Cho dù tôi hỏi thế nào, Bùi Khả Khả cũng không tiết lộ chuyện của cô ấy và anh hai nhà họ Hạ.
Cô ấy càng không nói thì tôi càng tò mò, trong đầu lại không nhớ ra nổi chút tình tiết tiểu thuyết nào.
Đáng ghét, nếu biết trước sẽ xuyên đến thì tôi đã chép tay tiểu thuyết gốc mười lần rồi.
Bùi Khả Khả thấy tôi quấn chặt lấy thì lập tức vội vã nói sang chuyện khác.
“Lại nói, cậu thật sự phải dọn đến nhà của Ôn Trạch Hoành sao?”
Nhắc tới việc này, thoáng cái tôi không cười được nữa, mặt như tro tàn.
Bố mẹ nhà họ Lâm định ra nước ngoài ở một khoảng thời gian, xử lý công việc của công ty chi nhánh nước ngoài.
Nhưng bọn họ lại lo lắng tôi sống một mình ở trong nước, thế là vỗ đùi quyết định vứt tôi đến nhà họ Ôn.
Hai nhà thân nhau mấy đời, trong tiểu thuyết gốc, trưởng bối nhà họ Ôn cũng rất thích Lâm Thiển, không nói hai lời đã đồng ý ngay, cực kỳ chào đón tôi đến ở.
Huống chi, hiện tại tôi còn là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Ôn Trạch Hoành.
Mọi chuyện càng thêm hợp lẽ, tôi hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Tôi nhắm mắt lại: “Thật sự là đòi mạng tớ mà.”
Bùi Khả Khả vỗ vai tôi, an ủi nói: “Gần vua được ban lộc, tóm chặt lấy trái tim anh ta!”
… Sau đó sau khi nữ chính ra sân thì tớ là người đầu tiên bị chém thôi.
Tôi nghĩ xem có phải mình đã xem trúng tiểu thuyết lậu hay không? Tôi còn nhớ nam chính và nữ phụ không hề có tình tiết sống chung mà.
Hay là sự xuất hiện của tôi đã khiến cốt truyện gốc lệch ra khỏi quỹ đạo?
Tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng, như cái xác không hồn mang theo hành lý đến nhà họ Ôn.
Nhà Ôn Trạch Hoành thật là giàu có, biệt thự ở vùng ngoại ô, diện tích lớn, môi trường tốt, phong cách biệt thự xa hoa lại không có vẻ dung tục, cổ điển lịch sự tao nhã.
Thật sự chụp chỗ nào cũng có hình.
Nghĩ đến sau này tôi sẽ ở trong căn nhà như vậy, trái tim tổn thương cũng được an ủi đôi chút.
Nhưng mà không ngờ tôi chỉ ăn bữa cơm thôi là đã đi rồi.
??? Nè, tôi đã mang cả hành lý tới rồi mà.
Tôi ngồi trên chiếc Bentley dài, nhớ đến lời mà mẹ kế của Ôn Trạch Hoành nói ban nãy, đau đớn đến mức che mặt.
Chẳng trách vừa rồi lúc ăn cơm Ôn Trạch Hoành cũng không ở đó, thì ra là anh ở một mình trong thành phố.
Lấy danh nghĩa là đi học và ra ngoài cho tiện, trên thực tế là bởi vì anh không muốn ở cùng với mẹ kế.
Anh không muốn có bất cứ ai quấy rầy anh, anh chỉ muốn ở một mình thôi.
Ôn Trạch Hoành là cậu chủ nhỏ duy nhất của nhà họ Ôn, là cành vàng lá ngọc, được xem như châu báu.
Cho dù ở một mình thì cũng ở trong biệt thự vô cùng xa xỉ của khu nhà giàu.
Tài xế giúp tôi kéo hành lý vào trong biệt thự, có một dì vội vàng dẫn anh ta đi đến phòng cất đồ.
