Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 47: Điềm báo




Lão Quốc sư nghe vậy đảo ánh mắt, khoé miệng nhếch lên khinh thường, đứng dậy theo bước ra ngoài hoa viên.
Cung nhân bên cạnh vội vàng chạy theo, thuận tiện quan sát bóng lưng của Âu Dương Mặc, trong đáy mắt là một cảm xúc không rõ ràng.
Ngoài hoa viên có một cái đình nhỏ, bên cạnh là hòn non bộ với rất nhiều các loài hoa thơm cỏ lạ. Nơi này trước đây tiên đế xây nên với mục đích dùng để tổ chức tiệc ngoài trời, nhưng mà từ khi tiên đế băng hà, hai huynh đệ Âu Dương một người chạy đến đóng tại Thanh Dương Thành xa xôi, còn lại một người thì suốt ngày lo chuyện chính sự, vì vậy hoàng cung cho đến nay chẳng có mấy khi có dịp quan trọng nào để sử dụng. Mãi cho tới hôm nay mới gấp rút sai người dọn dẹp sạch sẽ lại một lượt.
Hiện giờ trời cũng chỉ mới sẩm tối, thế nhưng hạ nhân đều đã thắp đèn, cả hoa viên đèn đuốc sáng trưng, trông khung cảnh mang theo vẻ xa hoa vô cùng.
Các cung nhân đang theo lệnh chỉ dẫn của Chu công công dọn lên bàn rượu cùng thức ăn, mỗi người đều bận rộn đi lại, chỉ chốc lát sau mọi thứ đã chỉnh tề.
Âu Dương Mặc hướng lão Quốc sư làm thủ thế mời, lão Quốc sư cười cười cùng hắn bước vào trong đình, ngồi ở vị trí trung tâm.
Không biết là ai vỗ tay hai cái, tiếng nhạc liền vang lên, các vũ công nhanh chóng bước ra nhảy múa, rượu được rót đầy ly, buổi tiệc đã bắt đầu...
- --oOo---oOo---
Đêm khuya tĩnh mịch, tất cả mọi người đều đã sớm chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng mà tại căn nhà nhỏ kia, đèn vẫn còn sáng.
Diệp Nhược Phi đang đóng gói hành lí của mình, đa phần đều là các loại chai lọ mà hắn bày ra từ lúc vừa mới tới đây. Bên cạnh là tủ để thuốc, hắn đã sớm phân chia gọn gàng hết thảy. Hiện tại thành Phong Châu đã không còn phải lo ngại về dịch bệnh nữa, đê điều đã xây xong, vật dụng tiếp tế và lương thực cũng đã có đủ, cho nên hắn cùng Thiên Thiên đã quyết định ngày mốt sẽ lên đường trở về.
Ngày mai hắn sẽ tranh thủ phát hết chỗ thuốc còn lại cho mọi người, sau đó đi mua một ít đặc sản mang về cho vương gia cùng hoàng thượng. Còn có, nghe nói ngoài bờ biển có một loại san hô có thể chữa bệnh, hắn muốn đem về một ít nghiên cứu thử.
Diệp Nhược Phi cầm lên một cái lọ màu xanh lục mà ngắm nghía, trong lòng có chút vui vẻ, cuối cùng sau bao nhiêu ngày hắn cũng đã có thể trở về rồi, hoàng cung chăn ấm nệm êm dù sao cũng là tốt nhất.
Có điều, lúc chuẩn bị cất lọ thuốc vào trong hòm, tay của Diệp Nhược Phi đột nhiên run mạnh một cái, lọ thuốc trượt khỏi tay hắn rơi xuống sàn.
Tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên đánh thức Thiên Thiên đang mơ màng ngủ bên cạnh, cũng đồng thời kinh động đến thị vệ đang canh gác trên nóc nhà.
"Làm sao thế, Tiểu Phi Tử?" Thiên Thiên dụi mắt nhìn.
"A, không có gì, lỡ tay thôi m--" Diệp Nhược Phi đang nói tức thì im bặt.
Thiên Thiên nghi hoặc ngồi dậy, liếc nhìn sang, chỉ thấy lông mày Diệp Nhược Phi cau chặt.
"Sao thế?" Y nghi hoặc.
Giọng Diệp Nhược Phi e dè: "Thiên Thiên, cậu nhìn cái này đi."
