Trước đó không lâu Bùi Cảnh mới từ nước ngoài trở về, anh ấy đã làm sinh viên ra nước ngoài trao đổi một năm.
Chẳng trách tôi mãi chưa gặp qua anh ấy.
Bùi Cảnh tao nhã lễ độ, dịu dàng chu đáo, là kiểu tôi thích.
Nhưng bây giờ trong đầu tôi toàn là Ôn Trạch Hoành.
Thật là đòi mạng mà.
Tôi sẽ không động lòng thật chứ?
Buổi tối, tôi và Bùi Khả Khả ngủ với nhau, cô ấy ôm tôi, hỏi: “Thiển Thiển, rốt cuộc sao cậu lại làm như thế?”
Trước kia tôi cố gắng đến gần Ôn Trạch Hoành như thế nào, cô ấy biết rất rõ.
Tôi nhắm mắt lại, nói lời trái với lương tâm: “Tớ ở chung với anh ấy càng lâu thì càng cảm thấy tớ và anh ấy không hợp.”
Bùi Khả Khả suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: “Thiển Thiển, tớ phát hiện ra cậu thật sự thay đổi nhiều lắm…”
Trái tim tôi siết lại, nghe thấy cô ấy nói tiếp.
“Nhưng mà cậu bây giờ tốt hơn trước kia, cậu giống như đã tìm được cách thức để sống vui vẻ hơn, trước kia cậu luôn suy nghĩ rất nhiều.”
Tôi chỉ là nỗ lực từ chối tất cả những việc khiến tôi không vui, sợ đối mặt nên dứt khoát nghĩ cách trốn tránh.
Nếu như là nữ phụ Lâm Thiển trước kia, cô ta sẽ xử lý việc khó giải quyết một cách thật xinh đẹp, cô ta xấu xa nhưng đồng thời cũng ưu tú như vậy.
Cho nên mới không cam lòng chuyện người mình luôn muốn có được bị nữ chính có được một cách dễ dàng.
“Cậu bây giờ, ngược lại rất hợp với Ôn Trạch Hoành.”
Tôi ngẩn người, cầm lấy tay Bùi Khả Khả trong bóng tối, cô ấy là người rất tốt với tôi ở thế giới này, dù tôi không có cách nào nói thật với cô ấy, tôi chỉ có thể cố gắng đối đãi với cô ấy thật lòng.
Tôi hỏi: “Vì sao?”
“Cậu không phát hiện ra là cậu đã bước vào trái tim anh ta rồi sao?”
“Ôn Trạch Hoành đối với ai cũng lạnh lùng như vậy, cho dù tất cả chúng ta đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ thì cũng không có ai là anh ta thật sự để ý đến.”
“Nhưng bây giờ mỗi lần đi ra ngoài chơi, chỉ có cậu thì anh ta mới đến, ngay cả hôm nay cũng là cho rằng cậu ở đó nên anh ta mới đến.”
“Hơn nữa không phải từ nhỏ là Ôn Trạch Hoành đã bắt đầu sống một mình rồi sao? Anh ta lại bằng lòng ở cùng cậu lâu như vậy.”
“Lần trước nhớ đã nhắc đến một cái túi không dễ gì mới mua được, lúc khoe khoang thì đúng lúc bị Ôn Trạch Hoành nghe thấy, tớ chỉ nói một câu là con gái đều thích, không phải hôm sau cậu đã nhận được cái túi đó sao?”
“Còn có sợi dây chuyền cậu đang đeo nữa, là do Ôn Trạch Hoành nhờ Hạ Văn Hi lấy với giá siêu cao ở buổi đấu giá đó!! Hôm nay tớ mới biết nó bao nhiêu tiền, Hạ Văn Hi lén tiết lộ đó.”
Tôi sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, tên của nó là Biển Cạn (Thiển Hải).
Lúc đó Ôn Trạch Hoành tùy ý vứt cho tôi, nói không thích thì ném đi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, sợi dây chuyền này tinh xảo xinh đẹp, ở giữa khảm một viên đá quý màu lam nhạt.
Khi nghe được hai chữ giá cao từ miệng của cô chủ nhà giàu có, tôi không khỏi nuốt nước bọt, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Chín triệu.” (Hơn 30 tỷ)
“Móa nó!!”
