Lúc này, Diệp Nhược Phi sau khi đã được sắp xếp chỗ ở trong hoàng cung xong thì đang đi xung quanh để tham quan.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy hoàng cung ngoài đời thật.
"Đúng không hổ danh là cung điện thứ thiệt mà, đẹp thật." Hắn vừa nhìn xung quanh vừa cảm thán.
Hoàng cung trong tưởng tượng của Diệp Nhược Phi là kiểu lộng lẫy nguy nga, có vườn thượng uyển, hồ sen các thứ, còn có cả hành lang dài ngoằn nghoèo, các phi tần đứng phía trên cầu thả thức ăn xuống hồ cho cá, thập phần trữ tình mới đúng. Thế nhưng mà hoàng cung trước mặt hắn bây giờ lại có chút khang khác.
Tuy rằng rất đẹp đẽ, đẹp hơn những gì hắn thấy trên phim, nhưng lại không hề có hành lang khúc khuỷu mà chỉ có một bức tường cao lớn ngăn cách các khu với nhau mà thôi, hồ nước cũng không lớn. Coi bộ thẩm mĩ của hoàng đế nơi này cũng mộc mạc giản dị lắm, có vẻ vừa vặn với ngân khố của một quốc gia nhỏ đi.
Diệp Nhược Phi nghĩ như thế, lại không nhận thức được rằng, quốc gia này không hề nhỏ một chút nào.
Hắn đang định bước qua một bức tường ngăn cách được xây khá giống một cái vòng cung thì bất chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
"Quốc sư đại nhân, thân thể ngài không tốt, vẫn là nên vào trong đi ạ."
Bước chân Diệp Nhược Phi dừng lại, từ trong vách tường ló ra non nửa cái đầu, trộm nhìn về phía bên kia.
Người vừa mới nói là một nha hoàn, còn người ngồi bên bàn đá kia chắc hẳn là Quốc sư.
Chỉ thấy người nọ quay lưng lại với hắn, mái tóc dài tới eo được búi một phần lên, y phục màu lam nhạt giản dị lại tôn lên vóc người ốm yếu bệnh tật. Nhìn qua vóc dáng có hơi quen, nhưng Diệp Nhược Phi nhất thời không nhận ra được.
Quốc sư nói: "Không sao, ở mãi trong phòng cũng ngột ngạt, không bằng ngồi ở đây hít thở khí trời." Rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Nha hoàn nghe vậy cũng im lặng, hầu hạ bên Quốc sư đã lâu nên nàng cũng biết y luôn chú trọng thân thể mình, sẽ không tùy tiện làm bản thân tổn thương.
Ở bên này không khí ấm áp thoải mái, Quốc sư đại nhân uống hết nửa ly trà thì khẽ buông ra tiếng thở dài, khóe mắt như có như không thoáng chú ý động tĩnh phía sau vách tường đằng xa. Dù sao cũng có một thân võ công ở đây, dù không thâm hậu nhưng cũng đủ khiến y nhận ra có người đang đứng ở đó.
Một hồi lâu sau, thấy người kia vẫn có vẻ không dám bước ra, y bèn tìm cách sai nha hoàn rời đi làm việc khác, bản thân thì chống tay lên bàn đứng dậy, đầu hơi choáng váng một chút, chung quy cũng là cơ thể có bệnh. Miễn cưỡng xoay người đối diện với kẻ đang nấp đằng kia, lên tiếng: "Xin hỏi các hạ có phải muốn tìm bổn đại nhân?"
Thời điểm người trước mặt quay lại, hơi thở của Diệp Nhược Phi như muốn ngưng lại.
Đó không phải chính là cái người mà hắn không muốn gặp nhất bây giờ hay sao?
Không phải chứ?
Từ giọng nói đến dáng người, từng cử chỉ hành động đều quen thuộc tới như vậy. Đó chẳng phải đều là những thứ mà mấy năm qua hắn vẫn luôn bắt chước hay sao? Đáng lý hắn nên để ý kỹ hơn mới phải.
Diệp Nhược Phi bất lực bước ra khỏi chỗ nấp của mình. Thôi sao cũng được, dù gì sau này cũng phải đối mặt, chi bằng tranh thủ nhanh một chút nói rõ chuyện cần nói.
"... Ha ha. Chào cậu, Thiên Thiên." Cứng ngắc giơ lên một nụ cười tự cho là thân thiện, hắn giơ tay chào.
Thiên Thiên đứng ở đó, trong mắt lóe lên kinh ngạc không thể che dấu, nhìn người giống y đúc bản thân đang cười gượng gạo với mình, từng đợt ký ức xa xưa nhanh chóng đảo qua một lần trong đầu, tìm kiếm chút thông tin của người này.
Một lúc im lặng trôi qua, lâu tới nỗi cơ mặt Diệp Nhược Phi muốn tê cứng hết cả mà Thiên Thiên vẫn chưa phản ứng gì khiến hắn có xúc động muốn đi đập đầu.
