Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 3: Dị tượng




Âu Dương triều, Thiên Quốc, năm Trùng Hy thứ mười lăm.
Một buổi sáng trời quang mây tạnh, tại Thanh Dương thành, người dân trên đường đi lại tấp nập, kẻ bán người mua, từ khách điếm tới tửu lâu đều vang lên tiếng chào mời, những nữ tử thanh lâu đứng tại cửa chào đón các đấng mày râu, trên môi không ngừng nở nụ cười câu nhân, nhất thời tạo nên một không khí yên bình, phồn hoa cùng náo nhiệt.
Người dân Thiên Quốc quanh năm sống trong bình yên như thế này, trong lòng mỗi người đều ghi nhớ sâu sắc công lao của vị minh quân đang trấn tại ngai vàng kia. Cũng có nhiều người nghĩ chính là do lão Thiên gia ở trên trời cao phái tiểu thần tiên xuống giúp đỡ. Vì thế ai ai cũng chăm chỉ làm việc, vừa muốn báo đáp công ơn hoàng đế vừa muốn làm vui lòng lão Thiên gia, để người chiếu cố đất nước này nhiều hơn. Cũng do thế, Thiên Quốc từ một quốc gia nho nhỏ dần dần trở nên phồn vinh.
Chỉ là, vào một ngày, đột nhiên xuất hiện một sự kiện khiến mọi người đều sững sờ.
Ở ngọn núi Phù Sơn phía Tây Thanh Dương thành, vào buổi trưa đúng giờ Ngọ, có một cột sáng màu vàng chói mắt bất thình lình rọi thẳng xuống từ trên trời. Người dân thấy thế bắt đầu hoang mang, dự cảm trong lòng sắp có chuyện xảy ra, cũng có người cho rằng đó là ánh sáng của thần linh, sẽ mang tới điềm lành. Vì vậy không ai bảo ai, bách tính khắp Thanh Dương thành đều hướng về phía núi Phù Sơn mà bái lạy.
Cột sáng chỉ xuất hiện thoáng chốc liền tan biến đi, thế nhưng chuyện này cũng rất nhanh chóng truyền tới tai hoàng đế. Ngài lập tức tự tay viết một bức thư, sai người giục ngựa đến đưa cho đệ đệ của mình đang thủ ở nơi xảy ra chuyện.
Mà trong lúc bên ngoài còn đang xôn xao bàn tán thì tại phủ vương gia, mọi thứ lại trôi qua không khác gì bình thường.
Nam nhân anh tuấn ngồi bên trong phòng riêng, ánh mắt tĩnh lặng đặt trên một bức tranh thủy mặc, trông có vẻ đăm chiêu.
"Vẫn còn thiếu." Y lầm bầm.
Ở ngoài cửa, viên tổng quản sau khi nhận được thư từ thị vệ thân tín của hoàng đế mang tới thì đã ngay lập tức đến tìm người: "Vương gia, có thư từ thánh thượng gửi cho người."
"Đến thư phòng đợi ta."
Nam nhân mặt không đổi sắc, vẫn đăm đăm nhìn về phía bức tranh, lông mày hơi nhíu lại suy tư, chỉ có giọng nói hơi nâng cao phản phất sự khó chịu vì bị làm phiền.
Viên tổng quản "vâng" một tiếng rồi lui xuống. Lúc này, bên trong phòng trở lại một mảng im lặng bao trùm.
Lát sau, nam nhân rốt cuộc chịu buông tha suy nghĩ của mình mà đặt bút xuống. Y cầm lấy trường bào đang giắt bên ghế, khoác hờ lên người rồi bước ra ngoài, đi về phía thư phòng.
"Vương gia." Một vài nha hoàn đang làm việc trong phủ trông thấy y đều dừng lại, thưa một tiếng.
"Ừm." Y khẽ gật đầu rồi bước tiếp.
Đến nơi, viên tổng quản nhanh chóng dâng trà, sau đó mới đưa lên lá thư mà hoàng đế gửi.
Y ngồi vào vị trí, tiện tay cầm tách trà đã được rót đầy rồi nhâm nhi, hoàn toàn không buồn nhìn tới lá thư trơ trọi đặt bên cạnh.
"Vương gia." Viên tổng quản thấy y không màng chính sự, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Ngươi đọc đi." Y bảo, mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn nước trà sóng sánh trong ly.
Viên tổng quản khựng người, một hồi sau mới bất đắc dĩ cầm lấy thư.
