Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 82:




Mục Loan Loan phải mất một đoạn thời gian mới tiêu hoá được sự thật Manh Manh là chim Bạch Phượng non này, nhìn con chim ú nu đang mỗi ngày một phì hơn, đột nhiên trong lòng lại có thêm một tia chờ mong.
Nếu là Bạch Phượng, sau khi lớn lên nó nhất định thật xinh đẹp và uy phong đi?
Nhưng Long tiên sinh nói Manh Manh là do hắn trộm từ Yêu tộc ra, nếu nó nhận truyền thừa ký ức trước kia, có thể sẽ bỏ nàng mà đi không?
Nàng sau khi tỉnh lại mới nghe Long tiên sinh nói là, Manh Manh hiện tại thần chí đã khoảng chừng một đứa bé ba tuổi, hiện tại xem như thời kỳ thơ ấu của nó, nên mỗi ngày đều cần phải hấp thu rất nhiều linh lực, ăn rất nhiều linh vật của thiên địa.
Long tiên sinh nói, lúc trước hắn đem Manh Manh từ Yêu tộc mang ra, kỳ thật không nghĩ tới nó có thể nở ra. Bởi vì lúc đó sinh mệnh lực của Manh Manh kỳ thật phi thường phi thường mỏng manh, sau vài thập niên càng giống như một cái trứng phượng hoàng đã chết.
Mục Loan Loan nhìn Manh Manh ở trong sân, tính tình nó ngày càng thêm không bình thường, hơi lo lắng buông xuống linh thực đang dưỡng trong tay ——
Con chim này đã làm bạn với nàng suốt một khoảng thời gian dài khi Long tiên sinh không có tỉnh lại, cảm tình của nàng đối với nó không chỉ đơn thuần là tâm thái đối với sủng vật. Hiện tại biết nó còn khả năng sẽ khai linh trí, rồi nhiều năm sau thậm chí có khả năng sẽ hóa hình người, nàng lại có thêm một tâm thái cùng loại với kiểu mẹ già đối với con trẻ _(:з" ∠)_
Tuy rằng biết rằng nếu Manh Manh trở lại Yêu tộc, có lẽ đó mới là tốt nhất cho sự trưởng thành của nó, nhưng hiện tại Mục Loan Loan vẫn không thể buông tay được.
Hơn nữa Long tiên sinh lần này mang về tới rất nhiều linh thạch, trong một đoạn thời gian nào đó, hẳn vẫn là có thể nuôi nổi con chim béo này.
"Pi pi!"
Manh Manh múa may cái cánh nhỏ liều mạng luyện tập bay lượn, sau khi nó bị con ác long đó gõ trúng một cái, thân thể liền càng ngày càng phì, trước kia tuy rằng bay cũng không phải quá tốt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lướt qua một chặng, hiện tại nó đã nặng đến mức bay không nổi luôn rồi. QAQ
Cọng lông ngốc trên đầu của Manh Manh đón gió lạnh bay bay, lớp lông trên nửa người nó bị thổi ngã trái ngã phải, Mục Loan Loan thấy trên người nó còn rơi xuống mấy cọng lông màu đen.
Không xong, con chim béo này rụng lông.
"Mệt?" Thanh âm lạnh băng lại hỗn loạn, rõ ràng còn có chút ghen tuông vang lên, Mục Loan Loan đang nhìn chằm chằm con chim lông xù chợt hồi thần lại, xoay người nhìn thấy anh rồng của nàng.
Tầm mắt anh rồng dừng lại trên làn váy của nàng, đạm mạc nói một câu, "Đủ sáng lấp lánh nuôi nàng mà."
Mục Loan Loan: "......."
Khoé môi nàng không tự giác giơ lên, nhìn Long tiên sinh đang ngồi giữa một đống linh thạch, lắc lắc đầu, "Ta không mệt."
Cái anh rồng này không biết có phải rất rất thích cái xe lăn mà nàng đặt ở chỗ Thiết Bá làm cho hắn hay không, ngoại trừ thời điểm chạng vạng phải đi rửa mặt thì hắn thẹn thùng run rẩy lỗ tai đứng lên đi ra ngoài, còn những thời điểm còn lại hắn toàn ngồi trên xe lăn thôi.
Nàng đưa mắt nhìn anh rồng cao lãnh gật gật đầu, có chút dở khóc dở cười. Lần này hắn quả thật mang về rất nhiều linh thạch, bấy nhiêu đó nuôi nàng vẫn còn dư luôn. Chỉ là chỉ có nàng mới có thể luyện chế ra đan dược có thể giảm bớt nguyền rủa.