Tình huống gì thế này, đừng nói rằng cậu ấy bị mất trí nhớ đấy nhé. Hay là người này vốn dĩ không phải Thiên Thiên? Chỉ là có khuôn mặt giống hắn mà thôi, là hắn hấp tấp nên không để ý mà nhận nhầm ư?
Nếu vậy thì nhục chết mất.
"... Tham kiến Quốc sư đại nhân." Cẩn thận sửa lại xưng hô cũng như cách ăn nói, Diệp Nhược Phi chầm chậm lùi từng bước ý định đào thoát.
Nếu đã không phải thì còn ở lại để làm gì nữa, mặt hắn cũng không có đủ dày.
Lúc này, Thiên Thiên vốn đang cúi đầu suy tư đột nhiên ngẩng mặt. Y nhớ ra người này rồi, là Tiểu Phi Tử học ở đại học Y đối diện trường của mình, là bạn cùng lớp với cả Giang Đình Phong!
Nhưng làm sao Tiểu Phi Tử lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cũng giống y chết đi rồi xuyên không sao?
Mang theo tâm tình có chút không xác định được, Thiên Thiên lên tiếng muốn xác nhận: "... Diệp Nhược Phi?"
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Diệp Nhược Phi giật thót một cái, nhưng rồi bình tĩnh ngay, ngạc nhiên nhìn lại. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
"Cậu là Thiên Thiên thật ư?" Hắn dè dặt hỏi.
Thiên Thiên gật nhẹ đầu, xem ra người này đúng là Tiểu Phi Tử kia rồi.
"Vậy là cậu... cậu thật sự chưa chết mà xuyên tới đây ư?" Diệp Nhược Phi che miệng thảng thốt, chuyện này thật quá trùng hợp.
"Cậu cũng vậy mà." Thiên Thiên bật cười, quan hệ của y cùng với Tiểu Phi Tử này cũng không tệ, trước đây còn cùng nhau trốn tiết vài lần mà, "Đến đây ngồi đi, chúng ta cùng nói chuyện."
"À được." Diệp Nhược Phi vẫn còn chưa hết khó tin, mới theo lời y tiến tới ngồi xuống phía đối diện.
Cùng nhau ngồi xuống bàn đá, Thiên Thiên lại sai người đem lên một chút đồ ăn cùng trà mới. Nha hoàn kia lúc đầu vô cùng ngạc nhiên khi thấy có người đột ngột xuất hiện, lại mang dung mạo y đúc chủ tử nhà mình, nhưng cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng xoay người đi chuẩn bị.
Diệp Nhược Phi khoanh hai tay trước ngực, tâm tình vừa vui vẻ lại vừa lo lắng nhìn xung quanh.
"Sao thế?" Thiên Thiên nhìn hắn, "Lần đầu tiên thấy cung điện ngoài đời thật à?"
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Lúc nãy tôi có đi tham quan rồi, nhưng vẫn không tin được nơi này lại đơn giản như thế, không giống trong phim chút nào."
Thiên Thiên bật cười: "Trong phim cũng không hẳn là không đúng, chỉ là hoàng đế ở nơi này có lòng nghĩ cho dân chúng nghèo khó, cho nên không có sống sa hoa."
Diệp Nhược Phi nghe vậy gật gật đầu: "Cũng phải."
Tính tình Âu Dương Mặc qua ngày hôm trước hắn cũng đã thấy qua, không phải dạng người ham hư vinh.
Nha hoàn rất nhanh bưng lên một mâm thức ăn cùng với bình trà còn nghi ngút khói, sau đó được lệnh của Thiên Thiên mà lui xuống.
Đưa tay chủ động rót một ly cho Diệp Nhược Phi, Thiên Thiên thắc mắc: "Mà làm sao cậu lại tới đây được vậy?"
Nhận lấy ly trà hớp một ngụm, Diệp Nhược Phi hài lòng vô cùng vì trà này ngọt không thể tả, chắc là trà đường đi, bởi vì Thiên Thiên thích ngọt mà nhỉ.
Lại nghe thấy câu hỏi tới đột ngột kia, tay hắn hơi khựng lại một chút rồi mới tiếp tục.
Thở ra một hơi, hắn đáp: "Giống như cậu vậy, chết rồi."
Đồng tử Thiên Thiên thoáng co lại: "Cũng là tai nạn giao thông?"
Diệp Nhược Phi lắc đầu, nói: "Không phải, tôi tự sát."
Thiên Thiên ngẩn người: "Sao lại..."
Y nhớ Tiểu Phi Tử hồi đó tuy là có hơi hướng nội và mọt sách, nhưng tính tình cũng rất sáng sủa. Ấn tượng trong những lần đi chơi cùng nhau là hắn rất thân thiện, cũng hay cười nữa, có thể thấy là dạng người vô lo vô nghĩ. Sao lại có thể làm ra hành động như tự sát được cơ chứ.
