Hai người cứ thế tá túc tại Tôn gia dưỡng bệnh. Cũng may mắn cơ địa của Diệp Nhược Phi khỏe mạnh, mỗi ngày đều phục hồi khá tốt.
Hôm nay đã là ngày thứ tư bọn họ ở lại đây, Diệp Nhược Phi trước mắt đã có thể trông thấy lờ mờ, mặc dù vẫn là không rõ được khuôn mặt người đối diện thế nhưng tiến triển thế này cũng coi như nhanh chóng.
Hắn hiện tại ngồi ở hoa viên Tôn gia dùng thuốc, còn Âu Dương Kỳ thì đang luyện võ cùng với A Phiến cô nương.
Ở Tôn gia ngoại trừ hai vị phu nhân thì cả bốn người khác đều biết võ, chỉ là Tôn nhị lão không chăm luyện lắm, thiên về văn vở cùng y học nhiều hơn. A Phiến cô nương là con gái của Tôn đại lão, từ nhỏ đã theo cha đánh đông đánh tây, trở thành một nữ hán tử. Nàng sau khi nghe thư sinh kể lại chuyện ở khách điếm gặp đám du côn thì liền nôn nóng tay chân, đi thỉnh giáo Âu Dương Kỳ vài chỗ.
Âu Dương Kỳ nhận lời, thế là từ sáng sớm cả hai đã bắt đầu luyện, mỗi người một chiêu người đi ta tới bất giác đã trôi qua kha khá thời gian.
A Phiến cô nương mặc dù võ công cao cường nhưng chung quy vẫn là một nữ hài, nếu so với Âu Dương vương gia một thân kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm thì ngược lại không bì kịp, rất nhanh sau đó đã bị tước bay vũ khí.
Khi mũi kiếm của Âu Dương Kỳ còn cách cần cổ nàng một chút, cả hai rốt cuộc ngừng lại.
Mà lúc này Diệp Nhược Phi cũng đã dùng thuốc xong, đang ngồi ăn bánh hoa quế.
A Phiến từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi mà hai mắt lại sáng rực, nói: "Vương gia Thiên Quốc quả nhiên tài giỏi như lời đồn!"
Âu Dương Kỳ giắt kiếm vào bên hông, chắp tay đáp: "Đa tạ, cô nương cũng rất có thiên phú."
A Phiến vui vẻ nói: "Có thể nhận ta làm đồ đệ được không?!"
Âu Dương Kỳ nghe vậy bất ngờ, hơi ngẩn ra, lúc sau mới nhẹ lắc đầu bảo: "E là không được, chờ đến khi Nhược Phi hồi phục bọn ta phải trở về."
Nói xong cất bước xoay người đi, để lại A Phiền chề môi thất vọng.
"Đừng ăn nhiều quá, sắp đến giờ cơm rồi." Y đi đến bên cạnh Diệp Nhược Phi, xoa đầu hắn.
Diệp Nhược Phi nhún vai cười nói: "Bánh hoa quế này còn ngon hơn cả ở khách điếm kia, ngài có muốn ăn thử không?"
Nói đoạn hắn bẻ một miéng bánh đưa đến cái bóng mờ ở trước mặt.
"Thế à?" Y mỉm cười, cúi đầu ăn miếng bánh, thuận tiện liếm qua vụn đường sót lại trên ngón tay hắn, "Ừ, đúng là ngon hơn."
Diệp Nhược Phi nhanh chóng thu tay về, vành tai giấu trong tóc mai ửng đỏ: "... Ừm."
Âu Dương Kỳ yêu chết cái dáng vẻ ngượng ngùng này của hắn, ánh mắt nhu hòa vô hạn, lại không nhịn được mà hôn một cái lên má.
"Ngón tay của ngươi cũng ngọt nữa." Y nói.
Diệp Nhược Phi bị y lưu manh không kịp chuẩn bị gì, hai gò má cũng đỏ hết lên, đánh một phát vào đùi y, nhắc y kiềm chế.
Âu Dương Kỳ ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại vui vẻ, cũng không chọc ghẹo hắn nữa: "Ăn nhiêu đây đủ rồi."
Diệp Nhược pHi gật đầu.
A Phiến cô nương từ đằng xa trông thấy hết thảy cảnh hai người tình tứ, tròng mắt trợn trắng, lẳng lặng nuốt cơm chó.
Nàng đã biết hai người kia là một đôi ngay ngày đầu tiên thư sinh đưa họ đến rồi. Vì sao á? Vì cái sự dịu dàng trong mắt Âu Dương vương gia khi nhìn Diệp công tử nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài luôn chứ sao. Nàng là nữ nhân, tất nhiên sẽ nhạy cảm với mấy thứ như thế rồi.
Chỉ là nàng không ngờ họ lại tự nhiên như ở nhà vậy, chẳng lẽ hai nam nhân yêu nhau không phải lén lén lút lút sợ người chỉ trỏ hay sao? Sao mà hai vị này lại có thể tú ân ái ngay giữa thanh thiên bạch nhật vậy? Làm cho nàng tủi thân muốn chết.
Cho nên nàng quyết định đi tìm cha mình tiếp tục luyện võ.
