*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như đã hứa hoàn bộ kia sẽ ra ngay 10 chương bộ này^^
"Làm sao bây giờ? Sẽ gây ra mạng người!"
"Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi. Không trốn là tốt rồi, mau trở về, chúng ta mau trở về!"
"Trình Hoan, mẹ nó anh chính là phế vật! Tiểu thiếu gia nhà giàu cái gì, em trai tôi bị anh hại chết rồi!"
Một khắc ồn ào huyên náo không ngừng truyền vào tai Trình Hoan, tiếng khóc tê tâm phế liệt lộ ra tuyệt vọng và bàng hoàng cơ hồ muốn xé nát trái tim người khác rồi mới nhào nát.
Trình Hoan bị người đẩy đẩy, sau lưng nặng nề dựa vào vách tường, đau đớn kịch liệt khiến cậu sặc ho vài tiếng. Tiếp theo cậu mở mắt ra, lại chỉ thấy trên mặt đất cách đó không xa có một thiếu niên sắc mặt xanh trắng đang thở dốc kịch liệt.
Suy tim cấp tính, phải được cấp cứu ngay lập tức!
Trình Hoan là bác sĩ chiến trường rất nổi tiếng, đối mặt với người bệnh theo bản năng muốn tiến lên, lại bị thiếu niên cao lớn canh giữ trước giường đẩy ra.
- Cút!
Lại một cái lảo đảo, Trình Hoan tay chân mệt mỏi, không đứng vững một cái chật vật ngã trên mặt đất. Ngay sau đó, một ký ức xa lạ đột nhiên tràn vào tâm trí. Cuối cùng cậu cũng nhớ chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Nơi này không phải thế giới quen thuộc của cậu, cái vỏ này cũng không phải của cậu, mà là thế giới nhiệm vụ đầu tiên cậu trói định hệ thống cùng hưởng sau đó xuyên qua.
Miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng lên, tay chân vô lực cùng đầu óc hỗn độn làm cho năng lực suy nghĩ của cậu trở nên cực kỳ chậm chạp, nhưng loại trạng thái không cách nào chống cự này, lại rất thích hợp cho cậu nhanh chóng tiếp nhận trí nhớ của nguyên thân cùng với cốt truyện của thế giới này.
Chỉ có thể nói, không phải mỗi một cực phẩm chết đều là mình muốn chết.
Thế giới này là một quyển tra công tiện thụ máu chó ngược văn dựng lên mà thành thế giới, kết cục vẫn là BE.
Toàn bộ câu chuyện xoay quanh một người tên là Nhiếp Hiểu triển khai tại câu lạc bộ "thiếu gia". Đáng tiếc Trình Hoan xuyên qua nguyên thân này, không phải tra công Tề Vị Minh, cũng không phải nam phụ thâm tình gì, mà là tên pháo hôi cực phẩm bên trong dẫn đến Nhiếp Hiểu cùng Tề Vị Minh ngược luyến cuối cùng thất bại.
Cuối cùng là cái loại chết không có toàn thây này.
Song càng hố cha vẫn là quan hệ giữa Tề Vị Minh và nguyên thân. Hắn và nguyên thân dĩ nhiên là đứa trẻ mà hào môn bình phàm và gia đình Trung y ôm nhầm nhau.
Nguyên thân hẳn là xuất thân bình thường, lại ngoài ý muốn ở hào môn được sủng ái lớn lên. Mãi cho đến sáng sinh nhật lần thứ hai mươi của cậu lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp Tề Vị Minh, cơn ác mộng mở ra.
"Nhìn thấy chưa! Đây mới là con ruột của cậu*, còn nó chính là dã chủng không biết từ đâu tới!"
Chuyện đứa nhỏ ôm nhầm đột nhiên bùng nổ, nguyên thân còn chưa kịp phản ứng, cha Trình đã bởi vì muốn nhanh chóng nhìn thấy con trai ruột bỏ lại nguyên thân bàng hoàng, lập tức xuất ngoại tìm Tề Vị Minh đang ở nước ngoài nghe giảng bài. Mà Trình gia có một người em trai họ vẫn nhìn Trình Hoan không vừa mắt vì lấy lòng anh trai họ chân chính, dứt khoát nghĩ ra một cách, nương theo say rượu dỗ dành nguyên thân uống mấy viên thuốc lắc, sau đó giám định vừa ra, không đợi người kịp phản ứng thì bắt cậu lên xe đi trường cai nghiện.
