Diệp Nhược Phi tất nhiên không phản đối, nơi này cho hắn cảm giác chẳng an toàn chút nào, chỉ có lo sợ phòng bị bị đánh lén.
Hắn chỉ vào hắc y nhân bất tỉnh trên đất, nói: "Hiện tại người này tạm thời bị trúng độc, nhưng mà vài canh giờ nữa độc sẽ hết tác dụng, trước mau trói hắn lại đi."
Thị vệ nghe thấy vậy liền lôi ra một sợi dây thừng tuỳ thân, đem người ở trên mặt đất trói chặt.
"Kiểm tra xem hắn có còn cất giấu vũ khí trong người hay không, còn có xem qua hàm của hắn, coi chừng hắn vẫn đang ngậm độc dược." Diệp Nhược Phi lại nói.
Phải kiểm thật kỹ lưỡng, phòng ngừa sau khi gã tỉnh lại lại muốn làm ra cái chuyện không an phận gì.
Thị vệ tuân theo những gì hắn bảo. Sau khi xem xét mọi nơi, quả nhiên tìm thấy một viên thuốc độc ở hàm trái trong miệng hắc y nhân. Này có điểm giống với thích khách lúc trước ở hoàng cung.
Diệp Nhược Phi nhận lấy viên thuốc nhìn nhìn, có hơi suy ngẫm, cuối cùng vẫn cẩn thận dùng giấy gói lại cất kỹ, dự định khi nào rãnh rỗi sẽ nghiên cứu sau.
Sắp xếp hảo mọi thứ, tất cả mới tiếp tục cuộc hành trình.
"Cậu lo toan sự việc thật sự rất chu đáo" Bên trong xe ngựa lắc lư, Thiên Thiên dựa vào vách xe cười cười với Diệp Nhược Phi. Ngay cả y cũng không nghĩ nhiều đến như thế được, người anh em này đúng là lo rất xa.
Lại quan tâm hỏi thêm một câu: "Vừa nãy có sợ không?"
Diệp Nhược Phi nhớ lại chuyện vừa nãy liền xanh mặt: "Còn có thể không sợ ư? Người anh em, thế giới này nguy hiểm như vậy, cậu làm sao sống yên ổn được đến giờ này vậy?"
Cứ nghĩ đến việc mình là mục tiêu ám sát của người ta, mỗi ngày ra đường đều bị đuổi bắt tính kế này nọ. Trạch nam Diệp Nhược Phi cho biết hắn sợ đến muốn kêu cha gọi mẹ rồi! Lần nào cũng phải tốn thời gian chạy trốn vậy thì làm sao có thể tận hưởng nhân sinh tươi đẹp được nữa chứ!
Hắn chỉ muốn làm một mỹ nam yên tĩnh thôi cũng không được sao!
Thiên Thiên đối với nghi vấn của hắn chỉ cười nói: "Gặp nhiều sẽ quen thôi."
Bốn năm trước khi Thiên Thiên vừa đến nơi đây, bởi vì vô tình lập công lớn trong chiến thắng quân Man Di, thêm vào màn xuất hiện kỳ dị cho nên từ đấy có rất nhiều thế lực kiêng kỵ thân phận bí ẩn của y, cho rằng y là một người nguy hiểm cần phải loại trừ. Cho nên khoảng thời gian về sau đó có rất nhiều sát thủ tìm tới muốn chém rụng y. Nhưng mà Thiên Thiên là ai chứ, lúc đó y đã vào cung, được Âu Dương Mặc chống lưng bảo vệ, công việc mỗi ngày chính là nhìn đám sát thủ ấy đến âm mưu đánh mình rồi lại bị cả thị vệ lẫn ám vệ đuổi đánh lại. Tràng cảnh khi đó vô cùng náo nhiệt, nghĩ lại cũng thấy buồn cười.
- --oOo---oOo---
Lúc này, ở một nơi nào đó tại biên giới Kỳ Nam Quốc, bên trong một ám đạo.
Hắc y nhân quỳ một gối trên đất, cúi đầu thấp giọng nói: "Bẩm đại nhân, ám sát đã thất bại."
Trước mặt gã là một lão nhân trong tay phe phẩy bút lông đang viết gì đó lên giấy. Nghe gã nói như vậy, động tác của lão nhân dừng lại, nhẹ đặt bút trở lại bên cạnh nghiêng mực rồi mới chầm chậm xoay người.
Bởi vì ánh sáng bên trong ám đạo có hạn cho nên hắc y nhân không thể nhìn rõ sắc mặt người đối diện, chỉ có thể nghe thấy thanh âm khàn khàn phát ra từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Lại thất bại?"
Lão nhân nói "lại" có nghĩa là gì không cần gã phải nghĩ nữa, gã càng cúi thấp đầu hơn.
"Thuộc hạ vô dụng."