Hiện tại Long tiên sinh tuy rằng được thủ lĩnh các sinh mệnh đặc thù trợ giúp nên giảm bớt rất nhiều nguyền rủa, nhưng vẫn còn sót lại một ít chưa đi trừ hết, hơn nữa lần này hắn đi ra ngoài, lại đem bản thân làm cho thương tích đầy mình mới quay trở lại, nàng nghĩ vẫn nên luyện chế thêm nhiều đan dược dự phòng đi thì hơn.
"Tới đây."
Thấy nàng thất thần nhìn sáng lấp lánh chất đầy trên mặt đất, Long tiên sinh nghiêng đầu nói.
Mục Loan Loan hơi hơi nghi hoặc, đi đến bên cạnh hắn.
Trong nháy mắt, cánh tay đang mang vòng tay thanh ngọc của Mục Loan Loan bị nắm lên, Mục Loan Loan kinh ngạc mở to mắt ——
Cái con rồng hay vờ vịt cao lãnh này sao hôm nay lại chủ động như vậy?
Long tiên sinh nâng đôi mắt đen nhánh lên nhìn nàng, liếc mắt một cái, bên tai có hơi đỏ ửng, "Cái này không tốt, đổi cái khác."
Mục Loan Loan nhẹ nhàng cười, trong lòng ngứa ngứa, nhịn không được định trêu chọc hắn một chút, nàng muốn nói "Phu quân đưa thì cái gì ta cũng rất thích", nhưng hai chữ "phu quân" này lại như mắc kẹt lại trong giọng nói của nàng, làm thế nào cũng không nói ra lời.
Kết quả, cuối cùng nàng chỉ im lặng cảm thụ hơi ấm nóng ngọt ngào trên bàn tay to của Long tiên sinh, chậm rãi đỏ mặt.
"Lạnh vậy." Long tiên sinh nắm bàn tay nhỏ mềm mại của phu nhân, tuy rất thẹn thùng nhưng lại vô cùng vui vẻ, dứt khoát đem bàn tay còn lại cũng nắm lên luôn, dùng đôi bàn tay to của bao bọc lại, sưởi ấm cho cai bàn tay của nàng.
Hắn rất cao lớn, tay cũng lớn, Mục Loan Loan vốn dĩ cảm thấy bàn tay của mình cũng không phải là nhỏ so với bàn tay của nữ, " "nhưng vì vẫn luôn sử dụng để làm việc nhà và dưỡng linh thực nên hơi có chút thô ráp, tuy nhiên khi đặt trong bàn tay của hắn thì lại là cực kỳ nhỏ xinh, mảnh khảnh.
Hắn có thể hoàn hoàn toàn toàn bao lấy hai bàn tay của nàng, ấm áp, ngăn cách với khí lạnh bên ngoài.
Thật ra nàng đã là tu sĩ tam giai, lần này tỉnh lại càng là có đột phá nhỏ, thực lực đã đạt tới nửa sau của tam giai rồi, đối với nhiệt độ ngoài trời cũng dễ dàng thích ứng được, nhiều lắm thì tay hơi lạnh một ít, nhưng bản thân sẽ không cảm thấy lạnh lẽo gì.
Nhưng được đối đãi như vậy vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn thật sự tốt với nàng.
Tần ngần trong chốc lát, anh rồng tâm cơ nghiêm trang ăn đậu hủ mới rốt cục thẹn thùng buông lỏng tay phu nhân ra, đỏ mặt móc ra một cái vòng tay mới ——
Cái vòng này là tối hôm qua hắn thừa dịp phu nhân ngủ, tìm một khối thanh tâm ngọc tốt nhất lại hiếm thấy, dùng linh lực mài từng chút từng chút một làm ra. Không dừng lại ở đó, hắn cũng nhét luôn cái túi không gian vào, cho dù hiện tại phu nhân còn chưa tới tứ giai, không thể cho nó nhận chủ, nhưng bất cứ thứ gì bên trong đều có thể sử dụng được.
"Bảo bối đều ở bên trong." Long tiên sinh chậm rãi mang vòng tay ngọc tròng lên trên cổ tay của Mục Loan Loan, kích cỡ vô cùng thích hợp.
Mục Loan Loan có điểm ngốc, "Hả?"
Long tiên sinh lại có chút ngượng ngùng, thấy Mục Loan Loan phản ứng có vẻ ngoài dự tính, càng thêm áy náy ——
Nàng gả cho mình đã lâu như vậy, cũng không được cái thứ gì tốt. Trước kia hắn hưởng thụ quá nhiều quyền thế cùng đỉnh thiên phú quý, hiện tại lại chỉ có thể tạm thời nhặt nhạnh mấy món bảo bối đặt ở bên ngoài về cho nàng thôi.
