Lam Nhi biểu hiện vô cùng vui vẻ khi nghe thấy Mục Loan Loan sẽ đưa hai đồng bạc cho bọn họ, còn Phong chỉ nhìn nàng thật lâu, sau đó vươn bàn tay thon gầy tái nhợt đón lấy hai đồng bạc kia giống như đang tiếp nhận một vật trân quý. Mục Loan Loan cũng không hề chú ý tới, Phong nắm chặt hai đồng bạc kia trong lòng bàn tay.
"Đi thôi." Phong xoay người lại, tay chống trượng, nhỏ giọng nói.
Mục Loan Loan gật đầu, mỉm cười với Lam Nhi, rồi đi theo sau hai anh em này.
Do Phong có vấn đề ở chân, nên bọn họ đi rất chậm, trong lúc đó cũng không thể tránh được việc phải đối diện với nhiều ánh mắt từ những người qua lại trong chợ. Nhân tộc còn đỡ, chỉ liếc mắt nhìn hai anh em này một cái, cũng không có hành động gì, rồi liền nhìn đi chỗ khác. Nhưng ngẫu nhiên, bọn họ còn gặp không ít tộc nhân của Tinh Linh tộc có tướng mạo xuất sắc, những Tinh Linh này đều nhìn họ bằng ánh mắt vô cùng châm chọc xem thường.
Khi đi qua một cửa hàng bán son phấn, một tiểu cô nương thuộc Tinh Linh tộc với mái tóc màu đen đáng yêu, trực tiếp gọi thẳng tên Lam Nhi: "Trời ạ, đây không phải là Lam Nhi hay sao? Hôm nay ngươi không có rau để bán sao."
Mục Loan Loan để ý thấy tay Lam Nhi nắm chặt thành nắm đấm, cô ấy cắn cắn môi, một lúc lâu mới nói to: "Sao ta phải nói với ngươi chứ!"
"A" Đôi mắt đẹp đẽ của tiểu cô nương kia trợn tròn, "Ta mới chẳng thèm biết. Dù sao không lâu nữa, các ngươi cũng không đóng nổi thuế. Đến lúc đó, không phải tất cả rau dưa các ngươi cực khổ trồng được đều thuộc về ta hay sao!"
"Ngươi!" Lam Nhi tức đến đỏ mặt, nghẹn họng nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Phong lặng lẽ quay lại, đôi mắt màu xanh như băng nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân đang lải nhải. Ngay lập tức tiểu cô nương kia giống như con gà bị bóp cổ, khịt mũi không nói thêm nữa.
Mục Loan Loan thoả mãn nhìn Phong đầy tình cảm xoa đầu Lam Nhi đang nức nở khóc.
Trong lòng nàng lại nghĩ tới Long tiên sinh nhà mình...
Chỉ vì sinh ra có vết bớt mà đã bị tộc nhân kỳ thị như vậy thì có lẽ Long tiên sinh cũng đã từng trải qua loại chuyện này. Ở Tinh Linh tộc, kẻ sinh ra có vẻ ngoài không hoàn mỹ đã chịu tất cả châm chọc nhưng may mắn là sự kỳ thị này không hề mang tính chất bạo lực thương tổn sâu.
Nhưng ở trong Long tộc luôn coi trọng sức mạnh thì sự kỳ thị nghiêm trọng hơn rất nhiều. Từ trước đến nay cá lớn nuốt cá bé, mà Long tiên sinh từ nhỏ sinh ra đã có năm móng vuốt, khi còn bé cũng không có cách để hóa thành hình người, không biết hắn đã phải trải qua cuộc sống thảm như thế nào.
Trong truyện cũng chỉ đề cập đến chuyện đó một cách đơn giản ngắn gọn, nhưng hiện tại nàng đang nghĩ tới. Long tiên sinh là một con rồng mồ côi. Mà trong Long tộc cũng không có Viện phúc lợi gì, một con rồng nhỏ yếu đuối không biết đã sinh tồn như thế nào?
Mục Loan Loan đi theo phía sau hai anh em kia, mà trong tâm trí của nàng lúc này toàn là hình ảnh Long tiên sinh với cái đuôi bị hư thối đang nằm trên chiếc giường ngọc bích, nàng cảm thấy trong lòng có một cái gì đó dâng lên và cổ họng giống như đang bị bóp nghẹt. Thời điểm nàng quay trở lại với thực tại, thì bọn họ đã đi qua hết một nửa số cửa hàng trong chợ, và đi đến phía rìa chợ.
Nơi này rõ ràng vắng hơn phía trong chợ, chỉ thỉnh thoáng có vài người đi qua đi lại. Mà Mục Loan Loan cũng để ý tới, nơi này có rất ít Tinh Linh lui tới, cơ bản chủ yếu là Nhân tộc.
"Chính là nơi này." Phong chỉ vào một cửa hàng tồi tàn phía trong góc, rồi bước vào.
"Tỷ tỷ." Lam Nhi túm ống tay áo Mục Loan Loan, nói thầm: "Chủ cửa hàng là một sư tử thuộc tộc Thú Nhân (tộc thú có thể hóa thành hình người), tính tình ông ấy không được tốt cho lắm."
