Chọc vào ai thì cũng đừng chọc Ôn Trạch Hoành.
Đây là một chân lý mà tôi có được từ khi xuyên sách đến nay.
Nhất là lúc nhìn anh đè một chàng trai xuống đất đánh đến chảy máu.
Tôi sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Bạo lực vậy…
Lỡ như ngày nào anh phát hiện ra tôi không phải là ánh trăng sáng mà anh sớm chiều chung đụng thì tôi nên làm gì đây?
Đến lúc đó người nằm dưới đất đổ máu sẽ là tôi…
Xuyên sách nguy hiểm, xuyên sách nguy hiểm quá!!
Nếu như xuyên vào một quyển tiểu thuyết tình cảm ngọt ngào thì còn đỡ.
Nhưng bây giờ tôi lại gặp trúng một nam chính bệnh kiều bị điên.
Nếu như tôi thật sự có một tình yêu oanh liệt, đến chết không đổi với nam chính thì cũng còn đỡ.
Nhưng bây giờ tôi lại chỉ là “ánh trăng sáng” có tiếng không có miếng thôi.
Nữ phụ số hai trong tiểu thuyết, nhân vật phản phản phản diện điển hình.
Kịch bản của tôi thì sao.
Chính là sau khi nữ chính cứu được nam chính mất mạng rồi mất tích, tôi mạo danh thay thế, không công mà hưởng lộc.
Nhưng nam chính cuối cùng sẽ yêu nữ chính, đồng thời biết được sự thật.
Mà tôi còn phải thúc đẩy cốt truyện phát triển nữa.
Không ngừng tìm đường chết, không ngừng châm ngòi thị phi, thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Cuối cùng rơi vào kết cục rất thảm.
Cứu mạng với, tôi quả thật sắp tủi thân chết rồi.
Hơn nữa tôi có thể khẳng định là tôi xuyên bằng cả thân xác, không chỉ có dung mạo giống như đúc, ngay cả vị trí nốt ruồi trên tay cũng không hề khác biệt.
Điều này có phải chứng tỏ, nếu như tôi chết đi ở thế giới này thì sẽ không thể quay về thế giới cũ nữa không?
Nghĩ đến điều này, tôi càng vô cùng đau buồn, khóc ròng.
Kết cục của nữ phụ số hai trong tiểu thuyết gốc thật sự thảm lắm!!
*
Vì có thể khiến cho mình sống sót bình an, tôi quyết định nỗ lực tác hợp cho nam nữ chính ở bên nhau, sớm ngày bước vào đại kết cục hoàn mỹ.
Đồng thời không thể làm theo cốt truyện tiểu thuyết được, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện không có tính người.
Nhất là kiểu gây bất lợi cho nữ chính.
Tôi muốn có quan hệ tốt với nữ chính.
Tôi muốn xem nữ chính là người thân.
Tôi muốn ôm chặt lấy đùi nữ chính.
Nhưng mà nữ chính ở đâu???
Tôi đoán hiện tại nam nữ chính vẫn chưa gặp nhau, vì nam chính vẫn còn thời gian rảnh để ý đến tôi.
Ôn Trạch Hoành buông cổ áo của chàng trai kia ra rồi đứng dậy, vẻ mặt u ám.
Nhất là khi nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay, trong đôi mắt sâu lướt qua chút lạnh lẽo.
Chàng trai ngã trên mặt đất ôm bụng, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau đớn, má sưng đỏ, khóe miệng mang theo vết máu, ho một cái là phun máu ra.
Ôn Trạch Hoành rũ mắt, căm ghét như đang nhìn rác thải, giọng nói khàn khàn.
“Điện thoại.”
Nghe vậy, chàng trai mặc kệ cơn đau toàn thân, vội vã lấy điện thoại ra từ túi quần, sau khi mở khóa thì đưa cho Ôn Trạch Hoành.
Giờ phút này, trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tất cả bạn học đều đứng nhìn ở xa xa.
Tôi cũng không ngoại lệ, không dám đến quá gần, nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Ôn Trạch Hoành lại không nhìn màn hình điện thoại, mà là đi thẳng về phía tôi.
Đám người xung quanh nhao nhao tản ra.
Ngay cả Bùi Khả Khả luôn túm lấy cánh tay tôi cũng nhanh chóng vung ra lùi lại.