Trong trí nhớ âm u làm cho Trình Hoan nhịn không được rùng mình một cái, mà cách đó không xa ngoại trừ khủng hoảng chỉ còn lại thiếu niên hỏng mất càng làm cho bản năng của cậu cảm thấy bi ai.
Còn cái gì có thể làm cho người tuyệt vọng hơn bị gia đình bỏ rơi?
Mấy thiếu niên này đều là bạn học quen biết ở trường cai nghiện ma túy, cũng là đồng bạn liều mạng cùng nguyên thân trốn khỏi trường cai nghiện.
Trường cai nghiện ma túy này không chính quy, chỉ là một bộ phận người vi phạm pháp luật lấy danh nghĩa cai nghiện để tập hợp tài chính, làm việc trái pháp luật, thỏa mãn dục vọng tư nhân.
Sau khi đi vào, chính là ngày đêm đánh đập nhục nhã, cực kỳ biến thái.
Có thể từ trường cai nghiện đi ra, cuối cùng tám chín phần mười đều điên rồi, nhưng đại đa số phụ huynh cũng không thèm để ý, dù sao biến thành bệnh thần kinh, cũng so với bị ma túy hại chết còn mạnh hơn.
Người em trai họ đưa nguyên thân vào, không thèm để ý trước mặt nguyên thân, nói với hiệu trưởng: "Chỉ cần không mất mạng người, dùng sức giày vò cho tôi!"
Dù sao cậu cũng không có khả năng lật bàn trả thù.
Nguyên thân là một tiểu thiếu gia được nuông chiều mà lớn, lại bộ dạng xinh đẹp tinh xảo, đưa vào trong nháy mắt đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trình Hoan theo bản năng đưa tay sờ lên mặt phải, một vết sẹo xấu xí từ đuôi mắt kéo dài đến hàm dưới. Đây là dấu vết mà nguyên thân vào trường đập nát dĩa tự tay để lại cho mình. Cậu thà chết còn hơn bị vũ nhục.
Cho nên nguyên thân chạy trốn.
Cậu hội hợp mấy cái gai trong phòng ngủ, trong đó có một tên côn đồ Tô Diệp đang xem trường quay trong vũ trường, có thể đánh rất tốt. Hơn nữa nguyên thân coi như có đầu óc, liều mạng cuối cùng vẫn chạy trốn thành công.
Nhưng nếu như thật sự thuận lợi như vậy thì tốt biết bao?
Trong lúc chạy trốn, để bảo vệ nguyên thân, lưng em trai Tô Diệp là Tô Thiều bị dùi cui điện đánh trúng. Ngay từ đầu Tô Diệp cõng y còn chưa cảm thấy, nhưng chờ sau khi tìm được nơi ẩn náu thì phát hiện Tô Thiều đã không còn nữa.
Điện giật gây suy tim cấp tính, không ai biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Hết lần này tới lần khác đáp ứng ngay từ đầu chỉ cần chạy ra khỏi trường học sẽ có người cứu viện, lại như thế nào cũng không liên lạc được với cha Trình. Bởi vì lúc này cha Trình đang ở nước ngoài bồi Tề Vị Minh vừa mới nhận tổ quy tông nghe một báo cáo học thuật.
Một nhóm có nửa số là con nít choai choai, canh giữ một người bệnh sắp chết, kết cục không cần nói cũng biết.
Trong thế giới cũ, để bảo vệ tính mạng Tô Thiều, cuối cùng bọn họ không thể không trở lại trường cai nghiện, nhưng Tô Thiều bởi vì trì hoãn thời cơ cấp cứu tốt nhất mà chết. Về phần chờ đợi bọn họ cũng không phải an ủi, mà là lăng nhục càng thêm đáng sợ.