Còn có một dì cười hiền lành, ôn hòa nói với tôi bọn họ là bảo mẫu của nơi này, phụ trách ba bữa cơm và quét dọn vệ sinh, không ở lại đây, hoàn thành công việc là rời đi.
Hai dì một người họ Lan, một người họ Đàm, tuổi tác cũng khoảng chừng bốn mươi.
Dì Lan nói, cậu chủ đang ngủ trong phòng, bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối nhưng mà đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi.
Dựa theo quy tắc, bây giờ các dì nhất định phải rời đi.
Có điều hai dì lại lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Dì Đàm nói: “Cậu chủ thích ngủ, lúc nào cũng ăn cơm không đúng giờ, cô Lâm có thể khuyên nhủ cậu chủ, cơm nước xong xuôi rồi ngủ tiếp.”
Tôi hiểu rất rõ tính cách của Ôn Trạch Hoành, anh thích ở một mình, cho nên bảo các bảo mẫu rời đi sau khi làm việc xong là cách làm việc của anh.
Nhưng mà lại ngủ đến mức không ăn cơm luôn hả?
Tôi không thể hiểu được.
Nhưng mà tôi cũng nở nụ cười nói: “Được, cháu sẽ gọi anh ấy ăn cơm sớm một chút, nếu đồ ăn nguội thì cháu sẽ hâm nóng giúp.”
Mới là lạ đó, tôi hoàn toàn không dám gọi đâu.
Đợi sau khi các dì đi, tôi đi loanh quanh trong biệt thự.
Phong cách trang trí thiên về giản lược, sạch sẽ lạnh lùng, rất phù hợp với khí chất của chủ nhân.
*
Ngồi trong phòng khách nhàm chán quá, tôi không nhịn được mà bắt đầu chơi game.
Có tiền tốt thật đó, muốn nạp bao nhiêu vàng thì nạp.
Nhưng sau khi chơi hai ván, tôi dần trở nên mờ mịt.
Đã nạp nhiều tiền như vậy rồi, sao còn ghép đồng đội lung tung cho tôi vậy?
Liên Quân à mi bị gì vậy???
Sau khi chơi thêm hai ván, tâm thái đã sụp đổ đến mức không cứu vãn được nữa.
Ha ha, đồng đội này gà đến mức có thể lấy đi cho Ôn Trạch Hoành ăn với cơm luôn rồi.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà mở mic kêu gào.
“Thật sự là mười cái máy xúc đất cũng không xúc ra được cái hố như mấy người đâu!!”
“Người đi rừng kia kêu cái gì mà kêu, cậu thật sự lợi hại như cậu nói thì cậu còn có thể ghép đôi được với tôi à?”
“AD kia cậu cứ trốn sau lưng support là để tìm kiếm cảm giác của người mẹ sao? Không đẩy tháp đi mà chờ nó tự nổ hả?”
“Đường trên cậu không tới tham gia combat tổng là vì sợ năm người tụ lại sẽ lây covid à?”
Cuối cùng tôi giành được MVP, thua một cách vẻ vang.
Tôi tức giận đến mức viêm họng.
Tôi đưa tay muốn cầm ly nước uống, ngẩng đầu một cái thì trông thấy một bóng người đứng cách đó không xa, tôi sợ tới mức hét lên.
Ôn Trạch Hoành mặc áo thun cotton, cổ áo hơi lệch, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc hơi lộn xộn nhưng cũng mang theo cảm giác đẹp đẽ.
Nếu như khuôn mặt đẹp trai đó của anh không mang theo vẻ trầm lặng đáng sợ thì đối với tôi sẽ tốt hơn.
Anh lạnh lùng nhìn tôi, giống như bị xúc phạm.
Hồi lâu sau, anh lạnh giọng đặt câu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi trừng lớn hai mắt, hít sâu một hơi, có cảm giác sắp chết đến nơi.
Tôi… không ai nói cho anh biết là tôi sẽ chuyển đến sao?
