Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 6: Ta tới từ Trung Quốc




Âu Dương Kỳ cùng với Âu Dương Mặc nghị sự với nhau cho tới khi trời dần tối. Lúc này, nha hoàn mới tới thông báo đã đến giờ dùng cơm.
"Thật ngại quá, để Diệp công tử đợi lâu như vậy." Âu Dương Mặc nói.
Diệp Nhược Phi đang đói bụng muốn chết đến nơi, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao người cổ đại lại ăn cơm trễ tới vậy? Thật là muốn lên án mà.
Nhưng mà cho dù trong lòng có bất mãn thế nào đi nữa thì ở bên ngoài hắn cũng đã luyện được công phu mặt không đổi sắc, chỉ cười cười lắc đầu với hoàng đế: "Không có việc gì. Mọi người bàn chính sự, ta cũng không thể làm phiền được."
Âu Dương Mặc gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng với thái độ của hắn. Cả ba người cùng nhau đi đến thiện phòng để dùng bữa.
"Hoàng huynh, vậy chuyện tìm kiếm người giúp đỡ tính làm sao đây?" Trong lúc ăn, Âu Dương Kỳ vẫn một mực quan tâm chuyện triều chính, quả là một con người cần mẫn tiếc việc.
Âu Dương Mặc gắp một miếng thịt kho tàu vào bát, nghe vậy không kiềm được tiếng thở dài: "Không biết, Thiên Quốc rộng lớn thế này, thế nhưng người thông thạo tiếng Tây Dương chắc cũng chẳng có bao nhiêu."
Diệp Nhược Phi nhìn dáng vẻ lo toan của hoàng đế, âm thầm cảm thán, muốn đứng đầu một quốc gia cũng không dễ dàng gì, phải lo nỗi lo của dân chúng. Vậy mà trong lịch sử sao lại có nhiều người muốn ngồi vào cái vị trí này tới vậy nhỉ? Lúc nào cũng chỉ có thể nghĩ cho người khác, buổi sáng vào triều xử lý chính vụ, buổi tối lại về tẩm cung phê duyệt công văn, còn chẳng có thời giờ ngủ nghỉ.
Có tiền cũng đâu hẳn sẽ sung sướng đâu.
"Không thể dán cáo thị tìm người hay sao? Ra tiền thưởng cao một chút hẳn là có thể tìm được thôi." Âu Dương Kỳ nói.
Diệp Nhược Phi âm thầm liếc vị vương gia đã cứu mạng mình một chút, lại thấy đúng là có tiền thì giải quyết mọi việc nhanh hơn thật.
Âu Dương Mặc nghe vậy cũng cảm thấy có lý, bèn nói: "Vậy cũng được, trẫm sẽ cho người dán cáo thị thật nhiều, hy vọng là có thể nhanh chóng tìm được."
Âu Dương Kỳ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ba người im lặng dùng cơm, sau khi dùng xong món chính, nha hoàn lại bưng một đĩa trái cây vào để trán miệng.
Nhìn mấy miếng lê mọng nước trên đĩa, Diệp Nhược Phi thầm nuốt nước bọt. Kiếp trước hắn thích lê, nhưng mà Giang Đình Phong không thích, mà hắn lại không dám vòi vĩnh anh mua cho mình vì sợ sẽ không đúng với tính cách của Thiên Thiên. Vì thế mãi đến tận bây giờ hắn mới có thể nhìn thấy lại trái lê lần nữa.
"Diệp công tử." Âu Dương Mặc đưa cho hắn một miếng, rất tự nhiên mà hỏi, "Không biết công tử có thể nói sơ về bản thân mình một chút hay không?"
Diệp Nhược Phi cảm tạ hoàng đế rồi nhận lấy miếng lê, yêu thích không ngừng mà bỏ nó vào miệng, sau đó mới nói: "Không biết bệ hạ muốn ta nói gì?"
"Nói ngươi từ nơi nào đến?" Âu Dương Kỳ tiếp lời.
Hắn nhìn y, người này sao mà đối với hắn có cảm giác lạnh lùng quá không biết. Hắn cũng đâu có làm cái gì khiến y không thích, chẳng lẽ gặp ai y cũng làm cái vẻ mặt nghiêm túc này hay sao?
"Ra là vậy." Dù sao thì hắn ở đây cũng chẳng có thân phận gì, không thể đắc tội người có quyền thế được.
Âu Dương Mặc mong chờ nhìn hắn.
Diệp Nhược Phi không hiểu sao tự nhiên cảm thấy áp lực.
"Ta trước đây sống ở một quốc gia khác." Dù vậy, hắn vẫn nói, "Nơi đó không phải Thiên Quốc, nó gọi là Trung Quốc."
"Trung Quốc?" Âu Dương Kỳ vẻ mặt mờ mịt, là nơi nào.
Ngược lại, vị hoàng đế trẻ tuổi thoạt đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lại tỏ vẻ rất phấn khích, hai mắt hơi lóe sáng, dáng vẻ giống như muốn nghe nhiều hơn nữa, như là bị câu nói của hắn chọc trúng điểm nào.