Tôi kinh ngạc đến mức văng quốc túy, nhớ lại vẻ mặt nhẹ như mây gió, câu nói nhẹ tựa lông hồng “Không thích thì ném đi” của Ôn Trạch Hoành vào lúc đó.
… Không hổ là, cậu chủ nhà giàu.
Bùi Khả Khả nói tiếp: “Có thể là vì trong tên sợi dây chuyền này có tên của cậu, cho nên Ôn Trạch Hoành mới bảo Hạ Văn Hi nhất định phải lấy được.”
“...”
“Hai cậu hợp nhau là bởi vì, anh ta đã khép kín mình trong thời gian dài lại sẵn lòng mở lòng với cậu, cậu hoạt bát tươi đẹp như vậy, có thể chữa trị cho người có bóng ma tuổi thơ như anh ta.”
Tôi không nói tiếp nữa, Bùi Khả Khả cũng trở nên yên tĩnh, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đầu óc của tôi rất loạn, cái gì cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Trái tim vốn đã không kiên định, vì lời nói của Bùi Khả Khả mà bắt đầu dao động điên cuồng.
Từng khoảnh khắc tôi và Ôn Trạch Hoành chung đụng càng không ngừng hiện lên trong đầu.
Hai giờ sáng, tôi vẫn chưa ngủ, một mình chậm rãi xuống giường, bên giường để nạng, tôi rón rén đi ra ngoài.
Vẫn chưa đủ thông thạo, nhiều lần gần ngã, tôi rất cố gắng kiểm soát thăng bằng.
Vừa ngồi xuống ghế sô pha thì điện thoại vang lên.
Lại là Ôn Trạch Hoành.
Do dự mấy giây, tôi nhấn nút bắt máy, nghe thấy Ôn Trạch Hoành nói giọng rất chảnh.
“Lâm Thiển, bản thiếu gia cho em thêm một cơ hội, ra đây.”
… Tên ngốc này, chảnh gì chứ, rõ ràng là ngay cả giọng điệu cũng đang run rẩy mà.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của tôi trắng bệch, tôi không lên tiếng.
Ôn Trạch Hoành đợi một hồi, cuối cùng thở dài thành tiếng, nhận thua với tôi: “Lâm Thiển, tôi muốn gặp em…”
“...”
“Có phải em giận không? Tôi xin lỗi, cho dù là chuyện gì thì tôi cũng xin lỗi em, em đừng dọn đi được không?”
“Buổi chiều hôm nay là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ tốt cho em, làm thế nào em mới có thể hả giận? Ăn miếng trả miếng à? Nếu em muốn thì tôi có thể —”
“Ôn Trạch Hoành có phải anh ngốc không.” Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Nào có ai tự làm hại mình chứ.”
Anh im lặng trong phút chốc, nói: “Nếu như em có thể hả giận.”
Tôi im lặng hồi lâu rồi đầu hàng: “Anh đến cửa đi, tôi mở cửa cho anh.”
“Được.” Anh lập tức đồng ý, giống như sợ một giây sau tôi sẽ đổi ý.
Tôi vừa mở cửa, còn chưa thấy rõ khuôn mặt Ôn Trạch Hoành thì đã bị anh nhấn đầu ôm vào lòng.
Nhịp tim nhanh đến mức sắp ngạt thở.
Nơi chóp mũi ngoại trừ mùi của anh thì còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Hóa ra là uống rượu à.
Chẳng trách lại khác thường như vậy, lại chủ động tới tìm tôi, lại nói một tràng dài.
Có điều hành vi uống rượu của Ôn Trạch Hoành cũng khác thường, anh chưa bao giờ uống rượu.
Ôn Trạch Hoành buông tay ra, dáng vẻ bình tĩnh, giống như không hề say chút nào, đối mặt một lát, anh vững vàng ôm tôi lên.
Tôi bị ôm ngồi ở ghế phụ, sau khi anh lên xe thì cúi người thắt dây an toàn cho tôi.
Hai giờ sáng, xung quanh yên tĩnh im ắng, cả mảng tối om.
Bàn tay Ôn Trạch Hoành trắng nõn thon dài, đặt lên vô lăng gõ gõ, phá vỡ sự yên tĩnh: “Lâm Thiển, không phải em không biết.”
“Tôi thích em.”
