Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 50: Đến gần rồi




Âu Dương Kỳ ra roi thúc ngựa gấp rút trở về Thanh Dương Thành chỉ trong một buổi. Lúc thấy y một bộ dáng vội vã đi vào, khắp vương phủ đều kinh ngạc, vương gia đi bặt vô âm tín một thời gian dài như vậy cuối cùng cũng đã trở về.
Nhất thời trên dưới vương phủ ai nấy bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc cẩn thận làm việc, sợ bản thân mấy tháng qua làm không tốt bị y nhìn ra khuyết điểm rồi chỉ trích.
Thế nhưng Âu Dương Kỳ nào có thời gian mà quan tâm chuyện hạ nhân trong phủ, y một đường đi thẳng đến thư phòng.
"Vương gia, ngài trở về rồi." Viên tổng quản hay tin liền lập tức đến bên ngoài thư phòng.
Âu Dương Kỳ chỉ "ừ" một tiếng, vào trong thư phòng liền mở ra ám thất. Ám thất là nơi cất giữ những tài liệu quan trọng mà triều đình tin tưởng giao cho y, chỉ có y cùng với tâm phúc viên tổng quản biết được. Mà Âu Dương Kỳ cũng rất ít khi mở ra nơi này, cho nên khi nhìn thấy y lấy từ bên trong ra binh phù, viên tổng quản liền cảm thấy kỳ lạ.
"Vào đây." Âu Dương Kỳ lên tiếng.
Viên tổng quản nhanh chóng đi vào, khép cửa lại.
Thấy vương gia bày ra giấy bút, lão rất hiểu ý nhanh chóng mài mực.
Bây giờ chỉ cần viết công văn bàn giao binh phù là xong. Âu Dương Kỳ liếc nhìn viên tổng quản, hỏi: "Mấy tháng nay trong phủ thế nào?"
Viên tổng quản cung kính đáp: "Bẩm vương gia, hết thảy đều bình thường."
"Dược điền và dược phòng thì sao?" Y tiếp tục hỏi.
"Hằng ngày vẫn cho hạ nhân vào quét dọn, dược điền vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận ạ." Lão trả lời.
Âu Dương Kỳ gật đầu hài lòng, cầm lấy bút lông bắt đầu chấm mực, viên tổng quản muốn sai người đi pha trà, thế nhưng y lại bảo không cần, vì vậy lão liền đứng yên lặng ở một bên.
Công văn bàn giao rất ngắn gọn, Âu Dương Kỳ viết rất nhanh, chưa đầy một nửa nén nhang đã xong. Y đặt ở một bên chờ khô mực, đoạn quay đầu nói với viên tổng quản: "Ngày mai cho người thu gom một chút thảo dược đi, ta mang đi kinh thành."
Viên tổng quản nghe thấy, nghĩ là chắc Diệp công tử đang cần, bèn nói: "Thuộc hạ đã biết."
Âu Dương Kỳ lại im lặng nhìn lão một lúc, đến khi viên tổng quản không nhịn được đưa tay gãi đầu, y mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Viên tổng quản, có điều này không biết có nên nói hay không."
Viên tổng quản nghe vậy ngạc nhiên, chung quy từ trước tới giờ vương gia nhà lão lúc nào cũng nói năng làm việc dứt khoát, rất hiếm khi thấy y do dự như bây giờ. Thế nhưng lão là người đã ở bên cạnh y từ khi còn nhỏ, hiển nhiên biết được một chút phiền muộn thông qua sắc mặt của y, vì thế nói: "Vương gia đang lo âu điều gì?"
Âu Dương Kỳ im lặng, giống như đang nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào, viên tổng quản là tâm phúc của y, nói ra chắc là sẽ không khiến lão hoảng loạn đi.
Y xoa ấn đường mệt mỏi, nói: "Chắc là ông có nghe nói kinh thành đang đón tiếp sứ thần Kỳ Nam Quốc."
Viên tổng quản đáp: "Có nghe thấy."
