Âu Dương Mặc nhìn thời gian, còn khoảng hơn một nén nhang nữa sẽ tới canh ba, hắn có nên đi không?
Chuyện một gã thích khách nửa đêm tập kích hoàng thượng được ám vệ cấp tốc đè xuống, cho nên trong đêm nay không có thêm chuyện náo nhiệt nào nữa.
Mãi cho đến canh ba, bên ngoài vườn thượng uyển xuất hiện một bóng đen.
Một người khuôn mặt che vải đen mặc y phục dạ hành thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn xung quanh. Gã tiến đến gần bờ tường cao bên ngoài vườn thượng uyển, tránh đi những thị vệ tuần tra, sau đó âm thầm trót lọt nhảy vào bên trong.
Vườn thượng uyển ban đêm không bật đèn như hoa viên, khung cảnh xung quanh rất im ắng, một tiếng động nhỏ cũng có thể dễ dàng bị nghe thấy. Nơi đây nhiều cây cao lớn, lại âm u tạo cho người khác cảm giác bất an lo sợ, như thể một khắc sau sẽ bị tấn công ngay lập tức.
Thích khách cẩn thận men theo bờ tường đi sâu vào bên trong, bước chân rất nhẹ, cho dù có là người biết võ công cũng sẽ bỏ lỡ nếu không thật sự chú ý.
Cho đến khi nhìn thấy một người, gã mới dừng lại.
Âu Dương Mặc sau một lúc lâu cân nhắc, rốt cuộc quyết định đi tới đây, dù sao cũng phải biết được là kẻ nào dám cả gan trèo vào sân sau nhà hoàng đế chứ.
Hắn ngồi ở gần cổng vườn thượng uyển, phía bên kia chính là lối ra vào, nếu như có chuyện xảy ra, hắn có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Âu Dương Mặc có một quy tắc rất kỳ quặc mà không phải ai cũng biết, đó là hắn sẽ không đánh nhau ở những nơi có phong cảnhh đẹp, cho dù là vườn thượng uyển hay hoa viên sau ngõ đi chăng nữa.
Âu Dương Mặc lại xem thời gian, đã là canh ba hai khắc(*), lại liếc nhìn bóng đen đang nấp dưới tán cây đằng xa, lên tiếng: "Ngươi có nghĩ rằng mình hơi trễ không?"
(*) 1 khắc = 15 phút.
Thích khách bị giọng nói cất lên bất thình lình như vậy cũng không giật mình, chỉ cười hừ một tiếng, từ trong bóng tối bước ra.
"Không thể trách được, ám vệ của bệ hạ thực lực rất không tồi, ta phải bỏ không ít công sức mới cắt đuôi được."
Âu Dương Mặc không tiếng động nhướng lông mày, kẻ này quả nhiên không tầm thường, một đám ám vệ được tiên hoàng đích thân đào tạo dây dưa với gã thời gian dài như vậy mà còn không bắt được.
"Ngươi là người của lão Quốc sư Kỳ Nam Quốc?" Hắn không hề vòng vo hỏi thẳng.
Đôi mắt thích khách nheo lại, hình như đang cười: "Không như bệ hạ nghĩ."
Nói đoạn, liền tháo miếng vải che mặt xuống, sau đó lại nắm phía bên mặt gỡ ra, tức thì một miếng mặt nạ rơi xuống.
Âu Dương Mặc không giấu nổi kinh ngạc trong đáy mắt. Lúc người đối diện gỡ vải che, hắn đã hơi ngạc nhiên, bởi vì tên thích khách này chính là gã cung nhân thoạt trông chẳng có chút cảm giác tồn tại nào luôn đứng phía sau lão Quốc sư kia. Thế nhưng lúc này, khuôn mặt ấy lại là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.
"Ngươi làm trẫm ngạc nhiên đấy." Âu Dương Mặc cười cười, trong lòng lặng lẽ nâng lên cảnh giác, "Nếu ngươi không phải gã cung nhân kia, vậy ngươi là ai?"
Nữ nhân trước mặt bình tĩnh kéo khóe môi, khuôn mặt tuyệt sắc trong bóng đêm tăng thêm vài phần yêu mị: "Bản cung là quận chúa của Kỳ Nam Quốc."
Âu Dương Mặc nhíu mày, hắn chưa từng nhìn thấy Kỳ Nam quận chúa, thế nhưng hắn có nghe nói đến nàng. Em gái của Quốc vương Kỳ Nam Quốc, là một mỹ nhân vừa giỏi võ nghệ vừa giỏi thi từ ca phú, tên gọi là Lam Lăng Nguyệt, tài sắc vẹn toàn khiến những nữ nhân trong cung vừa ganh tỵ vừa kính nể. Mà xét thấy khí thế trên người đối phương phát ra cũng chứng tỏ nàng không phải giả vờ, khí thế cao quý lãnh đạm đặc trưng của những người sinh ra trong gia đình đế vương không phải là thứ mà người bình thường có thể giả vờ ra được.
Âu Dương Mặc nghi hoặc hỏi: "Quận chúa Kỳ Nam Quốc vốn không có tên trong danh sách đoàn sứ thần, đáng lý ra ngươi nên che giấu mới phải, không sợ trẫm hiện tại dùng lý do nhập cư trái phép giam ngươi vào ngục à?"
