Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 5: Hình như nơi này có "đồng hương"




Ngồi ngẩn ngơ nhìn xung quanh, Diệp Nhược Phi không tự chủ được lại nhớ tới Giang Đình Phong. Hắn nhớ Giang Đình Phong cũng có khẩu vị rất kỳ lạ, anh thích ăn mặn, nhưng có lẽ do Thiên Thiên thích đồ ngọt nên anh mới tập tành chọn mua mấy loại bánh kem mang về.
Lại nhớ tới có lần hắn đưa cho Giang Đình Phong một ly chè đậu đỏ, sau khi ăn xong muỗng đầu tiên anh đã nhăn hết cả mặt bảo ngọt quá, còn bảo hắn sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị tiểu đường. Lúc đó hắn còn cười trêu anh là ông cụ non, suốt ngày cứ cằn nhằn sở thích của người khác, lại còn khó chiều nữa.
Bất giác mỉm cười, rồi lại bị chính nụ cười của mình làm cho hốt hoảng. Diệp Nhược Phi tất nhiên không quên bản thân đối với người kia chỉ là một thế thân nhỏ nhoi mà thôi, lúc hắn đứng trước mặt anh, trong mắt anh thì hắn chính là Thiên Thiên. Nếu không có một đêm cuối cùng kia anh tự mình nhận ra, có lẽ cho đến lúc chết hắn vẫn không được là chính mình.
Lắc đầu thật mạnh rũ sạch những ký ức không vui đi, Diệp Nhược Phi đứng dậy, bước tới dưới gốc của một cây tử đằng, ngẩng mặt lên nhìn vòm cây màu tím nhạt, hắn đột nhiên cảm thấy cứ như đang mơ vậy. Xuyên không rồi, Giang Đình Phong bây giờ cũng chỉ còn là một mảnh quá khứ mà hắn muốn chôn vùi vào nơi sâu nhất trong linh hồn, vĩnh viễn không muốn nhớ lại, mà ông trời cho hắn cơ hội sống lại một lần này, hắn tất nhiên sẽ trân trọng nó, sẽ tìm được một người càng tốt hơn anh, sẽ không khiến cho bản thân phải chịu đau khổ thêm nữa.
Giờ đang độ tháng hai, hoa tử đằng nở đầy rơi rớt trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm màu tím dịu nhẹ. Ngắm nhìn sắc tím tĩnh lặng vây quanh mình, tâm trạng Diệp Nhược Phi thanh thản lạ thường, giống như trong lòng có một dòng nước mát lạnh chảy qua, thoải máu và yên bình.
Bỗng nhiên, giọng nói của Phương Ly từ đằng xa vang lên đánh vỡ khung cảnh lặng im này.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, vương gia."
Nghe thấy hai chữ "vương gia", Diệp Nhược Phi giống như không nghe thấy còn có một danh xưng nữa ở phía trước, hắn muốn nhìn xem người đã thu lưu mình có diện mạo như thế nào. Chỉ là vừa định quay đầu, một cơn gió mạnh tức thì thổi đến, những cánh hoa tử đằng rơi rụng dưới đất phút chốc bay lên, tán loạn xung quanh hắn. Vạt áo tung bay, mái tóc ngắn ngủn bị thổi cho rối tung rối mù, hắn vô thức nhắm mắt lại tránh cho cánh hoa rơi vào.
Khung cảnh trước mắt khiến hai người vừa mới tới kia nhìn đến ngỡ ngàng.
Thiếu niên đứng ngẩn ngơ dưới tàn cây to lớn có một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, y phục trên người có cùng sắc tím nhàn nhạt với màu hoa. Khi cơn gió thổi đến bất ngờ, cánh hoa dưới đất cũng bay lên, xoay quanh thiếu niên. Lúc đó, thiếu niên nhắm hờ đôi mắt lại, cả người dường như muốn tan biến, hòa vào sắc tím rợp trời.
Hình ảnh phiêu dật như vậy, làm người ta có cảm giác trên người thiếu niên như có tiên khí lượn lờ, giống như thật sự là thần linh được thượng đế ban xuống.
Làn gió bất ngờ tới cũng bất ngờ đi. Bấy giờ, Diệp Nhược Phi mới mở đôi mắt hoa đào của mình ra, nhìn về phía bên kia.
"Diệp công tử!" Phương Ly kích động chạy tới gần, "Công tử, ngài thật là đẹp quá đi mất!"
"Thế ư?" Diệp Nhược Phi đột nhiên được khen, không hiểu sao có hơi hơi ngại ngùng gãi đầu.
Cùng lúc đó, hai người đang đứng đằng xa kia cũng từ từ đi đến.
Diệp Nhược Phi yên lặng quan sát, cũng chẳng biết ai là vương gia ai là là hoàng thượng, chỉ dành khom người hành lễ một cái rồi thôi, lại giương mắt nhìn ra vẻ tò mò.
Phương Ly là người thông minh, thấy vậy bèn giới thiệu cho hắn: "Vị áo vàng này là đương kim thánh thượng."