"Có hơi ít một chút." Long tiên sinh do dự, thanh âm hơi chút khàn khàn, "Về sau kiếm cho nàng nhiều hơn."
Càng nhiều, thật nhiều sáng lấp lánh chất lên thành núi luôn.
Nàng thích cái váy này, nhưng mà cái chất liệu này lại cực kỳ ít thấy, là tinh hoa do một loại sinh mệnh đặc thù dưới đáy biển sản xuất tinh ra, ngoại trừ màu hồng nhạt và màu tím, còn có màu vàng sáng và màu xanh lục nữa. Đợi một thời gian nữa, hắn sẽ đi đáy biển tìm một ít, mang về cho nàng thêm mấy bộ nữa.
May mắn Mục Loan Loan không biết trong đầu Long tiên sinh tính toán để kiếm thêm cho nàng mấy bộ áo váy thẩm mỹ kỳ quái kia,m. Hai bộ lần trước hắn mang về, ngày nào cũng mở ánh mắt chờ mong chờ nàng mặc vào, nàng chỉ có thể dùng lý do hiện tại thời tiết không tốt lắm, mặc mấy bộ đó có hơi lạnh để lừa lừa cho qua.
Mục Loan Loan nhìn trên cổ tay vòng tay, dưới ánh mắt chờ mong của hắn, cho nó nhận chủ.
Linh lực đưa vào trong, Mục Loan Loan "nhìn" thấy, từng đống linh thạch chất cao như cái núi nhỏ, còn không biết bao nhiêu đồng vàng, đá quý bày tứ tung, chưa kể một lượng lớn đồ vật quý giá đẹp đẽ, tất cả đều được chứa trong cái không gian vô cùng to lớn.
Đây là có hơi ít?
Là nàng bị bần cùng che mắt, đối với số lượng tiền hoàn toàn không hiểu gì cả sao? Nàng cho rằng đống linh thạch trên mặt đất chính là tất cả những gì mà Long tiên sinh kiếm được trong lần đi ra ngoài này, nên vừa rồi mới có hơi lo lắng không biết có nuôi nổi con chim béo Manh Manh đang tuổi ăn tuổi lớn kia không.
Hiện tại.......
Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Long tiên sinh, nàng lần đầu tiên ý thức sâu sắc được:
Trong trí nhớ nàng, bé Long tiên sinh là bần cùng đau khổ, sau đó gặp được Long tiên sinh lớn thì lại đúng lúc thê thảm vô cùng, nhưng hắn đã từng là một thằng nhóc rồng vô cùng cường đại lại giàu có, thổ hào lại bá đạo.
Ngực vừa ngọt vừa chua xót.
Nhưng nàng cũng không phản đối hay cự tuyệt gì, đưa tay nhận lấy.
Môi Long tiên sinh hơi mím, "Thích không?"
Mục Loan Loan cười cong mắt, quơ quơ vòng tay trên cổ tay, "Thích lắm."
.......
Lúc buổi tối đi ngủ, có lẽ bởi vì thẹn thùng, hai người không dám ngủ chung một ổ chăn nữa, nhưng cũng có tiến triển một chút chính là bọn họ sẽ nói với nhau vài câu trước khi đi ngủ.
Mục Loan Loan nghe tiếng hít thở đều đều của Manh Manh ở bên tai, do dự một lát, nói, "Long tiên sinh, mấy ngày nữa ta muốn đi chợ."
Lúc trước đã quyết định ký hiệp ước mua bán với Tông thúc rồi, bên chỗ Cửu Khuynh cũng cần phải đi qua một lần, tuy rằng hiện giờ bọn họ đã không thiếu tiền nữa.
Anh rồng "Ừ" một tiếng, ngón tay thon dài gõ gõ trên tay cầm xe lăn, "Cùng đi đi."
Mục Loan Loan: "........"
Nàng có phải nghe lầm rồi không?
"Chàng," Mục Loan Loan hơi lo lắng, "Thương thế của chàng......"
Đôi mắt phượng hẹp dài của Long tiên sinh hẹp hơi rũ xuống đầy mị hoặc, bên môi ngậm một ý cười lạnh lùng, "Không sao."
Lần này hắn ra ngoài, tuy bị thương thực nghiêm trọng, nhưng cũng xem như trong họa có phúc, nguyền rủa trong cơ thể giảm bớt rất nhiều, Nguyên Hạch cũng đã thành công liên kết được miếng thứ sáu rồi.
