ai khác chính là tên phú nhị đại đã dám đùa giỡn với Thiên Thiên đêm hôm nọ.
Qúa tốt rồi, kỳ này có thể bịa ra cái lý do niệm tình xưa để được thả đi a, qủa nhiên là bánh bao nhân thịt rơi từ trên trời xuống. Hắn nghĩ.
"Hửm?" Diệp Nhược Phi khó hiểu nhìn vị công tử mập mạp nọ, thắc mắc vì sao gã lại nhìn mình bằng thứ ánh mắt kỳ dị kia.
Cho hỏi, chúng ta quen nhau sao?
Lý Trạch trong lòng chắc chắn với dự định của mình, liền không muốn dây dưa nữa, bước nhanh hướng Diệp Nhược Phi mà đi, hai mắt gần như phát sáng, chỉ sợ nếu không có song sắt ngăn ở giữa thì gã đã nhào tới nắm tay hắn luôn rồi.
Hành động có phần sỗ sàng của đối phương hiển nhiên khiến Diệp Nhược Phi có hơi hoảng, vô thức lùi sau về một hai bước, cai ngục ở đằng sau liền tàn bạo trừng mắt lườm cái tên đang muốn càng quấy đệ đệ của Quốc sư.
"Mỹ... Mỹ nhân, ngươi còn nhớ ta không?! Hôm đó ở khách điếm chúng ta từng gặp mặt đấy!" Lý Trạch trong giọng nói không hề giấu vẻ phấn khích.
"Hả?" Diệp Nhược Phi không hiểu gì nhìn gã, tổng cảm thấy tên này hình như bị thần kinh.
"Vị công tử này, hình như ta và ngài chưa từng gặp mặt lần nào mà."
____________________________________
Hình như chương này hơi lủng củng nhể >_<