"Ờ thì, đó là một nơi cách nơi này rất xa, ta lúc trước gặp phải tai nạn cho nên lạc đến đây." Diệp Nhược Phi lại nói.
Hai mắt của hoàng đế trẻ lại giống như một cái đèn pha mà chiếu vào mặt hắn.
Diệp Nhược Phi: "....."
Hoàng đế bệ hạ, ta chỉ mới nói có hai câu, thật sự chẳng có gì hay đâu, ngài không cần làm vẻ mặt đó chứ.
Nhưng đột nhiên, người trước mặt bỗng nói ra một câu khiến cho cả hắn lẫn Âu Dương Kỳ sững sờ.
"Diệp công tử, ngươi nói được tiếng Tây Dương không?"
"H... Hả?" Diệp Nhược Phi kinh ngạc, tự dưng sao lại chuyển chủ đề này lên hắn rồi.
"Hoàng huynh, ý huynh là sao?" Âu Dương Kỳ cũng thắc mắc.
Âu Dương Mặc làm một bộ dáng vui vẻ đáp: "Quốc sư từng nói với ta, hắn cũng đến từ Trung Quốc gì đó, còn nói hầu hết người ở nơi đó đều có thể nói tiếng Tây Dương."
Tim Diệp Nhược Phi đập hụt một nhịp.
Không phải chứ? Người kia thật sự là người xuyên không sao? Còn là đồng hương của mình.
Lần này thì hay rồi, có muốn núp nữa cũng vô dụng.
Ông trời ơi, không thể để cho tôi chỉ làm một người ăn nhờ ở đậu thôi được sao?
Hắn không muốn gặp mặt người kia đâu.
"Diệp công tử, có thể không?" Âu Dương Kỳ cũng quay sang hỏi hắn.
Diệp Nhược Phi ngoài cười nhưng bên trong nước mắt là biển rộng.
"Ờm... có thể, nhưng mà ta không giỏi lắm đâu."
Tuy rằng hắn rất muốn nói dối là mình không biết, hắn chỉ muốn ở đây hết ăn rồi ngủ cho qua ngày đoạn tháng thôi. Thế nhưng mà nghĩ tới vị vương gia có ơn cứu mạng này, hắn cũng không thể làm một tên bất nhân bất nghĩa được.
"Thật tốt quá rồi!" Âu Dương Mặc vui mừng thấy rõ, "Vậy ngày mai trẫm sẽ đưa khanh đến kinh thành để lo liệu."
Sao- Sao lại gấp vậy? Hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý để gặp đồng hương kia đâu!
Diệp Nhược Phi cảm thấy người ở thế giới này sống quá vội vàng. Hắn mệt quá, hắn muốn nghỉ ngơi.
"Cũng đã dùng bữa xong rồi, các khanh nên đi nghỉ sớm đi." Âu Dương Mặc đứng dậy khỏi bàn.
"Vâng." Diệp Nhược Phi ảo não không gì sánh được, cũng nhanh chóng thu dọn bát đĩa rồi trở về căn phòng mà bản thân khi vừa tỉnh lại đã ở đó.
- --oOo---oOo---
Nửa đêm, mặt trăng tròn vành vạnh vắt trên cành cây tỏa ánh sáng trắng bạc nhạt nhòa xuống nhân gian, từng cơn gió lạnh thổi quét tới làm người ta không tự chủ được mà ghì chặt tấm chăn dày ấm áp.
Trong gian phòng nhỏ của mình, Diệp Nhược Phi vừa mới chìm vào giấc ngủ được một chút thì lại bị cái lạnh làm cho thức giấc, lăn qua lộn lại mấy lần trên giường cũng không sao ngủ lại được, hắn bất mãn ngồi dậy vò vò mái đầu ngắn ngủn của mình.
Bước đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, gió thổi qua ma sát làn da hắn mang đến cảm giác lạnh lẽo chân thật, khiến toàn thân hắn nổi lên một tầng da gà, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Khẽ thở dài, nơi này quả nhiên không phải nơi mà hắn nên thuộc về. Bị giam lỏng mấy năm, nay tự dưng được tự do khiến hắn có chút không thích nghi kịp, cũng có chút nhớ nhung căn phòng nhỏ đơn sơ trước đây của mình.
Nơi đây thật tự do nhưng cũng thật cô đơn. Diệp Nhược Phi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, thế nên hắn lại nhớ về lúc trước, mỗi khi giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm còn có thể nhìn thấy Giang Đình Phong ngồi bên cạnh bấm máy tính làm việc, thỉnh thoảng sẽ yêu thương mà xoa đầu hắn, dỗ dành cho hắn ngủ lại lần nữa. Còn bây giờ...