Thiên Thiên nhướng mày, thầm nghĩ không biết Diệp Nhược Phi có ý gì. Thế nhưng khi tiến lại gần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y không khỏi nhíu mày.
Trước mặt chính là lọ thuốc bị vỡ khi nãy, bột thuốc rơi đầy đất. Thế nhưng không hiểu sao lại rơi thành từng đống, có thể nhìn thấy tổng cộng ba đống bột, giống như có ai dùng tay chia ra vậy.
"Chuyện này... Có chút kì lạ ha?" Thiên Thiên gãi đầu, "Đây là nó tự rơi sao?"
Diệp Nhược Phi gật đầu, đoạn nói: "Thiên Thiên, sao tôi cảm thấy hơi bất an."
Hắn giơ tay chạm vào ngực mình, lúc nãy nơi này vừa nhói lên một cái, hắn liền cảm thấy không ổn, có cái gì đó rất gấp gáp, nhưng hắn lại không biết phải gấp gáp cái gì.
Thiên Thiên sau khi nghe hắn nói xong liền cau chặt lông mày hơn. Y biết Diệp Nhược Phi sẽ không tin vào tâm linh, nhưng mà cái hiện tượng lạ lùng này lại khiến y cũng bắt đầu bồn chồn.
Nghĩ nghĩ, y liền cất tiếng gọi: "A Bính, có ngoài đó không?"
Dứt lời, từ ngoài cửa sổ liền nhảy vào một người, chính là thị vệ Bính.
"Quốc sư có việc ạ?" Thị vệ Bính chắp tay.
"Cậu gọi A Bính vào làm gì?" Diệp Nhược Phi thắc mắc.
Thiên Thiên không đáp, chỉ hướng thị vệ Bính nói: "Ngươi xem thử đây là thế nào?"
Nói xong chỉ tay về đống bột trên đất.
Thị vệ Bính trước đây có cha làm nghề thầy bói, mặc dù chẳng có mấy tiếng tăm thế nhưng khả năng của lão gia tử rất đáng kinh ngạc, thị vệ Bính lúc nhỏ cũng được ông dạy cho một ít bản lĩnh, có thể xem được những quẻ cơ bản.
Thị vệ Bính nghe Thiên Thiên, lập tức đi đến xem, sau đó liền giật mình một cái, sắc mặt thay đổi, xanh xám hẳn đi.
"Cái này..." Thị vệ Bính ngập ngừng nhìn lên.
Diệp Nhược Phi nhăn mặt: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đột nhiên, thị vệ Bính không nói không rằng quỳ thụp xuống một cái khiến cả hai người kia giật mình: "Quốc sư, Diệp công tử, cái mà nô tài nhìn thấy, sợ là điều cấm kỵ khó mà tiết lộ."
Diệp Nhược Phi cùng Thiên Thiên hay mặt nhìn nhau, trong mắt Diệp Nhược Phi là nghi ngờ cùng khó hiểu, mà trong mắt Thiên Thiên lại là một sự sợ hãi mơ hồ.
Diệp Nhược Phi vươn tay đỡ thị vệ Binh dậy, nhìn hắn: "Ngươi nói rõ ra xem nào, cái gì cấm kỵ?"
Thị vệ Bính mím môi nhìn Thiên Thiên, thấy đối phương gật đầu mới dám mở miệng: "Bẩm công tử, bột thuốc của ngài rơi ra tạo thành ba đống hình tròn, xung quanh giống như có tia sáng, trông giống hệt như ba mặt trời."
Diệp Nhược Phi vẫn một mảng mờ mịt.
Thị vệ Bính nuốt nước bọt một cái, nói: "Trước đây nô tài từng đọc qua một quyển sách cổ của phụ thân, trong đó có một đoạn ghi chép rằng 'Khi ba mặt trời cùng xuất hiện, quốc vương... ắt mất ngôi'(*)."
Thiên Thiên nghe vậy nhíu mày, nắm tay siết chặt, chút buồn ngủ khi nãy đều bị đánh tan.
Mà Diệp Nhược Phi càng không tin: "Nói năng hoang đường! Làm sao có chuyện như vậy?"
Thị vệ Bính một lần nữa quỳ xuống: "Nô tài không dám!"
Con ngươi Diệp Nhược Phi run rẩy, cảm giác bất an lại càng lớn, hắn ngồi xuống sàn, đầu óc loạn chuyển không biết phải làm sao.