Vậy thì với cái tính xấu này, có khi nào anh ném tôi ra ngoài vào lúc nửa đêm không?
Hồi lâu sau, tôi lắp bắp, nói lời trước đá lời sau, nói rõ với Ôn Trạch Hoành về ý đồ đến.
Anh thật sự rất đẹp trai, nhưng mà cũng rất hung dữ.
Tim tôi đập rất nhanh, thoáng cái đã mất đi năng lực sắp xếp ngôn ngữ.
Sau khi Ôn Trạch Hoành nghe xong thì nhíu mày, đột nhiên hỏi tôi: “Cô sợ tôi lắm à?”
Tôi ngơ ngẩn, không ngờ rằng anh lại hỏi như vậy.
Nhưng mà cơ thể vô cùng thành thật, ngơ ngác gật đầu.
Thoáng cái tôi đã quên mất bây giờ thân phận của tôi là thanh mai của anh.
Ôn Trạch Hoành mím môi, nói ra câu dài nhất mà tôi từng nghe anh nói.
“Lúc cô chơi game lá gan cũng không nhỏ.”
“...”
Anh hai ơi, chuyện này có thể giống được sao?
Đồng đội bị tôi mắng nhưng không thể đến trước mặt tôi chém tôi đâu.
Nhưng anh hai ơi, anh thì có thể đó.
Tôi tiếc mạng lắm.
Nếu như tôi nhớ không nhầm, Ôn Trạch Hoành mắc chứng dễ cáu, ngoại trừ người nhà anh ra thì không ai biết được, chuyện này được giấu rất kín.
Làm nam chính tiểu thuyết, có chút bệnh là chuyện không thể bình thường hơn.
Chỉ có nữ chính mới có thể trị được cho nam chính.
Khóe miệng co giật mấy lần, tôi chỉ có thể cười ha ha.
“Ha ha ha Ôn Trạch Hoành, anh có cảm thấy chúng ta ở cùng nhau có chút không thích hợp không? Thật ra tôi cũng thấy vậy, dù sao —”
Còn chưa nói hết lời thì đã bị Ôn Trạch Hoành cắt ngang.
“Không đâu.”
“Hả…”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh đút hai tay vào túi, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, tiếp tục mở miệng nói.
“Suy cho cùng thì không phải cô đã phí hết tâm tư để đính hôn với tôi sao?”
Tôi thật sự ngồi không yên được nữa, thoáng cái bật dậy khỏi ghế sô pha, há mồm nhưng lại không nói ra được câu phản bác.
Anh không nói sai câu nào cả.
Ôn Trạch Hoành nhìn tôi chăm chú, nhưng vẻ mặt của tôi chỉ có luống cuống, mấy giây sau, anh không nhìn tôi nữa, xoay người đi về phía bàn ăn.
Tôi nhớ đến lời dì dặn dò, thế là vừa đi theo sau vừa nói.
“Đồ ăn đã nguội rồi, tôi hâm nóng giúp anh nhé.”
Cho dù như thế nào thì cũng lấy độ thiện cảm trước đã, tránh cho sau này tôi chết quá thảm.
Anh đã ngồi vào trước bàn ăn, nghe vậy thì không nói gì, khoanh tay nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, bưng đồ ăn đi về phía phòng bếp.
Đợi đến khi hâm nóng đồ ăn xong thì mới chợt nhớ ra.
Nguyên chủ là đại tiểu thư mười ngón tay không đụng nước.
Không xong rồi, liệu có bị lộ tẩy không?
May mà Ôn Trạch Hoành không biểu hiện ra sự khác thường, yên lặng ăn cơm xong rồi về phòng.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thấy thời gian còn sớm, tôi lựa chọn tin tưởng Liên Quân lần nữa, kích động đi solo.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi đã chơi liền mười ván.
Một thắng chín thua.
Tay tôi run run, tức giận đến nổi nhấn xóa game.
Tiền của chị đây không phải chỉ là tiền thôi sao, uổng công nạp thôi.