Tô Diệp điên rồi, mấy người khác không điên, cũng bởi vì không chịu nổi lăng nhục mà tuyệt vọng tự sát. Cho nên chờ cha Trình từ nước ngoài trở về phát hiện sự tình không đúng đem nguyên thân cứu trở về, tính cách nguyên thân đã trở nên cực đoan mà mẫn cảm.
Cậu bị cừu hận che mắt, đấu tranh nội bộ tìm lầm kẻ thù. Không để cho người em họ đưa cậu vào trường cai nghiện phải trả giá đắt, cũng không lật đổ trường cai nghiện, báo thù cho mấy đồng bọn nhỏ.
Mặc kệ là hai người cha và Tề Vị Minh, nguyên thân đối với bọn họ đều không có nửa phần tình cảm, về phần sau khi được cứu được dung túng và quan tâm, cũng hoàn toàn coi như bồi thường dối trá. Sau khi trở về, càng là vì trả thù các loại đối nghịch với Tề Vị Minh.
Đương nhiên, về công việc cậu cũng không làm được gì, nhưng về mặt tình cảm lại có thể xen ngang một cước. Hơn nữa khi cậu biết cha Trình sở dĩ không nhận được điện thoại cầu cứu, là bởi vì Nhiếp Hiểu vẫn tạm thời dùng thời gian của cha Trình, ý đồ giống như cha Trình giải thích mình đối với Tề Vị Minh tình thâm như thế nào, lại càng đối với Nhiếp Hiểu hận thấu xương.
Cuối cùng làm hai người cha tức chết, chia rẽ Tề Vị Minh và Niếp Hiểu. Có thể nói là nam phụ cực phẩm khét tiếng nhất trong sách, ai nấy đều hô đánh.
"Hệ thống cùng hưởng chính thức khởi động chứa những người ước nguyện cùng hưởng. Tổng cộng có ba người, người ước nguyện 1, nguyên thân, hy vọng bảo trụ tính mạng đồng bạn, triệt để lật đổ trường cai nghiện, biến thành một thầy thuốc tốt, hiếu thuận hai người cha. Nếu như có thể, đời này cũng không muốn nhìn thấy Nhiếp Hiểu, càng không muốn cùng hắn nhấc đến quan hệ. Người ước nguyện 2, cha Trình, hy vọng bản thân có thể trở nên tốt hơn, bình an hỷ lạc. Người ước nguyện 3, cha Tề, hy vọng có thể giúp được nguyên thân, không nên bỏ qua duyên phận cha con sau này."
Theo âm báo hệ thống, nhiệm vụ thế giới này của Trình Hoan theo đó mở ra.
Cậu nhanh chóng sửa sang lại nội dung nhiệm vụ một chút, trong lòng lập tức có tính toán.
Trong thế giới nguyên, tất cả bi kịch đều bắt đầu từ cái chết của Tô Thiều, như vậy lúc này đây, cậu dứt khoát trực tiếp chặt đứt nguồn gốc bi kịch.
Nghĩ như vậy, Trình Hoan đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Tô Thiều.
"Anh muốn làm gì?" Em trai sắp chết, Tô Diệp đã mất đi lý trí. Thấy Trình Hoan thì muốn đánh cậu, cảm thấy nếu như không phải thay Trình Hoan ngăn cản một cái dùi cui điện kia, Tô Thiều căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng mà lúc này đây, Trình Hoan so với Tô Diệp còn cường hãn hơn nhiều, "Tránh ra! Đừng trì hoãn việc cứu người của tôi."
"Cái gì?" Tô Diệp thập phần kinh ngạc, bởi vì hắn chưa bao giờ biết Trình Hoan thế mà biết y thuật. Nhưng Trình Hoan đã ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận tình huống của Tô Thiều.
Giống như phán đoán trước đó của cậu, suy tim cấp tính. Nhưng mà rốt cuộc vẫn chậm trễ quá lâu. Lúc này tứ chi Tô Thiều lạnh lẽo, sắc mặt xám xịt, môi còn có móng tay đều nổi lên màu xanh tím, Trình Hoan đưa tay cảm thụ hơi thở một chút, thập phần lạnh như băng.
Nếu ở trong bệnh viện, tình trạng này có thể trực tiếp rơi vào tình trạng nguy kịch.