"Nói bừa, tính tình ta rất tốt!"
Mục Loan Loan còn chưa phản ứng lại thì một giọng nói thô ráp vang lên từ phía trước. Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử trung niên có khuôn mặt góc cạnh, trên trán ông ta còn có hoa văn phức tạp màu đỏ ba lớp. Theo trí nhớ của nguyên thân, hoa văn đó là biểu tượng của Thú Nhân.
Người này tám chín phần chính là chủ cửa hàng mà Lam Nhi vừa nhắc tới, mà nhìn hoa văn của ông ta, có lẽ là một chiến sĩ Thú Nhân tộc thuộc hệ hỏa cấp ba.
"Xin chào tiền bối." Mục Loan Loan chào hỏi với chủ cửa hàng nửa khách khí nửa cung kính.
Đối phương lại mười phần hào sảng: "Ngươi là người mà bọn Lam Nhi dẫn tới. Ngươi tới mua hạt giống hay là bán linh thực?"
Đoàn người vừa nói vừa đi vào cửa hàng.
Thật ngoài sức tưởng tượng của Mục Loan Loan, bên trong cửa hàng rất gọn gàng sạch sẽ, bên trong còn có một tấm rèm vải, có lẽ vị thú nhân này cũng sống luôn ở đây.
Bên ngoài quầy có đặt hai cái giá gỗ lớn. Một giá gỗ bày hạt giống, trên mặt có không ít các ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông đều có chú thích tên loại hạt giống. Mà ở một giá gỗ khác có một tầng bảo vệ trong suốt dùng để bảo quản linh thực khô và linh thực còn tươi mới. Mục Loan Loan liếc mắt một cái liền nhìn thấy cây Nhiên thảo đặt ở tầng thứ nhất của giá gỗ thứ hai.
Nàng lập tức phấn khích. Lần này thực sự phải cảm tạ hai anh em Phong và Lam Nhi, cửa hàng này không chỉ bán hạt giống, mà có khả năng còn sẽ thu mua cả linh thực nữa.
"Ngươi cứ tùy ý xem, nơi này của ta đã lâu cũng chưa có khách mới, ha ha ha." Vị thú nhân cười nói, "Hoặc ngươi cứ nói xem ngươi muốn cái gì, chỗ này của ta cái gì cũng có."
Nghe thấy vậy, hai mắt Mục Loan Loan sáng lên, nàng hướng ánh mắt đầy biết ơn nhìn về phía Phong nãy giờ vẫn không nói một lời nào, đang đứng đợi ở ngoài cửa.
"Tiền bối, ta muốn mua một ít hạt giống cây Nhiên thảo." Mục Loan Loan cẩn thận hỏi.
"Hạt giống cây Nhiên thảo" Thú nhân nhìn nàng rồi nói "Thứ đó, ở cửa hàng của ta có rất nhiều. Bởi vì ngươi là do Phong mang đến, nên ta bán cho ngươi một đồng xu một hạt."
Mục Loan Loan hơi hơi nhíu mày, một đồng xu cho một hạt giống cây Nhiên thảo, còn chưa tính tới việc trồng cây Nhiên thảo còn có rủi ro, khả năng gieo trồng của tu sĩ hệ mộc cấp một như nàng xác suất thành công chỉ có 60%. Dựa theo linh lực hiện tại của nàng, một ngày nàng chỉ có thể dùng linh lực thúc giục tăng trưởng được mười hạt giống, nói cách khác, tính theo tỷ lệ thành công, mười hạt giống, nàng chỉ có khả năng trồng được sáu cây Nhiên thảo.
Nếu dựa theo giá cả thị trường, một gốc cây Nhiên thảo bán ra với giá một đồng bạc, nếu tính như thế thì một ngày nàng chỉ có thể kiếm được năm đồng bạc. Năm đồng bạc còn không mua được một nửa linh thạch cấp thấp! Còn không kể nàng chưa chắc có thể tìm được người đồng ý trả một đồng bạc để mua một gốc Nhiên thảo của nàng.
Mục Loan Loan lặng lẽ tính toán trong lòng, không nói thẳng điều mình muốn mà đưa ra một vấn đề mới: "Tiền bối, không biết cửa hàng của người có thu mua cây Nhiên thảo tươi mới được gieo trồng không?"
Vị thú nhân nghe câu nói này thì sửng sốt ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó ha ha cười: "Nha đầu này thật không tồi, cửa hàng của ta có thu mua. Ngươi muốn mua hạt giống từ chỗ ta, gieo trồng xong lại đưa đến chỗ ta bán kiếm tiền sao?"
Mục Loan Loan biết thực lực của đối phương không hề yếu, lại còn là một lão thú nhân, chút tâm tư nhỏ của mình khẳng định không thể gạt được ông ta, nên cũng không có ý che dấu: "Tiền bối, người yêu của ta hiện đang bị bệnh nặng nằm trên giường. Nếu sau này tiền bối thu mua cây Nhiên thảo mà ta gieo trồng, ta thực sự vô cùng cảm kích."