"Bộ đã có chuyện gì xảy ra sao?" Y không nhịn được hỏi.
Diệp Nhược Phi nhìn người trước mặt, cảm thấy người này thay đổi cũng thật nhiều. Lúc trước là một cậu nhóc vô cùng đáng yêu hoạt bát, sao chỉ vừa mới chết đi bốn năm đã biến thành một người trưởng thành chính chắn thế này rồi?
Chẳng lẽ bốn năm ở thế giới này khắc nghiệt đến nỗi cậu ấy không thể không trưởng thành ư?
"Nói thế nào nhỉ, đúng là có nhiều chuyện xảy ra thật." Đối với nghi vấn của Thiên Thiên, hắn chỉ đáp lại như thế.
Tuy đã chuẩn bị sẽ nói ra tất cả, thế nhưng khi thật sự đối mặt với y, hắn lại khó mà thốt nên lời được. Hắn sợ sẽ làm y kích động.
Nhìn sắc mặt của hắn, Thiên Thiên đại khái đoán ra có vẻ hắn còn chưa muốn nói, chắc vẫn chưa vượt qua được. Thế nhưng cũng không sao, hắn không muốn nói thì y cũng không ép, cái gì cũng phải từ từ, cái gì cần đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Xem ra sau khi y chết đi đã có chuyện gì đó xảy ra.
Rót thêm cho bản thân và Diệp Nhược Phi một ly nữa, hai người ngồi ở đấy hàn huyên mãi đến tận giờ cơm chiều.
"Trễ rồi, tôi phải về lại phòng." Diệp Nhược Phi đứng dậy khỏi ghế, lịch sự nói, "Làm phiền cậu rồi."
Thiên Thiên mỉm cười: "Lâu ngày gặp lại, không phiền chút nào."
Diệp Nhược Phi cũng nở nụ cười, khom người hành lễ một cái: "Quốc sư đại nhân, cáo từ."
- --oOo---oOo---
Tối hôm đó, Diệp Nhược Phi lại mất ngủ.
Không hiểu làm sao, từ khi đến thế giới này hắn cứ liên tục mất ngủ, đã hai đêm rồi, cứ không tự chủ được mà nhớ về khoảng thời gian đã qua trước đây. Có lẽ là do hắn vừa mới chết, ký ức vẫn còn lưu lại khá nhiều, hay là do hôm nay vô tình gặp phải Thiên Thiên cho nên mới như thế?
Mặc dù trước khi chết đã tự nhủ sẽ không bao giờ nghĩ về Giang Đình Phong nữa, nhưng có lẽ hắn không làm được rồi.
Ai bảo anh là người hắn yêu.
Lăn lộn mãi trên giường gần một canh giờ mà vẫn không thể nào chợp mắt, Diệp Nhược Phi quyết định không ngủ nữa, dù sao bây giờ cũng không cần lo lắng ngày mai có cần dậy đúng giờ hay không.
Lúc bình thường khi ngủ hắn không có thói quen thay đồ ngủ, vì vậy trên người lúc này vẫn đang mặc một thân trường bào màu tím nhạt. Bước xuống giường, hắn ra ngoài hít thở không khí.
Diệp Nhược Phi phát hiện bản thân ngoài hay mất ngủ ra thì còn có thêm một thói quen mới nữa là thích đứng một chỗ vào ban đêm để hóng gió ngắm trăng.
Nghe hơi sến súa nhưng cũng lâu rồi hắn mới được ra ngoài trời mà.
Bây giờ đã gần vào đông rồi, cây trong sân cũng chẳng còn bao nhiêu lá, mà ngược lại lại giúp cho ánh trăng dễ dàng chiếu sáng xung quanh hơn.
Màu sắc bạc nhạt nhòa rọi xuống thân thể nhỏ nhắn của hắn, gió nhẹ thoang thoảng, vạt áo tím lay động nhẹ nhàng. Một khung cảnh bình lặng, lại mang nét gì đó thật tịch liêu.
Diệp Nhược Phi thở dài một hơi, cảm thấy giấc mơ này thật dài.
Quen biết Thiên Thiên, nhìn y cùng Giang Đình Phong yêu nhau, nhìn y chết đi trong bệnh viện, lại nhìn Giang Đình Phong đau khổ dằn vặt hơn một năm trời. Sau đó trở thành thế thân cho y, sống cuộc sống của y cho tới lúc chết. Cuối cùng là mở mắt ở một nơi xa lạ, rồi gặp lại y.
Tất cả mọi chuyện cứ như một vòng tròn vô tận không có hồi kết.
Mà người bắt đầu nó, là tình yêu của hắn dành cho Giang Đình Phong kia.