"Anh rốt cuộc có thể xem hay không?" Tô Diệp thật sự sốt ruột. Thủ pháp Trình Hoan kiểm tra thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới, bọn họ không có thuốc đâu! Trước kia hắn đã xem qua người khác sơ cứu, không chỉ thuốc men, thiết bị cũng đều rất đầy đủ. Nhưng bây giờ bọn họ đều không có cái gì.
Trình Hoan vẫn bình tĩnh như trước, "Đi lấy thuốc!"
"Không có tiền." Tô Diệp càng tuyệt vọng.
Nhưng Trình Hoan hình như cũng không quan tâm, cậu đã niệm ra phương thuốc, "Tôi viết xuống, sau khi cậu tìm được hiệu thuốc Trung dược, nhất định phải đọc một chữ không sai cho những người đó nghe."
- Phụ tử 200g, gừng khô 60g, cam thảo 60g, sâm Cao Ly 30g, sơn thù du 60g, bột hàu rồng sống, hoạt từ thạch mỗi vị 30g, xạ hương 0,5g. Ngoài ra, mua một nồi đất để đốt than, cũng như một bộ ngân châm được sử dụng để châm cứu và các vật tư khử trùng.
Không có giấy, Trình Hoan dứt khoát kéo một bộ quần áo, từ trong ống bút rách ở góc nhà kho lấy ra một lõi bút bi còn miễn cưỡng có thể viết chữ, đem những lời mình nói ghi chép lại chi tiết, miễn cho lăn lộn quên mất.
Đây là cách duy nhất Trình Hoan có thể nghĩ đến để cứu người.
Chiến lược cấp cứu cho người bệnh suy tim thường nhấn mạnh tám từ "ngồi, hút, không, tiểu, bánh xe, ống, mạnh, kiềm".
Nhưng mà trước mắt nơi Trình Hoan bọn họ ở là một huyện thành nhỏ, nếu như theo bệnh viện mà nói, thân phận này của bọn họ là không thể đi.
Trường cai nghiện ma túy có quan hệ với nhiều cơ sở địa phương, một khi vào ở rò rỉ tin đồn rất có thể sẽ bị phát hiện và bắt lại. Mà thuốc tây cần thiết cho suy tim cấp tính không thể mua được ở hiệu thuốc bình thường, như vậy phương thức Tây y đã bị bóp chết.
Bất quá may mắn, Trình Hoan ở trong thế giới thực bản thân là dựa vào Trung y khởi nghiệp, phương thuốc cậu mới kê, chính là phương thuốc cấp cứu của Trung y đối với suy tim cấp tính.
Cùng lúc đó, Trình Hoan vén tóc nghiêng mặt ra, từ trên lỗ tai kéo một cái khuyên tai đưa cho Tô Diệp, "Lúc chạy đến nơi này tôi thấy góc phố có một cửa hàng thu vàng, cậu cầm đi bán, sau đó mua đồ tôi nói về."
"Cái này..."
- Mau đi!
"Được." Tô Diệp không để ý cái gì khác, trực tiếp chạy ra ngoài. Mà đầu Trình Hoan này, cũng bắt đầu cấp cứu cho Tô Thiều.
- Lại đây hỗ trợ! Trình Hoan gọi những người khác.
Thông thường, đối với người bệnh suy tim cấp tính, có điều kiện cần phải hít thở oxy ngay lập tức, nhưng bây giờ bọn họ không có điều kiện, song Trình Hoan có cách khác để giảm bớt gánh nặng tim.
"Nới lỏng cổ áo, thắt lưng của cậu ấy. Đỡ người ngồi dậy."
"Cái này, cái này được không?"
"Đừng nói nhảm, nhanh!" Cứu mạng chính là cùng Diêm Vương đoạt thời gian, ngữ khí Trình Hoan cũng trở nên cấp bách. Mấy thiếu niên khác bị khí thế của cậu chấn động, cũng nhanh chóng làm theo.
Trình Hoan không nhàn rỗi, giữ lại một người đỡ Tô Thiều, để cho mấy người còn lại đều cởi thắt lưng xuống.
"Thắt chặt chân tay với thắt lưng của cậu ấy, thắt chặt mỗi chi trong năm phút, sau đó thả lỏng trong năm phút. Ngay lập tức!"