Ba chữ được anh nói ra một cách dễ dàng, dù tôi đã sớm đoán được thì cũng không nhịn được, tim đập mạnh một cái, chậm chạp nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Ánh mắt Ôn Trạch Hoành âm u, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không hỏi em thấy thế nào, tôi sao cũng được.”
Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, anh nói là anh sao cũng được hả?
“Vì em chỉ có thể ở bên cạnh tôi thôi.”
“Lâm Thiển, em không có lựa chọn khác.”
Ôn Trạch Hoành thì tôi chăm chú, đôi mắt sâu, vẻ ngoài ưu việt, tựa như có năng lực hút hồn người ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình, dáng vẻ bây giờ của anh mới giống như nam chính bệnh kiều điên cuồng trong tiểu thuyết gốc.
Cậu chủ nhỏ ngoài lạnh trong nóng cuối cùng cũng xem hiểu kịch bản rồi sao?
Nhưng vì sao lại thích tôi?
Rốt cuộc anh có thật lòng không.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác: “Ôn Trạch Hoành, anh uống say rồi.”
Vừa dứt lời, Ôn Trạch Hoành cúi người tới gần tôi, hơi thở anh vây quanh tôi.
Anh đưa tay bóp cằm tôi, nâng lên, ép tôi nhìn anh.
“Tôi không say.”
“Lâm Thiển, đừng để tôi phát hiện ra người khác chạm vào em nữa, em có biết em là vợ chưa cưới của tôi không?”
Khoảng cách giữa tôi và Ôn Trạch Hoành gần đến mức hơi thở đan xen, bầu không khí ái muội tràn đầy trong không gian nhỏ hẹp, tim đập thình thịch.
“Tôi biết, nhưng tôi không phải là nữ chính trong đời anh.”
Ôn Trạch Hoành khẽ cau mày: “Em đang nói gì vậy?”
Anh dùng một tay là đã dễ dàng bắt lấy hai cổ tay của tôi đè lên phía trên, sau đó dùng một tay mơn trớn khuôn mặt tôi, từ lông mày hướng xuống dưới, chậm rãi sờ đến môi.
Tôi không có cách nào tránh được sự trói buộc, không ngừng giãy giụa, Ôn Trạch Hoành thấp giọng uy hiếp: “Còn cử động nữa là tôi sẽ hôn đấy.”
Tôi lập tức từ bỏ chống cự, mím môi thật chặt, cảnh giác nhìn anh.
Sau đó Ôn Trạch Hoành nâng khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng hôn, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Tôi lập tức trợn to mắt: “Anh anh anh anh anh anh anh nói lời không giữ lời!”
“Tôi đâu có nói em không động thì sẽ không hôn.”
“...”
“Đã hôn rồi thì hôn thêm mấy cái đi.”
Anh cúi đầu, lại hôn lên môi tôi, từng cái từng cái một.
Tay hoàn toàn bị khống chế, nhưng giờ phút này tôi quả thật không có ý giãy giụa, cả người đều ngây ra.
Ôn Trạch Hoành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của tôi, hồi lâu, anh nhẹ nhàng cười thành tiếng, giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “Em nhất định phải trợn to mắt như thế à?”
Tôi không nói ra được câu nào, đầu trống rỗng, chỉ có trái tim đập loạn điên cuồng đang nhắc nhở rằng tôi còn sống.
“Là em.” Ôn Trạch Hoành đột nhiên nói một câu không đâu vào đâu: “Tôi nói là em thì chính là em.”
Lúc này phản ứng của tôi đã nhanh hơn một chút, thoáng cái đã hiểu ra anh đang nói gì, suy nghĩ một lúc, tôi thở dài, quyết định chấp nhận số phận.
Lần này, cứ để tôi nghe theo trái tim đi.
Cho nên tôi nhắm mắt lại.
Ôn Trạch Hoành buông cổ tay tôi ra, một tay đè sau gáy tôi lại, một tay nâng cằm tôi lên, nụ hôn mang theo dục vọng chiếm hữu dày đặc rơi xuống, nhưng anh đang mơ hồ kiềm chế chính mình, cố gắng trở nên dịu dàng.
— “Tôi không phải là nữ chính của đời anh.”
— “Là em, tôi nói là em thì chính là em.”