Bởi vậy có thể thấy được — duyên bạn học của Ôn Trạch Hoành không tốt lắm…
Chờ đến lúc tôi kịp phản ứng thì anh đã đứng trước mặt tôi.
Ôn Trạch Hoành hơi nhíu mày, rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn tôi.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, tôi không thể không ngước nhìn anh.
Cho dù nhìn thêm bao nhiêu lần nữa, tôi vẫn sẽ bị vẻ ngoài xuất sắc của anh làm cho kinh ngạc.
Da Ôn Trạch Hoành trắng nõn, tóc mái trên trán hơi dài che khuất lông mày, bên dưới là đôi mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt.
Chiếc cúc áo đầu tiên của áo sơ mi đồng phục được cởi ra, mơ hồ để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Thì ra nam chính tiểu thuyết thật sự có thể đẹp trai đến mức câu hồn người ta.
Anh tùy ý ném điện thoại cho tôi, mà tôi thì vô thức nhận lấy, mờ mịt nhìn anh.
Sau đó anh hờ hững mở miệng: “Có não một chút.”
Giọng nói không lớn, nhưng do phòng học yên tĩnh quá, đến mức mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Tôi vẫn rất ngu ngơ, mờ mịt nhìn anh
Nhìn ánh mắt trong suốt này là biết chính là một sinh viên hiện đại ngu xuẩn.
Trời đất chứng giám, tôi chưa làm gì hết á!!
Sau khi Ôn Trạch Hoành nói xong thì đi lướt qua người tôi, ra khỏi phòng học.
Tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn điện thoại, hai giây sau mới phản ứng được, bừng tỉnh hiểu ra.
Tức giận đến mức đi qua đạp chàng trai ngã dưới đất thêm hai cái.
Hóa ra là tên bỉ ổi biến thái, chụp lén tôi trong thời gian dài, trong album ảnh toàn là hình của tôi.
Với lại mấy tấm mới nhất lại được chụp trong nhà vệ sinh.
Tên bỉ ổi biến thái này lén lút trốn trong khoang sát bên cạnh nhưng không có can đảm chụp từ dưới lên, chỉ là chụp từ trên cao xuống.
May là bộ phận riêng tư không bị chụp được.
Bùi Khả Khả tò mò đến gần, hỏi: “Thiển Thiển, sao vậy?”
Cô ấy ôm tôi, nhìn điện thoại rồi lập tức phản ứng được, chỉ vào chàng trai kêu to: “Aaaa biến thái quá!!”
Chúng tôi lập tức nói cho giáo viên biết sự việc, khăng khăng không hòa giải.
Nữ phụ số hai trong tiểu thuyết gốc có gia thế hiển hách, không hề bất ngờ, tên bỉ ổi biến thái đó chẳng mấy chốc đã bị trường đuổi học.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy, con người Ôn Trạch Hoành vẫn rất tốt.
*
Đây là tháng thứ ba sau khi tôi xuyên sách, thiết lập nhân vật dần dần sụp đổ.
Bùi Khả Khả đã sớm nổi lòng nghi ngờ, thường nói tính cách và thói quen của tôi đột nhiên thay đổi quá lớn.
Đối với việc này tôi chỉ ra sức bày tỏ “Không phải, không có, cậu nghĩ nhiều rồi”.
Cũng may là Bùi Khả Khả đã dần dần thuyết phục được chính mình rồi.
Bởi vì khi tôi xuyên qua, nữ phụ số hai đang nằm trong bệnh viện vì tai nạn giao thông.
Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng Bùi Khả Khả kiên định cho rằng, đầu óc tôi bị va chạm mà xảy ra vấn đề, đến mức bản tính được khai phá, dần dần phóng thích bản thân.
Tôi: “... Trông tớ giống như đầu óc có vấn đề à?”
Bùi Khả Khả suy tư một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Gần đây quả thật hơi giống.”
“... Ha ha.”
Không thể trách tôi, thật sự không thể trách tôi được.
Trong tiểu thuyết gốc, nữ phụ số hai Lâm Thiển là thiên kim nhà giàu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng yêu kiều.
Dù cho bản thân tràn đầy ý nghĩ xấu, hay ghen tị, tâm cơ cực nặng.
Nhưng ở trước mặt người khác, cô ấy vẫn mang hình tượng dịu dàng chu đáo, hồn nhiên ngây thơ.