Cùng lúc đó, Trình Hoan tìm được huyệt vị. Dương Khê, Thiên Vinh chủ ngực đầy không thể thở. Không có ngân châm dùng châm cứu, Trình Hoan chỉ có thể dùng ngón tay áp chế tạm thời thay thế.
"Trình ca, có thể cứu sống không?" Thiếu niên đỡ em trai lăn lộn nhìn Trình Hoan cơ hồ muốn khóc. Hắn ôm người, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đồng bạn trong ngực giảm xuống.
Đây là mạng người đó! Hắn thực sự sợ hãi.
Trình Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng không thể đưa ra câu trả lời thật sự. Tất cả những gì có thể làm được, cậu đang chờ. Chờ Tô Diệp cầm thuốc trở về.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi tất cả mọi người sắp bị loại cảm giác cấp bách này bức điên, Tô Diệp rốt cuộc đã trở lại.
"Mua rồi! Bây giờ thì làm sao?"
"Nhóm lửa sắc thuốc, đun nước sôi lửa to cấp tốc chiên! Nhanh lên! Chiên bao nhiêu thì đưa tới bấy nhiêu!" Sợ Tô Diệp không rõ, Trình Hoan lại giải thích thêm một câu, "Lửa to chính là lửa lớn!"
- Vâng! Tô Diệp lập tức đáp ứng, vội vàng châm lửa đốt bếp sắc thuốc.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trạng thái Tô Thiều càng ngày càng không tốt, vừa mới bình phục một chút thở dốc lại trở nên kịch liệt hơn.
- Chịu đựng, chịu đựng đi! Quạt trong tay quạt lò sưởi lắc rất nhanh, Tô Diệp nhìn tim em trai sắp vỡ vụn.
- Tránh ra! Trình Hoan nhìn không nổi, dứt khoát tự mình nhận lấy.
Mùi thuốc đắng đắng tràn ngập trong kho hàng nho nhỏ, nếu là bình thường, nhất định sẽ sặc đến mức người ta muốn chửi đổng lên. Nhưng mà hiện tại, mùi vị dược vị này, ở trong mắt mọi người lại là tiên đan có thể cứu người bảo mệnh.
Lần đầu tiên đút thuốc vào, Tô Thiều đã không nuốt nổi. Khuôn mặt đầy hơi thở chết.
Sẽ chết! Mọi người đều cảm thấy như vậy. Tô Diệp càng đỏ mắt.
Thiếu niên thay thế Trình Hoan sắc mặt trắng bệch, động tác đều trở nên máy móc. Kể từ ngày bọn họ được gửi đến trường cai nghiện ma túy, bọn họ biết rằng bọn họ đã bị gia đình bọn họ bỏ rơi. Hiện giờ chạy thoát cũng là hai bàn tay trắng, nếu ngay cả đồng bạn cũng không giữ được tính mạng, hắn cũng không biết cuối cùng bọn họ sẽ trở nên như thế nào.
Tuyệt vọng từng chút từng chút tràn ngập trong không gian chật hẹp, nhưng Trình Hoan vẫn vô cùng bình tĩnh.
Khi bát thuốc thứ hai rót vào, hô hấp của Tô Thiều vẫn không trở nên vững vàng.
Bát thuốc thứ ba, bát thứ tư...
Nhưng mà khi bát thuốc thứ năm đút vào, sắc mặt Tô Thiều lại chuyển biến tốt đẹp như kỳ tích.
Điều này... Đây có phải là chậm lại?
Tay Tô Diệp giơ chén thuốc cũng bắt đầu không ngừng run rẩy. Cùng lúc đó, đầu kia Trình Hoan cũng khử trùng ngân châm, sau khi cởi quần áo ra, cắm ngân châm vào huyệt đạo giảm bớt suy tim.
Thở dốc dần dần bình phục lại, Tô Thiều tuy rằng còn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã không còn khó coi giống như người chết.
"Thành rồi." Cây ngân châm cuối cùng hạ xuống, Trình Hoan quay đầu nhìn Tô Diệp thả lỏng cười cười.