May mắn Thiên Thiên vẫn giữ được một chút bình tĩnh, y vỗ vai Diệp Nhược Phi: "Đừng lo, lỡ đâu chỉ là trùng hợp thôi thì sao, đó cũng chỉ là ghi chép trong sách mà thôi."
Dừng một chút, mới quay sang nói với thị vệ Bính: "Không thì ngươi đi báo với những người khác, sáng sớm ngày mai lên đường trở về ngay."
"Vâng." Thị vệ Bính gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
(*) Hiện tượng ba mặt trời cùng xuất hiện tại Trung Quốc: Trong sách cổ "Khai Nguyên chiếm kinh – quyển 6" cũng ghi chép về "mặt trời ma thuật" này:
"Kinh Phòng chiếm" viết: "2 mặt trời, 3 mặt trời, 4 mặt trời, 5 mặt trời cùng xuất hiện thì gọi là tranh nhau chiếu sáng, thiên hạ ắt có binh biến, tức sẽ có 3, 4, 5 bậc quân chủ lên ngôi."
"Xuân Thu Vĩ" viết rằng: "3 mặt trời cùng mọc, thiên tử bị phế truất", lại nói: "Vài mặt trời cùng mọc, lưỡng chủ phân tranh." (Nguồn: TRITHUCVN)
- --oOo---oOo---
Khi yến tiệc tẩy trần kết thúc thì trời cũng đã khuya, Âu Dương Mặc sau khi đích thân sắp xếp chỗ nghỉ cho lão Quốc sư Kỳ Nam Quốc mới chậm rãi trở về tẩm cung của mình. Hôm nay lão Quốc sư tiếp rượu hắn có chút nhiều, cũng may rằng hắn đa phần đều từ chối khéo.
Kẻ địch bày ra vẻ giả nai ăn thịt hổ như vậy, hắn không thể không đề phòng.
Tẩm cung sáng đèn, là Chu công công từ nãy đã đến sắp xếp dọn dẹp lại mọi thứ. Âu Dương Mặc đi vào, ngồi xuống bàn, rất nhanh sau đó nha hoàn đã bưng canh giải rượu tới.
Hắn phất tay cho người lui ra rồi mới từ từ uống.
Ngày hôm nay quả thật mệt mỏi, hắn suốt cả buổi đều phải bày ra vẻ vui cười hòa nhã, đến bây giờ cả khóe miệng và gò má đều muốn cứng đau cả lên.
Múc một muỗng canh nóng hổi đưa lên miệng, bên ngoài lại truyền tới một trận động tĩnh.
Âu Dương Mặc nhíu mày bất mãn, cũng đã khuya rồi, ai lại nháo nhào cả lên.
Đứng dậy mở cửa muốn ra ngoài thì phía đối diện bất thình lình lao đến một vật lạ.
Âu Dương Mặc cả kinh tránh sang một bên, vật lạ kia vèo một tiếng bay qua mặt hắn cắm vào vách tường đằng sau.
"Bệ hạ!" Ám vệ từ xa chạy tới quỳ một gối xuống.
Âu Dương Mặc thu lại sự kinh hoảng trong ánh mắt, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Ám vệ nói: "Có một gã thích khách muốn trà trộn vào, vài người khác đã đuổi theo rồi."
Âu Dương Mặc có chút ngoài ý muốn, mấy năm gần đây thích khách muốn vào hoàng cung có vẻ đặc biệt nhiều đi, trước đây Lễ Giao Mùa cũng vào một lần rồi, nghĩ hoàng cung là sân sau nhà mình đấy à.
Hay lại là chiêu trò của lão cáo già kia?
Hắn im lặng phất tay, ám vệ một lần nữa trở mình ẩn vào bóng tối.
Âu Dương Mặc thở dài, may mà hắn có võ công, còn cho tăng cường thêm vài ám vệ, nhưng mà xem ra thích khách lần này không phải dạng người dễ dàng bắt được như lúc trước.
Quay người đi vào bên trong, thứ cắm trên tường kia là một mũi tên, phía trên có buộc theo một tờ giấy.
Hắn giật mũi tên xuống, mở tờ giấy ra, đáng ngạc nhiên là chữ cái bên trong được viết rất đẹp, nhìn vào không nghĩ tới đây là do một tên thích khách viết ra.
Trên giấy ghi: Canh ba, vườn thượng uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.