Mục Loan Loan vô tình chạm vào vết sẹo trong lòng hắn, khi Nguyên Hạch liên kết các mảnh vỡ lại thành công hay thất bại đi nữa, nguyên hình của hắn so với hiện tại còn muốn thê thảm hơn rất nhiều.
Cho dù trong trạng thái hình người này, chỉ có đoạn sừng gãy và cái lỗ tai trọc hết một nửa là nhìn có vẻ hơi thê thương thôi, nhưng trong hình thái khác, mặc cho hắn che dấu như thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật: hắn đã là một con rồng tàn tật.
Mấy ngày nay, dưới sự hỗ trợ của một lượng lớn linh thạch và đan dược, thực lực của hắn cuối cùng cũng khôi phục gần đến trình độ lục giai, cho dù vẫn chưa thể chống lại Long tộc, nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng như trước kia.
Ánh đèn mỏng manh heo hắt trong ánh mắt hắn như rơi xuống tia sáng ấm áp sắc bén, ngũ quan hắn tương đối rõ nét, bên hốc mắt là một mảnh bóng ma mơ hồ, mí mắt hơi rũ xuống, lại làm như ngưng tụ sát ý như có như không.
Ít nhất, hắn có thể bảo hộ nàng chu toàn.
Chẳng sợ là rơi xuống vực sâu, hay chìm trong biển máu.
Trong lòng ấp ủ ý nghĩ này hồi lâu, hắn dần dần cũng tan đi hận ý trong đáy mắt ——
Sau khi trở thành quân thượng gần trăm năm, hắn đã quên mất cảm giác trái tim kịch liệt nhảy lên, vốn là kẻ độc hành cô tịch trong vực sâu sâu nhất, hắn tàn nhẫn bá đạo cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp cận.
Hắn không đến 30 tuổi đã đột phá thất giai, nhưng vẫn ngưng lại ở đó.
Có lẽ lúc này bại trận, chỉ vì để gặp được nàng.
Long tiên sinh lần đầu tiên cảm thấy, trả thù những tên Long tộc đã từng khinh nhục hắn, cười nhạo hắn cũng không quá quan trọng như vậy, thậm chí, hắn rốt cuộc là cái gì sinh vật cũng không quan trọng mấy.
Hắn đã gặp được nàng.
Trên mặt Long tiên sinh còn có chút ấn ký nguyền rủa nho nhỏ linh tinh, tóc dài rũ xuống, che đi một ít, nhìn vào trong mắt Mục Loan Loan lại như tích máu tươi nhè nhẹ tích, trong nháy mắt đó, hắn và thiếu niên Long tiên sinh bị nhốt ở lồ ng giam trong trí nhớ của nàng lại dị thường giống nhau.
Trong lòng Mục Loan Loan chua xót, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Long tiên sinh nhìn về phía nàng, biểu tình nhu hòa lại, đôi mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, môi vẫn còn mím, nhưng tại một khắc này giống như muôn vàn băng tuyết tan rã.
"Nàng nguyện ý đi cùng ta không?"
Hắn mất tự nhiên nói, vì không am hiểu lời âu yếm, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt cất giấu sự quyến luyến sâu sắc, theo hàng mi dài cong từng chút từng chút một tràn ra.
Long tiên sinh nói xong, ngượng ngùng nghiêng đầu qua, nhưng lại lấy hết can đảm vươn bàn tay to về phía nàng, muốn lấy cái chăn nhỏ khác của nàng.
Rõ ràng là một lão rồng già không biết đã gặp qua bao nhiêu mỹ nhân rồi, giờ phút này lại như một thiếu niên trẻ trâu cái nóng lòng muốn thể hiện trước mặt người mà mình thích, chỉ bức thiết hy vọng được nàng đồng ý lại có d*c vọng chiếm hữu vô cùng cố chấp.
Lúc trước những chuyện khí khái đã từng nghĩ tới, như là trước khi tất cả mọi chuyện ổn thoả sẽ không trêu chọc, động chạm đến nàng, mấy ý niệm đó đã mau chóng như bị cơn lũ bất ngờ lao nhanh qua mà cuốn đi hết, hắn hiện giờ chỉ còn lòng h@m muốn và tham lam xoá nhoà tất cả.
Nội tâm như vừa bị một cơn lũ quét qua, chỉ còn lưu lại ánh sáng của viên đá tình yêu óng ánh.
Hắn muốn mang nàng theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.