"Ha ha ha." Tiếng cười khàn đục quỷ dị tràn ra, lão nhân tiếp tục nói, "Lần nào cũng thất bại, bản quan dưỡng các ngươi lâu như vậy rốt cuộc có ích gì?!"
Nghe ra tức giận không hề nhỏ của người phía trên, hắc y nhân thức thời không lên tiếng nữa.
Lão nhân mỉa mai nhìn gã một hồi cũng bình tĩnh lại, quay về ngồi xuống bàn đá, hỏi: "Đồng bọn của ngươi đâu?"
Hắc y nhân cẩn trọng đáp: "Bị bắt rồi."
"Bị bắt?" Lão nhân nhướng mày, "Bản quan nhớ võ công của hắn cũng không tệ, làm sao lại bị bắt?"
"Bất cẩn trúng độc."
"Của ai?"
"Người trong kiệu ném ra, không nhìn rõ."
...
Cả hai rơi vào trầm mặc, hắc y nhân vẫn quỳ ở đó không hề nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng cứng nhắc nghiêm chỉnh không lung lay. Lão nhân một tay vuốt râu, tròng mắt hơi đảo.
Đã thất bại đến lần thứ ba rồi, không biết nên báo lên người phía trên như thế nào đây.
Một lúc lâu sau, mới nghe tiếng thở dài nói: "Các ngươi thật sự khiến bản quan tức chết mà."
Người bên dưới không lên tiếng.
Lão nhân lắc đầu ngao ngán, quay người đề bút viết xuống một bức thư sau đó đưa cho hắc y nhân, giọng nói vừa trào phúng vừa có phần mệt mỏi: "Đưa cho ai ta cũng không cần phải nhắc chứ?"
"Thuộc hạ đã biết." Hắc y nhân nâng tay nhận lấy phong thư.
Lão nhân phất phất tay không muốn nói nữa, cho người lui ra ngoài.
.....
Ngày hôm sau, lúc thượng triều, quốc vương Kỳ Nam Quốc đột nhiên tuyên bố sẽ đưa sứ giả sang Thiên Quốc trước thời gian đã định.
Triều thần có chút hoang mang, sao lại đột ngột thay đổi như vậy. Một đại thần tiên phong bước ra một bước, khom người nói: "Bẩm vương thượng, thần cho rằng làm như thế không hay lắm, có thể sẽ khiến hoàng đế bên đấy nghi ngờ. Không biết vương thượng có thể cân nhắc...."
Quốc vương ngã lưng ra sau ngai vàng, nhàn nhạt nói: "Trẫm tự có dự tính của mình."
Bị ngắt lời, đại thần nọ cũng chẳng còn biết nói gì nữa, bèn trở về chỗ.
Tin tức này rất nhanh chóng được truyền đến hoàng cung Thiên Quốc.
Âu Dương Mặc đọc xong thư của thị vệ điều tra, lạnh mặt nở nụ cười.
"Đám người đó đúng là chẳng biết kiên nhẫn gì cả."
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Âu Dương Kỳ vừa mới uống hết một chén thuốc bổ, lên tiếng hỏi.
Âu Dương Mặc nói: "Trước cứ để ý động tĩnh. Công lực của đệ đến lúc đó có thể khôi phục bao nhiêu?"
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ thử vận nội công, sau đó mới chầm chậm xác định: "Hẳn là nhiều hơn một thành, đệ sẽ cố gắng."
Âu Dương Mặc gật đầu: "Không cần vội, đệ cần phải khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Mọi việc bây giờ tạm thời để trẫm lo liệu."
Âu Dương Kỳ trước nay luôn nghe theo ý của hoàng huynh, vì thế bây giờ cũng không phản đối, dù gì y cũng có việc phải làm mấy ngày nay.
Tuy ngoài miệng nói để ý động tĩnh nhưng chung quy đây không phải là chuyện nhỏ, trong lòng hắn hiển nhiên cũng thầm tính toán thiệt hơn.
Vì vậy, để phòng ngừa chiến tranh thật sự nổ ra, từ những tháng trước hoàng đế bệ hạ đã sớm âm thầm ra lệnh tăng cường tập huấn binh lính, tránh cho bị người ta đánh trở tay không kịp.
Mà cho đến tận bây giờ chuyện này vẫn chưa có ai biết được, ngay cả Kỳ Nam Quốc có lẽ cũng đang cho rằng bọn chúng chiếm được thế thượng phong.
Thực sự mà nói, chuyện chuẩn bị cùng với Kỳ Nam Quốc giao chiến này cứ như là giấc mơ vậy, nó xảy ra quá mức đột ngột, hiện tại ngoài bốn người là hắn, Âu Dương Kỳ, Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi ra, hầu như chẳng có ai hay biết gì nữa. Tất cả mọi người vẫn đang yên ổn sống cuộc sống của mình mà không hề biết có khi ngay ngày hôm sau bản thân sẽ rơi vào một cuộc chiến kéo dài không hồi kết.