Thiết lập nhân vật của Lâm Thiển quá ổn, giai đoạn trước và giữa tiểu thuyết không có ai cảm thấy cô ấy là cô gái xấu xa.
Cho nên tôi nghĩ cô ấy hoàn toàn không có bạn bè, chỉ là quan hệ ngoài mặt mà thôi.
Cô ấy không tin tưởng ai, căn bản sẽ không để lộ sự chân thực của chính mình ở trước mặt bất cứ ai.
Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, phát hiện ra tên của cô ấy và tôi giống nhau như đúc, tôi lại không có bao nhiêu cảm giác thay thế.
Bởi vì tính cách của tôi và cô ấy hoàn toàn khác nhau.
Lời cô ấy nói, việc cô ấy làm đều không phải là thứ tôi có thể làm ra, nói ra.
Thế nhưng chết ở chỗ, tôi lại cứ xuyên thành cô ấy.
Tôi có thể dịu dàng, điệu đà nói chuyện quá ba giây là đã có thể đi thắp nhang cầu nguyện rồi.
Cũng may Bùi Khả Khả là cô nàng ngốc nghếch, IQ không cao, bản tính không xấu, chỉ là luôn bị nữ phụ số hai lừa đi làm chuyện xấu thôi.
Tôi thích chơi với cô ấy, vì cô ấy sẽ không nghi ngờ thân phận của tôi, kiên trì tin tưởng chỉ là đầu óc tôi xảy ra chút vấn đề.
Tôi thật sự cảm tạ.
*
Làm thiên kim nhà giàu, có vô số yến tiệc chờ tôi đi tham dự.
Nhưng người cao quý như tôi, sao có thể đi dự hết được?
Bản tiểu thư đây đương nhiên phải nhìn xem người mời có xứng hay không.
… Khụ khụ, thật ra bình thường tôi đều sẽ từ chối, bởi vì sợ bị lòi đuôi.
Nhưng bữa tiệc tối nay thì không thể không đi, ngay cả bố mẹ thường không gặp mặt cũng gọi điện thoại tới, hỏi tôi chuẩn bị quà hay chưa.
Là bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của con trai nhà họ Hạ, Hạ Văn Hi.
Nhà họ Hạ và nhà tôi đã duy trì mối quan hệ thương nghiệp lâu dài, lẽ ra nên nể mặt đi dự tiệc.
Tôi đổi sang chiếc váy dài mà Bùi Khả Khả chọn cho tôi, tinh xảo đến mức nhìn một cái là có cảm giác kim tiền.
Chiếc váy rất tôn dáng người, lộ ra xương quai xanh và phần cổ dài tinh xảo, tóc dài từ giữa đến đuôi được uốn thành gợn sóng xõa trên vai, da trắng đến mức phát sáng.
Tôi nhìn người trong gương, làm ra vẻ mà đỡ trán thở dài.
“Muốn tự mình hôn mình một cái quá, sao có thể đẹp như thế này.”
Bùi Khả Khả: “...”
Tôi ôm vai cô ấy, mắt la mày lém: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ có đẹp trai không?”
Bùi Khả Khả phối hợp mà nở nụ cười, sau đó nói một câu khiến tôi im miệng.
“Không đẹp trai bằng chồng chưa cưới của cậu.”
… Má.
Suýt thì quên mất, tôi có chồng chưa cưới.
Không sai, chính là anh nam chính trong tiểu thuyết gốc đang ở trước mặt, Ôn Trạch Hoành.
Các chị em ơi, tôi thật sự bị phá lớp phòng ngự rồi.
Có một người chồng chưa cưới quá đẹp trai thì có ích gì?
Anh là nam chính tôi là nữ phụ, chúng tôi trời sinh bát tự không hợp, từ trường đẩy nhau.
Tôi không thể vì đàn ông mà bỏ mạng được.
Nhưng tôi cũng không có cách nào thanh tâm quả dục.
Nhất là khi đứng trong sảnh tiệc, nhìn thấy các chàng trai mặc âu phục cao cấp, dáng người thon dài, đang cười nói vui vẻ.
Nước mắt của tôi không tự chủ được mà chảy xuống từ khóe miệng, muốn dụ dỗ một anh quá đi…
Không biết Bùi Khả Khả đã chạy đi đâu rồi, một mình tôi bưng ly sâm panh đi khắp nơi, biểu hiện ra dáng vẻ đang tìm người.
Không thể dừng lại được, sợ bị người ta bắt chuyện.