Không biết lời nàng nói đã chạm phải nỗi đau nào của lão thú nhân, vẻ mặt của ông ta ngay lập tức biến đổi, trở nên cực kỳ hung ác, hoa văn trên trán lập tức đỏ bừng, ông ta nện nắm đấm vào vách tường, phát ra một tiếng vang lớn.
Mục Loan Loan hoảng sợ thấy thú nhân kia đang trừng trừng nhìn nàng, cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp: "Nếu ngươi gạt ta, ta sẽ lập tức xé nát ngươi ra."
Lam Nhi cũng bị dọa sợ, Phong bình tĩnh hơn nói: "Tông thúc, bình tĩnh."
Mục Loan Loan rõ ràng nghe thấy, sau khi giọng nói của Phong dừng lại, từ phía sau tấm rèm kia truyền ra một tiếng ho khan rất nhỏ, mà khi tiếng ho khan này vang lên, thì thú nhân Tông thúc cũng lập tức bình tĩnh lại. Hoa văn trên trán cũng mờ dần xuống, đôi mắt đang đỏ bừng bừng cũng dần trở lại bình thường.
Tông thúc nhìn Mục Loan Loan vẫn đang sửng sốt, nói: "Cửa hàng của ta có thu mua Nhiên thảo, ta trả cho ngươi theo giá thị trường, một đồng bạc một gốc cây, hoặc ngươi có thể dùng mười hai cây Nhiên thảo tới đổi một khối linh thạch cấp thấp."
Mục Loan Loan lúc này mới chú ý tới, không khí bên trong cửa hàng như có như không mùi hương dược liệu, lúc nãy nàng quá để ý đến linh thực nên không chú ý đến mùi hương này. Kết hợp với tiếng ho khan mà nàng vừa nghe thấy, nàng có thể đoán được, câu nói "người yêu của ta đang bệnh nặng nằm trên giường" đã chọc tới vị thú nhân có vẻ vô cùng dũng mãnh này.
Đoán chừng cũng không ít người dùng biện pháp khiến thân thế của mình thật đáng thương để mua được đồ giá rẻ, nhưng thực chất bọn họ đều là những kẻ lừa đảo.
Mặc dù vậy, vị thú nhân này vẫn nguyện ý tin tưởng nàng không lừa hắn.
Nghĩ vậy, Mục Loan Loan nói: "Tiền bối, ta tuyệt đối không lừa người."
"Đừng nói nữa, ngươi muốn bao nhiêu hạt giống, mau cầm lấy rồi đi đi." Tông thúc dựng lông mày lên quát, nhưng biết tính tình ông ta ngoài cứng trong mềm, Mục Loan Loan mặt dày muốn một tấc lại tiến lên một thước (giống ý nghĩa câu được voi đòi tiên) hỏi: "Ta đang có một ít hạt giống, không biết tiền bối có thể xem giúp ta đây là hạt giống gì được không?"
***
Thời điểm Mục Loan Loan đang ở chợ hao hết tâm tư mặc cả giá cả với lão thú nhân, thì Long tiên sinh đang nằm trên giường cũng vô cùng thống khổ để áp chế lại nguyền rủa trong cơ thể.
Hắn đã làm vậy cả đêm.
Vì không muốn thời điểm Mục Loan Loan ngủ say đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối.
Nguyên hạch cùng kinh mạch đã đứt trong cơ thể hắn do bị nguyền rủa không thể hấp thu được linh khí trời đất. Hơn nữa mấy ngày nay không có linh khí để bổ sung, mặc dù hắn vẫn luôn liều mạng áp chế nguyền rủa, nhưng rốt cục cũng không đủ sức để áp chế nữa. Khi Mục Loan Loan rời đi chưa đến mười lăm phút, cái đuôi của hắn lại bắt đầu hư thối.
Đầu ngón tay hắn run rẩy vì đau đớn, khuôn mặt nhợt nhạt, trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn có thể cảm nhận được vảy đang nứt ra, da thịt đau đớn như đang bị xẻo từng chút một.
Căn phòng lúc trước được Mục Loan Loan quét tước sạch sẽ, thậm chí còn có mùi thơm nhè nhẹ trong phòng, giờ phút này lại bị mùi hôi thối của hắn làm cho rối tung.
Nếu hắn có thể động đậy được, hắn thật muốn tự cắt đuôi mình, nhưng hiện tại hắn không thể làm gì được.
Long tiên sinh cảm nhận được cái đuôi đang từ từ thối rữa, trong lòng chịu đau đớn cùng cô độc.
Xong rồi, sẽ không có ai nguyện ý chăm sóc một con rồng xấu xí còn có cái đuôi hôi thối như vậy. Nàng cũng chỉ là phu nhân xung hỉ mà thôi, nàng không có lý do gì để phải đối tốt với hắn cả?
Chờ nàng trở lại, mộng đẹp sẽ kết thúc.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 23/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: yuri318, kimnana