"Em trai tôi còn sống?" Tô Diệp hung hăng véo đùi mình một cái. Đau đến lợi hại, không phải nằm mơ, nhưng chuyện hẳn là cao hứng hắn lại trực tiếp khóc ra.
Mà mấy thiếu niên còn lại, cũng đều mơ hồ đứng tại chỗ, qua một lúc lâu, tất cả mới đều nhếch miệng nở nụ cười.
"Sống! Sống rồi!"
"Thật tốt quá, hu hu hu, sống rồi..."
Sau một thời gian dài, bọn họ dần dần bình tĩnh lại. Trong khi đó, một chuyện quan trọng hơn đang chờ đợi bọn họ đối mặt.
Tô Thiều chỉ thoát khỏi nguy hiểm, người còn chưa tỉnh táo. Ngoài ra, bây giờ bọn họ có thể được mô tả là "những kẻ đào tẩu" trong trường cai nghiện. Bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt trở về.
Tác giả có một cái gì đó để nói: Trình Hoan: Tổng cục gà cay, sớm hay muộn gì cũng sẽ lạnh!
Chú thích:
Suy tim cấp tính: là tình trạng khởi phát đột ngột các triệu chứng của suy tim và cần phải can thiệp bằng cấp cứu khẩn cấp. Suy tim cấp có thể là phù phổi cấp hoặc sốc tim. Đây là một trong 2 dạng suy tim. Nhưng khác với suy tim mạn, suy tim cấp tính diễn ra mạnh mẽ hơn với các triệu chứng rõ ràng và tăng lên nhanh chóng.
BE: Bad Engding (kết thúc xấu).
Ngân châm: kim bạc.
*Cậu: Cữu cữu (cậu trong gia đình).
Phụ Tử [附子] là rễ con của cây Ô đầu. Dược liệu này có vị rất cay, đắng kèm theo ngọt, tính nhiệt và rất độc, tác dụng hồi dương, ôn thận và thông hành các kinh. Vì vậy không nên sử dụng bài thuốc từ phụ tử cho người có âm hư dương thịnh và phụ nữ mang thai. Tên gọi khác: Cách tử, Hắc phụ, Rễ con của cây Ô đầu,...
Tên khoa học: Aconitum fortunei Hemsl
Họ khoa học: Hoàng liên (danh pháp khoa học: Ranunculaceae)
Gừng khô [干姜]: Theo Đông y, gừng khô vị cay, tính ôn; vào các kinh tâm, tỳ, phế và vị. Có tác dụng ôn trung tán hàn, hồi dương thông mạch. Dùng cho các trường hợp đau vùng ngực bụng do lạnh; nôn ói, tiêu chảy; tay chân lạnh, trụy mạch, ngoài ra còn làm thuốc giải độc nam tinh và bán hạ.
Cam Thảo [炙甘草 - Cảm Thảo rang]: Cam thảo thơm và ngọt, là một vị thuốc rất thông dụng trong Ðông y và Tây y. Cam thảo có vị ngọt, tính bình, có tác dụng bổ tỳ vị, nhuận phế, thanh nhiệt, giải độc, điều hòa các vị thuốc.
Sâm Cao Ly [高丽参] còn được gọi là Sâm Triều Tiên - vị thuốc quý trong Đông Y. Tên gọi khác: Nhân sâm, Sâm Hàn Quốc, Sâm Triều Tiên, Sâm.
Sơn Thù Du [山萸净肉 - Sơn Du Tịnh Nhục] Theo Đông y, sơn thù du vị chua chát, tính hơi ôn; vào kinh can và thận. Có tác dụng tư bổ can thận, thu liễm, cố sáp. Dùng trị các chứng huyễn vựng (ù tai, hoa mắt, chóng mặt); can thận hư tổn (đau lưng, mỏi gối, di tinh liệt dương, tiểu rắt, tiểu buốt); hư hãn (vã mồ hôi tự nhiên); bạch đới hạ, rong kinh.
Bột Hàu Rồng Sống [生龙牡粉 - Sinh Long Mẫu Phấn]: Hàu rồng sống (生龙牡) được chia thành xương rồng sống (Sinh Long Cốt) và hàu sống (Mẫu Sinh) hai vị thuốc có thể được sử dụng để điều trị chứng mất ngủ kinh hoàng, chóng mặt ù tai.(Trích từ Baidu.)