Đột nhiên, đám người xôn xao, mọi người cùng nhìn về một hướng.
Tôi cũng tò mò nhìn qua, đột nhiên ngơ ngẩn.
Là Ôn Trạch Hoành đi vào.
Mọi người đều ăn mặc trang trọng dự tiệc, mà anh thì mặc một chiếc hoodie có mũ màu đen, thoải mái đến mức giống như về nhà, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Ngược lại giống như học sinh cấp 3 cáu kỉnh khi ngủ dậy.
Nhưng anh vẫn đẹp trai, đẹp đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Cậu chủ nhỏ này đi thẳng đến ghế sô pha, sau khi đặt mông ngồi xuống thì bắt chéo chân lên xem điện thoại.
Không ai dám tiến lên quấy rầy.
Chẳng mấy chốc, nhân vật chính của bữa tiệc, Hạ Văn Hi đã mang theo vẻ vui mừng xuất hiện bên cạnh anh, quan hệ của hai người cũng không tồi, sắc mặt Ôn Trạch Hoành dịu đi.
Anh tùy ý lấy ra một chùm chìa khóa trong túi ném cho Hạ Văn Hi.
Sau khi Hạ Văn Hi nhìn thấy rõ logo khắc trên chìa khóa thì ánh mắt sáng lên, làm quá muốn đưa tay ôm anh.
Ôn Trạch Hoành nhanh chóng tránh về phía sau, kéo dài khoảng cách, vẻ mặt ghét bỏ.
Cho dù bị từ chối, Hạ Văn Hi cũng không xấu hổ chút nào, nhìn chìa khóa không kiềm chế được nụ cười, hưng phấn nói câu gì đó, sau đó thì bước nhanh ra ngoài.
Đó có lẽ là một chiếc xe thể thao có giá trị không nhỏ.
Trong lòng tôi cảm thán đời sống của mấy cậu chủ thật xa hoa lãng phí, sau đó xoay người muốn tiếp tục tìm Bùi Khả Khả, mấy cô gái đi về phía tôi từ hướng đối diện.
Cô gái đi đầu trang điểm tinh xảo, khóe miệng cong lên nhưng ánh mắt lại không thân thiện, cô ta chào tôi một tiếng.
Trong lòng tôi lộp bộp, cảm thấy không ổn, gật đầu đáp lại bằng nụ cười rồi muốn chạy đi.
Đi chưa được mấy bước, quả nhiên đã bị gọi lại.
Hạ Uyển Uyển đưa tay kéo cánh tay tôi lại, giả bộ thân mật nói: “Thiển Thiển một mình cô chắc chán lắm nhỉ, chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
Tôi nói dối không ngượng mồm, mắt cũng không chớp, mở miệng là nói: “Thật sự xin lỗi, tôi phải đi đưa giấy cho Bùi Khả Khả, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh đợi tôi, hôm khác chúng ta nói chuyện nha.”
Hạ Uyển Uyển sửng sốt, cười thành tiếng, không chút lưu tình mà vạch trần tôi: “Hả? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy cô ấy đang ở cùng anh hai tôi mà, sao lại ở nhà vệ sinh đợi cô chứ?”
“Không phải là Thiển Thiển cô không muốn chơi với chúng tôi chứ?”
“...” Bùi Khả Khả à cậu hay lắm, bỏ tớ lại đi tìm đàn ông đúng không.
Tôi ra vẻ vô tội, vô cùng xấu hổ mà còn ráng chống đỡ phản bác: “Đương nhiên là không phải rồi, không ngờ Bùi Khả Khả còn trêu tôi nữa… Có thể là anh hai cô đi đưa giấy cho cô ấy rồi…”
Hạ Uyển Uyển kéo tay tôi, không dừng lại mà đi về phía trước, mãi đến khi chúng tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh Ôn Trạch Hoành.
Anh không nhìn chúng tôi, vẫn luôn xem điện thoại.
Tôi không biết Hạ Uyển Uyển có mục đích gì.
Ngay cả tình tiết của tiểu thuyết tôi cũng không nhớ rõ lắm, ấn tượng về cô ta càng trống trơn.
Chỉ là mấy tháng nay, lần nào cô ta xuất hiện cũng khiến tôi cảm thấy không tốt lắm, Bùi Khả Khả cũng cực kỳ không thích cô ta.
Tôi to gan đoán mò.