Sau đó chuyển sang người mặc y phục màu xanh lam bên cạnh: "Còn vị này là vương gia nhà chúng ta."
Diệp Nhược Phi là người hiểu lễ tiết, biết là nên chào ai trước tiên, vì vậy mới khom người một lần nữa, môi khẽ động: "Tham kiến hoàng thượng."
Âu Dương Mặc vuốt cằm nhìn thiếu niên trước mặt mình một lượt, quả thật là ngoại trừ khí chất trên người ra thì còn lại tất cả đều rất giống với Quốc sư đang ở trong triều, phải nói là như đúc. Nếu không nghe Âu Dương Kỳ nói qua về chuyện cột sáng xuất hiện đột ngột, hẳn là hắn còn nghĩ người này là do Quốc sư cải trang thành.
Hoàng đế trẻ tuổi suy tư một lúc lâu, Diệp Nhược Phi khom người cũng từng ấy thời gian, mới cảm thấy kỳ lạ. Tại sao vẫn chưa cho bình thân vậy, không phải trong phim tham kiến rồi là được cho bình thân ngay sao?
"Hoàng huynh." Âu Dương Kỳ đứng bên cạnh hiển nhiên thấy được lông mày hắn hơi nhíu, mới lên tiếng gọi hoàng huynh nhà mình còn đang thất thần.
"A? À... Miễn lễ miễn lễ." Âu Dương Mặc nghe thấy vội vàng lên tiếng.
Diệp Nhược Phi đứng thẳng người dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng cột sống kêu lên một tiếng rất nhẹ. Hắn thầm than, mấy năm rồi không có vận động gì, nay mới cong lưng có tí mà đã như thế rồi.
Màn chào hỏi đã xong, cả ba người cùng đi đến bàn đá ngồi xuống, Diệp Nhược Phi vừa ngồi xuống đã cảm thấy đầy nghi hoặc khi mà hai vị trước mặt này cứ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn rón rén liếc mắt nhìn về phía Phương Ly.
"E hèm, hoàng thượng, vương gia, mời dùng trà." Phương Ly thấy hắn khó xử, bèn ra tay giúp đỡ.
Hai người kia vẫn không nhận ra bản thân mình vừa thất thố, chỉ bình tĩnh nâng tách trà lên.
"Hửm?" Âu Dương Kỳ vừa nhấp môi một cái đã hơi nhíu mày.
Phương Ly lập tức nói ngay: "Vương gia, là do Diệp công tử không quen uống trà đắng nên nô tỳ mới chuẩn bị loại mới này ạ."
Diệp Nhược Phi nghe vậy mới chợt nhớ ra, mới hồi nãy hắn còn oán hận khẩu vị trà của người này, còn có ý định không bào giờ cùng ngồi chung bàn. Không ngờ chỉ chốc lát sau đã có thể quên hết mọi thứ mà góp mặt ở đây, không khỏi khóc ròng trong lòng.
Đúng là nói trước thì bước không qua mà.
"Không sao." Âu Dương Kỳ nói.
"Hôm nay sở dĩ trẫm đến đây, là muốn nhìn thử vị khách mới đến vương phủ này." Âu Dương Mặc lên tiếng, "Không ngờ là Diệp công tử đây thật sự rất giống với người quen của trẫm."
Người quen?
Diệp Nhược Phi nghe vậy tò mò nhìn hoàng đế, không lẽ ở thế giới này cũng có người giống hệt hắn?
"Là Quốc sư của nước ta." Âu Dương Mặc lại nói, "Cái cách mà khanh xuất hiện, cùng với Quốc sư năm đó, quả thật không khác nhau chút nào, ngay cả diện mạo cũng không có nửa điểm khác biệt."
Diệp Nhược Phi trong lòng đột nhiên nhói lên một cái như có linh cảm. Bản thân hắn là vì trọng sinh rồi sau đó xuyên không mới đến được đây, nếu nói cái người giống hắn kia cách xuất hiện cũng giống hắn, vậy không phải cũng là một người xuyên không sao?
"Cho hỏi..." Hắn nói chầm chậm, ý vị thăm dò, "Cái người đó và cả ta nữa, là xuất hiện như thế nào vậy?"
Âu Dương Kỳ nhìn hắn, hơi ngạc nhiên vì hắn lại không biết nguyên nhân bản thân xuất hiện, so với Quốc sư biết rõ mọi thứ thì đúng là chênh lệch một chút.
"Bốn năm trước, một cột sáng màu vàng chiếu xuống mang theo Quốc sư, mà ngươi bây giờ, phương thức cũng hệt như vậy." Y nói.
Nghe xong, Diệp Nhược Phi rơi vào trầm mặc. Không phải chứ? Còn có chuyện trùng hợp tới như vậy sao?
Bốn năm trước xuất hiện, xuyên không, trọng sinh...
Thiên Thiên bốn năm trước bị tai nạn giao thông mà chết, bản thân hắn bốn năm sau cũng tự sát mà chết, cả hai cùng trọng sinh, cùng xuyên không, đến cùng một thế giới...