Nam nhân ấy tên là Âu Dương Kỳ, đường đường là một vương gia, còn là đệ đệ của hoàng đế đương triều, nhận được vô vàn yêu thương cùng sủng ái, hơn nữa còn nắm trong tay quyền điều lệnh cấm vệ quân. Là một người tuổi trẻ tài cao, dựa vào thực lực của bản thân mà thăng tiến chứ không trông mong giúp đỡ của người khác, cho nên làm việc lúc nào cũng thẳng thắn, công tư phân minh, rất được lòng dân chúng. Ở Thiên Quốc này, lời của y chỉ đứng sau hoàng đế.
Nhưng ngặt nỗi tính cách y cứ dở dở ương ương, mặt than ngàn năm không đổi khiến cho người khác chẳng biết y đang nghĩ cái gì trong đầu. Người thân cận nhất của y cho đến bây giờ là viên tổng quản, bởi vì từ nhỏ đã luôn săn sóc bên cạnh cho nên mới phần nào hiểu được ý tứ lúc làm việc của chủ nhân. Không chỉ trong công việc mà còn cả trong cuộc sống hằng ngày, ông là một trong số rất ít người được phép tự do ra vào thư phòng.
Lúc này, vị viên tổng quản ấy đang giúp vương gia nhà mình xem xét thư của hoàng đế, vẻ mặt như thể muốn nói lại thôi.
Âu Dương Kỳ uống hết một nửa ly trà, trong lúc vô tình ngẩng mặt lên thì trông thấy biểu cảm của người đối diện, mới lên tiếng: "Sao thế? Hoàng huynh có dặn dò gì không?"
Viên tổng quản buông xuống lá thư trong tay, nói: "Vương gia, có vẻ thánh thượng đang để ý đến chuyện vừa xảy ra ở Thanh Dương Thành."
"Chuyện vừa xảy ra?" Sắc mặt Âu Dương Kỳ khó hiểu, nhận lấy lá thư mở ra xem, "Núi Phù Sơn xuất hiện dị tượng? Có chuyện này ư?"
Bởi vì rất ít khi ra khỏi vương phủ nên y thường không để ý đến chuyện không liên quan đến người dân. Nhưng núi Phù Sơn là thánh địa thờ thần mà thành dân nơi đây rất tin tưởng, cho nên nói, nếu như núi Phù Sơn có chuyện kỳ lạ, không phải sẽ kinh động đến mọi người hay sao?
Viên tổng quản hơi khom người, đem chuyện cột sáng kỳ lạ kia kể lại đầu đuôi.
"Lần này bách tính bị kinh hách không nhỏ. Vương gia, việc này phải xem xét như thế nào?"
Âu Dương Kỳ ngồi đó, một tay sờ sờ cằm, đăm chiêu: "Chuyện cột sáng này hình như khá giống chuyện đã xảy ra ở Tây Bắc bốn năm trước."
Y ngừng một chút, quyết định, "Gọi đến cho ta hai ám vệ, chiều nay cùng ta lên núi."
Viên tổng quản đáp: "Nô tài lập tức sắp xếp."
Sau khi trở lại phòng của mình, nhìn lá thư trên tay, Âu Dương Kỳ thoáng cười khẽ. Nếu chuyện này giống như y nghĩ, có thể thiên hạ sẽ một lần nữa có kinh hỉ.
Chiều hôm đó, y đúng giờ mang theo người lên đường. Trong lúc đi có thể nhìn thấy rất nhiều người dân vừa lo lắng vừa mong ngóng nhìn về phía ngọn núi. Dĩ nhiên ai cũng muốn đi lên đó tìm hiểu xem có chuyện gì, nhưng lại sợ phiền đến thần linh, vì vậy nên vẫn không dám tùy tiện.
Âu Dương Kỳ đi gần nửa canh giờ thì tới chân núi, y nhanh chóng để cho hai ám vệ chia nhau đi điều tra xung quanh, bản thân cũng bắt đầu tìm kiếm vị trí cột sáng chiếu xuống.
Đối với chuyện cột sáng xuất hiện đột ngột này y cũng có chút hiểu biết.
Bốn năm trước, khi mà chiến sự ở Tây Bắc đang ở lúc gian nan nhất, vì tộc người Man Di không ngừng muốn mở rộng lãnh thổ, có ý đồ tiến vào xâm chiếm Thiên Quốc. Triều đình phải phái ra ba vạn quân tinh nhuệ cùng với ngự lâm quân đến để trấn áp, nhưng hiển nhiên chỉ là chống được tạm thời. Người Man Di trời sinh tính tình hung hãn, lại thêm vẻ ngoài cao lớn thô kệch cùng với nhân số đông, tại thời điểm những lần đột kích ban đêm, quân đội Thiên Quốc xém chút không chống đỡ nổi.