Âu Dương Kỳ gật đầu, chậm rãi nói ra những chuyện gần đây trong triều đình.
Viên tổng quản chăm chú lắng nghe. Quả nhiên, khi nghe đến đoạn trao đổi giữa Âu Dương Mặc cùng với quận chúa Kỳ Nam Quốc, sắc mặt lão có chút thay đổi, thế nhưng vẫn bình tĩnh nghe đến hết.
"Vậy lần này vương gia trở về cũng là vì chuyện này?" Viên tổng quản hỏi.
"Đúng vậy." Âu Dương Kỳ thở dài, "Có thể không lâu nữa sẽ nổ ra chiến sự. Đến lúc đó hy vọng ông có thể thay ta trấn an dân chúng Thanh Dương Thành."
Giặc ngoài không đáng sợ, chỉ cần lòng dân không loạn là được.
Viên tổng quản nhìn vị vương gia mà mình hằng xem như con trai này, kính cẩn cúi mình: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Cùng lúc đó, bên ngoài sa mạc Đông Nam, binh sĩ nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của hoàng đế bệ hạ.
Lập tức duyệt binh!
Mà lúc này, tại thành Phong Châu, cách bờ đê không xa, trên đài quan sát có hai người đang canh gác.
Đột nhiên, một trong hai người nhìn về phía xa, đôi mắt híp lại nghiêm túc.
"Gì thế?" Người còn lại lên tiếng hỏi.
"Hình như có gì đó đang tới." Gã đáp.
Nghe thấy vậy, người còn lại cũng liền đứng lên nhìn. Mắt của hắn tốt hơn người bên cạnh, tầm nhìn cũng xa hơn, vì thế có thể thấy được lờ mờ vài bóng thuyền đang chầm chậm chạy.
"Chắc là thương nhân đấy." Hắn nói.
"Nhưng chỗ chúng ta làm gì có cảng lớn để thuyền thương nhân cập bến, hơn nữa có vẻ không ít đâu." Gã quay đầu nhíu mày.
Đoàn thuyền được cho là thuyền thương nhân kia lúc này chỉ cách chỗ bọn họ hơn chục dặm, thế nhưng quy mô không nhỏ, nhìn từ xa có thể thấy được một đám rất đông.
Hai người đột nhiên có dự cảm không lành.
"Phải không?" Gã nói, trong mắt hiện lên bất an cùng lo ngại.
Mà lông mày của người đối diện cũng đã chau lại chặt hơn, hắn suy nghĩ một hồi, bèn nói: "Vậy ngươi ở lại đây xem tình hình đi, ta vào thành báo cho Ôn đại nhân."
"Được." Hắn gật đầu.
"Có chuyện gì xảy ra thì cứ bình tĩnh, ta trở lại nhanh thôi." Gã nói.
Dứt lời liền nhanh chóng trèo xuống khỏi đài quan sát, một mạch chạy về phía bên trong thành.
_____________________________
E hèm, bởi vì tình hình dịch bệnh đang trở nên phức tạp hơn nên các tình iu nhớ phải tự bảo vệ sức khỏe của mình đấy nhé. Và cũng vì dịch nên mình sẽ chăm chỉ ở nhà ra chương cho mọi người nha ^^
Truyện coi như đã đến gần đoạn cao trào rồi, vì thế mình muốn sì poi một chút về những chương gần cuối hen ^^ Đừng hỏi vì sao lại sì poi, bởi vì mình là tác giả và mình thích thế ^^
*Sì poi- ing:
"Ta yêu ngươi." Âu Dương Kỳ khàn giọng nói.
Diệp Nhược Phi mở mắt nhìn y, đôi mắt hắn lúc này tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương. Hắn mở miệng: "Ta cũng y--"
"Ta yêu ngươi, Thiên Thiên."
Diệp Nhược Phi ngẩn ra, lời đến bên môi thình lình bị nuốt lại. Cả người hắn cứng đờ, hai mắt mở to không dám tin nhìn Âu Dương Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.