Hoạt Từ Thạch [活磁石] Từ thạch có sức hút sắt, bột sắt dính ở ngoài thì dựng đứng lên như lông, thường gọi "Hoạt Từ Thạch". Nếu để lâu mất từ tính gọi là "Từ Thạch chết". Loại đen màu sắt, mặt bẻ mịn, bóng, hút được sắt là tốt.(Trích từ google.) | Từ Thạch (磁石), tên y học Cổ truyền Trung Quốc. Là một khoáng chất oxit tinh thể thạch cao nam châm, chủ yếu chứa sắt oxide (Fe3O4). (Trích từ Baidu.)
Xạ Hương[麝香]: Xạ hương là vị thuốc có xuất xứ từ động vật, có tác dụng thông kinh hoạt lạc, khai quan lợi khiếu mạnh mẽ. Xạ hương không chỉ được ứng dụng cho phép uống trong mà còn có thể sử dụng trong phép đốt cứu để tác động vào các huyệt vị từ bên ngoài.
Huyệt vị [穴位]: là nơi "thần khí" hoạt động vào ra của tạng phủ, kinh lạc. Nó phân bổ khắp phần ngoài cơ thể, đóng vai trò trao đổi, xuất nhập "khí" với ngoại cảnh. Giúp cơ thể đạt được trạng thái cân bằng trong vũ trụ. |Khí không chỉ vận hành, lưu thông trong cơ thể, mà còn tỏa ra ngoài cơ thể. Các dòng khí vận hành bên ngoài cơ thể, tạo thành một không gian đặc biệt bao quanh cơ thể. Y học còn gọi là trường sinh học, trường nhân thể hoặc hào quang. Các cửa ngõ mà tại đó khí bên trong cơ thể và khí bên ngoài cơ thể lưu thông với nhau được gọi là huyệt. | Huyệt vị nằm cố định ở một vị trí trên cơ thể con người. Khi kích thích, tác động vào các huyệt vị như châm cứu, bấm huyệt,... có thể làm những vị trí hay bộ phận của một nội tạng nào đó có sự phản ứng. Chính vì thế, kỹ thuật này đã được sử dụng chủ yếu nhằm tăng cường khả năng lưu thông của khí huyết, cân bằng giữa khí bên trong và bên ngoài. Từ đó có thể chữa bệnh và nâng cao sức khỏe.
Dương Khê [阳溪]: Huyệt ở chỗ lõm (giống khe suối = khê) tại cổ tay, ở mu bàn tay (mu = mặt ngoài = Dương), vì vậy gọi là Dương Khê. Tên gọi khác: Trung Khôi.
Thiên Vinh [天荣]:? (Từ này ai biết thì nói giúp tui nhé tui tra không được òi, sorry.)
Huyệt đạo [穴道] là khái niệm thuộc về kiến thức của Y học cổ truyền nên với nhiều người đây là khái niệm xa lạ. Bạn có biết rằng nếu như không may tác động vào tử huyệt thì bạn có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm không? Còn ngược lại, nếu như tác động đúng vào một số huyệt, bạn có thể nâng cao khả năng sức khỏe của mình. | Huyệt đạo có nhiều tên gọi khác nhau như: du huyệt, khí huyệt, cốt huyệt,... nhưng huyệt đạo vẫn là tên gọi được dùng nhiều nhất. Có nhiều định nghĩa về huyệt đạo nhưng theo ghi chép từ cuốn Linh khu thiên thập nhị nguyên thì đó là nơi để lưu thông thần khí ra và vào cơ thể. | Huyệt đạo được phân bố, rải đều khắp cơ thể. Trên cơ thể của chúng ta có 365 huyệt đạo, trong đó có 257 tiểu huyệt, 108 đại huyệt. Đặc biệt, trong số 108 đại huyệt trên cơ thể có đến 36 điểm là tử huyệt - những huyệt này có thể dẫn có thể tới tử vong hoặc nguy hiểm nếu bạn tác động không đúng cách.
Trăng: biết thêm được vài thứ nè~ nhưng mà muốn biết cụ thể hơn thì tra google đi nhoé😘