Rồi đột nhiên có một ngày, một cột sáng thình lình xuất hiện, từ trên trời chiếu xuống ngay giữa doanh trại của quân đội Thiên Quốc, gây ra chấn động không nhỏ, nhưng cũng giống như lần này chỉ xuất hiện có một chốc đã biến mất không dấu vết. Sau khi cột sáng tan đi thì các binh sĩ mới ngỡ ngàng khi nhìn thấy một người lạ mặt đứng ở nơi đó. Người ấy là một nam nhân rất kỳ quặc, từ quần áo trên người đến cách nói chuyện hay cử chỉ đều quái lạ vô cùng. Lúc đầu ai cũng nghĩ kẻ địch giả thần giả quỷ muốn cài gian tế vào đội ngũ, nhưng sau khi nam nhân kỳ lạ đó giúp Thiên Quốc đánh đuổi thành công tộc người Man Di thì thái độ nghi ngờ đều biến mất toàn bộ. Khắp nơi đều truyền tai rằng nam nhân là do thần linh phái tới giúp đỡ. Ngay cả hoàng đế đang ngự trên long ỷ nghe xong cũng không khỏi động tâm, cộng thêm vì cảm kích trước hành động giúp nước của người nọ, đã hạ lệnh sắc phong cho làm Quốc Sư đương triều.
Âu Dương Kỳ vừa đi vừa nghĩ, không biết liệu lần này cùng lần trước có phải cũng sẽ giống nhau? Cũng sẽ có một người nữa xuất hiện giúp đỡ Thiên Quốc càng thêm hưng thịnh?
Nhưng mà y không rõ, cũng không dám nói chắc. Dù sao người còn chưa tìm được, không thể kết luận vội vàng, chỉ có thể ôm hy vọng.
Núi Phù Sơn cũng không tính là nhỏ, cả ba người loay hoay một lúc đã thấy trời bắt đầu tối đi.
Ngay khi Âu Dương Kỳ có ý định trở về thì một trong số hai ám vệ đã chạy tới bẩm báo: "Vương gia, bên trong miếu Vô Nguyệt hình như có người."
Âu Dương Kỳ giật mình, chẳng lẽ điều y suy đoán là đúng. Nhất thời bắt đầu căng thẳng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngôi miếu gần sườn núi.
Miếu Vô Nguyệt là một ngôi miếu nhỏ do bách tính Thanh Dương Thành góp tiền xây nên để cầu mong mưa thuận gió hòa, người người có đủ cơm ăn áo mặc trong những mùa tuyết rơi mỗi năm. Sở dĩ gọi "Vô Nguyệt" là do vào ban đêm, mặt trăng không thể chiếu tới chỗ này, làm cho ngôi miếu trong có vẻ đìu hiu, lại mang một nét mông lung bí ẩn. Nếu cột sáng là nhắm vào nơi đây chiếu xuống, sau khi thành dân biết được không biết sẽ phản ứng thế nào nữa.
Nhưng mà y cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi tới nơi thì nhanh chóng bước vào.
Chỉ là, cảnh tượng bên trong khiến y không khỏi hoang mang.
Ở bên trong miếu Vô Nguyệt sạch sẽ, nhang khói đầy đủ có một nam nhân mang một thân đầy máu nằm trên đất. Bộ quần áo kỳ lạ không giống những người bình thường hay mặc bị nhuốm một màu đỏ thẫm đáng sợ.
Một trong hai ám vệ vừa cảnh giác vừa tò mò bước lên kiểm tra, sau khi xác nhận người trên đất chỉ đang bất tỉnh, mới từ từ đỡ dậy.
Nhưng mà.....
"Vương gia!" Ám vệ đó hốt hoảng kêu lên.
Âu Dương Kỳ nhanh chóng đi qua: "Chuyện gì?"
Ám vệ lắp bắp, vẻ mặt không dám tin: "Người này... Người này... Không phải là Quốc sư sao?!"
"Ngươi nói bậy cái gì vậy? Quốc sư đang ở kinh thành mà." Ám vệ còn lại khó hiểu.
Âu Dương Kỳ hơi nhíu mày, ngồi xổm xuống cẩn thận gạt mái tóc ngắn ngủn của người nọ ra, thấy được dung mạo cũng thầm giật mình.
"Sao lại...?!" Ám vệ còn lại đứng sau y kinh ngạc trợn to mắt.
"Chuyện này nói sau đi, có vẻ người này đang bị thương." Âu Dương Kỳ bình tĩnh nhìn cánh tay vẫn đang chầm chậm rỉ máu của người nọ nói, "Không cần biết có phải Quốc sư hay không, đưa về cho thái y kiểm tra trước"
"Vâng." Hai ám vệ cũng biết bây giờ không thể xác định được cái gì, ngay lập tức cõng người lên lưng, nhanh chân đi về vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.