Nhìn thấy A Phiến phiền muộn bỏ đi, Âu Dương Kỳ thầm thở phào một chút. Lúc nãy y chợt nhớ ra vẫn còn nàng ở đây, đột nhiên lo lắng sợ rằng nàng sẽ vì hành động của họ mà phản cảm, không ngờ nàng chỉ trợn mắt một cái rồi thôi, điều này khiến y an tâm phần nào, ít ra nàng không ghét bỏ.
Quay lại nhìn Diệp Nhược Phi đang gác tay nhoài người lên bàn thẫn thờ, y bỗng cảm thấy chuyến đi lần này thật ra cũng không mệt mỏi lắm.
Trong lúc hai người Kỳ Phi hưởng thụ sự bình yên bên nhau thì ngược lại, ở Thiên Quốc, hoàng đế trẻ đang rất rầu rĩ.
Âu Dương Mặc chống cằm thở dài, trước mặt là một đám tấu chương chất chồng, đọc lướt qua nội dung đều như nhau cả, chính là "hoàng thượng tuổi cũng đã lớn, nên xem xét đến chuyện lập hậu."
Âu Dương Mặc đăng cơ năm mười bảy tuổi, năm nay đã hai mươi lăm, địa vị sớm vững như bàn thạch, tuổi cũng vừa vặn, đúng là nên suy xét lập hậu.
Thế nhưng hắn không muốn. Ở Thiên Quốc nếu muốn tìm một nữ nhân có hiểu biết, có thể san sẻ chuyện triều chính là một chuyện khó như lên trời. Mặc dù đa số nữ nhân đều biết chữ, thế nhưng không có nghĩa mọi việc đều có thể xử lí chu toàn, mà hắn cũng không muốn cưới một cô nương xa lạ về để rồi phụ bạc người ta.
Vì thế mấy ngày qua hắn đau đầu không thôi.
Thiên Thiên ở bên ngoài bưng vào một bộ trà mới, nhìn thấy hoàng thượng mệt mỏi bèn giúp hắn rót ra.
"Lại là chuyện lập hậu à?" Y hỏi.
"Ừ." Âu Dương Mặc nhận lấy ly trà, một hơi uống sạch.
Thiên Thiên lại rót thêm một ly.
Âu Dương Mặc đỡ trán, phiền não nói: "Quốc sư này, tại sao trẫm phải lấy vợ chứ?"
Thiên Thiên nói: "Chuyện bình thường của mỗi hoàng đế mà thôi, vì để nối dõi tông đường mà."
"Trẫm không cưới có được không?" Hắn thở dài.
Thiên Thiên ngước nhìn: "Đó là quyết định của bệ hạ. Nếu bệ hạ không thích, những tấu chương này có thể bỏ qua."
Âu Dương Mặc im lặng hồi lâu, mới nhích người qua một tí, bảo: "Khanh ngồi xuống đây với trẫm."
"Cái này...." Thiên Thiên hơi bất ngờ.
Âu Dương Mặc kéo y: "Cứ ngồi đi."
Y đành nhận mệnh ngồi xuống, Âu Dương Mặc liền thuận thế ôm lấy y: "Trẫm lười rồi, Quốc sư giúp trẫm phê tấu chương đi, chỉ cần ghi chữ không duyệt lên toàn bộ là được."
Thiên Thiên hắc tuyến: "Bệ hạ, đây là việc của ngài đấy."
Âu Dương Mặc nói: "Bọn họ cứ bảo trẫm lập hậu. Hoàng hậu có thể phụ trẫm duyệt tấu chương không? Hoàng hậu có thể cùng đánh trận với trẫm không? Hoàng hậu còn chẳng thể chơi cờ với trẫm nữa kìa. Thế thì lập hậu làm gì?"
Thiên Thiên bất đắc dĩ vô cùng, vị hoàng đế này, lúc ương bướng lên lại chẳng khác gì một đứa trẻ khiến người ta lo lắng.
Y hơi ngã người, tựa vào vai Âu Dương Mặc, một tay chạm lên tóc hắn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Nếu bệ hạ không thích thì không cần lập hậu."
Âu Dương Mặc hai tay vòng quanh eo của y, nói: "Quốc sư, hay là trẫm lập khanh làm hậu nhé."
Thiên Thiên bật cười: "Bệ hạ đừng nghĩ bậy, các quan trong triều sẽ tức chết đấy."
"... Không lập thì không lập." Âu Dương Mặc ủ rũ.
Hắn đặt cằm lên vai y, hai người ở thư phòng tựa vào nhau nghỉ ngơi. Thiên Thiên vân vê lọn tóc trước ngực hắn, trong lòng thầm mỉm cười họ bây giờ có khác gì vợ chồng già đâu. Chỉ là người bên cạnh là hoàng đế, cho nên mối quan hệ bây giờ của cả hai thật sự khiến người khác đau đầu.
Trước đây học lịch sử y có nghe qua câu chuyện của một vị nam hoàng hậu vô cùng xinh đẹp, cũng không ngờ bản thân bây giờ lại đi dính tới một vị vua, còn nghe hắn bảo sẽ lập mình làm hậu, đúng là chuyện đời không lường trước được.
Hoàng đệ Âu Dương Kỳ của hắn đã định trước sẽ không có con nối dõi, nếu như bây giờ hắn cũng thế, chẳng phải sẽ phụ lòng tiên đế hay sao?
Thiên Thiên sâu sắc thở dài, quay đầu sang nhìn, lại phát hiện Âu Dương Mặc đã ngủ mất rồi.
Y lắc đầu mỉm cười, chuyện này không thể vội vàng được.