Nhất định là Hạ Uyển Uyển thích Ôn Trạch Hoành.
Sau đó Hạ Uyển Uyển mở miệng nói: “Thiển Thiển à, tôi thật sự hâm mộ cô đó, là thanh mai trúc mã với Ôn Trạch Hoành, mấy năm nữa là kết hôn nhỉ? Hạnh phúc thật đó.”
Sau không làm theo kịch bản vậy?
Tôi bỗng chốc không biết tiếp lời thế nào, vô thức nhìn Ôn Trạch Hoành, anh không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.
“Hai người nhất định phải ở bên nhau thật hạnh phúc đó.”
“...” Cái này thì cô phải xem xem nữ chính có đồng ý không đã.
Tôi hơi bối rối, chỉ có thể duy trì nụ cười mỉm, không nói một lời.
Cô ta tự mình nói một hồi, bỗng nhiên lại đề nghị bảo tôi đi đánh dương cầm.
“Mọi người đều biết cô chơi dương cầm tốt đến mức nào, hôm nay lại là sinh nhật của anh nhỏ nhà tôi, Thiển Thiển, cô nhất định không được từ chối đó.”
Nhưng mà đừng nói đến đánh đàn, ngay cả sờ vào đàn tôi cũng chưa từng sờ qua.
Với lại, nhắc đến dương cầm trước mặt Ôn Trạch Hoành, tâm tư của Hạ Uyển Uyển này thật là…
Ai mà không biết Ôn Trạch Hoành ghét dương cầm nhất? Còn dám nhắc đến trước mặt anh nữa.
Nhưng mà đúng lúc, tôi có thể dựa vào đó mà từ chối cô ta.
Tôi cố ý nhìn Ôn Trạch Hoành một cái, sau đó lắc đầu nói để lần sau.
Hạ Uyển Uyển lại không buông tha, kéo tôi đứng dậy: “Đàn một bài thôi.”
“Thôi thôi…”
Tôi làm thế nào cũng không thoát khỏi tay cô ta được, bị kéo đi thẳng về phía trước.
Đám quý cô các cô bình thường còn đi tập thể dục nữa hả?
Sao khỏe thế.
Chẳng mấy chốc, một chiếc đàn dương cầm màu trắng đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng may mà có người đã giữ lấy cổ tay tôi từ phía sau, Hạ Uyển Uyển bị ép dừng lại.
Ôn Trạch Hoành không kiên nhẫn mà nhìn cô ta, lạnh lùng lên tiếng: “Buông ra.”
Hạ Uyển Uyển ngẩn người, không cam lòng mà buông tay ra, vẻ mặt không kiềm chế được, cô ta gượng cười nói: “Ngay cả một khúc nhạc mà anh Ôn cũng không nỡ để vợ chưa cưới đàn sao?”
Ôn Trạch Hoành nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Mọi người bị cảnh này thu hút, đồng loạt im lặng nhìn qua.
Tôi nuốt nước bọt, ánh mắt chuyển từ cổ tay bị túm lại sang bên mặt của Ôn Trạch Hoành.
Gò má anh tinh xảo, đẹp đến mức trái tim tôi nhảy ầm ầm.
Trong bữa tiệc của nhà họ Hạ, Ôn Trạch Hoành lại không hề nể mặt Hạ Uyển Uyển, tùy ý nói: “Liên quan gì đến cô.”
Sắc mặt Hạ Uyển Uyển đột nhiên tối đi, đủ mọi màu sắc, rực rỡ sắc màu, lại không dám nói thêm câu nào nữa.
Mọi người hít sâu một hơi, nhưng chỉ âm thầm chế giễu Hạ Uyển Uyển tự mình tìm đường chết, cứ phải chạm vào điều cấm kỵ của Ôn Trạch Hoành.
Mà tôi thì bị Ôn Trạch Hoành kéo ra khỏi sảnh tiệc.
Lúc cửa đóng tay, anh cũng buông bàn tay đang kéo tôi.
Không nhìn tôi thêm một cái, Ôn Trạch Hoành tự mình rời đi.
Tôi xách váy, sửng sốt nhìn bóng lưng thon dài thẳng tắp của anh.
Từ đáy lòng sinh ra sự ngưỡng mộ.
Nam chính tiểu thuyết, không nể nang ai, thật là đỉnh.
Còn đẹp trai như thế, ai mà đỡ cho được.