Lam Lăng Nguyệt trước mặt vẫn luôn giữ nụ cười, ngữ khí không nhanh không chậm đáp lại: "Nếu bản cung đã dám lộ diện thì cũng chắc chắn bệ hạ không thể làm gì ta."
"Quận chúa đây là đang khiêu khích trẫm ư?" Âu Dương Mặc nói, trong con ngươi ẩn ẩn lộ ra sát khí.
Thế nhưng người đối diện giống như không phát hiện ra điều này, chỉ một mặt cười nói: "Không dám, bản cung lần này lén lút đến đây chính là muốn cùng bệ hạ giao dịch một chuyện."
"Nếu trẫm không đồng ý?" Âu Dương Mặc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Lam Lăng Nguyệt bước đến ngồi xuống, chống cằm đầy ý vị nhìn hắn: "Thế thì phải xem xem vận may của Quốc sư và đại thần y Thiên Quốc có cao hay không."
Nghe vậy, Âu Dương Mặc phút chốc tái mét, suýt chút nữa làm ra hành vi thất thố. Hắn siết chặt nắm tay, từng câu chữ nói ra như rít qua kẻ răng: "Quận chúa, ngươi đừng cố chạm vào giới hạn của trẫm."
Lam Lăng Nguyệt xua tay cười: "Bệ hạ chớ nóng giận, bản cung chỉ nói trước như thế thôi."
Dừng một chút, lại tiếp: "Vậy ý của bệ hạ như thế nào?"
Âu Dương Mặc trầm mặc quan sát nàng, Lam Lăng Nguyệt cũng rất tự nhiên để hắn quan sát.
Âu Dương Mặc thở dài, hắn rất không thích cái bộ dáng nắm chắc tất cả trong tay của đối phương.
"Giao dịch gì?"
Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt kéo lên càng cao: "Đây xem như ngài đồng ý."
Âu Dương Mặc không đáp.
Lam Lăng Nguyệt nói: "Bản cung giúp bệ hạ đánh giặc, ngược lại, bệ hạ giúp ta giết chết Quốc vương."
Quốc vương ở đây chính là Quốc vương Kỳ Nam Quốc.
Âu Dương Mặc nhướng mày, long tranh phượng đấu giành ngai vị à. Chuyện này các triều đại trước đều có, chẳng hề xa lạ gì, nghe cũng có vẻ thú vị đấy, thế nhưng mà...
"Trẫm lấy gì để tin ngươi sẽ giúp đánh giặc đây?" Đầu ngón tay hắn vẫn theo nhịp gõ trên mặt bàn.
Lam Lăng Nguyệt giống như đã liệu trước hắn sẽ nói câu này, cho nên lấy ra từ trong ngực áo một cuộn giấy đưa về phía trước.
Âu Dương Mặc nhận lấy mở ra, sau khi đọc xong liền nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái.
"Thế nào? Lấy hiệp ước hòa bình một trăm năm này làm điều kiện trao đổi, bệ hạ thấy được không?" Lam Lăng Nguyệt nói.
Âu Dương Mặc im lặng, trong lòng khẽ gảy bàn tính, cân nhắc thiệt hơn trong vụ giao dịch không có người làm chứng này xem bản thân được lợi bao nhiêu, thiệt hại bao nhiêu. Cuối cùng cuộn lại tờ hiệp ước, đứng dậy nói: "Cho trẫm thời gian suy nghĩ."
Lam Lăng Nguyệt cũng đứng dậy theo: "Bệ hạ cứ thong thả, chỉ cần ngài đồng ý thì sau khi kết thúc chiến tranh, hiệp ước này sẽ được đóng dấu bằng chính ngọc tỷ của Kỳ Nam Quốc."
Âu Dương Mặc xoay người bước đi.
Trước khi ra khỏi vườn thượng uyển, hắn nghe thấy nàng nói câu sau cùng: "Tốt nhất bệ hạ nhanh một chút, quân đội của Kỳ Nam Quốc sẽ không chờ đâu."
Hắn siết chặt tờ hiệp ước, hít sâu một hơi rồi bỏ vào tay áo, đi thẳng ra ngoài.
Ám vệ từ đằng xa chạy tới: "Bệ hạ, những người đuổi theo đã mất dấu gã rồi."
Âu Dương Mặc diện vô biểu tình bước tiếp, chỉ nói: "Bên trong vườn thượng uyển."
Cho đến khi về tới tẩm cung của mình, Âu Dương Mặc trong lòng vẫn nặng trĩu, một mặt suy nghĩ đến giao dịch kia, một mặt lại lo lắng cho hai huynh đệ Quốc sư vẫn còn đang ở ngoài biên giới. Lam Lăng Nguyệt là quận chúa của Kỳ Nam Quốc, nếu nàng ta đã nói như vậy thì cũng đã xác minh được một điều đó là chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra, đến lúc đó chỉ sợ Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên không thể trở về kịp.
Lông mày Âu Dương Mặc nhíu thành hình chữ xuyên(*), nằm xuống giường gác tay lên trán.
(*) Chữ xuyên "川".
Trời bên ngoài dần hửng sáng.
Canh năm là phải thượng triều, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ cần phái người dẫn lão Quốc sư kia đi tham quan kinh thành một chuyến là xong, thế nhưng hắn vẫn chẳng muốn động đậy chút nào, đến khi rơi vào giấc ngủ vẫn luôn trầm tư.