Diệp Nhược Phi thầm ôm trán. Hắn với Thiên Thiên lúc trước tuy là có hay chơi chung với nhau, nhưng mà không lẽ lại có duyên đến như vậy hả? Chết rồi cũng không tách ra được?
Nhưng mà.... lỡ như tất cả chỉ là trùng hợp thôi thì sao? Lỡ như Thiên Thiên thật sự đã chết mà không có trọng sinh, lỡ như có trọng sinh mà không có xuyên không, hay lỡ như có xuyên không mà không xuyên đến cùng một chỗ với hắn. Hay lỡ như cái người đó không phải là Thiên Thiên thì sao.
Não dường như muốn xoắn lại với nhau, Diệp Nhược Phi đỡ trán, quá nhiều cái "lỡ như" rồi, còn có lỡ như tất cả những điều hắn nghĩ nãy giờ đều là sự thật thì sao. Thiên Thiên có thể đã tới đây, còn tới sớm hơn hắn những bốn năm. Nếu vậy thì khi gặp nhau nếu Thiên Thiên hỏi về chuyện Giang Đình Phong, hắn biết trả lời làm sao đây? Dù sao người ta cũng là người yêu chính thức của nhau.
Điên mất.
"Diệp công tử, khanh không sao chứ?" Âu Dương Mặc nhìn thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, lúc khổ sở lúc thất thần, không khỏi vươn tay đặt lên vai hắn, lắc nhẹ.
"A." Diệp Nhược Phi hoàn hồn, nhìn những người xung quanh một lần nữa đặt ánh mắt kỳ lạ lên người hắn, nhất thời cảm thấy khổ sở vô cùng.
Ông trời của tôi ơi, hãy nói rằng chúng tôi sẽ không gặp nhau đi.
"Hoàng huynh, huynh tự ý xuất cung mà không thông báo, sẽ không có việc gì chứ?" Âu Dương Kỳ cũng không quá quan tâm tới sự thay đổi của hắn, chỉ quay qua nói chuyện với hoàng đế.
"À, không sao không sao." Âu Dương Mặc cười xua tay, "Dù sao thì trẫm đến cũng là tìm đệ bàn chút chuyện, ngày mai sẽ đi ngay."
"Có chuyện gì sao?" Âu Dương Kỳ hỏi.
Âu Dương Mặc thở dài: "Xe vận chuyển các loại thảo dược ở Tây Dương đưa tới hoàng cung ở trên đường bị thổ phỉ đánh cướp mất, bây giờ Quốc sư lại đang không khỏe trong người, không thể cùng những thương nhân ấy thương lượng chuyện đền bù tổn thất được. Trong triều ngoài Quốc sư ra cũng không có ai thông thạo ngôn ngữ Tây Dương, hiện tại trẫm rối rắm không biết làm sao đây."
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ cũng im lặng. Thảo dược ở trong cung phần lớn là nhập từ Miêu Cương, nhưng cũng có một phần được vận chuyển từ Tây Dương đến, mỗi lần đều sẽ có Quốc sư đứng ra thương lượng giá cả, bởi vì thông thảo ngôn ngữ Tây Dương nên Quốc sư rất được hoàng đế tin tưởng cho làm công việc này. Mà bây giờ Quốc sư mang bệnh không thể lên triều, xe vận chuyển lại đột nhiên xảy ra vấn đề. Hơn nữa hiện tại ở phía biên giới Tây Vực lại đang có dịch bệnh. Có thể nói lần này triều đình gặp phải rất nhiều khó khăn.
"Bây giờ những thương nhân ấy vẫn đang ở trong cung ư?" Y hỏi.
Âu Dương Mặc gật đầu.
Âu Dương Kỳ lại trầm mặc.
Mà Diệp Nhược Phi ngồi ở dối diện đã hoàn toàn bị coi như không khí. Hắn sau khi nghe được vấn đề của vị hoàng đế này thì cũng đại khái hiểu được một chút tình hình. Ngày trước lúc học lịch sử, hắn biết nước Mĩ thời trung cổ ở Trung Quốc còn gọi là Tây Dương, nói cách khác, ngôn ngữ Tây Dương mà những người này chẳng thể hiểu được một chữ chính là tiếng Anh không sai lệch một chút nào. Mà đối với người từng học làm bác sĩ như hắn, sử dụng ngoại ngữ gần như là thường xuyên, cho nên, tiếng Anh trong mắt hắn không khác gì ngôn ngữ mẹ đẻ cả.
Nhưng mà suy cho cùng, hai người này không biết chuyện của hắn, hắn cũng không muốn quan tâm vấn đề của người ta. Thứ nhất là hai bên chẳng có quen biết gì, giúp thì hắn cũng chẳng nhận được lợi ích, thứ hai, nếu mà đồng ý giúp thì sẽ phải tiến cung, mà tiến cung thì khả năng rất lớn sẽ gặp cái người kia. Nếu người đó mà là Thiên Thiên thì...
Ôi, nghĩ tới là lại đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.