Căn phòng xa lạ, thế giới xa lạ, những con người xa lạ, mọi thứ ở đây đều không có hình bóng của người kia, cho dù người kia không hề yêu hắn, nhưng hắn lại luôn luôn không tự chủ được mà nhớ về, nhớ đến cảm giác ấm áp quen thuộc trong mỗi cái ôm ấp của anh, cái ôm khiến hắn vừa hạnh phúc cũng vừa đau xót.
Lại thêm một đợt gió lạnh nữa thổi qua, có lẽ bây giờ đã sắp vào đông rồi.
Diệp Nhược Phi kéo lại vạt áo hơi tuột ra, mở cửa bước ra ngoài, đi về phía nhà xí mà lúc sáng Phương Ly chỉ cho hắn.
Ám vệ được phân phó theo dõi hắn cũng âm thầm theo sát trên mái nhà. Nhưng mà điều làm cho ám vệ ngạc nhiên chính là, thiếu niên này trông như không cảm thấy lạnh, trên người chỉ mặc một bộ y phục mong manh đi trong đêm tối cắt da cắt thịt như vậy.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy cô độc trải trên hành lang của thiếu niên, trong lòng ám vệ bỗng nhiên dâng lên một cảm giác đồng cảm. Người từ trên trời rơi xuống, chẳng biết tới từ đâu, lại xa lạ với tất cả mọi thứ như vậy, thật cô đơn biết bao nhiêu.
Bước chân của Diệp Nhược Phi dần nhanh hơn, hiển nhiên đã phát hiện có người theo dõi.
Không phải do Diệp Nhược Phi có học võ qua hay gì, chỉ là lúc trước vì phải diễn kịch nhiều năm, để phòng trường hợp Giang Đình Phong đột ngột xuất hiện không kịp trở tay cho nên hắn lúc nào cũng đề phòng tiếng động cửa ra vào trong nhà, lâu dần mới hình thành thói quen nâng cao cảnh giác. Cũng vì vậy mà tiếng bước chân trên mái ngói của ám vệ cho dù rất nhỏ cũng có thể khiến cho hắn nhanh chóng nhận ra.
"Chẳng lẽ đây là ám sát trong truyền thuyết?!" Diệp Nhược Phi cúi đầu, bước đi gần như chạy, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh thích khách trà trộn vào vương phủ rồi nhân lúc hắn ở một mình mà ra tay sát hại.
Mẹ ơi, sợ chết mất!
Hắn kéo chặt vạt áo rồi chạy như bay, trong lòng còn không ngừng tự chửi mình vì sao trước khi ra ngoài không khoác thêm vài cái áo nữa, bây giờ chạy nhanh lạnh muốn chết.
Đến khi chạy ngang thư phòng của Âu Dương Kỳ, Diệp Nhược Phi chợt dừng lại.
Vương gia vậy mà vẫn còn chưa tắt đèn đi ngủ ư? Không biết là đang làm cái gì nữa.
Vì trời lạnh nên khá khó để nhìn thời gian, nhưng hắn đoán giờ này có lẽ cũng đã hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ làm vương gia cũng cực khổ tới vậy ư.
Trong khi hắn đang bị suy nghĩ lung tung chen vào làm quên mất mục đích bản thân chạy tới đây để làm gì thì trong phòng bỗng vang lên một giọng nói lãnh đạm.
"Ai đó?"
Diệp Nhược Phi giật mình hít vào một hơi. Vương gia à, mắt của ngài gắn ở ngoài cửa hở? Sao mà phát hiện được hay vậy?
Âu Dương Kỳ ở bên trong ngược lại không phải đang xử lý công việc gì, mà là đang nhăn mày chăm chú nhìn bức tranh thủy mặc đã nhiều ngày còn chưa hoàn thành của y, cũng không biết còn thiếu cái gì nữa. Đang lúc đăm chiêu thì lại cảm giác được có người đang ở bên ngoài nhìn vào, y theo bản năng cảnh giác hô một tiếng, kết quả lại không nhận được bất kỳ câu hồi đáp nào.
Nghĩ là thích khách, y nhíu chặt lông mày, sử dụng nội lực làm một cái phất tay, cửa phòng lập tức mở rộng, để lộ thân ảnh nhỏ nhắn đứng bên ngoài.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, cả hai người đều hơi ngạc nhiên.
Diệp Nhược Phi mặt cắt không còn một giọt máu. Vừa nãy khi hắn đang định chuồn đi thì đột nhiên cảm thấy có một luồn áp lực đập tới, vội vàng giơ hai tay lên chắn trước ngực. Hắn trông thấy cánh cửa tự động bật mở ra đã sợ hết cả hồn, nhưng mà nghĩ lại thì đây là thời cổ đại, chắc là vương gia sử dụng sức mạnh gì đó giống như trên phim đi. Chắc là vậy.
Về phía Âu Dương Kỳ, y ngạc nhiên là vì không ngờ được người tới lại là thiếu niên này, nhưng mà tâm tình cảnh giác cũng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Thu lại cánh tay, y nhìn thiếu niên còn đang thủ thế trước cửa, thở dài nói: "Vào đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.